Đế Quốc Mỹ Nữ

Chương 173: Chương 173: Nhật ký cá nhân




Trương Dương ở trên xe mở ra xem một chút đồ đạc Bạch Văn Thanh để lại, gồm một cái ổ USB và một cuốn nhật ký ghi tay.

Trương Dương bèn lật Nhật ký ra xem một chút, phát hiện ra chữ viết của ông ta không những rất đẹp, tinh tế, mà bút tích còn cứng cỏi khác hẳn với hình tượng mập mạp của anh ta.

Nhưng điều khiến Trương Dương giật mình không phải vì chữ viết hay bút tích này của ông ta, mà là nội dung bên trong những ghi chép trên quyển nhật ký này.

Nội dung bên trong chính là những thu chi, chuyện sinh hoạt gần đây của Bạch Văn Thanh, có thể nói dường như chi tiết từng ngày. Trương Dương không thể tưởng tượng nổi đường đường một tổng giám đốc của đại tập đoàn mà vẫn còn giống như một học sinh tiểu học vậy, có sở thích ghi nhật ký.

Càng khiến cho hắn giật mình chính là chuyện bên trong nhật ký thực sự được ghi chép rất kỹ càng, từ chuyện nhỏ nhất là sinh hoạt, ăn uống hằng ngày, đến những chuyện lớn như là những bí mật về hoạt động kinh doanh của công ty, thậm chí là đút lót rồi đến chuyện nuôi tình nhân, chuyện lớn chuyện nhỏ đều có.

- Ngày 12 tháng 3 năm 07, vì để JeFF - dược phẩm điều trị tắc động mạch nhanh chóng đưa ra thị trường, lợi dụng cổ phần khống chế của tập đoàn Bành Gia để làm giả báo cáo thử nghiệm lâm sàng. Sau khi cục trưởng Mã nhận mười thỏi vàng cũng thẳng thắn đưa ra ý kiến phúc đáp. Trong lòng sảng khoái vô cùng, liền tìm A Mỹ và Lưu Hồng tại Tinh Hoa đại tửu điếm chơi ba người, hai cô nàng này thật lẳng lơ, ước chừng làm đến ba lượt, thiếu chút nữa bị trật gân.

- Ngày 3 tháng 11 năm 09, tên tiểu súc sinh A Phong cùng cả tiểu súc sinh Bành gia và Tùng Điền Xuyên Đại Lang của Hoa Cúc quỷ kết hội cưỡng mê một nữ sinh ở trường học. Rốt cục thì hôm nay chuyện cũng bị bại lộ, nữ sinh kia sống chết cũng không chịu giải hòa, chỉ có thể nhờ Phó cục trưởng Âu hỗ trợ. Tên súc sinh này thật là làm cho mình không khỏi lo sợ.

- Ngày 7 tháng 4 năm 11, phát hiện Tôn Triệu Tài tỉnh Lĩnh Nam người chuyên cung cấp dược thảo rõ ràng đã pha trộn tạp phẩm hại chúng ta hao hụt hơn năm trăm vạn. Phía đối tác Bành Hòe cảm thấy không thể để người này yên, ông ta đề nghị giết lão Tôn Triệu Tài này để cảnh tỉnh cho những người khác. Mình thấy những điều ông ta nói cũng không phải không có lý. Còn chuyện Hà Thiên Trình đến làm gì thì để ngày mai mướn người xử lý.

- Ngày 4 tháng 12 năm 12, Bạch Thị Dược Nghiệp liên tiếp trải qua đả kích, cổ phiếu tưởng đã ngã xuống tận đáy giếng. Thật sự nếu không làm được điều gì, sự nghiệp mấy chục năm của Bạch Thị có thể bị hủy hoại trong chốc lát, bất cứ lúc nào. Tiểu tử thối A Phong này cuối cùng còn có chút tác dụng, hắn giới thiệu Đỗ Ngọc Hằng cũng là nhân vật có thế lực, nghe nói Đỗ gia có thể liên lạc với tổ chức sát thủ nổi tiếng Bát Hắc Đào, mình thấy có thể thử một lần.

- … Mướn người ám sát thế nhưng lại thất bại, tưởng chừng mất cả Bạch Thị may mà Đỗ Định Tồn còn đồng ý ra tay giúp có thể tránh khỏi kiếp nạn này!

- Trương Dương từ chối giải hòa, cũng không bất ngờ gì xem ra chuyện có muốn cũng không thể cứu vãn được rồi, hối hận thì cũng đã muộn, bây giờ là lúc cần tìm đường lui.

Nhật ký đến đây không viết nữa, những tờ trước Trương Dương cũng không thực sự xem qua cẩn thận nhưng đọc đến giờ mới thôi. Hai cha con Bạch Văn Thanh làm những chuyện xấu xa, đủ để y chết cả trăm ngàn lần. Còn có Đỗ gia, Bành gia, Phó cục trưởng Âu, Phó thị trưởng Mã, không có một ai là người tốt.

Chỉ cần có trong tay thứ này mà cho ra ngoài ánh sáng thì chỉ e là toàn bộ tỉnh Đông Nam này sẽ phải long trời lở đất một phen.

Hèn chi mà Bạch Văn Thanh thề thốt khẳng định cho rằng chỉ có Trương Dương có thể còn báo thù con của y, bởi vì vật này đến tay Trương Dương thì Trương Dương không thể nào không lợi dụng được.

Phái sát thủ đuổi giết mình, Đỗ gia và Bành gia đều có tham dự, hơn nữa Đỗ gia là bên tận lực nhất. Bạch Lượng Phong đột nhiên lại nhảy lầu tự tử khẳng định có quan hệ rất lớn tới Đỗ gia. Bạch Văn Thanh chính là muốn hy vọng mình vì chuyện ngày hôm đó đứng sau là Đỗ gia để trả thù, cứ theo vậy thuận tiện cũng là phục thù cho Bạch Lượng Phong con trai hắn.

Từ thông tin, tình hình hiện nay có thể đơn giản mà đoán ra được rằng, nếu Bạch Lượng Phong thật sự bị sát hại thì theo cuốn nhật ký, ghi chép tay của Bạch Văn Thanh mà nhận định kẻ tình nghi lớn nhất chính là Đỗ gia, bởi rằng chỉ có Đỗ gia mới là nhân vật có khả năng đổi trắng thay đen như vậy.

Có thể thấy quyển nhật ký cơ hồ liên quan đến hơn một phần ba giới kinh doanh và chính trị gia của tỉnh Đông Nam. Nếu có người biết thứ này đang ở trong tay mình thì chắc chắn họ sẽ không tiếc bất cứ giá nào để đoạt nó về.

Chiêu này của Bạch Văn Thanh quá độc ác, y chỉ cần hơi lộ tin đồn một chút rằng mấy đồ vật này đang ở trong tay mình. Nếu thế thì tỉnh Đông Nam này sẽ có biết bao nhiêu người muốn cái mạng của mình, thứ này chính là cái khủng bố nhất rồi.

Lúc này đây đối với Trương Dương, hắn vừa yêu vừa hận thứ này. Yêu chính là thứ này đang ở trong tay mình, ít nhất là đã biết được bí mật của nhiều người, cũng biết được có bao nhiêu người đang nhớ thương cái mạng nhỏ này.

Nhưng đồng thời khiến hắn phải sầu não chính là thứ này có thế lấy đi cái mạng của mình bất cứ lúc nào. Một người trước kia không sợ chết, bây giờ một đám người ngược lại phải sợ chính mình.

Đối phó với Bạch gia cũng là có phần quá sức khó khăn nhưng bây giờ địch thủ phải đối mặt chính là Bành gia, thậm chí là Đỗ gia. Nếu như không nhanh chóng làm cho vũ khí trong tay mình trở nên cứng rắn hơn thì sớm muộn mình cũng không thể làm được gì.

Nhưng rất dễ để nhận ra bây giờ chưa phải là thời cơ tốt nhất để sử dụng thứ này.

Lúc vết thương của Lộ Lộ còn chưa khỏi hắn dã rời khỏi Mai Ninh, trong lòng Trương Dương có chút lo lắng, vốn dĩ là hắn muốn đưa Lộ Lộ cùng đến Bắc Kinh nhưng bây giờ thì không thể. Cũng may là còn có Kiều Hi Nhi và bọn Trần Thiên Hùng, hắn tạm thời không còn phải lo về vấn đề an toàn cho Lộ Lộ.

Sự ăn diện của Dương Tĩnh hôm nay ngược lại, lại khiến cho Trương Dương có chút bất ngờ. Toàn bộ trông chẳng khác gì cái bánh chưng, áo len màu lam, cái váy nhung ngắn lục sắc dài chấm đầu gối, tất chân màu đen để giữ ấm, trên tay còn mang theo một cái áo lông trông có vẻ như là rất nặng, còn kéo theo cả một cái va li đại bản, trên cổ cũng quàng hờ hững một chiếc khăn lụa màu hồng nhạt giống như một nàng tiếp viên hàng không vậy. Xinh đẹp kinh người!

- Chị Tĩnh hôm nay thật là xinh đẹp.

Trương Dương giúp cô cầm túi xách và áo lông, vừa khen ngợi.

Dương Tĩnh cười tủm tỉm, bắt tay Trương Dương liếc mắt nhìn một cái:

- Bình thường thì không đẹp à?

- Hì, đều xinh đẹp!

Hai người toan trình diện để lên máy bay, qua kiểm an, nhìn đồng hồ cách lúc đăng ký còn tận mười mấy phút. Hai người ra quán cà phê của sân bay hàn huyên một lát về chuyện trung tâm khôi phục sức khỏe, việc kinh doanh của trung tâm mấy ngày nay đã bắt đầu đi vào quỹ đạo.

Trong vòng mấy ngày đã tiếp nhận hơn một trăm người bệnh từ các nơi khác đưa về. Cửa bệnh viện còn một hàng người đang chờ điều trị giai đoạn cuối nhưng còn chưa lấy được số.

- Lương y như từ mẫu, thấy con mắt trông mong vào trung tâm hồi phục sức khỏe ấy của bọn họ có lúc cũng thật là khiến người ta nóng ruột. Hi vọng các cậu sẽ sớm mở rộng sản xuất thêm nhiều Nam Tinh số 1.

- Sẽ nhanh thôi. Chỉ cần lần này lên Bắc Kinh thuận lợi, đội ngũ nhân viên nòng cốt được bổ sung thì sang năm chúng ta có thể sản xuất với số lượng lớn.

- Ủa, đây có phải là Dương Tĩnh muội không?

Hai người đang nói chuyện, đột nhiên bên cạnh có mùi nước hoa đậm đặc phả vào mặt. Trương Dương nghiêng đầu nhìn thấy một người dáng cao cao, cường tráng, mặc âu phục kèm theo cả khăn quàng cổ màu trắng xám, cười hỉ hả đứng chen vào giữa hai người.

Từ góc độ của Trương Dương thì thấy, anh ta có một sức nóng tỏa ra tát về phía Dương Tĩnh, nhìn dáng bộ thân thiện giống như người yêu đã xa cách nhiều năm của Dương Tĩnh vậy.

Chết tiệt, tên Tạ Long này không phải là đã chạy về Phong Diệp Quốc rồi hay sao, còn đến đây làm gì nữa!

Nhất thời hai mắt Trương Dương tràn đầy địch ý nhìn tên cường tráng này, sau đó ánh mắt lại từ từ chuyển sang người Dương Tĩnh.

Dương Tĩnh giống như là phát hiện ra một đại lục mới vậy, a một tiếng sau đó sắc mặt vô cùng mừng rỡ:

- Ai da, là lớp trưởng Lôi, sao anh thế nào lại ở Mai Ninh?

- Ha ha, có tiện để tôi ngồi cùng không?

Anh đẹp trai nhìn Trương Dương liếc mắt một cái sau đó không thèm để ý đến hắn, cười với Dương Tĩnh mà hỏi.

- Tất nhiên rồi!

Dương Tĩnh nhìn Trương Dương liếc mắt một cái rồi vỗ vỗ vào chỗ gần cô:

- Dương tử, cậu đến ngồi bên cạnh tôi đi, nhường chỗ của anh cho vị lớp trưởng Lôi Bình Minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.