Dị Thế Tà Quân

Chương 81: Q.1 - Chương 81: Trang Thương Hữu Lý




Quân Chiến Thiên thấy lão sắc mặt không ổn, bất giác chột dạ, lên tiếng hỏi.

- Lão Phương, giờ sao đây?

Phương Hồi Sinh thương hại nhìn Quân Mạc Tà, lắc đầu thở dài rồi nói.

- Tóm lại thì sinh mạng không có sao, nhưng những chuyện khác lại không xong.

- Rất xấu ư?

Quân lão gia tử thất kinh:

- Xấu đến cỡ nào?

- Kinh mạch tắc nghẽn, dường như có hiện tượng bị khô kiệt; ngũ tạng bị tổn thương, điều này…

Lão thở hắt ra, ngẩng đầu nói.

- Phải chăng Tam thiếu gia đã từng rèn luyện thể chất rất kịch liệt? Hơn nữa, còn là loại rèn luyện hoàn toàn vượt quá mức mà cơ thể có khả năng tiếp nhận?

Quân Chiến Thiên càng lúc càng cảm thấy không ổn.

- Đúng vậy, từng có một dạo bảy ngày, chính là bữa trước ngày hôm qua vẫn …

- Thôi thế thì đúng rồi.

Phương Hồi Sinh rụt tay về, đôi mi trắng như sương nhíu chặt.

- Đôi khi sức người có hạn. Thân thể Tam thiếu gia vốn dĩ hư nhược, yếu ớt; hoàn toàn dựa vào nghị lực kiên cường bền bỉ để chịu đựng huấn luyện với cường độ cao nên cơ thể khó có thể gánh chịu. Thân thể kinh mạch sao chịu nổi, dĩ nhiên đã thụ ám thương. Nếu chỉ thế thôi thì chỉ cần ngưng hẳn huấn luyện kia, phục hồi dưỡng sức cho tốt, liền có cơ hồi khỏe hẳn. Nhưng mà ngay vào lúc này ngực bụng lại trúng một kiếm hai cước của thích khách, khiến ngũ tạng đều chấn thương. Kiếm khí gây tổn thương nội tạng, còn triệt để dẫn phát ám thương tích lũy từ trước, hai loại thương thế dồn dập, gộp lại. Mà nếu chỉ có thế thì cũng chẳng nói làm gì, gay go nhất chính là sau khi trúng kiếm không thể ngay lập tức cầm máu, dẫn đến việc mất máu quá nhiều. Có thể cầm cự đến lúc này, kể ra đã là đại hạnh trong bất hạnh rồi… …

Lão lắc đầu.

- Từ lúc này trở đi, Tam thiếu gia có thể bám víu tính mạng, làm một người bình thường đã là may mắn lắm rồi. Ngoài ra, sau này nếu như có hoạt động mạnh thì sẽ bị đầu choáng mắt hoa, cảm giác ngũ tạng như lửa đốt, thậm chí thường xuyện nguy hiểm tới tính mạng.

Quân Chiến Thiên chết lặng, sắc mặt đại biến.

- Nghiêm trọng dữ vậy sao? Thần y có cách nào chữa khỏi không? Không lẽ một chút hy vọng chữa khỏi cũng không có?

Phương Hồi Sinh thở dài một tiếng rồi nói.

- Vẫn là câu nói đó, đôi khi sức người có hạn. Ta tuy được xưng là Thần Y, dẫu cho thật sự có thủ đoạn thông thần thì lúc này có nhiều bệnh tình dồn lại một chỗ, dù là thần tiên tái thế chỉ sợ cũng phải bất lực. Quân lão à, ai ai cũng mong cho con cháu có tương lai tốt đẹp, đúng là là việc trong lòng rất muốn, nhưng, cũng phải lượng sức mà làm thôi.

Nói xong, lão nhấc bút lông bắt đầu viết phương thuốc.

- Cứ theo phương thuốc này, mỗi ngày uống ba lần, nghỉ dưỡng cẩn thận là có thể hồi phục được một, hai thành. Nhưng còn đối với tu vi Huyền khí thì suốt đời đã không còn hy vọng rồi!

Quân lão gia tử trơ ra như gỗ, ngay cả Đường Nguyên đứng bên cạnh cũng há hốc mồm.

Nhưng, ai dám hoài nghi lời ‘phán’ của vị đứng đầu y học này? Mà có ai có tư cách để hoài nghi chứ!

Ráng nặn ra một tiếng cười, Quân Chiến Thiên mặt tối sầm:

- Có thể giữ được cái mạng không bị tàn phế, lại có thể như người bình thường tự mình đi lại là tốt rồi, còn chuyện Huyền khí… Thiên Hương Quốc vô số người cả đời chưa hề được tiếp xúc qua nó vẫn không phải đều có thể kiến công lập nghiệp sao?

Nói thì nói vậy thôi chứ nỗi thất vọng trong giọng nói của lão gia tử thì ngay cả Đường Nguyên cũng nghe ra được.

Đường Nguyên an ủi:

- Đúng vậy đó, giống như Lý thái sư đương triều của chúng ta, không phải chỉ là một thư sinh văn nhược hay sao? Nhưng hắn vẫn có thể tung hoành trên triều đường, dưới một người, trên cả vạn người sao?

Câu nói này của tên mập họ Đường vốn dĩ chỉ là muốn tâng bốc một chút thôi, không ngờ Quân lão tử nghe xong trong lòng nộ hỏa bừng bừng, tưởng là tên Đường mập đang chửi xéo. Phải biết rẳng, Huyền khí của Lý Thái Sư là do năm đó, Quân Chiến Thiên đích tay phế đi, từ đó mới dẫn tới mối oán thù giữa hai nhà, mãi tới nay cũng chưa giải quyết được và cũng vĩnh viễn không có cách nào hóa giải…

- Cút!

Quân lão gia tử giận dữ quát một tiếng.

Đường mập bị lão gia tử quát khiến toàn thân run rẩy, sợ vãi ra quần, cuốn đít chạy thẳng, mà vẫn không biết mình làm sao mà đắc tội lão gia tử nữa. Hắn rõ ràng chỉ nói theo lão gia tử thôi mờ!

Phương Hồi Sinh thở dài, thu dọn hòm thuốc, xin cáo từ. Quân lão gia tử an bài vài tên thị vệ đưa lão về, còn bản thân thì ngồi bất động bên giường của cháu nội.

Hành động này không khỏi khiến cho vị Phương đại thần y này trong lòng thầm trách cứ:

“Lúc đi so với lúc đến, đãi ngộ thiệt là khác nhau nhiều quá!”

Ngoảnh đầu lại, phát hiện Quân Mạc Tà không ngờ đang cười, Quân lão gia tử thở dài, giận dữ nói.

- Tiểu tử nhà ngươi cười cái gì? Lão phu mất nhiều công sức như vậy mới mời được Thiên Lý Vô Hình đi theo bảo vệ ngươi, ngươi thì hay ha! Tự cho mình thông minh, làm hết thủ đoạn để cắt đuôi người ta, cuối cùng thì sao chứ? Rốt cuộc quậy thành cái dạng này, ngươi nói xem ngươi, ngươi… Ta nói như thế nào thì ngươi mới ngoan ngoãn nghe đây! Ai da!

Quân lão gia tử lắc đầu thở dài, cảm thấy rằng, đời một người có thể thở dài bao nhiêu lần thì hôm nay e là đã thở hết rồi.

- Gia gia đừng lo.

Quân Mạc Tà thấy Quân Chiến Thiên vầng trán đầy vết nhăn suy tư, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, không nỡ tiếp tục lừa gạt lão.

- Chẩn đoán khi nãy của Phương tiên sinh là do con tự mình động tay động chân đó. Thật ra, thân thể của con căn bản không có nghiêm trong như lão nói đâu.

Nói xong liền cười he he, huyền công vận chuyển, vẻ mặt bệnh hoạn tức thời biến mất sạch sẽ, trở thành khuôn mặt tràn đầy sức sống.

- Hả?

Quân Chiến Thiên sửng sốt, vẻ mặt vui mừng như điên, nhưng liền sau đó, vẻ cuồng hỷ lập tức tan biến, lại phủ thêm một tầng nghi hoặc, vào một chút &ldquoreka”.

- Ta muốn nghe ngươi nói lý do! Bất cứ một cái gì, thậm chí là… cách nghĩ của ngươi.

Ánh mắt của Quân Chiến Thiên trở nên sắt bén, nhìn Quân Mạc Tà tựa hồ như đang thẩm vấn đứa cháu nội này vậy, trong lòng hắn đang nghĩ cái gì. Đồng thời, Quân Chiến Thiên ngoảnh đầu quát:

- Từ bây giờ trở đi, trong phạm vi 30 trượng chung quanh căn phòng này, ta không cho phép thấy bất cứ một cái gì tồn tại! Kẻ nào vi phạm, giết không tha!

Bên ngoài dạ rang, sau đó âm thanh “xoạt xoạt” không ngừng vang lên.

Trong chớp mắt, bên ngoài đã trở thành một không gian tịch mịch, không có một tiếng động.

Lừa gạt ngự y chính là tội khi quân! Chính vì vậy mà Quân Chiến Thiên rất cẩn thận.

Quân Mạc Tà đang nằm trên giường bỗng bật dậy, mặc áo ngủ, thắt dây lưng ngang eo, đi xuống giường, an an ổn ổn ngời trên ghế thái sư, ngay đối diện với Quân Chiến Thiên, Quân lão gia tử.

Động tác này làm Quân lão gia tử kinh hỷ, xem ra cháu nội của mình thân thể hoàn toàn khỏe mạnh. Thằng cháu này thiệt là biết giở thủ đoạn, ngay cả Phương Hồi Sinh, thần y đương thời, một người mà trên đời cũng chỉ được vài mạng có được y thuật như hắn, mà cũng bị thằng cháu mình qua mặt!

Nhưng ngay lập tức đấy sắc mặt của lão gia tử liền trở nên trầm trọng, lão có thể dự cảm được, những lời Quân Mạc Tà sắp nói đây nhất định sẽ phi thường nghiêm trọng, có khi là những việc mà bản thân lão cũng không muốn nghe, thậm chí là đại nghịch bất đạo nữa! Bởi vậy, ngay từ đầu lão gia tử đã sớm hoàn toàn cách ly tất cả những tin tức từ gian phòng này, trừ phi có cao thủ Chí Tôn Thần Huyền trong truyền thuyết ẩn nấp ở đâu nghe lén, chứ tuyệt đối không một ai có thể qua mặt được tai mắt của lão gia tử.

Từ chuyện Quân Mạc Tà ẩn nhẫn bao nhiêu năm nay cho đến việc giả vờ thụ thương lúc này, Quân lão gia tử không thể không ‘ngửi’ ra được ‘mùi’ bất bình thường. Thậm chí, lão có thể đoán được, cháu nội của mình đại khái sẽ nói cái gì, bởi vậy lão mới trở nên đặc biệt nghiêm túc, trầm trọng.

- Bởi vì Quân gia bây giờ thật sự là rất nguy hiểm! Cháu không thể không vùng lên, vốn dĩ, cả đời làm một công tử ăn chơi quần là áo lụa mới là ý định của cháu!

Quân Mạc Tà mở lời, thật ra đã tự lược bớt:

- Đáng tiếc, đời thứ ba của Quân gia bây giờ chỉ còn có một mình cháu thôi nên cháu có muốn đứng ngoài nhìn cũng không được nữa. Và cũng vì vậy mà bây giờ cháu tuyệt đối không thể lọt vào tầm ‘nghía’, hay rơi vào cái vòng đề phòng chặt chẽ, sít sao của các đại gia tộc trong kinh thành được.

- Về điểm này ta hiểu, và cũng đoán ra được.

Quân lão gia tử vân vê chòm râu.

- Nếu chỉ có một điều này thôi, chuyện cháu giả bị thương lúc này đúng là rất thành công, ta cảm thấy thật an ủi.

- Thêm vào đó, hành động lúc trước của gia gia, tuy rằng một phát đã chấn động các đại gia tộc trong kinh thành, nhưng cũng làm bại lộ thực lực của Quân gia. Bất luận là sức ảnh hưởng ở trong hay ngoài triều hay là lực lượng ngầm, đều quá lớn mạnh rồi. Và Hoàng gia không thể chấp nhận lực lượng này. Đồng thời, chuyện xảy ra lần này cũng là chuyện phạm úy rất lớn! Với lại trước kia, một là, chúng ta thuận theo đúng tâm ý của bệ hạ, thuận thủy thôi châu (cứ theo nước lên mà đẩy thuyền --- ý nói, nắm lấy cơ hội), để cho bệ hạ hoàn thành chuyện sắp xếp lại quyền lực ở kinh thành. Hai là, bởi vì bệ hạ còn nghĩ đến tình nghĩa ngày trước và vô số đại công của gia gia. Ba là, cũng bởi vì gia gia tuổi đã cao, tam thúc trọng thương tàn phế, tôn nhi cháu đây là đồ ăn chơi vô dụng. Vì ba điều này mới tránh được việc bệ hạ nghi kỵ.

- Nhưng chuyện như thế này chỉ có thể xảy ra một lần mà không thể lặp lại. Chuyện lần này may mắn đã hết sức miễn cưỡng nhưng lần sau có khi sẽ không thể gặp may được như vậy nữa! Thậm chí, ngay lúc này đây, nếu như để bệ hạ điều tra được chuyện cháu ăn chơi hư hỏng là giả, trọng thương là giả, chắc chắn trong lòng sẽ nghi ngờ gấp bội. Tới lúc đó thì chỉ sợ đó sẽ là ngày đại họa rớt xuống đầu Quân gia chúng ta! Đây chính là nguyên nhân quan trọng nhất tại sao cháu phải giả vờ bị thương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.