Đêm Trước Ly Hôn

Chương 30: Chương 30: nhận thức . . .




"Tiểu vi, em rốt cuộc biết bao nhiêu thứ?" Nhìn thấy Kiều Vi Nhã vẽ chân dung Lí Tiểu Long, tuy so ra thì kém họa sĩ, nhưng đó có thể thấy được, cô thực dụng tâm để học .

Kiều Vi Nhã đỏ mặt nói: "Em không có học chính quy, đây là ông ngoại dạy em, thời điểm học Đại học, khi đến mùa du lịch, em thường đi ra bãi biển vẽ hộ người ta, so với làm công thì thoải mái hơn một chút."

Elaine nhớ tới tư liệu về cô có viết, đại học năm nhất, cha mẹ nhảy lầu tự sát, đại học năm hai, bị bắt buộc trả phòng ở , có thể tưởng tượng, nữ tử này, phải chịu bao nhiêu khổ mới có thể đi tới được như ngày hôm nay. Ông trời thật sự là không công bằng, người thiện lương so với kẻ ác nhân, thường dễ gặp trắc trở hơn nhiều.

Trong lòng cô vừa động, đột nhiên hỏi: "Tiểu vi, phòng ở của nhà em, vì sao bị bắt thu hồi vậy?"

Kiều Vi Nhã cười nhẹ, "Chị Elaine, nhờ chị, có lẽ phòng ở kia em có thể lấy lại đó."

Câu trả lời của cô đã gián tiếp nói cho Elaine biết trong chuyện này có nguyên nhân .

Cô là một nữ nhân có trí nhớ rất tốt, lúc trước thu thập tư liệu của Kiều Vi Nhã, toàn bộ đều được kể lại, rồi đột nhiên cô nhớ lại, Kiều Vi Nhã đại học năm nhất có một người bạn trai tên là Bảo Mặc.

Khi đó, cô không chú ý đến điểm này, bây giờ nhất thời nghĩ lại, cô nghĩ có lẽ cô hiểu được một số chuyện?

Tư liệu về Bảo Mặc, không chi tiết lắm, chỉ nói qua cha mẹ hắn là ai, mà cha mẹ hắn, Cô lại nhận thức .

Elaine gật gật đầu, quay đầu nhìn thoáng qua, hai đứa nhỏ đang ở hành lang xem tranh.

Elaine thấp giọng hỏi nói: "Tiểu vi, em nói cho chị biết, chuyện tình phòng ở lúc đó, có phải hay không cùng Hạ Thanh có quan hệ?"

"Hạ thanh?" Kiều Vi Nhã nhất thời không kịp phản ứng, giật mình, lập tức tỉnh ngộ, lắc đầu cười khổ nói: "Chuyện đó đã là quá khứ rồi, Chị Elaine, em thật sự không bao giờ muốn nghe cái tên đó nữa."

Cô nhắm chặt mắt, trên mặt hiện lên thần sắc thống khổ, "Chị Elaine, ngày đó em cảm thấy cuộc đời thật hắc ám, thời điểm cha mẹ rời bỏ em mà đi, em cơ hồ muốn hỏng mất, tuy rằng em sinh ra ở nơi đó, lớn lên cũng ở nơi đó, nhưng là, thành thị lớn như vậy, thế nhưng lại không có một ai là thân nhân của em, em không dám ngây ngốc một mình ở trong phòng, nhưng em còn phải vì cha mẹ thủ linh, mua mộ địa, không ai chịu giúp em, duy chỉ có Bảo Mặc, hắn vẫn luôn ở bên em, theo em cùng nhau thủ linh, giúp đỡ em mua mộ địa cho bọn họ, sau đó thuận tiện rời mộ địa của ông ngoại, ông bà nội đến nơi đó. Chỉ bằng một phần ân tình này, em đời này đều không thể trả hết được, em vẫn luôn nghĩ đến một ngày nào đó mình sẽ trả nợ xong, sau lại, em rốt cục làm được . Cho nên, cho đến ngày nay, em có thể làm, chính là quên hắn, rời đi hắn, vĩnh viễn không thấy mặt."

Elaine gật gật đầu, loại gia đình này của bọn họ, thân bất do kỉ, từ trong lời nói của Kiều Vi Nhã, cô rốt cuộc đã đại khái nghe ra.

"Cho nên,chị Elaine, chuyện này, với em mà nói đã muốn là quá khứ ."

Elaine nghe hiểu được ý tứ của cô, cười nói: "Được, chờ đến lúc em cần chị giúp đỡ, nhất định không được từ chối."

"Nhất định!"

"Mẹ, vì sao mẹ không họa cho con, con cũng muốn mẹ vẽ cho con, nhưng là con không cần Lí Tiểu Long, con muốn. . . . . . con muốn a di ." Đồng Đồng ánh mắt chuyển đến trên người Elaine, "Con cảm thấy a di so với Châu Cách Cách còn muốn xing đẹp hơn."

"Nga, phải không?" Elaine cười tủm tỉm hỏi: "Đồng Đồng nhà chúng ta cũng thích xem Châu Cách Cách?"

Đồng Đồng lắc đầu, bĩu môi nói: "Không thích, con cảm thấy bọn họ thực ầm ĩ , so với người hay ầm ĩ là con, chính là giống như động kinh."

Kiều Vi Nhã cười, con gái mình như thế nào còn biết chứng động kinh?

"Chúng ta thầy giáo luôn nói Âu Dương minh minh thật sự giống như động kinh, hắn mỗi ngày đều nháo ở trong lớp, hơn nữa, hắn còn đánh người, ngăn tủ ở trong lớp bị hắn làm đổ rất nhiều lần, có một lần thầy giáo nói hắn thật sự là chứng động kinh, con liền hỏi một câu, cái gì là chứng động kinh, thầy giáo nói so với con còn ầm ĩ hơn chính là chứng động kinh."

Kiều Vi Nhã cùng Elaine đồng thời nở nụ cười, Kiều Vi Nhã đoán, hồi đó con gái nhỏ nhà mình rất bướng bỉnh.

"Kiều tiểu thư, cô có điện thoại ." Bảo mẫu tiểu trương cầm điện thoại vội vàng đi tới.

"Cám ơn." Kiều Vi Nhã tiếp nhận điện thoại, nghe được sau liền cười nói: "Tiểu vương."

"Chị, nói cho chị một cái tin tức tốt, em vừa mới cùng tiêu san ký hợp đồng, cũng lấy đến 30% tiền đặt cọc, nhà xưởng chủ công bên kia cam đoan nói trong vòng 1 tháng sẽ hoàn thành."

Kiều Vi Nhã mừng rỡ, "Tiểu vương, nhất định phải thúc giục nhà xưởng không để cho bọn họ làm ra sai lầm gì, Từ bây giờ, em thả lỏng cho Ngô Đức Hân một chút nếu cô ta nguyện ý tra hỏi, liền tiết lộ cho cô ta một chút tin tức, hư hư thật thật, làm cho cô ta không biệt được rõ ràng."

"Được, chị, chị yên tâm đi, bên này nếu có chuyện, em lập tức gọi điện thoại cho chị, còn có, em đã nộp phí báo danh rồi, trường học bên kia đã cho em giấy nhập học rồi, chị, tương lai em nhất định mang học phí trả lại cho chị."

Kiều Vi Nhã cười, "Tiểu vương, nếu em thật sự coi chị là chị, về sau không cần nhắc lại chuyện tiền học phái nữa, đúng rồi, Từ Linh bên kia thế nào?"

"Hoàn hảo, chính là không vừa mắt Ngô Đức Hân, Ngô Đức Hân hỏi em vài lần, em đều nói đó là bạn tốt cùng học với chị đến hỗ trợ ."

"Uh, Tiểu Vương, em nói cho Từ Linh, Ngô Đức Hân nhiều nhất chỉ được lưu lại một tuần, còn có, không được để cho cô ta biết nhà xưởng chủ công ở chõ nào, đem mọi chuyện nói hư hư thật thật cho cô ta biết."

"Được, chị, chị yên tâm, em nhất định xử lý chuyện này thật tốt, ai nha, em thiếu chút nữa đã quên một chuyện lớn, cổ khánh nhất sớm nay tới tìm hỏi em, làm sao chiếc xe của chị lại ở gara khách sạn Reeves? Hắn có từng gọi điện thoại cho chị sao?"

"Em nói như thế nào ?"

"Em nói đồng học của chị cần xe để đi học ban đêm nhưng hắn chỉ có 1 chiếc xe việt dã, cho nên chiếc xe kia liền lưu lại để cho người bạn học đó."

"Uh, chị hiểu được."

Hai người còn nói vài câu, liền cắt đứt điện thoại.

Kiều Vi Nhã nghĩ, cổ khánh nhất nhanh gọi điện thoại cho mình, chứ chiếc oto đó không thể vào tay hắn, nếu không một đi không trở lại.

Nhưng là, để cho ai đi lấy chiếc oto đó?

"Tiểu vi, em làm sao vậy?" Elaine hồ nghi nói.

Kiều Vi Nhã thở dài một hơi, "Chị Elaine, cổ khánh nhất ở gara khách sạn Reeves thấy được ô tô của em."

"Chỉ có chuyện này thôi sao, không cần quá lo lắng, chị đi gọi điện thoại chút, lập tức có người mang xe của em lấy đi." Elaine xoay người đi vào phòng khách, đi gọi điện thoại.

5 phút sau, Elaine đi ra, cười nói: "Xong rồi, chị đã muốn bảo người lái xe của em đi, em yên tâm đi, từ lúc em ở đây cổ khánh nhất ngay cả 1 sợi tóc cũng không thể mang đi."

"Chị, cám ơn."

"Tiểu vi, em lại làm khách cùng chị sao ."

Kiều Vi Nhã chua sót cười, cô không thích thiếu nợ nhân tình, nợ tiền không sao cả, chỉ cần cố gắng, nhất định có thể trả lại, thiếu nhân tình, là muốn đeo trên lưng cả đời .

Đồng Đồng ở một bên quyệt miệng, thấy mẹ xem nhẹ mình rất là bất mãn.

"Đồng Đồng, đừng nóng giận, a di vẽ cho con được không, a di cam đoan, tuyệt đối sẽ không khó coi hơn của mẹ con."

Đồng Đồng gật gật đầu, "A di so với mẹ xinh đẹp hơn thì nhất dịnh không thể vẽ xấu hơn mẹ được, a di, chúng ta đi thôi."

Kiều Vi Nhã dở khóc dở cười nhìn hai người dắt tay nhau đi, đến cửa, Đồng Đồng còn quay lại hướng mẹ mình làm mặt quỷ.

"Mẹ nuôi, con muốn một cái nữa." Đông Đông đứng ở gần bàn đánh bóng trong hành lang nói.

"Như vậy?" Kiều Vi Nhã làm ra một động tác giống Lý Tiểu Long.

Đông Đông gật gật đầu.

"Chúng ta đây cũng đi thư phòng, được không?"

"Vâng." Kiều Vi Nhã nắm Đông Đông hướng thư phòng đi, chuông diện thoại lại vang lên.

Kiều Vi Nhã vừa nhìn, là cổ khánh nhất.

"Uy . . . . . ."

"Kiều Vi Nhã, cô muốn làm cái gì hả?"

"Cái gì làm cái gì?"

"Cô tại sao lại làm cho người ngoài vào trông coi của hàng, còn để cho cô ta lấy tiền, đức hân nói hiện tại tiền lời đều bị cô ta lấy đi rồi, trong nhà chẳng lẽ không còn ai sao? Em tư hiện còn đang ngời chơi ở nhà đó thôi, cô muốn người thu ngân, lại nghĩ đến lời của Đức Hân, tôi nghĩ hay cô để cho em tư làm đi."

Trước kia lúc cô không có ở của hàng, tiền đều là do Tiểu Vương thu, sau đó lại gửi vào tài khoản cho cô, cổ khánh nhất khi đó giống như chỉ cần trong tay có tiền, cũng không có tâm tư khác, từ khi cùng tiêu san ở một chỗ, hắn mới bắt đầu quan tâm tới tiền lời, quan tâm tới mấy bức tranh, quan tâm tới rất nhiều thứ mà trước kia hắn không thèm để ý.

Ngô đức hân kia vừa há mồm, thật đúng là mọi sự đều gặp rắc rối, tất cả đều nói ra ngoài.

Kiều Vi Nhã cười lạnh, hiện tại nói cái gì đều đã quá trễ.

"Cô con mẹ nó nói chuyện. . . . . . Kiều Vi Nhã, tôi hỏi cô, cô có phải là đang ở bên cạnh thằng khác chứ không phải đi Thiệu Hưng đúng không? Mấy ngày trước Nhị Tử nói cô cùng một thằng khác ở chung một chỗ, thằng kia là ai hả? Cô nếu dám ở bên ngoài vụng trộm, tôi con mẹ nó đánh gãy chân cô!"

Nhị tử là anh em kết nghĩa của cổ khánh nhất, lúc tước hắn cùng với mấy đồng học nháo không biết bao nhiêu chuyện, tán gái, thu bảo hộ phí của mấy gánh hàng rong, cùng mấy tên xã hội đen đi lừa đảo, cũng sau này cũng học bọn xã hội đen, đòi kết nghĩa anh em, bọn họ tổng cộng có 9 người, cổ khánh nhất là lão đại, bọn họ không phải dựa theo tuổi để phân, cổ khánh nhất rất tàn nhẫn lại biết đánh nhau, cho nên, hắn trở thành lão đại.

Sau lại, bọn họ cùng một nhóm phường khác gây gổ, hai bên tranh chấp đẫn đến đánh nhau, bọn họ dùng đồ tự chế đem người làm thương nặng, bảy người ngồi tù, một kẻ chạy trốn, cổ khánh nhất bị đưa vào quân đội.

Lâu sau, vài người hết hạn được thả ra, chỉ có một tên chịu án dài nhất vẫn ở trong tù.

Khi đó, Kiều Vi Nhã cũng không biết chuyện này, chờ đến lúc cô biết chuyện, bọn họ đã muốn hoàn thành thủ tục ly hôn, hơn nữa, cổ khánh nhất tuy mặt ngoài thực thu liễm nhưng kì thật vẫn luôn cùng bọn họ lui tới.

Nếu không phải có vụ ly hôn này, Kiều Vi Nhã căn bản không biết bọn họ vẫn luôn liên hệ với nhau.

Cổ khánh nhất từng nói qua, hắc bạch lưỡng đạo, hắn đều ăn. Câu nói kinh điển của hắn là, nếu cảnh sát không giỏi phá hoại như người xấu, hắn dùng cách nào để bắt kẻ xấu đây.

Kiều Vi Nhã trầm tĩnh nói: "Cổ khánh nhất, tôi cũng không phái là anh, chỉ cần giấy kết hôn vẫn còn hiệu lực thì tôi tuyệt đối không phải loại suốt ngày chỉ biết ăn vụng bên ngoài. Còn có, năng lực em tư của anh đủ để đến cửa hàng của tôi sao, năng lực cô ta ra sao anh hiểu rõ nhất, làm việc là phải tính toán rõ ràng!"

Cổ khánh nhất phẫn nộ, Kiều Vi Nhã làm người như thế nào, hắn rất rõ ràng, thế nhưng, hắn vẫn luôn cảm thấy Kiều Vi Nhã đang gạt hắn chuyện gì đó, còn có cái chiếc oto kia nữa, nghĩ đến ô tô, hắn lại như phát cuồng rống lên, "Chiếc xe kia rốt cuộc là sao hả?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.