Đấu Y

Chương 43: Chương 43: Đối chất phương thuốc.




Bấm vào đây để xem nội dung.

Lâm Bình một thanh niên xuất sắc nhất Lâm gia hiện thời, hình dáng tự nhiên ngạo nghễ không ai phản đối, sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc, ngẩng đầu ưỡn ngực từ ngoài cửa đi vào

Có điều mọi ánh mắt đều chỉ dừng trên người Lâm Bình một chút liền bị hấp dẫn bởi một thiếu niên đi sau hắn.Thiến niên vóc người trung bình, mặc một bộ lam y cũ rách, ống tay xắn tới khủy tay, ống quần xắn lên đầu gối, chân mang một đôi giày cỏ dính đầy bùn đất, trông như một lão nông vừa đi làm ruộng về.

Thiếu niên hình dạng bình thường nhưng có một đôi mắt đen trong sáng, quan sát kỹ thi thoảng để lộ ra chút quang mang, cũng không biểu hiện gì trên mặt nhưng làm cho người ta có cảm giác: Thiếu niên này vô luận hình thức hay ăn mặc đều không hề hợp với bầu không khí âm trầm nghiêm túc trong căn phòng lớn này.

Đúng vậy, đáp ứng Lâm Bình đến đây làm sang tỏ một chút sự thật chính là Lâm Khiếu Đường.

Lâm Khiếu Đường mới đi được vài bước thì một gã đệ tử nhịn không được tiến lên ngăn cản nói :

- Sư đệ nơi này là nghị sự đường, người cấp thấp không thể vào, xin mời ly khai.

Lâm Khiếu Đường hai tay đút túi quần, ánh mắt liếc tên tiểu tử kia, dùng một ngữ khí hoài nghi hỏi hắn:

- Ngươi xác định? Kỳ thực ta nghĩ cũng không muốn vào lắm.

Lâm Bình vội vàng đẩy tên đệ tử kia trừng mắt nói:

- Người này chính là ta mang đến, việc của ngươi là xuống dưới kia.

Tên đệ tử kia có chút ngượng ngùng lui xuống, chỉ là ánh mắt nhìn Lâm Khiếu Đường có điểm xem thường, Lâm Khiếu Đường làm bộ không phát hiện.

Vương Lạc đăm chiêu nhìn Lâm Bình:

- Vị này theo như lời Lâm tộc trưởng chính là người điều chế dược phẩm sao ?

Lâm Vũ Tuyền đang muốn trả lời, thì một tiếng trách cứ phía sau cắt đứt:

- Bình nhi, ngươi mang hắn đến làm gì, lẽ nào ngươi không biết đây là nghị sự đường sao?

Người nói chính là gia gia Lâm Bình - Lâm gia tam trưởng lão

Lâm Bình cũng không dự định vòng vo lập tức nói thẳng :

- Vị này chính là người cùng ta điều chế phương thuốc, là Khiếu Đường sư đệ.

“Khiếu Đường? Lâm Khiếu Đường? Chính là phế vật lớn nhất từ trước tới nay của Tân La thành?” Không biết người nào nó nhỏ giọng thì thầm, thanh âm không lớn, nhưng trong nghị sự đường yên lặng ai cũng có thể nghe rõ.

Bầu không khí nhất thời có chút quái dị. Người Vương gia trên mặt càng hiện lên một tia trào phúng.Lâm Khiếu Đường trong nháy mắt bước đến mọi người thì một gã đệ tử trẻ tuổi đứng trước vương gia, trong ămts hàn quang lóe lên,rất nhanh lại hồi phục thái độ bình thường.

Lâm Vũ Tuyền thần sắc ngoài ý muốn, lập tức nghiêm khắc nói :

- Phương thuốc chính là do hai người các ngươi điều chế? Không phải dùng thủ đoạn thu được?

Lâm Bình chính sắc nói :

- Phương thuốc chính là do hai ta điều chế.

- Hảo, hiện tại Vương tộc trưởng nói các ngươi ăn trộm phương thuốc tổ truyền của vương gia.Các ngươi có dám đối chất?

Lâm Vũ Tuyền nói một câu vào thẳng vấn đề.

Bỗng nhiên Lâm Khiếu Đường đứng bên cạnh Lâm Bình kinh ngạc nói :

- Không phải đâu! Tân La thành vô địch thế gia Vương gia trên trời dưới đất không gì làm không được, vậy mà lại bị người khác ăn trộm mất phương thuốc tổ truyền? Người này thật đáng sợ.

Cả sảnh đường bị lời này làm cho sửng sốt, lập tức một vài nhân vật nổi tiếng được Vương gia kéo đến tạo thanh thế dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Lâm Bình hòa nhã cùng Lâm Khiếu Đường, nghĩ với thực lực bọn họ mà vô thanh vô tức tiến nhập vương gia thì tuyệt đối không có khả năng.

Chỉ một câu nói liền đem hiềm nghi đẩy đi không còn một mảnh, mà người nói rõ ràng nhìn sơ qua cái gì cũng không rõ ràng, Lâm Vũ Tuyền bỗng nhiên có điểm muốn cười ngại cho tộc trưởng nên lập tức nút xuống.

Một trưởng lão đứng bên cạnh Vương Lạc buông tiếng châm chọc :

- Tùy tiện kiếm hai kẻ tiểu bối lên làm người chết thay. Lâm gia các ngươi đúng là chơi đựơc!

Lời này làm cho hết thảy mọi người Lâm gia ở đây nghe được đều khó chịu. *** đúng là vu tội, tự nhiên lại bị lão già này chỉ trích như thế.

Lâm Vũ Tuyền đã thật sự nổi giận, vừa muốn phác tác thì bị một thanh âm đoạt trước :

- Tùy tiện tìm một phương thuốc rồi nói đó là truyền thừa chi bảo, loại chuyện lừa đời lấy tiếng, Vương gia các ngươi cũng không bít làm sao?

- Ngươi thằng nhóc này miệng nói toàn hồ ngôn loạn ngữ, thảo nào lớn như vậy mà kì kiểm tra trắc thí đầu tiên cũng không qua được, một phế vật, loại địa phương này cũng đến lượt ngươi nói chuyện. Chắc Lâm gia các ngươi cũng không nhiều người?

Vẻ mặt Vương Lạc mặt có chút biến đổi nói

Biểu tình mấy trưởng lão Lâm gia có chút mất tự nhiên, nhìn Lâm Khiếu Đường bằng ánh mắt có chút không vừa ý, nếu không phải xung quanh có nhiều ngoại nhân sợ là đã mở miệng giáo huấn rồi.

Lâm Khiếu Đường nộ hỏa, đang muốn phản kháng, thì một cánh tay vươn ra ngăn cản. Lâm Bình bước lên một bước nói:

- Nói nhiều lời vô ích cũng vô dụng, các ngươi không phải đã nói phương thuốc này bị ăn trộm, có dám trước mặt mọi người điều chế để đối chất không?

Vương Lạc thần sắc biến đổi, trong mắt tinh quang chợt hiện, chính là chờ những lời này, nhìn Lâm Vũ Tuyền nói:

- Có đúng hay không nếu điều chế trước mặt là thật, thì Lâm gia sẽ phải chấp nhận bồi thường, đồng thời thừa nhận chuyện ăn trộm là thật?

Lâm Vũ Tuyền quay đầu nhìn Lâm Bình và Lâm Khiếu Đường, trong lòng rất không kiên định, nhưng việc đã đến nước này cũng không còn biệt pháp nào khác, lặp đi lặp lại từ chối nhiều lần, Lâm gia càng thêm bị hiềm nghi, chỉ còn cách tin tưởng hai tiểu tử này. Nếu như kết quả đối chất không tương đồng, Lâm gia cũng chỉ cần có thế.

- Nếu như không có gì khác nhau, chúng ta Lâm gia nhất định sẽ cho Vương gia các ngươi một lý do hợp lý, bao gồm cả người ăn cắp phương thuốc cũng giao cho quý tộc xử lý! Nhưng nếu như dược phẩm bất đồng, Vương gia các ngươi cũng phải cấp cho chúng ta một lời giải thích. Lâm gia dù sao cũng không thể đương nhiên nhận lấy nỗi oan ức này được

Lâm Vũ Tuyền việc tốt không nhường ai nói:

Lời này cũng là để cho Lâm Bình cùng Lâm Khiếu Đường chú ý lá gan một chút, vị này tộc trưởng tỷ tỷ phân minh hay ám chỉ bọn họ phải làm sáng tỏ việc này. Bằng không phương thuốc này dù cho các ngươi không trộm thì cũng là các ngươi trộm, trực tiếp giao các ngươi cho Vương gia.

Vương lạc nghiêm nghị nói

- Đây là đương nhiên. Nếu như có sự khác biệt chính là lão phu tra không rõ, nguyện đem năm nghìn tử tinh tệ bồi thường, cũng ngay lập tức xin lỗi các vị đang làm chứng!

Vài tên thương nhân cường hào đều gật đầu, vẫn không có nói giám định sự thật cũng đồng ý.

Lão già kia thật gian trá, năm vạn đối với năm nghìn thế nào cũng không thiệt, Lâm Khiếu Đường âm thầm nghĩ.

Bất quá Vương Lạc và Trương lão kia trên mặt rất bình tĩnh, cũng khiến cho Lâm Khiếu Đường không giải thích được, khó khăn có phải Vương gia có thật phương thuốc ma phi tán? Không có khả năng, hắn mất ba năm mới điều chế được ma phi tán, dùng những nguyên lý hóa học không thuộc nơi đây điều chế mà thành. Cho dù có phương thuốc cũng vô dụng, phải có cả quá trình điều chế thuốc mới được.

Tuy nói Lâm Khiếu Đường đem phương thuốc cùng cách điều chế cho Lâm Bình, nhưng vẫn còn để lại chút thủ đoạn, trong đó có một loại thảo dược, chỉ có Lâm Khiếu Đường có. Khi cấp cho Lâm Bình thì đem đủ lượng thành phẩm cho hắn bời chỉ cần một lượng nhỏ, do đó cấp cho Lâm Bình cũng đủ thỏa mãn dùng trong lâu dài.

Nghi hoặc trong lòng, ánh mắt Lâm Khiếu Đường bỗng lóe lên, nghĩ tới chỗ then chốt “Chẳng lẽ là …”

Vương Lạc vung tay lên chỉ một gã gia tướng phía sau nói :

- Dẫn hắn lên đây!

Gia tướng lên tiếng trả lời rồi đi ra, chỉ chốc lát mang theo một tiểu lão đầu hèn mọn đi tới, cả sảnh đường nhất thời kinh ngạc đây không phải Nhất Đao Môn môn chủ Hoàng tiên sinh sao?

Quả nhiên chính là lão già này phản bội, lập tức Lâm Khiếu Đường trong lòng đem lão già này từ đầu đến chân mắng một lượt.

Nhìn mọi người kinh ngạc, Vương Lạc không nhanh không chậm nói :

- Vị này là ai, ta nghĩ mọi người đều đã biết. Lão nhi đây chính là kẻ hơn nửa năm trước nổi lên Nhất Đao Môn môn chủ Hoàng nhất đao, nửa năm qua vẫn bị giam lỏng lại Vương gia, bới vì hai năm trước hắn đến chữa bệnh cho gia thê thừa cơ trộm của bản tộc một phương thuốc quý đồng thời giữ lấy sử dụng trong hai năm, do lão nhi cẩn thận, vẫn không trắng trợn thổi phồng do đó không bị phát hiện. Cho đến bảy tháng trước, lần thứ hai thỉnh lão đến nhà chữa bệnh mới phát hiện dược phẩm của hắn dùng chính là Vương gia tổ truyền, liền lập tức đem giam lỏng lão. Chỉ là khiến lão phu chưa từng nghĩ đến trong nửa năm ngắn ngủi, phương thuốc đó của bổn tộc lại xuất hiện ở Tân La thành, lão phu thực sự rất thẹn với tổ tông a!

Nói xong lời cuối Vương Lạc đúng là vô cùng thống khổ làm cho các nhân vật nổi tiếng đều có chút đồng tình với lão.

Thả ngươi mẹ nó con chó thối, Lâm Khiếu Đường trong lòng vừa mắng to, đã thông suốt, gặp qua nhiều người vô sỉ nhưng chưa từng thấy qua mặt dày vô liêm sỉ như thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.