Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 48: Chương 48: Khoản nợ hồ đồ




Thời điểm đứng ở cửa trường học, cậu gặp khó khăn, cậu không có xe, làm sao trở lại đây? Lẽ nào thật sự phải ngồi xe buýt huyền phù, sau đó đi bộ một đoạn đường dài trở về?

Đúng lúc Sa Nặc Nhân đang gặp khó khăn, nghe được tiếng còi xe, Lâm Hàm nằm nhoài trước cửa sổ xe, hướng Sa Nặc Nhân đang đứng trước cửa trường học phất tay.

“Nặc Nhân! Nặc Nhân bên này!” Lâm Hàm nhiệt tình la lên.

Sa Nặc Nhân ngẩng đầu, ánh mắt lập tức sáng lên, bước nhanh chạy tới, kéo cửa xe chui vào.

“Hàm Hàm, cậu hiện tại có bận...” Lời Sa Nặc Nhân định nói ngừng lại, trên xe còn có những người khác.

Một nam sinh cao to, mày rậm mắt to, nhìn qua rất hiền hòa. Thời điểm Sa Nặc Nhân quan sát hắn, hắn cũng đồng thời quan sát cậu.

Lâm Hàm từ ghế lái xe chuyển xuống hàng ghế phía sau, vui vẻ níu chặt cánh tay nam sinh, cười hì hì nói: “Thật vui vẻ, Lạc Lạc buổi chiều cũng không có lớp, chúng ta có thể được đi ăn ngon rồi.”

Sa Nặc Nhân dùng ánh mắt ra hiệu Lâm Hàm giới thiệu một chút.

Lâm Hàm kia thần kinh thô, tuyệt đối không hiểu ám chỉ của Sa Nặc Nhân.

Vẫn là nam sinh kia mỉm cười nói, “Hàm Hàm, không giới thiệu một chút?”

Lúc này Lâm Hàm mới phản ứng lại, “Há, đúng rồi. Cậu ta chính là Sa Nặc Nhân đại danh đỉnh đỉnh, còn người này chính là bạn trai của tớ ―― Lạc Duy.”

Hai người chào hỏi lẫn nhau.

“Nặc Nhân, cậu sao lại đúng một mình trước cửa trường học a?” Lâm Hàm hỏi.

“Ây...” Sa Nặc Nhân lúng túng, “Tớ đang suy nghĩ xem có nên về nhà hay không.”

“Ồ. Ồ? Xe của cậu đâu?” Lâm hàm như là mới phát hiện.

“Xe đưa đi phun sơn, còn chưa có lấy.” Sa Nặc Nhân nói.

Lạc Duy như là nhìn thấu khó khăn của Sa Nặc Nhân, chủ động nói: “Cậu muốn đi đâu, chúng tôi đưa cậu đi.”

“Không cần, các cậu đi chơi đi.” Sa Nặc Nhân từ chối, người ta hẹn hò, cậu như thế nào có thể làm phiền.

Ánh mắt Lâm Hàm sáng lên, như là nghĩ tới điều gì, vội vàng nói: “Bọn tớ đưa cậu về nhà đi, vừa vặn tớ cũng muốn tới nhà cậu nhìn xem, liền quyết định như thế.”

Vỗ vỗ người bên cạnh, “Lạc Lạc, lái xe.”

Lạc Duy nở nự cười, lái xe đi.

Sa Nặc Nhân không rõ lý do, “Cậu muốn tới nhà tớ?”

“Đúng a, tớ nghĩ trước tiên tiếp cận cha của cậu, làm cho ông đối với tớ có ấn tượng tốt, sau đó nể tình chúng ta là đồng học kiêm bạn tốt, có thể có chút tiện nghi đối tớ bán ra một bộ cơ giáp.” Lâm Hàm nói, lộ ra biểu tình vô cùng đáng thương.

“Cậu muốn cơ giáp làm gì?” Sa Nặc Nhân không rõ.

Lâm Hàm hưng phấn nói, “Đương nhiên là đưa cho Lạc Lạc a, học kỳ sau Lạc Lạc phải lên khóa thực chiến cơ giáp, tớ mới không muốn để cho Lạc Lạc ở trường học thuê mấy cái cơ giáp cũ đó, tớ đã sớm có dư tiền, tớ phải mua cho Lạc Lạc một bộ cơ giáp mới!”

Sa Nặc Nhân liếc nhìn nam sinh đang lái xe, không biết cậu ta nghe thấy Lâm Hàm nói như vậy, có ý kiến gì.

Mua cơ giáp không phải chuyện đùa giỡn, giá cả của mấy bộ sơ cấp cơ giáp từ mấy triệu đến hơn mười triệu không giống nhau, đây cũng không phải con số nhỏ.

Bọn họ là tốt đến loại trình độ đó, có thể trực tiếp đưa cơ giáp?

Lâm Hàm giống như là chợt nhớ ra cái gì, cực kỳ chăm chú nhìn Sa Nặc Nhân, “Nặc Nhân, cậu có từng suy nghĩ qua, tớ là bằng hữu tốt của cậu, cậu cũng không có đưa tớ một bộ cơ giáp!”

“?” Sa Nặc Nhân trực tiếp bối rối.

“Cậu đừng nghĩ gạt tớ, tớ chính là biết đến, cậu từng mắt cũng không chớp một cái đem một đài cơ giáp cấp năm đưa cho Khuất Nghê, bằng quan hệ của chúng ta, cậu không phải cũng nên đưa tớ một đài sao?” Lâm Hàm lời lẽ chính đáng nói.

“Hàm Hàm, đừng hồ nháo.” Lạc Duy đang lái xe lên tiếng ngăn cản.

Sa Nặc Nhân biết đoạn thời gian trước nguyên chủ sinh hoạt rất thối nát, khắp nơi tặng người cơ giáp, không nghĩ tới ở đây cũng có một vị.

“Hắn là ai?” Sa Nặc Nhân hỏi.

Lâm Hàm kinh ngạc, “Khuất Nghê đó, cậu quên rồi sao? Cậu ta là học sinh năm nhất ban chuyên chức dược tề, dung mạo rất đẹp đẽ, cậu lúc đó không phải bị vẻ bề ngoài của cậu ta hấp dẫn sao? Bất quá tớ nói cậu biết a, cái tên Khuất Nghê này hay dùng, thích làm nũng, giả trang vô tội, khoác lên vẻ thanh thuần, quá đáng ghét. Thời điểm cậu ta cùng cậu kết giao, cũng đồng thời qua lại với hai học sinh chuyên chức ban cơ giáp chiến đấu, không tin cậu hỏi Lạc Lạc, có một người chính là ở lớp Lạc Lạc, cậu vẫn cứ ngốc ngốc theo đuổi người ta tặng cơ giáp, cậu có phải là ngốc hay không? Cậu mau đem cơ giáp tặng cậu ta lấy về, đưa cho tớ làm phí bịt miệng, nếu không sau đó tớ thấy cậu một lần sẽ cười nhạo một lần.”

Những việc này tuy rằng không phải cậu làm, nhưng mà Sa Nặc Nhân vẫn cảm thấy lúng túng.

Lạc Duy cũng từ trong gương nhìn đến hai mắt Sa Nặc Nhân, cái nhìn thứ hai, vừa vặn cùng mắt Sa Nặc Nhân ở trong gương đối diện, cậu ta dứt khoát rời đi.

Lạc Duy trầm mặc, nửa ngày mới nói, “Cậu ta... Quả thật không tốt.”

Lâm Hàm lập tức nói tiếp, “Xem đi, Lạc Lạc là người tốt, chưa bao giờ nói xấu ai. Bất quá, cái tên cùng lớp Lạc Lạc kia cũng chỉ là muốn vui đùa cùng cậu ta một chút, muốn đem cơ giáp trong tay cậu ta lừa gạt đến, nhưng đáng tiếc không thành công, nghe nói hai ngày trước chia tay. Cậu chờ xem, chờ tiện của tên kia xài hết rồi, khẳng định sẽ tới tìm cậu.”

Lâm Hàm nói, cầm lấy đồ ăn vặt bên trong không gian bắt đầu ăn.

Sa Nặc Nhân cười gượng hai tiếng, không lên tiếng.

Loại cảm giác coi tiền như rác này...

Lâm Hàm cùng Lạc Duy cuối cùng vẫn đưa Sa Nặc Nhân tới Sa gia.

ed: hnay đăng muộn nên bù cho mn 2 chương nhé =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.