Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào...

Chương 73: Chương 73: Khao khát của lý huệ




Tôi cố gắng hết sức muốn tách ra khỏi Lý Huệ, vì thế cũng không ngần ngại trở về thành phố sớm hơn, nhưng cũng con mẹ nó đúng dịp, hôm nay Lý Huệ vừa khéo đến thành phố Thiên Hồi đón con, biết sớm như vậy thì tôi đã trở về thành phố vào ngày mai theo đúng kế hoạch.

Nhưng mọi chuyện đã xảy ra như vậy, cũng chỉ có thể đối mặt, nếu không cũng không còn cách nào khác.

Sau khi chào tạm biệt người nhà và Trần Hổ, tôi lái xe chở Lý Huệ rời đi.

Suốt dọc đường không nói chuyện, tôi không dám nói với Lý Huệ nửa câu, thậm chí trên đường đi tôi cũng không dám chạm vào cần số, trước kia khi dừng xe còn để về số mo, nhưng bây sờ vẫn luôn để số D, chờ đèn đỏ mới phanh xe. Không phải gì khác, tôi chỉ sợ không cẩn thận chạm vào Lý Huệ ở ghế phụ mà tôi.

Ngộ nhỡ đụng phải, tôi cũng không dám đảm bảo Lý Huệ sẽ còn là chị dâu đơn thuần hay không nữa…

Tôi không nói lời nào, sau khi Lý Huệ đè nèn một hồi, đột nhiên nói: “Tiểu Phong, cậu không tìm bạn gái trong thành phố à?”

"Không, làm việc trước đã, bạn gái không cần vội!”

Tôi cũng không dám nói có, ngộ nhỡ chị ta về nhà lại nói, người trong nhà chắc chắn phải nhìn một chút, tôi mang ai trở về nhà, cũng không thể đưa hết về được, kể cả thiếu phụ và học sinh.

Lý Huệ lại im lặng, tôi vụng trộm nhìn chị ta một cái, thấy sắc mặt chị ta đỏ bừng, cũng không biết thế nào. Tôi có mở điều hòa, trong xe khá mát mẻ.

Lái xe được một đoạn, chiếc xe phía trước đột nhiên phanh gấp, tôi vội vàng dậm chân phanh.

Sau đó, chiếc xe phía trước dừng tại đó, tôi đưa tay sờ vào cần gạt theo bản năng, sau đó không cẩn thận sờ vào bắp đùi trắng nõn của Lý Huệ.

Tôi sợ chính là sợ việc này, nhưng cuối cũng vẫn không tránh khỏi việc đụng vào.

Ngay sau đó tôi lập tức nóng giận: “Chỗ ngồi rộng như vậy, chị không phải đem chân đặt đến tận hộp số của tôi!”

Lý Huệ xấu hổ đỏ mặt, thấp giọng giải thích: "Ta không phải cố ý, cậu phanh gấp nên tôi không chú ý…”

Chuyện này đúng là không thể trách chị ta.

Tôi thật sự không có lời nào để nói, xuống xe đi xem xét, kết quả phát hiện trước xe có một ông già bị ngã, tài xế ở phía trước đang sững sờ ở trên xe.

Tôi quay lại xe, giúp gọi một cuộc điện thoại cấp cứu, sau đó từ từ vòng qua trước xe và đi tiếp.

Sau một hồi tiếp tục đè nén, Lý Huệ mở miệng lần nữa, hơn nữa mới mở miệng đã khiến tôi giật cả mình.

"Tiểu Phong, cậu muốn chị dâu đi, chị dâu sẽ suy nghĩ!”

Lúc ấy tôi là lần thứ ba mơ màng trong ngày hôm nay, tôi vội vàng lái xe đến bên đường và dừng lại, chỉ sợ lỡ thất thần đụng phải ông cụ.

Sau khi ổn định xe, tôi nhìn về phía Lý Huệ, lúc này trên mặt chị ta đã đỏ bừng, gần như sắp nhỏ máu.

"Chị dâu, chị nói gì vậy?”

Lý Huệ nhẫn nhịn hồi lâu, trực tiếp trào nước mắt ra sau đó khóc lóc kể lể.

Tôi cố gắng lắm mới có thể nghe rõ, Lý Huệ đã nhiều năm không đường đường chính chính làm chuyện đó.

Trần Hổ bị tai nạn cách đây bảy năm trước, những cái khác vẫn ổn, hơn nữa tôi vẫn cho là không có chuyện gì, nhưng sự thật thì chỉ có hai vợ chồng họ biết, thằng nhỏ của Trần Hổ đã bị hỏng.

Cũng không biết tại sao bị hỏng, có thể sự dụng, hơn nữa quá cứng rắn, nhưng mỗi lần giống như gấp gáp tiêu chảy, ra trận liền xuất ra, ngay cả một phút cũng không kiên trì nổi.

Theo Lý Huệ nói, trước kia anh ta không như thế, chỉ là sau vụ tai nạn kia liền trở thành như vậy. Bọn họ đã tìm rất nhiều bác sĩ và mua rất nhiều thuốc, đến ngay cả thuốc chữa liệt dương cũng uống liều gấp đôi nhưng kết quả vẫn như cũ, cứ ra trận là xuất ra, xuất ra xong thì mềm nhũn.

"Tiểu Phong, cậu giúp chị dâu, anh Hổ Tử của cậu ngày nào cũng muốn, nhưng tôi chịu không nổi, tôi cũng cần. Dù sao cậu cũng không có bạn gái, cậu cũng thật sự muốn chuyện kia, cậu giúp đỡ chị dâu có được không, coi như cậu tích đức làm việc thiện, cậu cho chị, chị đảm bảo không nói cho ai biết, chỉ một lần, một lần là được…”

Lý Huệ nói rất nhiều, trên mặt đều là sự khao khát.

Nhưng đương nhiên tôi không thể đồng ý, dù sao chị ta cũng là con dâu của nhà họ Trần của tôi, là chị dâu của tôi.

Nhưng sau khi thuyết phục tôi không có tác dụng, cuối cùng chị ta cũng không còn khuyên tôi nữa.

"Được rồi, tôi có lỗi với anh Hổ của cậu, tôi về thành phố tự mình tìm người giải quyết. Nói hay không... Tùy cậu vậy!"

Điều này là không đúng, chị ta không thể chụp mũ lên đầu đàn ông nhà họ Trần chúng tôi. Nhưng chị ta cũng không phải không quan tâm đến, cũng không phải là loại phụ nữ lẳng lơ dâm loàn, cái đó đã nhịn bảy năm…

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi không thể làm gì khác hơn là lựa chọn cách thỏa hiệp, một biện pháp trong tuyệt vọng.

"Lý Huệ, tôi giúp chị giải quyết, chị không được tìm người đàn ông khác!”

Tôi cũng không dám gọi chị ta là chị dâu, vì cảm giác tội lỗi trong lòng thật sự quá sâu nặng.

Ngay sau đó, tôi lái xe đến một quán trọ nhỏ ở ven được, trực tiếp thuê một căn phòng và cùng Lý Huệ đi vào.

Vào phòng, chị ta vội vã muốn cởi quần áo của tôi, vừa tròn ba mươi tuổi, cả người giống như sói hổ, rõ ràng là mấy năm nay chị ta đã nhịn gần chết!

Lý Huệ muốn cởi quần áo của tôi, đương nhiên tôi không thể thật sự để cho chị ta cởi, nhưng tôi đẩy chị ta ngã trên chiếc giường lớn!

"Trần Cẩn Phong, cậu khốn kiếp, nếu cậu không cho tôi, tại sao câu nói dối tôi!”

Lý Huệ gào thét điên cuồng, như điên mất rồi, điều này có thể hiểu được, điều là do kìm nén quá lâu.

Tôi cũng không giải thích, trực tiếp cởi bỏ quần áo của chị ta, chiếc áo lót màu trắng bị tôi cởi bỏ tiện tay ném sang bên cạnh, sau đó trực tiếp ghé vào phía trên, điên cuồng mút và liếm láp.

Lý Huệ đẩy tôi ra ngoài: "Cậu không cần làm tôi, tôi đã đủ rồi, tôi nhẫn nhịn đã bảy năm, nhẫn nhịn ròng rã bảy năm!”

Đúng thế, bỗng nhiên tôi nhận thấy lời nói của chị ta rất có lý, bảy năm, cả ngày bị trêu chọc, chị ta không điên cuồng mới là lạ.

Vì vậy tôi trực tiếp cởi sạch quần chị ta, đến ngay cả quần lót màu da cũng bị cởi ra hết.

Hai ngón tay phải ‘phốc’ một chút liền đâm vào, sau đó, toàn bộ căn phòng tràn ngập tiếng hét tiên cuồng của chị ta…

Nửa giờ, một giờ, một giờ ba mươi phút, hai giờ.

Sau trọn vẹn ba tiếng đồng hồ, lúc này Lý Huệ vô cùng thỏa mãn kêu lên một tiếng rên rỉ, thân hình run rẩy mềm mại.

Mà lúc này, chiếc giường dưới thân chị ta đã ướt át trọn vẹn nửa mét vuông.

Tôi mệt như một con chó, đầu ngón tay đều ướt át trắng bệch, tôi đặt mông lên giường, trực tiếp nằm xuống. Còn phần dưới thân giống như sôi sục sắp nổ tung, tôi cũng chẳng muốn để ý tới nó, mặc kệ nó vùng dậy!

Năm phút sau, Lý Huệ xoay người, bắt đầu cởi dây lưng của tôi.

Bàn tay nhỏ gầy của chị ta bị tôi bắt lại.

"Đây đã là chuyện ở mức độ lớn nhất, không thể thật sự có lỗi với anh Hổ Tử của tôi!”

Gương mặt Lý Huệ đỏ bừng, cũng không biết là xấu hổ hay là do cơn đỏ bừng trước đó chưa giảm hẳn.

"Tôi biết, cậu chỉ dùng tay tôi đã biết cậu nghĩ thế nào rồi. Cậu yên tâm, tôi cũng không cần chỗ đó, tôi dùng tay giúp cậu giải quyết, nếu như cậu bằng lòng, tôi dùng miệng hoặc dùng chỗ này cũng được…”

Nhìn bầu ngực sung mãn của Lý Huệ, tôi thật sự có chút không nhịn được.

Nhưng cuối cùng khẽ cắn răng, tôi vẫn đẩy chị ta vào trong phòng tắm: “Tắm xong lên đường!”

Cuối cùng cũng không dám dùng thân thể chị ta để giải quyết, cố nén dục vọng, tôi rời khỏi quán trọ, lái xe đưa chị ta về nhà mẹ đẻ.

"Cám ơn cậu, tiểu Phong, tôi thật sự rất thoải mái, cảm giác bây giờ toàn thân vô cùng dễ chịu, giống như cõng tảng đá lớn trên lưng đã hoàn toàn được tháo xuống. Cậu yên tâm, tôi sẽ không tìm người đàn ông khác, sau này cũng sẽ không có suy nghĩ như vậy nữa, thật sự cám ơn cậu!”

Lý Huệ xấu hổ đỏ mặt nói cám ơn tôi, sau đó nhanh như bạy xuống xe, chỉ là bước chân có chút lảo đảo, rõ ràng là đã mệt lả.

Tôi vốn định xuống xe đỡ chị ta, nhưng nghĩ lại thôi.

Nếu tiếp tục chạm vào cơ thể chị ta, tôi thật sự sợ sẽ xảy ra chuyện.

Sau khi lái xe rời đi, tôi đang suy nghĩ xem đêm nay tìm ai phát tiết một chút, sau đó tiếng chuông điện thoại vang lên.

Người gọi điện thoại tới chính là Lục Tiểu Nham, cô ta gọi điện thoại tới nói rằng lúc tôi học lái xe đã giúp đỡ cô ta nên cô ta muốn mời tôi ăn cơm.

Cô ta nói rất khách khí, khách khí đến mức có chút kỳ lạ, vậy nên tôi hỏi cô ấy cùng đi ăn cơm còn có những ai.

Cô ta nói, còn có Bích Phượng và Lục Nhan.

Tôi cảm thấy bữa cơm tối nay có thể ăn, nếu như có thể ăn luôn hai mẹ con và chị em bọn họ thì lại càng hoàn hảo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.