Đêm Tân Hôn Đến Muộn

Chương 15: Chương 15




Từ khi hoàn thành mọi kế hoạch của Bách Điệp giao phó, Hồng Loan rất thoải mái về vấn đề tiền bạc do Bách Điệp cung cấp cho cô. Cô đến những tụ điểm ăn chơi nổi tiếng để tiêu xài. Còn công việc của cô đi làm tại công ty chủ yếu là để theo dõi Quế Lâm mà thôi, nhưng hiện giờ thì cô rất rảnh rang vì Quế Lâm và Hoài Bảo sắp ly dị, cho nên cô chẳng phải làm gì mà vẫn có tiền xài thoải mái.

Hồng Loan dáng vẻ kênh kiệu từ trong nhà hàng đi ra, túi cô hôm nay cạn khô. Đêm nay cô sẽ ghé Bách Điệp để lấy thêm chút ít.

Nhìn đồng hồ tay, thấy đã gần mười một giờ rồi, cô ngồi trên xe chần chừ chưa muốn đi. Nếu không ghé Bách Điệp thì ngày mai tiền đâu mà xài? Còn nếu ghé giờ này thì cũng hơi ngại vài con đường quá vắng vẻ.

Chợt tánh ngông nghênh trong cô trỗi dậy, cô tự nhủ thầm: Hồng Loan này mà sợ ai chứ?

Nghĩ vậy, cô cho xe chạy thẳng đến nhà Bách Điệp.

Đường càng lúc càng vắng vẻ, Hồng Loan cho xe chạy nhanh như một bóng ma. Một nỗi lo sợ mơ hồ khiến Hồng Loan cố chạy thật nhanh. Khi đến trước cửa nhà Bách Điệp, Hồng Loan thở ra nhẹ nhõm.

Khi đến sát cửa, Hồng Loan cảm thấy chán chường bởi ổ khóa to tướng nằm bên ngoài. Vậy là Bách Điệp đã đi đâu?

Chợt tiếng xe thắng “két két” trên đường, một thanh niên xuống xe với giọng suồng sã:

− Em đứng đợi anh, phải không em?

Nhìn mặt gã thanh niên đỏ ửng, Hồng Loan biết gã đã uống nhiều rượu. Cố giữ vẻ bình tĩnh Hồng Loan đối đáp:

− Tôi đợi anh tôi, ảnh sẽ về đến ngay. Ông hãy đi nơi khác, đừng ở đây chọc ghẹo tôi sẽ không yên thân đâu.

Gã thanh niên cười thích thú:

− Anh của em đến sáng mới về! Giờ hãy ngoan ngoãn đi theo anh lại con đường hẻm kia em sẽ tận hưởng những giây phút sung sướng trên đời.

Vừa nói gã vừa đi lại nắm lấy tay Hồng Loan kéo đi.

Hồng Loan đứng sát vào cánh cửa để né tránh, cô nói:

− Ông buông tôi ra! Không thì tôi sẽ la lên thì ông sẽ bị mời đến công an đó.

Gã thanh niên cười man dại:

− Em hù dọa anh đấy à? – Rồi gã chứng minh – Em thấy không, nãy giờ chúng ta đứng đây thật lâu mà có ai đi ngang qua đâu. Anh nghĩ em có la thì càng mất sức thêm thôi. Mau ngoan ngoãn đi cưng!

Vừa nói gã vừa tiến vế phía Hồng Loan.

Hồng Loan cảm thấy lo sợ thật sự, cô đang mong có một ánh đèn hoặc một tiếng xe nhưng hoàn toàn im vắng. Đưa đôi tay lên ôm ngang ngực để phòng vệ, càng lúc cô càng lùi dần về phía xa.

Không chờ đợi thêm được nữa, gã thanh niên nhào tới ôm chầm lấy cô, đôi môi gã tìm đôi môi cô với hơi rượu nồng nặc.

Hồng Loan cố né tránh gương mặt gã. Bực bội trước sự chống cự của Hồng Loan, gã nhấn mạnh:

− Em không ngoan ngoãn thì đừng có trách!

Hồng Loan phẫn nộ:

− Tao sẽ chống cự tới cùng, mày đừng hòng làm gì được tao.

Hồng Loan vừa nói dứt thì đôi tay của gã đã xé toạc chiếc áo của Hồng Loan, làm lộ ra chiếc áo ngực bên trong, cô run cầm cập và đưa tay che lại.

Hắn lại mỉm cười đắc ý:

− Ngoan ngoãn đi, anh sẽ tặng em chiếc áo khoác này để mặc về nhà.

Vừa nhục nhã, vừa uất hận, Hồng Loan lớn tiếng:

− Nếu mày đụng đến tao, mày sẽ hối hận. Tao sẽ không để cho mày yên đâu. Bằng mọi giá tao sẽ đưa mày ra toà nếu tao còn sống sót.

− Giỏi lắm! Anh hùng lắm! Hãy chống cự nhé cưng, anh sẽ hành động đây!

Vừa nói, hắn vừa lôi Hồng Loan một cách chẳng thương tiếc về phía con đường tối om.

Hồng Loan cố gắng chống cự, nhưng làm sao được trước sức mạnh của hắn. Con đường vắng vẻ quá, dù không một chút hy vọng có người tới cứu nhưng cô cũng cố gắng la thật lớn khi sắp đến con hẻm:

− Cứu tôi với! Cứu tôi với!

Vừa lúc đó hắn đã kéo Hồng Loan vào góc đường. Hắn kềm chặt hai tay cô lại và tát mạnh vào mặt cô:

Bốp… bốp…

− Im nào!

Hồng Loan vẫn cầu cứu một cách vô vọng:

− Cứu tôi với! Cứu tôi với…

Chợt có tiếng xe thắng lại, cùng lúc một giọng thanh niên quát:

− Đồ khốn! Khôn hồn thì mau buông cô ấy ra rồi cút đi!

Sắp vồ được con mồi lại có người cản trở, gã côn đồ tay vẫn giữ chặt tay Hồng Loan, hầm hừ:

− Chuyện này không liên quan gì đến em! Hãy để cho anh làm ăn, đừng nên tham gia vào em trai ạ.

Người thanh niên mới đến rít giọng:

− Thả cô ấy ra và cút đi ngay!

Trong bóng tối, gã côn đồ vẫn giữ chặt tay Hồng Loan, nổi giận quát:

− Mày muốn cái gì hả thằng nhóc?

Người thanh niên mới đến vẫn gan lì:

− Có mau thả cô ấy ra không!

Gã côn đố vẫn giữ chặt Hồng Loan, hắn cười gằn:

− Hay là em muốn thưởng thức như anh? Nếu vậy thì em hãy đợi anh xong rồi đến lượt em.

Người thanh niên mới đến ấy chính là Hải, người vừa lái xe vừa là bảo vệ cho bà Khoa. Bực tức trước cách ăn nói bỉ ổi của gã côn đồ, anh liền xoay người tung một đá trúng vào ngay cằm của hắn khiến hắn ngã luôn ra phía sau.

Nhờ vậy mà Hồng Loan thoát ra và chạy về phía Hải. Vì quá sợ sệt, Hồng Loan không để ý đến chiếc áo rách nát của mình, cô nắm chặt lấy cánh tay của Hải.

Còn Hải nhìn Hồng Loan với sự thương hại. Anh cởi chiếc áo khoác của mình đưa cho Hồng Loan.

− Cô hãy mặc vào đi!

Giờ đây Hồng Loan mới nhớ lại mình, không chậm trễ, cô mặc thật nhanh áo vào để che đi phần bị hở hang trên người cô.

Gã côn đồ say rượu lồm cồm bò dậy, gầm lên:

− Mày giỏi lắm thằng nhóc ạ!

Rồi như con thú say mồi, gã nhào đến đánh túi bụi vào người Hải.

Hải bình tĩnh né tránh một cách lanh lẹ nên những đòn đánh của tên côn đồ chỉ là những cú đánh gió. Không muốn sự việc rùm beng lên, Hải gằn giọng:

− Anh thấy rồi đó, nãy giờ tôi đã nhịn anh. Nếu anh khôn ngoan thì mau cút đi. Còn bằng không thì đừng trách tôi đấy!

Gã thanh niên có vẻ đã tỉnh lại đôi chút và hắn cũng nhận ra mình không phải là đối thủ của người thanh niên. Nếu có gây sự thì hắn cũng chịu thiệt thòi mà thôi. Phải chi có bạn bè, em út hắn ở đây thì hắn chẳng đời nào chịu thua. Nghĩ vậy, hắn nói:

− Tao đã nhớ gương mặt mày rồi. Một ngày không xa, mày sẽ biết tay tao.

Nói xong, hắn nhảy lên xe phóng thẳng.

Giờ đây, chỉ còn lại hai người, Hồng Loan mới quan sát anh thanh niên. Trông anh rất khỏe mạnh bởi chiếc áo thun làm hiện rõ những bắp thịt săn chắc trên người anh. Cô ấp úng:

− Cám ơn anh đã đến kịp lúc.

Vừa nói, hai người đi về phía cổng nhà của Bách Điệp. Nhìn vẻ bề ngoài của cô gái, Hải đoán cô ta chẳng phải gái nhà lành hay là công nhân làm tăng ca về. Điều này đối với Hải chẳng quan trọng lắm, anh chỉ nghĩ mình vừa làm một việc tốt là anh vui rồi. Chợt nhớ đến nhiệm vụ của mình là theo dõi Bách Điệp. Không hiểu Hồng Loan có quan hệ gì mà cô lại đứng ở nhà Bách Điệp đêm hôm khuya khoắt như thế này. Anh liền hỏi cô:

− Cô làm gì mà đứng ở đây khuya như vậy?

Hồng Loan nói thật:

− Tôi đợi nhỏ bạn! Chẳng biết nó đi đâu mà đến giờ này chưa về.

Hải nói tiếp:

− Bạn thân của cô à?

Hồng Loan gật đầu:

− Vâng! Bách Điệp là bạn thân của tôi. Tôi thường đến đây chơi, và ngủ lại qua đêm với nó.

Hải có vẻ phấn khởi trong lòng, bởi cô gái này có thể là đầu mối cung cấp cho anh những điều cần biết.

Anh tỏ vẻ thân thiện:

− Em tên gì? Nhà em có xa lắm không?

Hành động nghĩa hiệp của anh cùng lối nói chuyện rất tế nhị khiến Hồng Loan cảm thấy khâm phục người đàn ông này. Cô cố gây cho Hải sự chú ý đến cô:

− Em tên là Hồng Loan. Nhà em cũng khá xa. Còn anh, tên gì cho em biết, để mai mốt có dịp em sẽ đền ơn.

Hải tự chủ:

− Anh tên là Hải. Tiện đường đi công chuyện qua đây. Đường này rất nguy hiểm, em nhớ mai mốt đến đây phải cẩn thận nhé.

Hồng Loan vẫn còn có vẻ sợ sệt:

− Vâng. Chỉ một lần là em sợ đến già. Em sẽ không đến đây khuya nữa đâu anh đừng lo – Rồi Hồng Loan lân la làm quen – Anh có thể cho em biết số điện thoại của anh không?

Hải mỉm cười ngọt ngào:

− Chi vậy em?

− Hôm nào rảnh, em sẽ mời anh uống nước.

Hải tiếp lời:

− Đó còn gọi là đền ơn anh phải không?

Nghe Hải nói vậy, Hồng Loan nói ra ý định của mình.

− Đền ơn anh bao nhiêu mà đủ. Chẳng qua em muốn làm bạn với anh thôi. Một người hùng.

Hải nhún vai với vẻ bất cần, rồi anh mỉm cười nói đùa:

− Mới quen anh thì em nghĩ vậy nhưng rồi đây em sẽ chán cho xem.

Nói xong, anh lấy cây viết và quyển sổ tay ghi số điện thoại đưa cho Hồng Loan.

Hồng Loan đọc qua, cô hỏi:

− Anh ở nhà với cha mẹ à?

Hải lắc đầu:

− Nhà anh ở tận miền Tây. Hiện anh đang ở chung với dì của anh.

Hồng Loan nói với nét mặt lo lắng:

− Vậy em gọi điện cho anh được chứ?

Hải lại so vai:

− Không việc gì cả, dì anh cũng tâm lý lắm!

Trả lời với Hồng Loan như vậy, vì Hải đã dự định về nhà anh sẽ kể rõ câu chuyện anh quen với Hồng Loan cho bà Khoa được rõ.

Hai người đợi nãy giờ cũng lâu, đêm càng ngày càng về khuya, mà vẫn chưa thấy Bách Điệp về, Hải gợi ý:

− Bạn Hồng Loan đêm nay có về không? Hay là anh đưa Hồng Loan về nhà nhé?

Hồng Loan khách sáo:

− Em không dám làm phiền anh nữa trong khi ơn kia chưa trả.

Hải nhìn cô nói thật:

− Giờ này mà để em đi một mình anh cũng chẳng yên tâm. Để anh đưa em về. Thôi, ta đi nào!

Rồi anh vừa tránh đường vừa cười, nói tiếp:

− Ai bảo anh quen em làm chi hả Loan?

Hồng Loan cảm thấy bâng khuâng bởi ánh mắt rực sáng của Hải, cô biết từ đây mình sẽ phải suy nghĩ về anh, người đã làm lòng cô xao động. Và đây cũng là lần đầu tiên tim cô gõ nhịp yêu đương.

Ánh nắng buổi sáng trải nhẹ trên vườn hồng còn long lanh những hạt sương đọng lại của đêm qua. Hải ung dung đi vào phòng khách gặp bà Khoa.

− Thưa bà chủ ngày hôm qua vì Bách Điệp về khuya, khi tôi đi ngang qua nhà cô ấy thì quen được một cô tên Hồng Loan bạn thân của Bách Điệp đang bị một gã đàn ông sàm sỡ.

Vẻ hiểu chuyện, bà Khoa hỏi:

− Vậy cậu đã làm người hùng, có đúng không?

Hải gật đầu:

− Vâng, tôi đã cứu Hồng Loan và quen cô ấy. Vì hoàn cảnh bắt buộc, tôi không cho Hồng Loan biết sự thật mình đang theo dõi Bách Điệp, nên tôi đã tự giới thiệu tôi là cháu của bà chủ, xin bà chủ tha thứ.

Bà Khoa tỏ vẻ thông cảm:

− Chuyện cậu tự ý giới thiệu như vậy cũng đúng thôi, vì như vậy mới tiện, cậu cũng đáng tuổi cháu của tôi mà đúng không? Thôi thì từ hôm nay cậu cứ gọi tôi bằng dì đi. Còn phần tôi sẽ thông báo với mọi người, tôi nhận cậu làm cháu nuôi.

Hải với gương mặt xúc động:

− Vâng. Cám ơn dì Khoa.

Với gương mặt suy nghĩ, bà Khoa nói tiếp:

− Và kể từ hôm nay, nếu Hồng Loan có rủ cháu đi đâu thì cháu đừng từ chối nhé và hãy cố gắng lấy lòng nó để tìm hiểu thật kỹ về Bách Điệp. Dì muốn mọi việc phải được rõ ràng càng sớm càng tốt, chứ để như vậy dì thấy thiệt thòi cho Quế Lâm quá.

Như chia sẻ nỗi buồn với dì Khoa, Hải hỏi thăm:

− Hiện tại Quế Lâm đang ở đâu vậy dì?

Đôi mắt bà Khoa thoáng xa xăm:

− Quế Lâm đang ở nhà cũ, chỉ có một mình buồn lắm. Dì bảo nó lại đây ở nhưng nó từ chối, nói rằng muốn ở riêng một thời gian để suy nghĩ, bởi vậy dì không thể ép được.

Hải cũng góp ý:

− Dì cũng nên thông cảm cho cô ấy. Thời gian sẽ làm cho cô ấy hiểu rõ tất cả dì ạ.

Bà Khoa gật đầu:

− Ừ, dì cũng nghĩ vậy. Nên dì rất nóng lòng về việc nhờ cháu theo dõi Bách Điệp.

Thấy nét mặt trông mong của bà Khoa, Hải an ủi:

− Dì hãy an tâm, cháu sẽ cố gắng hết sức để dì khỏi chờ mong.

Bà Khoa nói với vẻ tâm đắc:

− Dì rất tin tưởng ở nơi cháu và dì đặt mọi hy vọng ở nơi cháu, cháu hiểu chứ?

Hải biết mình là người quan trọng như thế nào đối với dì Khoa, nên anh lễ phép nói:

− Vâng, cháu hiểu! Cháu sẽ không phụ lòng tin của dì đâu.

Bà Khoa với niềm tin dâng cao:

− Vậy là tốt lắm rồi!

à Kho �� @�0 nét mặt bỉnh thản, bà hỏi:

− Vậy là con vẫn còn yêu Bách Điệp đúng không? Còn Quế Lâm, con chỉ nghĩ là một cô gái tốt mà con đang cần.

Hoài Bảo gật đầu.

Bà Khoa gằn giọng:

− Mẹ mong rằng con nghĩ cho chín chắn hơn, để không hối hận như bây giờ.

Trong lòng bà Khoa vẫn không tin tưởng về Bách Điệp cho lắm, dù rằng bà chưa gặp mặt Bách Điệp lần nào. Nhưng bà cảm thấy cô gái này không đơn giản như Hoài Bảo đã nghĩ. Bằng mọi cách, bà sẽ tìm hiểu cho ra nguyên nhân. Như không để cho Hoài bảo biết ý nghĩ của mình, bà ngọt ngào:

− Con và Bách Điệp đã quan hệ đến mức nào rồi? Có khắng khít lắm không?

− Con và Bách Điệp vẫn chưa vượt qua ranh giới của tình yêu.

Bà Khoa gật gù:

− Vậy thì tốt! Thực tế, chuyện con và Quế Lâm chưa giải quyết xong, nên chuyện con và Bách Điệp từ từ hẵng tính nhé con.

Hoài Bảo gật đầu:

− Vâng, con hiểu! Nhưng con muốn mẹ gặp mặt Bách Điệp một lần, có được không mẹ?

Nghe Hoài Bảo nói vậy, bà Khoa nghĩ: Nếu trực tiếp gặp Bách Điệp, bà sẽ có điều kiện để tìm hiểu thêm về cô gái mà bà không mấy tin tưởng này. Nghĩ vậy, bà dễ dãi:

− Nếu con muốn thế thì hôm nào có dịp dẫn Bách Điệp về cho mẹ biết mặt. Nhưng con vẫn giữ kín mọi chuyện, đến bao giờ con và Quế Lâm đã ly dị xong.

Nghe mẹ nói vậy, Hoài Bảo hỏi luôn:

− Còn chuyện con và Quế Lâm có nên đưa đơn ra tòa không hả mẹ?

Bà Khoa suy nghĩ rồi nói:

− Hãy chờ mẹ một tháng nữa rồi tùy con quyết định.

Hoài Bảo dò hỏi:

− Mẹ sẽ gặp Quế Lâm?

Bà Khoa gật đầu:

− Mẹ muốn dò xét Quế Lâm một thời gian để tìm hiểu rõ tâm ý của cô ấy. Lúc đó mẹ cũng chẳng ép buộc gì, mẹ sẽ tôn trọng sự lựa chọn của con và Quế Lâm khi các con đã lớn và sẽ không trách mẹ nữa.

Tuy nói vậy để lấy lòng tin ở Hoài Bảo, nhưng bà Khoa cảm nhận Quế Lâm thật là đáng thương. Bà luôn có cảm nghĩ chỉ một mình Quế Lâm là cô dâu thảo của bà mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.