Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Chương 92: Chương 92: Tiêu Viêm đến Gia Mã




Trong thời gian này Cơ Huyền về căn bản là rảnh rỗi, con đường tu luyện tương đối nhàn nhã. Ngoại trừ lúc tu luyện, ra thì Cơ Huyền cũng dành thời gian rèn luyện thân thể, ban đêm thì thành bắt đầu cộng cuộc tạo người vĩ đại. Có điều không phải lần nào cũng đắc thủ mà rất nhiều lần bị sút khỏi phòng, khiến khác thị nữ thấy cảnh đấy liền cười khanh khách không thôi.

....

- Nếu là Luyện dược sư đại hội!. Nói như vậy sẽ có rất nhiều luyện dược sư tụ hội, chẳng phải mỗi gã đều nắm ở trong tay rõ rệt là có một ít thiên tài địa bảo sao?

Trong lòng cứ như vậy nổi lên một trận lo lắng, Tiêu Viêm ánh mắt từ từ sáng lên. Nếu như có thể ở trước khi tới Vân Lam Tông, trước tiên đi đến Luyện dược sư Đại hội kia tìm kiếm lượng kỳ bảo có công hiệu phục hồi linh hồn lực, đem Dược lão cứu tỉnh lại. Như vậy hành trình lần này đến Vân Lam Tông, Tiêu Viêm cũng là chân chính có thể an tâm.

Có ý niệm này trong đầu, Tiêu Viêm tâm tư trở nên khẩn trương lên. Mà ở hắn khẩn trương chờ đợi ở bên trong phi hành thú kia gần bảy ngày thời gian phi hành, thì mới từ xa thấy một tòa thành thị to lớn Đế đô Gia Mã đế quốc, Gia Mã thánh thành!

Đứng ở trên Phi hành thú, Tiêu Viêm cúi đầu nhìn thấy mây mù hiện ra dưới tòa thành to lớn.Chậm rãi thở ra một hơi, ba năm thời gian...ba năm khổ luyện...hắn rốt cục cũng đã tới nơi này......

Theo Phi hành thú chậm rãi hạ xuống. Ánh mắt Tiêu Viêm, bỗng nhiên chợt dời mặt đi hướng về phía phương hướng phía bắc đế đô. Nơi đó, một dãy núi có thể nói là to lớn khổng lồ, giống như cự long nổi danh lại rõ rệt bình thường, ẩn giấu linh khí như sấm động đến tận trời.

Nới đó, chính là Gia Mã đế quốc đại quái vật. Nơi có Vân Lam Tông tọa trấn!

- Vân Lam Tông...... Nạp Lan Yên Nhiên, năm đó phế vật, đúng hẹn đến đây!, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm về nơi ngọn núi hùng vĩ bị che dấu bởi nhàn nhạt mây mù ở bên trong. Tiêu Viêm thân thể ở giờ khắc này, kịch liệt run rẩy đứng lên.

....

Tiêu Viêm chậm rãi dừng lại, ngẩng đầu nhìn khối kiến trúc khổng lồ cùng với dấu hiệu đặc thù xuất hiện tại cuối ngã tư đường kia,trên khuôn mặt không khỏi hiện lên một vẻ kinh ngạc, lắc đầu, thở dài nói:

- Quy mô như vậy quả thực không phải phân hội tại Ô Thản Thành có thể so sánh.

Mỉm cười gật đầu, Tiêu Viêm nhìn khối kiến trúc giống như một cái động không đáy kia, như một con quái vật lớn đem dòng người cuồn cuộn không ngừng này cắn nuốt vào, hai tay nhẹ nhàng cắm vào trong tay áo bào, nghiêng đầu đối với Hải Ba Đông nhẹ giọng nói:

- Đi thôi, đi vào nhìn phòng đấu giá đệ nhất của đế quốc, đến tột cùng có cái chỗ hay gì, hy vọng có thể tìm được cái gì đó mà chúng ta muốn.

.....

- Thật không sai...

Trong lòng đánh giá như vậy, bất quá định lực của Tiêu Viêm đích, tự nhiên là so với đám nam tử chung quanh đại sảnh có chút vẻ mặt thèm thuồng chính là hơn một ít, trên khuôn mặt vẫn như cũ duy trì nụ cười bình thản, ánh mắt hơi vài phần thưởng thức, từ từ dời di, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp quyến rũ, lập tức, một vẻ kinh ngạc, chậm rãi hiện lên trên mặt, thấp giọng lẩm bẩm nói:

- Như thế nào lại là nàng?

Trong đám người, theo tiếng đặt chân thanh thúy xé gió đến gần, dáng người nữ nhân xinh đẹp mơ hồ kia, rốt cục thì chậm rãi đi ra.

Thân thể cô gái này mặc một bộ cẩm bào màu đỏ tươi bó sát người, cẩm bào cao quý do thợ khéo hoa lệ tinh tế làm ra, vừa vặn vốn là đem đường cong hoàn mỹ tuyệt vời của nữ tử kia phô bày ra, dưới cẩm bào là một đôi chân dài tuyết trắng chói mắt,tại chỗ trong suốt mảnh mai kia có vẻ vô cùng mềm mại, làm cho nội tâm nam nhân dậy lên cổ lửa nóng xúc động.

Người đàn bà này, cả người lộ ra quyến rũ xinh đẹp, tại nơi đôi mắt đẹp hẹp dài như hoa đào kia nhìn chăm chú, ngươi có lẽ sẽ ở không tự chủ được, đem kim tệ chủ động móc ra đến mua sắm một ít vật phẩm giá cao mà ngươi căn bản không cần.

Nàng đối với rất nhiều nam nhân đến mà nói, đều là một vưu vật, cả người tràn ngập hấp dẫn, câu hồn rất nhiều tâm trí của nam nhân.

Tại trong đám người,cô gái mặc thân cẩm bào màu đỏ hoa lệ. Cước bộ ưu nhã đi tới trong đại sảnh. Trên mặt thoáng cười yếu ớt, vẫn một vẻ xinh đẹp, thân thể mềm mại đầy đặn thành thục, giống như nước mật đào chin mọng, làm cho có chút nam nhân trong đại sảnh.

Thân thể hạ bộ mơ hồ có xu thế ngẩng đầu lên, lập tức, trong đại sảnh đó là có một ít người sắc mặt xấu hổ, cẩn cẩn thận thận co rút bụng lại.

Quan hệ ngoại giao của mỹ nhân xinh đẹp tựa hồ rất tốt, từ lúc đi ra tới hiện tại, không ngừng có người hướng nàng cười chào hỏi. Có lẽ tiếng bắt chuyện có chút vốn là hướng về phía xinh đẹp của nàng đi, bất quá càng nhiều hơn, rõ ràng là kính sợ thân phận.

Nữ nhân vận cẩm bào ưu nhã thong dong ứng phó khách nhân chung quanh, chỉ cười yếu ớt, đoạn tuyệt người nhàm chán muốn mạnh mẽ sủa bậy, một đôi mắt đẹp giống như hoa đào vốn là mưa xuân nhưỡng tạo ra, tùy ý tại trong đại sảnh đảo qua, tất cả hễ là sau khi tiếp xúc với con ngươi mơ hồ ẩn chứa quyến rũ hấp dẫn kia, yết hầu đều là không tự chủ được có chút co quắp một chút. Ngọn lửa nóng cháy, tại ở chỗ sâu trong đôi mắt thiêu đốt bốc lên, xem ra, những người này khi trở về nhà, chỉ sợ lão bà hoặc là thị nữ của họ, sẽ bị ảo tưởng thành nữ nhân tràn ngập hấp dẫn xinh đẹp kia, mà hung hăng chinh phạt.

Nhã Phi đảo mắt qua một hướng nào đó, tầm mắt mãnh liệt cứng đờ lại, cước bộ hành tẩu cũng là trở nên dừng lại. Sau đó nàng nhanh chóng thu hồi tầm mắt, khẽ nói nhỏ với thị nữ bên cạnh vài lời rồi rời đi.

Thị nữ nghe xong gật đầu, tách khỏi Nhã Phi tiến tới phía Tiêu Viêm nói:

- Hai vị, Nhã Phi tiểu thư có lời mời với hai người.

Mọi người xung quanh ngạc nhiên không ngớt không ngờ được Nhã Phi mời, ánh mắt không khỏi quyét lên hai người thần bí này trong lòng suy đoán thân phận của một già một trẻ này.

Trước ánh mắt soi mói của mọi người Tiêu Viêm và Hải Ba Đông làm như không thấy, gật đầu rồi đi theo thị nữ.

.....

Tiến tới một căn phòng khách được bày bố sang trọng, thị nữ đơn giản nói sau đó lui xuống:

- Nhã Phi tiểu thư chờ hai người trong phòng.

Tiêu Viêm và Hải Ba Động mở cửa tiến vào nhìn thấy nữ nhân quyến rũ khoác trên mình bộ cẩm bào đỏ thắm nở nụ cười chính khách tiêu chuẩn với họ:

- Tiêu Viêm thiếu gia, đã lâu không gặp.

- Nhã Phi tiểu thư đã lâu không gặp.

Tiêu Viêm và Hải Ba Đông tiến vào rồi gật đầu chào hỏi.

.....

- Nhã Phi tiểu thư có thể thu thập bao nhiêu trong số dược tài này?

Tiếp nhận tờ giấy trắng, Nhã Phi lắc lắc đầu, chợt cúi đầu nhìn sơ qua dược liệu trên tờ giấy, trên gương mặt đang cười không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc. Ngẩng đầu nhìn Tiêu Viêm nói:

- Mấy cái dược liệu này, hình như không phải vật bình thường nha. Trong đó có một ít ngay cả ta cũng chỉ nghe qua tên mà thôi.

- Đem về quả thật có chút khó khăn, nhưng ta nghĩ một nửa dược tài ở trên hẳn là không có vấn đề.

Nhã Phi trầm ngâm nói.

.....

Nghe thị nữ thông báo, Nhã Phi cũng là có chút sửng sốt, chợt quay đầu nhìn sắc mặt Tiêu Viêm trong nháy mắt âm trầm xuống tới, bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ giọng dò hỏi:

- Nạp Lan Yên Nhiên?

- Đúng vậy.

Thị nữ cung kính trả lời.

- Nàng tìm ta có chuyện gì?

Nhã Phi hơi nhíu mày nnhìn về phía Tiêu Viêm nói:

- Ta có công việc...

- Ừ.

Đi vào phòng, Nhã Phi đối với Hải Ba Đông vẫn bưng chén trà kia cung kính gật đầu, chợt đem ánh mắt chuyển hướng Tiêu Viêm, ngón tay thon dài nhẹ nhàng di chuyển tại trên mặt bàn, một lát sau, mới tại trong ánh mắt nghi hoặc của Tiêu Viêm, nói:

- Tiêu Viêm thiếu gia, ngươi thật sự rất muốn cái loại kỳ bảo có thể khôi phục linh hồn lực lượng sao?

....

Ta cần phải có nhánh Thất Huyễn Thanh Linh Tiên kia!

- Tiêu Viêm chép miệng. Một lát sau khẽ cau mày nhẹ giọng nói:

- Chẳng qua, ngươi ở đây có cái đạo cụ nào có thể thay đổi dung mạo?Ngươi biết ta cùng với Nạp Lan gia tộc có chút không ổn, nếu để cho bọn họ nhận ra thân phận. Chỉ sợ là không có khả năng cho ta làm cái việc cực kỳ nguy hiểm như khu độc với Nạp Lan lão gia tử. Ai, thật sự là phiền toái!

Nhã Phi suy nghĩ rất nhanh, sau đó gật gật đầu, cười nói:

- Đặc thù đạo cụ thay đổi dung mạo tuy hiếm thấy nhưng trường đấu giá chúng ta còn có tồn trữ một cái...

Nói xong, phất phất tay vẫy thị nữ, nói nhỏ mấy câu vào tai.

Nghe được Nhã Phi phân phó, thị nữ cung kính gật đầu cấp tốc đẩy cửa đi ra ngoài. Sau vài phút tay cầm một cái hộp gỗ tinh xảo vội vàng tiến đến, nhẹ nhàng đặt lên trên mặt bàn.

Tiếp nhận hộp gỗ, Tiêu Viêm chậm rãi mở ra, nhất thời lộ ra bên trong đồ vật tựa như da mặt người. Trong thoáng vài phần kỳ dị, ngón tay Tiêu Viêm cẩn thận cầm nó đặt nhẹ lên lòng bàn tay. Một mảnh lạnh cóng, bạc như cánh ve, như là không có.

- Đây là một loại dùng băng tằm ti của Băng Sơn Tuyết Tằm chế thành, trải qua cao cấp tượng nhân cẩn thận điêu khắc tạo hình, tấm da mặt này đã được ướm tác theo bộ mặt người. Chỉ cần bao trùm lên mặt là có thể che dấu dung mạo trước kia.

Nhã Phi mỉm cười nói tiếp:

- Cái da mặt băng tằm này, ở phòng đấu giá Thước Đặc chúng ta là hàng cao cấp. Nếu đem đấu giá tuyệt đối giá không dưới ba mươi vạn. Lần này, miễn phí tặng cho ngươi, ngươi cũng đừng vội vàng cự tuyệt. Nếu ngươi có thể chữa cho tốt cho Nạp Lan lão gia tử, Thước Đặc phòng đấu giá chúng ta cũng đạt được chỗ tốt.Hơn xa so với ba mươi vạn,coi như là chúng ta ngầm đầu tư vậy.

Nghe vậy, Tiêu Viêm trầm ngâm một chút, rồi gật gật đầu không có miệng cự tuyệt. Ngẩng đầu lên, bàn tay mở ra da mặt băng tằm.Sau đó nhẹ nhàng áp dán lên trên mặt.

Ngay tức khắc một cổ cảm giác lạnh lẽo chậm rãi chạy từ trên mặt truyền vào cơ thể. Tiêu Viêm thậm chí có thể cảm giác được chính mình ngũ quan lúc này có chút nhích động.

....

Tại cửa Thước Đặc phòng đấu giá, Tiêu Viêm đứng ở ngã tư đường nhìn dòng người đi qua đi lại chậm rãi thở ta một hơi. Ngẩng đầu nhìn vị trí trung tâm thành. Nơi đây là một trong tam đại gia tộc của Gia Mã đế quốc, trú địa của Nạp Lan gia tộc.

- Đi thôi

Hai tay thu vào trong tay áo, Tiêu Viêm nhẹ giọng nói. Sắc mặt bình tĩnh hướng tới tòa nhà gia tộc khổng lồ trước kia có thể là nhà hắn, chậm rãi bước vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.