Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 37: Chương 37: Bị tập kích




Hai người đến Sa gia liền mở cửa xe bước xuống, đèn đuốc phòng khách Sa gia đang sáng choang, lão gia tử trầm mặt ngồi trên ghế sa lon, nhìn thấy Sa Nặc Nhân trở về, không vui nói, “Con trở về làm gì? Ngày mai không phải đi học sao?”

“Sa Tỉnh Yên thế nào rồi?” Sa Nặc Nhân có chút bận tâm, nhìn nàng khóc thành như vậy, là thật sư thương tâm.

Solan thấy lão gia tử trực tiếp không để ý đến Phượng Ảnh, liền đứng dậy bắt chuyện anh ngồi xuống.

“Nàng khóc lóc chạy ra ngoài, Tỉnh Vinh đã mang người đi tìm.” Solan cũng có chút bận tâm.

“Con cũng đi tìm một chút.” Sa Nặc Nhân nói xong liền ra ngoài.

“Trở về, không cần con đi.” Lão gia tử đây là đang tức giận, “Nàng như vậy chạy đi, vậy liền để nàng ngốc ở bên ngoài! Sa gia chăm sóc nàng lâu như vậy, cũng không thiếu chút đồ này!”

Sa Tỉnh Vinh đang chuẩn bị vào cửa liền nghe thấy một câu như vậy, bỗng nhiên dừng chân lại.

Lão gia tử quả nhiên hiểu Sa Nặc Nhân rõ nhất, bất kể là lỗi của ai, tóm lại sẽ không phải tôn tử của ông!

Sa Tỉnh Vinh yên lặng nắm chặt nắm đấm, hắn trở về là muốn nói cho bọn họ biết, Tỉnh Yên đêm nay sẽ trụ ở bên ngoài, để cho bọn họ khỏi lo lắng. Nhưng như vậy xem ra, bọn họ có điểm nào lo lắng cho huynh muội hắn đây, phỏng chừng là ước gì huynh muội bọn họ không cần quay lại nữa đi?

“Gia gia, nguyên nhân chuyện này bắt nguồn từ con, con đi tìm nàng trở về.” Sa Nặc Nhân không để ý đến ngăn cản của gia gia cùng mỗ phụ, liền đi ra cửa.

Sa Tỉnh Vinh trước khi sa nặc nhâ ra cửa liên ly khai.

Sa Nặc Nhân mặc dù không có cảm giác yêu thích đối Sa Tỉnh Yên, nhưng cũng không dùng chuyện này đi kích thích nàng. Thời điểm lúc đó nhìn thấy chiếc xe này, bị màu vàng óng của nó hấp dẫn, khiến cậu nhớ tới Phượng Hoàng, nếu có ai động đến Phượng Hoàng của cậu, nói không chừng cậu cũng sẽ cùng người kia liều mạng, cho nên cậu cũng có thể hiểu được tâm tình của Sa Tỉnh Yên.

Di vật người thân lưu lại, ngàn vạn không thể để cho người khác chạm vào.

Sa Nặc Nhân cũng không có ghét bot chiếc xe huyền phù thể thao màu đỏ kia, mở cửa liền đi ra ngoài tìm người.

Cậu cũng không biết phải đi đâu tìm, từ lúc Sa Tỉnh Yên đi ra ngoài cũng đã sắp được một tiếng đồng hồ, nếu như nàng chỉ đi bộ, thì không cần tìm xa lắm, theo lý thuyết thì chỉ cần phái người ra ngoài là tìm được, đến bây giờ còn không có tin tức gì, hẳn là hoàn toàn không tìm được. Cậu chỉ có thể ở mỗi con đường quanh đây tìm kiếm cẩn thận, chạy một vòng thật lớn cũng không tìm thấy người. Sa Nặc Nhân nghĩ nơi nàng chạy đến có thể là khách sạn gì đó, vì vậy liền đi hỏi thăm từng chỗ một có cô gái như vậy vào ở hay không, nhưng hỏi liên tiếp vài chỗ cũng không có tin tức.

Sa Nặc Nhân không thể làm gì khác, đành lên xe huyền phù rời đi, giảm tốc độ xuống, tiếp tục tìm kiếm trên đường phố.

Đột nhiên, hai đạo cường quang từ mặt bên bắn tới, Sa Nặc Nhân còn chưa có phản ứng lại, xe liền bị một luồng sức mạnh đánh văng ra ngoài, giống như đạn pháo bay vào bên trong cửa hàng ven đường, cùng mảnh kính rơi tại một chỗ, còi báo động “đích nha ~ đích nha~” vang vọng, người đi trên đường hét lên nhanh chóng chạy ra tứ phía tránh né.

Trong nháy mắt đó, Sa Nặc Nhân đã mất đi ý thức, ngực bị túi khí phòng hộ đè ép đau đớn, trán cũng bị rách ra, trong đầu một mảnh trắng xóa, tất cả tiếng huyên nào đều không lọt vào tai cậu. Cửa xe bị cú va chạm vừa rồi làm biến dạng bị mở ra từ bên ngoài, Sa Nặc Nhân bán hôn mê bị người đẩy ra ngoài, đưa tới một chỗ an toàn. Đợi đến khi Sa Nặc Nhân khôi phục ý thức, cách đó không xa liền truyền đến tiếng đánh nhau cùng tiếng gào thét của người bị thương.

Sa Nặc Nhân lắc lắc đầu, khiến cho chính mình tỉnh táo lại một chút, đợi nửa ngày, mới nhận ra là mình bị tập kích.

Cậu loạng choạng đứng lên, còi báo động bên trong cửa hàng vẫn còn kêu lên, xe huyền phù bị đâm cháy bốc lên khói xanh, còi báo động từ xa đến gần nổ vang, cảnh sát cũng đang chạy tới. Trong ngõ hẻm cách đó không xa, có mấy bóng đen đang tại bên trong triền đấu. Sa Nặc Nhân ngưng mắt quan sát, hai đánh bốn, hai người kia chắc hẳn là phụ thân tìm đến để bảo vệ cậu, bốn người còn lại chắc là đám tập kích cậu.

Sa Nặc Nhân chỉ hận mình không thể hỗ trợ, bằng không nhất định phải túm lấy một tên hỏi cho ra chủ mưu đứng sau màn rốt cuộc là ai.

Bốn tên tập kích phát hiện Sa Nặc Nhân đã tỉnh rồi, hai người cuốn lấy bảo tiêu, hai người khác hướng Sa Nặc Nhân phóng tới, bọn họ toàn thân áo đen, khuôn mặt được vòng bảo vệ che lại, chỉ để lộ hai con mắt. Một người trong qua trình chạy trốn đột nhiên dừng lại, bảo trì tư thế nghiêng về phía trước đứng tại chỗ cũ. Một bóng đen chợt lóe, một người tập kích khác bị đánh ngất ngã trên mặt đất, người bị giữ lại cũng bị một chưởng đánh ngất.

Bóng đen quay người, Sa Nặc Nhân nhận ra người này, không phải Xích Linh thì còn là ai nữa.

Xích Linh đi tới, nhìn trên trán Sa Nặc Nhân chảy xuống vệt máu, khẽ cau mày.

Sa Nặc Nhân cho là anh ghét bỏ chính mình, đưa tay lau vết máu chảy xuống mặt, lần này đem vết máu lau đi, khiến nửa bên mặt đều là máu, nhìn rất đáng sợ.

Cảnh sát chạy tới, đem hai tên đang chống cự khóa lại, bốn người đồng thời bị đưa tới cục cảnh sát.

Sa Nặc Nhân cũng bị gọi tới cục cảnh sát lấy khẩu cung, hỏi xong, liền để Sa Nặc Nhân trở về, còn lại bốn tên tập kích thì bị giữ lại tiếp tục điều tra.

Sa Nặc Nhân không muốn người trong nhà lo lắng, liền gửi cho mỗ phụ một cái tin ngắn, nói cho ông biết cậu không tìm được Sa Tỉnh Yên, cậu ngày mai còn có lớp nên đi về trước.

Vừa tới nhà, cục cảnh sát hỏi cung có kết quả, liền chuyển đến quang não của Xích Linh.

Xích Linh liếc mắt nhìn, thấy Sa Nặc Nhân đang tò mò nhìn anh, vẻ mặt mong đợi.

Xích Linh không lên tiếng, chỉ là đem kết quả gửi sang quang não của Sa Nặc Nhân, để cậu tự mình xem.

Sa Nặc Nhân vừa nhìn, liền trực tiếp nhảy lên.

Kết quả là, những tên kia nghe nói phương pháp kia của Sa gia là do Sa Nặc Nhân nghĩ ra, liền muốn bắt cóc cậu, ép nói ra phương pháp, kiếm một món hời.

Quả thực là chó má! Đó mà là muốn bắt cóc cậu sao? Rõ ràng là muốn giết cậu thì có! Nếu như không phải xe huyền phù của cậu rất cao cấp, bị va chạm như vậy người cũng không có việc gì, quả thực chính là kỳ tích!

Còn có bốn người kia đều là Resse, ngươi cho rằng Resse đầy đường, tùy tiện vơ liền được một nắm a? Phái ra đội hình như vậy chỉ vì bắt cóc tống tiền, lừa gạt ai a!

Sa Nặc Nhân quả thực bị chọc tức đến không còn cách nào khác, chống eo đứng trong phòng khách thở dốc.

Xích Linh nhìn qua khuôn mặt đầy máu của cậu, lạnh lùng nói, “Đi rửa mặt.”

Anh vừa lên tiếng, Sa Nặc Nhân liền nghe theo.

“Kết quả chó má như vậy anh tin không? Tôi ngược lại không tin. Bọn họ nhất định là do tên chủ đứng đằng sau phái tới, nếu không sao có thể ra tay ác như vậy, trực tiếp đụng vào xe của tôi, đây là muốn giết người...” Sa Nặc Nhân đột nhiên nghĩ đến, “Anh nói là ai muốn tôi chết như vậy? Nếu như trước kia kiêng kỵ tôi là người thức tỉnh tinh thần lực còn có thể, nhưng hiện tại tôi đã là người bình thường, hơn nữa còn quên rất nhiều chuyện, sao vẫn còn có người muốn hại tôi? Đầu tiên là hạ độc, hiện tại lại dàn dựng một vụ tai nạn, quá âm hiểm!”

“Hạ độc?” Xích Linh hỏi, “Khi nào?”

“Chính là tối hôm mà anh đi gặp tôi khi đang bị giam giữ đó, có người hạ độc ở bên trong cơm của tôi, may mà tôi phát hiện sớm.” Sa Nặc Nhân nói tới.

Xích Linh khẽ cau mày, ngồi trên ghế sa lon trầm tư.

Sa Nặc Nhân vừa nhìn vẻ mặt của anh, liền biết là anh có thể đã biết chuyện gì đó.

Ngồi xuống đối diện Xích Linh, hỏi, “Anh có phải là biết chuyện gì nhưng không nói cho tôi?”

Tâm tư bị cắt đứt, Xích Linh lạnh lùng liếc cậu một cái.

Sa Nặc Nhân bị nghẹn một chút, cũng biết nhân gia vương tử không nhất định phải nói mọi chuyện với mình, nhưng chuyện này liên quan đến an toàn của cậu, Sa Nặc Nhân nhất thiết phải hỏi cho rõ ràng.

Vì thế đúng lý hợp tình nói, “Chúng ta bây giờ là quan hệ hôn nhân, anh có chuyện nhất định phải nói cho tôi biết.”

Cái lý do này rất hợp lý.

Xích Linh vẫn cứ nhìn cậu, nửa ngày mới mở miệng, “Chuyện này rất phức tạp, nhìn qua bệnh trạng của cậu, rất có thể cũng đã tiếp xúc qua Phệ Thần Thủy, nếu không căn nguyên thiên phú của cậu không thể bị hủy diệt. Tinh thần lực càng cao, bị Phệ Thần Thủy ăn mòn càng lợi hại, theo lý thuyết, căn nguyên thiên phú của cậu bị hủy, có thể sống sót đã là kỳ tích,huống chí cậu đã hoàn toàn tỉnh lại.”

Chuyện này, phàm là ai biết đến căn nguyên thiên phú của Sa Nặc Nhân bị hủy cũng đoán ra được, chỉ là ai cũng đều không có nói ra, duy có Xích Linh nói thẳng ra với cậu.

Phệ Thần Thủy là đồ cấm Đế Quốc đã ban sắc lệnh nghiêm cấm, tất cả dược sư đều không được chế tạo, nếu không sẽ bị xử trọng hình, mà Phệ Thần Thủy không phải là dược sư nào cũng có thể chế ra. Nếu quả thật muốn truy cứu, như vậy Vân gia dược tề thế gia, khẳng định cũng sẽ nằm trong diện bị hoài nghi.

Nhưng mà, Sa Nặc Nhân lại bắt được từ mấu chốt trong câu nói của Xích Linh “chuyện này rất phức tạp“.

Sa Nặc Nhân hỏi, “Anh có phải đã tra được?”

Xích Linh nhìn cậu không lên tiếng.

Đây là thái độ thừa nhận a. Cũng đúng, anh ta mà một vương tử, có cái gì không thể tra ra được, chỉ khác là anh ta có nguyện ý đi tra xét hay không.

Sa Nặc Nhân hít sâu một hơi, nghiêm túc nói, “Nói cho tôi, là ai?”

Xích Linh nói, “Kết quả không quan trọng.”

Sa Nặc Nhân vừa nghe liền ngồi không nổi, kích động nói, “Cái gì gọi là kết quả không quan trọng? Hiện tại mỗi ngày đều có người tính toàn làm sao hại chêt tôi, mỗi ngày tính toán Sa gia, anh lại muốn tôi không cần hỏi kết quả?”

“Ta sẽ bảo vệ cậu.” Ngữ khí Xích Linh vẫn cứ nhàn nhạt.

Nghe được câu này, Sa Nặc Nhân dừng lại.

Sa Nặc Nhân nhớ tới thái độ của Xích Linh khi bàn điều kiện với cậu, cậu nói cái gì Xích Linh đều đáp ứng, lúc đó Sa Nặc Nhân cảm thấy Xích Linh người này rất trượng nghĩa, cái gì cũng đều nghe theo anh. Bất quá giờ ngẫm lại, cậu cùng người này cũng không có quen biết gì, lần đầu gặp gỡ lại trong hoàn cảnh như vậy, anh ta có thể không quay đầu lại mà rời đi, căn bản cũng không phải người lương thiện gì, cũng không có ý định cứu cậu, khả năng chỉ là tiện tay giết đi một con phi thú mà thôi.

Sa Nặc Nhân càng nghĩ tâm lý càng hỗn loạn, “Anh... Có phải là từ lúc tới nơi tạm giữ nhìn tôi, đã biết chủ mứu đứng sau màn là ai?”

Xích Linh nhìn cậu, lạnh lẽo nói, “Đúng, ta biết.”

Chỉ là không chắc chắn, mới vừa xác nhận suy đoán, có thể động tay trong hội đảm bảo quyền lợi cho Arthur, nhất định không phải người bình thường.

Sa Nặc Nhân tâm đã lạnh, “Vậy anh không nói cho tôi, còn cùng tôi ký kết hôn nhân, anh rốt cuộc muốn làm gì?”

Sa Nặc Nhân bắt đầu cảm thấy mình giống như một thằng ngốc, rõ ràng đối phương biết chủ mưu đứng sau màn là ai, anh ta còn lấy “bắt được hung thủ chân chính” làm kỳ hạn để kết thúc đoạn hôn nhân này, đây rốt cuộc là muốn nháo ra cái gì? Thật giống một câu chuyện đùa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.