[DBSK Fanfic] Chích Ái

Chương 14: Chương 14




CHƯƠNG 14

Ba ngày sau, tên Lý ác bá kia đưa người tới trong thôn đá văng cửa nhà Tôn gia, thấy Tại Trung đang an tĩnh mà ngồi phơi nắng trong sân, mái tóc dài tùy ý buông xuống, nhất thời cảm thấy y ở dưới ánh mặt trời lại đẹp hơn mấy phần. Nhịn không được nuốt từng ngụm nước bọt, mỹ nhân như vậy mà theo cái tên tiểu tử kia đúng là quá tiện nghi cho hắn.

Hắng giọng một tiếng, kêu lên: “Mỹ nhân a, xem ra các ngươi cũng không có được ngân lượng, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn theo ta thôi. Ta cam đoan ngươi đi theo ta sau này cả đời sẽ không phải lo ăn mặc.”

Tại Trung đứng lên, Xương Mân từ trong nhà xông ra, đem tiền ném cho hắn: “Một nghìn lượng, cầm ngân lượng rồi cút khỏi thôn cho ta.” Tên Lý ác bá vừa nhìn thấy thật sự là gom đủ một nghìn lượng, liền cầm lấy bạc, đột nhiên, một đám gia đinh đứng ở phía sau rất nhanh đánh về phía Xương Mân, Tại Trung cả kinh: “Xương Mân cẩn thận!”

Xương Mân cùng những tên này đánh nhau, nếu chỉ có một người, bọn chúng tuyệt không phải đối thủ của hắn, nhưng. . . .

“Tiểu tử, ngươi tiếp tục cử động một bước, bản đại gia liền giết chết lão đầu này!” Tôn đại gia cùng đại nương đều ở trong tay tên kia, Xương Mân lập tức bị những kẻ còn lại trói chặt.

Tại Trung cũng nhanh chóng bị một kẻ bắt được, tên Lý ác bá kia dùng tay vuốt ve lên khuôn mặt mềm mại của Tại Trung, cảm xúc giống như tơ lụa thượng hảo vậy. Tại Trung chán ghét giãy dụa xoay mặt sang một bên: “Buông ta ra!”

“Buông y ra, ngươi cái tên ghê tởm kia!”

Xương Mân tuy bị chế trụ, nhưng nhìn thấy tên kia đang khi dễ Tại Trung, nộ khí liền xông lên đầu.

“Buông ra? Người đẹp như vậy sao ta có thể buông ra được?” Nói xong, liền hôn một cái lên mặt Tại Trung, trong lòng Tại Trung có một loại cảm giác muốn nôn. Đem Tại Trung lôi vào trong phòng, Xương Mân trừng lớn hai mắt, biết tên kia muốn làm gì: “Buông y ra, ngươi cái tên súc sinh này!”

Lý ác bá đẩy ngã Tại Trung lên giường, bắt lấy hai tay y, “Buông ta ra, buông ra. . . . ” Tại Trung sợ hãi, ai tới cứu y.

“Mỹ nhân, không cần giãy dụa nữa, ngoan ngoãn để đại gia thương ngươi!” Nói xong hôn lên môi Tại Trung. Xương Mân chửi ầm lên, trong lòng đang chảy máu, nhìn thấy người mình yêu bị khi dễ nhưng lại bất lực.

“Lập tức thả y ra, nếu không ta giết sạch cả nhà ngươi!”

Không, đừng, “A, tiện nhân, dám cắn ta!”

Lý ác bá tát Tại Trung một cái, Tại Trung lập tức đập vào trên cột giường, trước khi hôn mê lại nghĩ tới Duẫn Hạo: Duẫn Hạo, cứu ta. Thấy Tại Trung hôn mê bất tỉnh, Lý ác ba lập tức xé y phục của Tại Trung ra, một khoảng da thịt liền lộ ra, hô hấp của hắn bắt đầu trở nên dồn dập. . . . .Xương Mân tuyệt vọng gào thét: “Không. . . . . “

Cửa đột nhiên bị phá ra, Lý ác bá đang muốn hôn Tại Trung, một cỗ đại lực đã kéo hắn từ trên giường xuống, còn chưa kịp nhìn rõ là ai, lại nghe thấy một giọng nam trầm trầm: “Đem hắn ra ngoài chém đầu!”

“Dạ!”

Lý ác bá còn chưa lấy lại tình thần, đã mạc danh kỳ diệu (không hiểu vì sao) bị lôi ra ngoài.

Trịnh Duẫn Hạo nhìn người trên giường mặt đầy nước mắt, liền đem y ôm vào trong lòng, ôm y đi ra cửa phòng, bá đạo mà lãnh khốc nói với Xương Mân: “Có bản lĩnh đưa y đi nhưng lại không có năng lực bảo hộ y, đây chính là cách ngươi yêu y?” Nói xong liền rời đi, Xương Mân thất thần quỳ trên mặt đất, Trịnh Duẫn Hạo cư nhiên tới đây. . . . .

Tại Trung đột nhiên giật mình tỉnh lại, liền ngồi dậy kiểm tra thân thể mình, dường như không có bị. . . . .Ngước mắt đánh giá xung quanh, đây là nơi nào? Nhớ tới bản thân thiếu chút nữa bị tên Lý ác bá kia. . . . Thân thể Tại Trung không khỏi run lên. Nếu mình không bị xâm phạm, vậy là ai đã cứu mình? Xương Mân đâu? Xương Mân đi đâu rồi, nghĩ tới Xương Mân, Tại Trung liền xốc chăn lên muốn đứng dậy. Lúc này, cửa bị đẩy ra, Tại Trung ngây người, Duẫn Hạo!

“Ngươi không sao, ngươi có biết nếu như trẫm tới chậm một bước, ngươi đã. . . . “

Tại Trung lúc này rất muốn biết Xương Mân ở đâu, liền hỏi: “Xương Mân đâu? Xương Mân hắn thế nào rồi?” Duẫn Hạo nắm chặt hai tay, mình đã cứu y, nhưng khi y tỉnh lại người đầu tiên nhớ tới lại là Thẩm Xương Mân.

“Lại là Thẩm Xương Mân, hắn có cái gì tốt! Hắn ngay cả năng lực bảo hộ ngươi cũng không có, thì có tư cách gì mà mang ngươi đi!” Tại Trung nghĩ thầm, chẳng lẽ ngươi có tư cách sao? Ngươi ngay cả yêu cũng không cho ta, chẳng lẽ ngươi có tư cách.

“Ít nhất hắn yêu ta, không như ngươi, ngay cả yêu cũng không có!” Tại trung quay đầu đi không nhìn tới biểu tình đang lộ ra lúc này của Duẫn Hạo.

“Làm sao ngươi biết trẫm không yêu ngươi!” Duẫn Hạo quát lên với Tại Trung, làm sao lại không yêu? Chỉ vì hắn là đế vương, hắn có kiêu ngạo của mình, có yêu cũng không thể nói ra, hơn nữa còn là nhi tử của kẻ thù giết cha, thì làm sao có thể nói ra được?

“Ngươi kia là yêu sao? Như thế gọi là yêu sao!” Tại Trung điên cuồng hét lên với Duẫn Hạo: “Kia gọi là yêu sao, yêu ta mà lại làm nhục ta, cường bạo ta, còn. . . .Còn đem ta cho người khác. . . . ” Tại Trung khóc không thành tiếng. . . . .Duẫn Hạo liền dùng miệng mình ngăn lại tiếng khóc của Tại Trung.

“Ngô. . . . ” Tại trung đẩy Duẫn Hạo ra, “Đừng chạm vào ta, thỉnh hoàng thượng tự trọng, ta là thê tử của Mân vương!”

“Hảo! Kim Tại Trung, hảo một cái vương phi! Muốn trẫm thả Thẩm Xương Mân thì hãy ngoan ngoãn ở bên cạnh trẫm, nếu không trẫm sẽ giết hắn!” Duẫn Hạo phất tay áo rời khỏi phòng, Tại Trung ngồi ngốc trên mặt đất, nước mắt càng không ngừng rơi xuống. . . .

Duẫn Hạo rất nhanh đã mang Tại Trung trở về hoàng cung, Xương Mân bị chụp mũ tội phản quốc nên bị nhốt trong đại lao. Tại Trung rất muốn gặp Xương Mân, nhưng Duẫn Hạo không cho phép, bụng của mình cũng đã chín tháng rồi, rất nhanh sẽ sinh, nhưng phụ thân của hài tử lại ở trong đại lao. Ca ca, đúng rồi, đi cầu ca ca, hắn nhất định sẽ có biện pháp.

“Ca ca. . . “Tuấn Tú thấy là Tại Trung: “Tại Nhi, sao ngươi lại tới đây? Ngươi có biết ngươi sắp sinh không, còn. . . . “

“Ca ca. . . . Xin ca ca giúp đệ gặp Xương Mân một lần đi?” Tại Trung nhìn thấy Tuấn Tú liền rơi lệ. Tuấn Tú thấy người mình yêu như vậy, cũng đau lòng, chẳng lẽ trong lòng đệ không có ta sao?

“Ca, hắn chính là phụ thân của hài tử. . . . “

“Được rồi, ta sẽ nghĩ biện pháp!” Đối mặt với thỉnh cầu của y, bản thân khi nào thì có thể học được cự tuyệt đây?

Xương Mân lúc này đang ngồi trong đại lao nhớ tới Tại Trung, không biết y bây giờ thế nào rồi, Duẫn Hạo sẽ không tổn thương y chứ. Nghĩ tới Duẫn Hạo sẽ tổn thương y, trong lòng Xương Mân căng thẳng, không được, phải nói chân tướng cho Tại Trung.

“Xương Mân. . . . ” Xương Mân quay lại thì thấy chính là người mà mình ngày đêm mong nhớ.

“Tại Trung. . . . Cẩn thận. . . ” Xương Mân đỡ lấy Tại Trung: “Ngươi làm sao tới được?”

“Ta nhờ ca ca, Xương Mân, hiện tại không có ai, ngươi. . . . .Ngươi đi nhanh đi.” Nguyên lai y tới để thả mình đi.

“Không, bây giờ không được, ta đi rồi, ngươi phải làm thế nào?”

“Không sao, ngươi vì ta mà trả giá nhiều như vậy, cũng là vì ta, ngươi mới bị Duẫn Hạo. . . . ” Tại Trung nhớ tới Duẫn Hạo thì trong lòng lại thêm một phần đau xót.

Không được, khúc mắc hiện tại phải lập tức được gỡ bỏ, nếu không Duẫn Hạo sẽ tổn thương y.

Tại Trung đưa Xương Mân tới cửa cung, “Xương Mân, đi mau đi, tại sao ngươi không đi?” Tại Trung thấy Xương Mân một chút ý tứ chạy cũng không có, gấp muốn chết.

“Tại Trung, ngươi hãy nghe ta nói. . . . “

“Ân?”

“Tại Trung, hiện tại mỗi một câu ta nói ngươi đều phải nhớ kỹ.”

“Hảo!” Tại Trung nhìn hắn.

“Tại Trung, thực xin lỗi, hài tử không phải là của ta.” Tại Trung mở to mắt, như thế nào lại, hài tử kia. . . .

“Không cần nghi ngờ, hài tử là của Duẫn Hạo. Thực xin lỗi, Tại Trung, ta đã gạt ngươi. . . . “

“Tại sao?” Nguyên lai hài tử của mình là của Duẫn Hạo, vậy đêm hôm đó như thế nào lại. . . .

“Tại Trung, ta đã dùng Mị Dạ để khiến ngươi sản sinh ra ảo giác. Kỳ thực chúng ta cái gì cũng không phát sinh.”

Mị Dạ, nguyên lai là dùng Mị Dạ, chẳng trách lúc ấy mình lại ngửi được một cỗ mùi hương.

“Tại Trung, nói cho Duẫn Hạo đi, rằng ngươi đang mang hài tử của hắn.” Nói cho Duẫn Hạo, hắn sẽ tin sao?

“Đừng nói nhiều nữa, Xương Mân, hiện tại ngươi vẫn là đi mau đi!” Tại Trung đẩy Xương Mân lên ngựa. . .

“Các ngươi đi không được rồi!” Xương Mân và Tại Trung quay lại đã thấy Duẫn Hạo mang theo quân đội đang đứng ở cửa cung, “Các ngươi còn muốn trốn? Thẩm Xương Mân, ngươi hiện tại chính là phạm vào tử tội!” Duẫn Hạo nhìn Tại Trung, trong lòng cũng là một mảnh đau đớn.

“Xương Mân, đi nhanh lên. . . . ” Tại Trung đem Xương Mân đẩy lên ngựa, hiện tại nói cái gì đều không có tác dụng nữa, y chỉ muốn Xương Mân hảo hảo sống, coi như bản thân đã nợ hắn đi. Xương Mân lại kéo Tại Trung lên ngựa.

“Muốn đi thì cùng đi. . . . ” Xương Mân lo cho thân thể của Tại Trung, liều mạng che chở cho Tại Trung, điều khiển ngựa nhanh chóng chạy đi. . . . .

“Mau đuổi theo cho trẫm. . . . ” Duẫn Hạo thấy bọn họ muốn chạy, cho rằng Tại Trung muốn cùng Xương Mân chạy trốn, “Lấy cung tên cho trẫm. . . . “

“Dạ. . . . ” Kim Tại Trung, trẫm xem ngươi làm sao chạy trốn. . . . .

Tại Trung cùng Xương Mân không biết đã chạy bao lâu, Tại Trung cảm thấy bụng mình có chút đau, nhưng lúc này y đã sớm quên mất, chỉ muốn con ngựa chạy nhanh hơn, rời khỏi Duẫn Hạo cũng tốt, mình mang theo hài tử ly khai, tình yêu của hắn quá nóng bỏng.

“Xương Mân, chúng ta còn chạy bao lâu nữa?” Tại Trung hỏi nam nhân ở phía sau. Đột nhiên Xương Mân ôm chặt Tại Trung: “Tại. . . . “

“Xương Mân? Ngươi làm sao vậy?” Ngựa dần dần ngừng lại, Tại Trung cảm thấy không đúng, liền dìu Xương Mân xuống ngựa.

“A. . . ” Là máu, Xương Mân bị thương, làm sao bây giờ?

“Xương Mân, ngươi phải tỉnh táo, chúng ta sẽ lập tức ly khai.” Nước mắt Tại Trung không ngừng chảy xuống.

“Vô dụng thôi, Tại Trung, trên mũi tên có độc, hắn một lòng muốn ta chết. . . . ” Tại Trung thấy đôi môi của Xương Mân dần biến thành màu đen.

“Không. . . . Ngươi đừng nói nữa. . . . Ngươi nhất định phải tỉnh lại. . . . “

“Tại Trung, nghe. . . . nghe ta nói.”

“Ân. . . . Ngươi nói đi. . . . ” Tại Trung càng không ngừng rơi lệ, ai tới cứu bọn họ với.

“Tại, ta đã nghĩ cho hài tử một cái tên, kêu. . . kêu Trí Luật, Trịnh Trí Luật, ngươi nói, có được không?”

Tại Trung ôm lấy Xương Mân: “Được, ngươi nói cái gì đều được, Trí Luật, vậy sẽ gọi Trí Luật. . . . .”

“Tại, ta kiên trì không được lâu nữa, ngươi nhất định phải hảo hảo sống. . . . .Còn có. . . . Còn có. . . . “

“Xin ngươi đừng nói nữa, nhất định sẽ có biện pháp cứu ngươi mà. . . . “

Đoàn người của Duẫn Hạo lập tức đuổi tới, xa xa trông thấy hai người đang ôm nhau, Duẫn Hạo phẫn nộ.

“. . . . .Tại Trung, thực xin lỗi, ta. . . . yêu ngươi!” Tay của Xương Mân từ trong tay Tại Trung trượt xuống.

“Xương Mân a. . . . Xương Mân?” Không. . . .Không thể nào, Xương Mân sao có thể?

“Không, ngươi không thể chết, ngươi sao có thể chết được?” Ngươi chết rồi ai sẽ tới yêu ta, ai sẽ ở bên cạnh ta. . . . Nước mắt Tại Trung không ngừng rơi, không ngừng rơi. . . .

Duẫn Hạo lập tức xuống ngựa chạy tới bên người Tại Trung, nâng y dậy, nói với thị vệ bên cạnh: “Mang di thể của Mân vương hồi cung!”

“Không. . . . Xương Mân, không thể nào. . . . “

“Tại. . . . ” Duẫn Hạo thấy Tại Trung như vậy, trước mắt Tại Trung lại đột nhiên tối sầm, ngã vào trong lòng Duẫn Hạo. . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.