Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào...

Chương 148: Chương 148: Ông đây muốn ăn cá chép sốt chua ngọt




Sau khi bắt taxi trở về nhà nhưng tôi lại không vào nhà, mà bây giờ tôi cũng không biết có thể gọi là nhà nữa không. Tôi lấy chìa khóa xe Poussin ra, sau đó lái xe trở về chỗ ở của Lưu Thông. Nằm trên ghế sô pha, tôi hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Mấy lần cầm điện thoại lên nhưng lần nào cũng để xuống.

Tôi rất tức giận, tôi chưa bao giờ tức giận như vậy, ngay cả người phụ nữ của mình mà tôi suýt chút nữa cũng không bảo vệ được.

Tôi muốn chuyện của Hoàng Định Văn xảy ra trên người Bàng Kiến Quân lần nữa, vì vậy tôi muốn gọi điện cho Địch Lệ Ba.

Nhưng cuối cùng ý tưởng này đã bị tôi dập tắt hoàn toàn, tôi không sợ giết Bàng Kiến Quân, mà tôi càng sợ là sau khi giết chết Bàng Kiến Quân rồi thì sẽ liên lụy đến người nhà của tôi. Bọn họ không phải là mấy tên côn đồ cắc ké, ném mấy hòn đá làm vỡ cửa kính nhà người ta là xong, mà bọn họ thật sự là xã hội đen.

Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ chưa ra, trong lòng rối như tơ vò thì cánh cửa bị người khác lấy chìa khóa mở ra.

Tiếp theo đó trong phòng đã vang lên tiếng của Lý Thông.

"Shit, cậu đang xây dựng cảnh tiên chốn nhân gian trong nhà à? Tại sao trong phòng ngập tràn khói thuốc thế này?"

Lưu Thông vác túi hành lý lớn vào phòng, có thể thấy được anh ta rất vui.

Thế nhưng tôi lại càng vui mừng hơn, bởi vì nhìn thấy anh ta trong lòng tôi liền hiện lên một suy nghĩ, cũng nhìn thấy được ánh sáng hy vọng rồi.

"Lưu Thông, anh cả ngày làm việc với đám xã hội đen, chắc chắn anh có quen biết với người này người nọ. Anh giúp tôi liên hệ với hai người, sau đó bảo bọn họ đi chơi chết một người. Tiền không thành vấn đề, muốn bao nhiêu tôi cũng sẽ nghĩ cách gom cho đủ!"

Lưu Thông để hành lý xuống, đi tới trước mặt tôi, cầm một điếu thuốc lên châm lửa, sau đó lại sờ đầu tôi.

"Cậu đâu có sốt, tại sao cứ nói những lời mê sảng thế hả?"

"Cút sang một bên, tôi đang nói chuyện nghiêm chỉnh đấy!"

Lưu Thông ngẩn ra: "Cậu thật sự muốn giết người?"

Tôi trịnh trọng gật đầu: "Không giết không được."

"Hết cách rồi, đừng nói tôi không giúp cậu, nhưng chuyện này đúng là không có cách nào. Bây giờ là xã hội theo chế độ pháp trị, mà xã hội theo chế độ pháp trị là gì? Để tôi giải thích cho cậu nghe một chút. Trong một thành phố như của chúng ta, có mật độ dân số dày đặc, đây là xã hội, sau đó đám đông dày đặc này sẽ cần sự tồn tại của luật pháp, sử dụng luật pháp để kiểm soát và cân bằng, vì vậy đây được gọi là xã hội theo chế độ pháp trị."

"Giết người mà, ai cũng dám. Đổi thành cậu, cậu cũng dám giết, không có gì khó cả. Nói thật với cậu, tôi cũng đã từng giết người. Nhưng đó không phải là ở xã hội pháp trị, mà là ở một khu vực hẻo lánh, là ở một nơi cả ngàn dặm xung quanh đó cũng không có người. Đó không phải là xã hội, nên không có luật pháp bảo vệ. Tôi không phải chịu trách nhiệm về việc giết người. Ngay cả xác chết cũng bị linh cẩu ăn thịt, có quỷ mới quản việc này!"

"Ở thành phố mà cậu muốn mua hung thủ để giết người, cậu điên rồi sao? Nếu cậu không điên vậy thì ai nhận công việc này thì người đó chính là kẻ điên. Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như thế, cậu có biết khẩu hiệu tuyên truyền của cảnh sát là gì không? Án mạng tất phá. Trừ khi đã chuẩn bị sẵn sàng tư tưởng có số cầm tiền nhưng không có số hưởng ra, nếu không ai dám nhận việc này!"

Lưu Thông nói rất nhiều, tuy dài dòng nhưng cũng rất thực tế, ít nhất anh ta cũng đã nói cho tôi biết cách này của tôi là không được. Không nói đến việc trả thù Bành Kiến Quân lúc này, chỉ nói đến việc có thể ổn định và giữ ổn thỏa cho hai bên, nước sông không phạm giếng nước không đã là một vấn đề rất nan giải.

Tôi bóp hộp thuốc xé ra lúc mới trở lại chỗ Lưu Thông nhưng lúc này nó chỉ còn lại cái hộp rỗng. Thế là tôi lại móc một gói thuốc lá khác ra, xé bao châm một điếu.

"Chiều nay có người nói với tôi, thuốc là này chẳng ra sao cả."

"Một điếu thuốc hơn ba ngàn mà còn nói chẳng ra sao cả? Ai mà phung phí như vậy? Đây là muốn chuyển từ tàu thủy sang máy bay, anh ta muốn vung tay quá trán sao?"

Tôi không nói gì nữa, tiếp tục hút thuốc.

"Được rồi, được rồi, đừng buồn bực nữa, tặng cậu thứ tốt này!"

Lưu Thông nói xong thì bước tới túi hành lý, mở khóa kéo, tìm một cái bát từ trong đống xốp cứng, sau đó anh ta nâng cái chén như nâng hộp báu của tổ tiên rón rén đến bên cạnh tôi.

"Cái bát này coi như tôi trả lại số tiền một tỷ rưỡi mà tôi đã mượn cậu!"

Tôi thản nhiên cầm lấy cái bát kia liếc nhìn, nó không khác gì cái bát sứ trắng ăn cơm của nhà lúc tôi còn nhỏ.

Tôi tiện tay ném lên bàn, vừa vặn cái gạt tàn trên bàn cũng đầy rồi nên tôi liền dụi tàn thuốc vào trong cái bát luôn.

Lúc đó Lưu Thông liền quýnh lên, nhất là lúc tôi vứt cái bát sứ lên bàn một cái “cộp”, suýt chút nữa đã khiến anh ta đau đến xanh mặt.

"Ông cố của tôi ơi, ông cố sống của tôi ơi, trước đó có một cái bát khác cùng chung mẻ nung với cái bát này nhưng chất lượng lại không bằng cái này mà chúng tôi đã bán với giá mười hai tỷ rồi đó. Bây giờ cậu lại lấy cái bát này làm gạt tàn thuốc, sao cậu không lấy nó đi làm bồn tiểu luôn đi?"

"Quá nhỏ, chứa không được bao nhiêu nước tiểu, lại có mùi người chết."

Lập tức Lưu Thông bị tôi chọc đến tức chết, anh ta nhịn một hồi cũng không hé răng nói lời nào.

Hồi lâu, anh ta mới bất đắc dĩ nói: "Cậu thích làm gì thì làm. Dù sao tôi đã trả cậu một tỷ rưỡi kia rồi. Cậu thích dùng để ăn cơm hay dùng đựng nước tiểu là chuyện của cậu, không liên quan gì tới tôi."

Sau đó Lý Thông rời khỏi ghế sô pha đến trước túi hành lý của anh ta mân mê.

Tôi đang băn khoăn không biết phải xử lý chuyện của Bàng Kiến Quân kia thế nào thì Lưu Thông lại lên tiếng: "Cậu mau gọi điện đặt bữa tối đi, tôi đói rồi, tôi muốn cá chép sốt chua ngọt, tôi muốn..."

"Muốn cái rắm, tôi không rãnh, phiền chết đi được, anh tự gọi đi!"

Muốn ăn cá chép sốt chua ngọt, ăn cái qué... Anh ta thích ăn không ít món nhỉ?

Lưu Thông cười một cách kỳ lạ, trong tiếng cười của anh ta hình như mang theo vài phần ác ý, sau đó móc từ trong túi ra một thứ giống như nhân sâm, nhưng lại có màu đỏ như máu, nhìn có vẻ hơi cũ nhưng vẫn được giữ nguyên vẹn.

"Đây chính là do cậu tự nói đấy nhé. Vậy tôi sẽ đem thứ này hầm với cá, ăn một mình."

"Ha ha ha, cho cậu bổ đến chảy máu mũi luôn, cái đồ..."

Chữ “khốn” còn chưa kịp nói ra thì đột nhiên tôi nhớ tới chuyện anh ta đã giao phó trước lúc rời đi.

"Thiên Hoàn Căn?"

Lưu Thông cũng không đáp lời, chỉ nhìn tôi cười ha ha như trúng tà.

Thế là tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra: "Cho anh ba triệu, tôi muốn gọi cá chép sốt chua ngọt, cứ mười phút sẽ trừ của anh ba trăm ngàn..."

Sau khi nói địa chỉ và nghiêm túc thúc giục tiệm cơm xong, tôi nhìn Lưu Thông hỏi: "Có phải không?"

Lưu Thông lắc đầu: "Không phải."

Thấy tôi chạm vào chiếc bát trị giá bạc tỷ kia, Lưu Thông vội vàng nói: "Đây là Địa Hoàn căn. Sau một trăm năm nữa khi nó trở thành màu vàng cà rốt thì mới gọi là Thiên Hoàn căn. Cậu có thể lựa chọn không cần, tôi không ép cậu. Thứ này nếu đem bán mấy tỷ hay mấy chục tỷ cũng chẳng thành vấn đề, lúc đó tôi có thể thoải mái ăn cá chép sốt chua ngọt rồi!"

Đúng là một kẻ ăn hàng. Tôi cũng lười để ý đến anh ta. Vội vàng giật lấy Địa Hoàn căn của anh ta.

Có nó, tôi có thể thiết lập mối liên hệ trực tiếp với Vũ Cát Minh, đối phó với Bàng Kiến Quân cũng không có vấn đề gì. Nhưng vẫn còn nhiều điều tôi phải suy ngẫm và phải vạch ra kế hoạch thật chi tiết.

"Người anh em, thật sự rất cảm ơn!"

"Cậu đúng là thú vị. Cậu đã cứu mạng tôi, trong lúc tôi gặp khó khăn, cậu không nói lời nào đã cho tôi mượn một tỷ rưỡi. Bây giờ cậu còn nói cảm ơn tôi, nào nào trả đồ lại cho tôi... "

Lưu Thông muốn cướp về, tôi nhanh chóng quay lại bàn, cầm lấy điện thoại và hộp thuốc rồi chạy đi. Tôi cần tìm một nơi yên tĩnh để suy nghĩ.

Tôi vừa đi ra ngoài thì Lưu Thông đã thò đầu ra hét: "Đồ khốn kiếp, trên người tôi không có tiền, một lát nữa người ta giao cá đến thì phải làm sao? Cậu hứa cho tôi ba triệu, tôi không đủ tiền!"

Đậu xanh rau má, tôi chẳng quan tâm anh ta có tiền hay không. Tôi chỉ là khoe khoang để anh ta cảm nhận một chút mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.