Địa Cầu Online

Chương 43: Chương 43: Chúng ta đánh cược đi




Edit: Mập Mạp Mũm Mĩm

Mình đã sửa lại số người chơi còn sống trên thế giới, tính tới bây giờ thì số người chơi không tới bốn trăm triệu người nhé.

............................................

Gần như trong nháy mắt, Đường Mạch liền hiểu ra người này làm sao biết được cậu có Đồng Tiền Vàng Quốc Vương.

Sau khi tiến vào trò chơi thẻ bài trung thực của Pinocchio, biểu hiện của Đường Mạch rất cẩn thận, cố gắng hết sức không để lộ thực lực của mình. Không ai biết đồng đội và đối thủ trong phó bản sẽ ra sao, cẩn thận mới là điều quan trọng nhất. Cho nên khi Pinocchio nói Đồng Tiền Vàng Quốc Vương có quyền bỏ tham gia trò chơi của Tháp Đen, cậu cũng giống đám người Triệu Văn Bân, biểu hiện kinh ngạc và mừng rỡ.

Chắc là bắt đầu từ lúc đó, người này liền phát hiện không đúng.

Nhưng tất cả chẳng qua chỉ là suy đoán của hắn, cũng không ai biết Đường Mạch thật sự có một Đồng Tiền Vàng Quốc Vương hay không.

Đường Mạch nhàn nhạt nói: “Tôi không hiểu anh đang nói gì.”

Phó Văn Đoạt cười.

“Anh nhật ra tôi khi nào?”

Phó Văn Đoạt: “Trước khi vào ván đầu tiên.”

Đường Mạch kinh ngạc: Sớm như vậy?

“Tôi từng trải qua huấn luyện đặc biệt, đối với giọng nói, ngữ khí nói chuyện và thói quen dùng từ nhạy bén hơn người bình thường một chút.” Phó Văn Đoạt chủ động giải thích, rồi hỏi: “Cậu phát hiện ra tôi khi nào?”

Đường Mạch: “Sau khi ra bài ở ván đầu tiên.”

Sau khi kết thúc ra bài ván đầu tiên, Đường Mạch liền suy nghĩ “Tại sao đội đối thủ có thể nhất trí xuất ra bài Quốc Vương.” Đồng thời cũng suy đoán thân phận của hắn. Là khách lén qua sông, hơn nữa còn là khách lén qua sông vô cùng mạnh, mạnh đến mức khiến cho Tháp Đen phải làm ra một số thay đổi nhất định về quy tắc trò chơi, để cho đội có bài Vương Hậu dễ dàng thấy được quy tắc nghiêng về phía không công bằng.

Đúng vậy, Bài Vương Hậu có quyền đặt câu hỏi một lần duy nhất, cái này căn bản là không phải là tính công bằng của một trò chơi.

Dựa vào cái gì Bài Vương Hậu có quyền đặt câu hỏi, đội Quốc Vương còn phải thành thực trả lời, nếu không thì coi là thất bại? Yếu tố nào để có thể có được bài Vương Hậu? Là bởi vì Đường Mạch vận khí tốt mới có thể có Bài Vương Hậu, hay là vì một nguyên nhân nào đó mà cậu chưa phát hiện ra nên đội Đường Mạch mới có được Bài Vương Hậu.

Đường Mạch quay đầu nhìn về phía Pinocchio: “Lúc người Dưới Lòng chơi trò chơi thẻ bài trung thực thì bài Vương Hậu đều sẽ có đặc quyền sao?”

Pinocchio nghe vậy cười hắc hắc, nó lớn tiếng nói: “Dĩ nhiên không phải. Người Dưới Lòng Đất bọn ta đều là công nhân tốt tôn trọng tính công bằng của trò chơi, sao có thể làm ra loại chuyện khiến trò chơi không công bằng. Chỉ có khi nào một bên xuất hiện người chơi gần như không thể đào thải mới xuất hiện đặc quyền của Vương Hậu.” Dừng một chút, Pinocchio cố làm ra vẻ kinh ngạc: “Ai nha, chẳng lẽ ta quên nói cho các ngươi? Lớn tuổi rồi, trí nhớ thật không tốt, các ngươi cũng đừng quên quy tắc này nha.”

Đường Mạch không có phản ứng gì quá lớn đối với ý châm chọc của Pinocchio, ngược lại Triệu Văn Bân đứng sau lưng cậu mông lung nửa ngày, rốt cuộc thông suốt ra, tức giận trừng Pinocchio.

Da mặt Pinocchio cực kỳ dày, thấy bộ dạng tức giận của Triệu Văn Bân, ngược lại càng dương dương tự đắc.

Phó Văn Đoạt: “Cho nên cậu đoán được thân phận của tôi là bởi vì đặc quyền của Bài Vương Hậu?”

Đường Mạch ngẩng đầu nhìn hắn: “Đúng vậy. Giọng nói của anh ở đây và trong đó có chút không giống. Ít nhất thì tôi không thể nhận ra ngay được. Nhưng đặc quyền này quả thực rất không bình thường, giống như mạnh mẽ đưa vào đội Vương Hậu. Cho nên chỉ tồn tại một loại khả năng chính là đội đối thủ xuất hiện một người phá hỏng tính cân bằng trò chơi.”

Loại người nào có thể phá hủy tính cân bằng trò chơi?

Thật ra trò chơi thẻ bài trung thực của Pinocchio được chia thành hai phần, một là thắng lợi cuối cùng và phần còn lại là chiến thắng theo từng giai đoạn. Để lấy được Đồng Tiền Vàng Quốc Vương, người chơi phải đảm bảo đánh bại được bài của đối thủ, giành được thắng lợi cuối cùng. Nhưng do tình huống ra bài không giống của hai bên sẽ kích hoạt trận quyết đấu, dẫn đến việc thắng lợi của từng giai đoạn.

Trận quyết đấu này chính là điểm không công bằng nhất của trò chơi.

Cho dù có đánh bại được bài đối thủ, nếu như không đánh lại đối thủ vẫn sẽ bị loại. Tình huống không công bằng nhất có thể xảy ra chính là nếu đội Đường Mạch có thể đánh bại bài của đối thủ, nhưng sau bốn ván bài, bọn họ đều phải tiến hành quyết đấu với đối thủ mạnh, thành viên trong đội Đường Mạch lần lần lượt bị loại bỏ, khi chiến thắng ván thứ tư, cho dù đối thủ bị loại bỏ, thì bên Đường Mạch cũng chỉ còn lại một mình cậu.

Như vậy thì không công bằng chút nào.

Bởi vì Đường Mạch đoán được “Đội đối thủ xuất hiện một người không thể đánh bại” nên mới dám xác định thân phận của Phó Văn Đoạt.

Ngay cả Tháp Đen cũng xác định Đường Mạch không thể uy hiếp được đối thủ cường đại kia, chắc chắn người nọ đã bị Tháp Đen chú ý từ lâu, cũng cưỡng ép thông quan Tháp Đen tầng một.

Đường Mạch không biết Trung Quốc có tổng cộng bao nhiêu người chơi thông quan Tháp Đen tầng một, đến cả tổ chức Attack nắm giữ tin tức linh hoạt ở Thượng Hải, Lạc Phong Thành cũng không biết có những ai thông quan Tháp Đen tầng một, bằng chứng là hắn không biết Đường Mạch đã thông quan tầng một. Cho nên lấy Thượng Hải làm ví dụ, người chơi thông quan Tháp Đen tầng một tuyệt đối hiếm. Mà người này còn mạnh hơn Đường Mạch.

“...Khách lén qua sông cường đại như vậy, chỉ có thể là anh.”

Phó Văn Đoạt cười: “Không nghĩ tới sẽ gặp cậu như thế này.”

“Tôi cũng không ngờ.” Đường Mạch nhẹ nhàng thở ra, bình tĩnh ngước mắt lên: “Phó tiên sinh, chúng ta đánh cược đi.”

Ánh mắt Phó Văn Đoạt chợt lóe: “Cược cái gì?”

Pinocchio nghe được câu này, lập tức hứng thú, tò mò tiến tới.

Đường Mạch đảo mắt nhìn nó một cái: “Ngươi không sợ bọn ta nói nội dung ra bài ván tiếp theo?”

Pinocchio chống nạnh, nhìn Đường Mạch như nhìn kẻ ngu: “Lúc lá bài được xuất ra, trừ các ngươi, không ai biết được. Ngươi nói ra bài gì thì sẽ ra chính lá đó à? Pinocchio ta mới không tin! Lời nói có liên quan đến thẻ bài, ta cũng không phân biệt được các ngươi đang nói thật hay nói dối. Cho dù Pinocchio ta có tin 90%, chỉ cần ta không thừa nhận, ai dám nói ta biết các ngươi ra bài gì.”

“Thì ra là vậy.”

Pinocchio không kiên nhẫn xua xua tay: “Tốt lắm, rốt cuộc các ngươi muốn đánh cược cái gì? Lần đầu tiên ta thấy có người trong trò chơi thẻ bài thành thực của Pinocchio đánh cược.”

Đường Mạch không để ý Pinocchio nữa, cậu nhìn về phía Phó Văn Đoạt: “Cuộc cá cược này cũng không liên quan đến lá bài, Pinocchio nghe cũng không sao. Phó tiên sinh, cho đến bây giờ, chúng ta tổng cộng đã ra bài hai lần. Cho dù chúng ta lựa chọn ra bài gì, hay kết quả thế nào, hai lần đều trùng hợp... Đứng đối diện nhau.”

Phó Văn Đoạt: “Cho nên?”

“Trên thế giới luôn có rất nhiều sự trùng hợp. Mặc dù bây giờ anh chiếm thế thượng phong, nhưng trên thực tế, ván cờ vẫn chưa kết thúc. Đến lúc quyết định thắng bại cuối cùng, khả năng thắng của anh cũng chỉ cao hơn tôi một chút. Trò chơi này cũng không hoàn toàn dựa vào thực lực, may mắn và sự lựa chọn tức thời cũng là nhân tố quyết định trong trận đấu. Xác suất thắng lợi của hai đội hiện tại đúng là không phải 50-50, nhưng dựa vào tình hình hiện tại thì ai thắng ai thua thì khó mà kết luận.”

Phó Văn Đoạt dường như vẫn bất động như cũ: “Cậu nói không sai, may mắn cũng là một loại thực lực.”

Thần sắc Đường Mạch bình tĩnh: “Tôi không định đánh cược vào vận may. So với việc một đội nhất định bị loại bỏ, cùng thắng có lẽ là lựa chọn tốt nhất.”

Phó Văn Đoạt không lên tiếng.

Pinocchio đứng bên cạnh mất kiên nhẫn: “Cùng thắng? Ha ha ha, không tệ không tệ, các ngươi là bạn tốt nha. Bạn tốt chính là tay trong tay cùng nhau chơi trò thẻ bài trung thực, không ai được nói dối nga.”

Đường Mạch vẫn như cũ nhìn Phó Văn Đoạt: “Tôi muốn đánh cược với anh, không liên quan đến thẻ bài, Pinocchio nghe được cũng không sao.” Dừng một chút, Đường Mạch nói tiếp: “Chúng ta hai lần đều trùng hợp đứng đối diện nhau trong cùng một ô, xác suất này chỉ có 1/16. Vì thế... tôi cược ván ra bài thứ ba, chúng ta vẫn sẽ đứng trong cùng một ô.”

Pinocchio: “Di, đây là kiểu cá cược kì quái gì vậy?”

“Thật sự không liên quan đến lá bài.” Phó Văn Đoạt cười: “Nếu như tôi thắng cuợc, như vậy cậu phải chấp thuận, kết quả của trò chơi này không ảnh hưởng đến Mạch Mạch và quan hệ giữa chúng ta. Nếu như cậu thắng?”

Đường Mạch: “Nếu tôi thắng, Phó tiên sinh, hòa bình kết thúc trò chơi, không ai mạo hiểm.”

Pinocchio sờ mũi một cái, hết nhìn Đường Mạch rồi lại nhìn Phó Văn Đoạt. Phó Văn Đoạt bình tĩnh nhìn Đường Mạch, chưa xác nhận là có đánh cược hay không.

Đường Mạch bỗng nhiên quay đầu nhìn Pinocchio, mỉm cười nói: “Ta là nhân loại trung thực, Pinocchio, cuộc đánh cược này không hề liên quan đến lá bài đúng không?”

Pinocchio không để bụng: “Coi như có liên quan đến thẻ bài, ta cũng không biết ngươi có đang nói dối không, có nghe cũng không sao.”

Phó Văn Đoạt đột nhiên nói: “Được, tôi đồng ý.”

Giọng nói Pinocchio hơi ngừng, nó cười hắc hắc, vỗ vỗ tay nói: “Hai người bạn tốt muốn đánh cược, đây là trò chơi thẻ bài trung thực thú vị nhất ta từng thấy. Pinocchio ta đã xem qua hơn một trăm trận của người Dưới Lòng Đất, chưa từng thấy trận nào kết thúc hòa bình.”

Đường Mạch: “Có lẽ ngươi hôm nay ngươi sẽ thấy.” Nói xong, cậu xoay người trở về đội ngũ.

Phó Văn Đoạt cũng trở về.

Pinocchio nhếch môi, lộ ra một nụ cười nham hiểm. Nó ngoài miệng nói: “Vậy ta thật sự rất mong chờ.” Nhưng ánh mắt chờ mong và cười trên nỗi đau của người khác không hề che dấu, trực tiếp biểu hiện ra ngoài.

Bức tường trắng ầm ầm hạ xuống, chắn giữa hai đội.

Trước khi bức tường trắng hoàn toàn ngăn chặn, Đường Mạch một mực nhìn chằm chằm Phó Văn Đoạt. Hắn cũng nhìn cậu. Hai người yên lặng nhìn nhau cho đến khi bức tường hạ xuống hoàn toàn.

Đường Mạch đi thẳng tới một ô rồi đứng vào.

Vừa rồi lúc Đường Mạch và Phó Văn Đoạt nói chuyện, Triệu Văn Bân căn bản không có cơ hội nói. Hắn trơ mắt nhìn Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đánh cược, bây giờ còn tự nhiên đứng vào một ô, không hề nghĩ đến cách để thắng cược.

Triệu Văn Bân gấp đến đỏ mặt. Hắn do dự một lúc, nói: “Cậu cảm thấy đứng trong ô đó, chúng ta... Có thể thắng sao?”

Đường Mạch ngẩng đầu nhìn hắn: “Một lát anh đứng ở ô Kỵ Sĩ.”

Triệu Văn Bân thông minh đột xuất: “Cậu cố ý đem Bài Kỵ Sĩ nhường cho bọn họ, thể hiện thành ý của chúng ta đối với trận cá cược này? Không phải, như vậy thì chúng ta ngay cả Bài Kỵ Sĩ cũng không còn, nếu như bọn họ thất hứa, không chịu kết thúc trong hòa bình, vậy thì làm thế nào. Hơn nữa cứ cho là người áo đen không bội ước, cậu làm sao khẳng định có thể thắng trận cá cược này.”

Xác suất Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đứng cùng một ô là ¼.

Hoàng đế không vội thái giám vội. Triệu Văn Bân gấp đến độ đi vòng vòng, từ lúc bắt đầu Đường Mạch đã chọn một ô trực tiếp đứng vào, không ra ngoài.

Hai ván trước, Pinocchio lười biếng nằm trên tường vừa ngâm nga vừa ngủ. Lần này ngược lại, nó hứng thú vụ cá cược của hai người, hết nhìn Đường Mạch lại nhìn Phó Văn Đoạt.

Đường Mạch và Phó Văn Đoạt không nhìn thấy đối phương, không nghe được âm thanh đối phương, nhưng Pinocchio cái gì cũng biết.

Thấy Đường Mạch ngẩng đầu nhìn, Pinocchio hất cằm, lông chim màu đỏ kẹp ở vành nón nhẹ nhàng đung đưa: “Đừng nhìn ta, Pinocchio trung thực không bao giờ phản bội bạn bè.”

“Biu”

“Được rồi được rồi, Pinocchio không thành thật cũng tuyệt đối không nói vị trí đứng của nhân loại kia cho ngươi. Bất quá... Ngươi có thể đoán nha.” Tiếng cười the thé Pinocchio vang lên, nó xấu xa nhìn Đường Mạch, sờ lỗ mũi mình: “Pinocchio nói dối lỗ mũi sẽ dài ra, cho nên ngươi có thể hỏi ta một vài vấn đề, ví dụ như hỏi tên nhân loại kia đứng ở chỗ nào?”

Đường Mạch căn bản không để ý đến nó, Triệu Văn Bân suy nghĩ hồi lâu nói: “Pinocchio, người áo đen kia có phải đã lựa ô xong rồi đúng không?”

“Ừ.” Mũi Pinocchio không dài ra.

Triệu Văn Bân không ngừng cố gắng: “Vậy ngươi có thấy vụ cá cược này rất buồn cười không?”

“Đương nhiên là...” Âm thanh Pinocchio kéo dài, Triệu Văn Bân kích động chờ nó nói xong, Pinocchio nhìn hắn cố làm ra vẻ bình tĩnh, nó ha ha cười to: “Tại sao ta phải nói cho ngươi biết! Ngươi là nhân loại ngu xuẩn, ha ha ha, ngươi giống như con rệp ngu ngốc trong quán rượu Hương Tiêu kia vậy, thật dại dột thật đáng yêu!”

Lúc nói những lời này, lỗ mũi của Pinocchio không dài ra, Triệu Văn Bân đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới kịp phản ứng.

“Ngươi... Ngươi chơi ta!”

Pinocchio ngồi ở trên tường, hai tay cao hứng đập tường: “Con rệp, con rệp!”

Triệu Văn Bân: “Ngươi...!”

Đường Mạch nhìn bọn họ một cái, thu hồi tầm mắt.

Triệu Văn Bân vẫn có chút thông minh, hắn biết Pinocchio chắc chắn đã thấy được chỗ đứng của hai người Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, cho nên mới hỏi Pinocchio “Vụ cá cược này có buồn cười hay không“. Nếu như Pinocchio cảm thấy rất buồn cười, vậy đã nói rõ Đường Mạch và Phó Văn Đoạt không đứng cùng một ô, Đường Mạch chính là một trò cười.

Nhưng Pinocchio chỉ nói nó nói dối mũi sẽ dài ra, chứ không nói nó nhất định sẽ trả lời câu hỏi của Triệu Văn Bân.

Triệu Văn Bân bị Pinocchio đùa bỡn xoay vòng vòng, hắn vừa tức vừa gấp.

Năm phút sau, Tháp Đen nhắc nhở người chơi bắt đầu chọn bài. Triệu Văn Bân giận đến mức mặt đỏ bừng. Hắn là đang sốt ruột vì Đường Mạch, cũng đang lo lắng cho mình. Nhưng thời gian vừa đến, Đường Mạch 'soạt' một cái vung dù nhỏ lên, mắt nhìn thẳng phía trước, cũng không liếc mắt qua nhìn, đỉnh dù nhọn đã trực tiếp chỉa vào cổ Triệu Văn Bân.

Cậu nhàn nhạt nói: “Đứng vào ô Kỵ Sĩ.”

Hô hấp Triệu Văn Bân chậm lại. Hắn rất muốn mắng cái tên khách lén qua sông máu lạnh này(*), hắn rõ ràng đang vì Đường Mạch vắt óc nghĩ biện pháp, giúp cậu thắng cược, tại sao Đường Mạch không hề cảm kích một chút nào, ngược lại còn tùy ý để Pinocchio trêu đùa hắn.

.....................

*Đoạn này Triệu Văn Bân nghĩ Đường Mạch là khách lén qua sông.

..........................

Cây Dù Nhỏ màu hồng tới gần thêm một phân, đè trên cổ Triệu Văn Bân.

Đường Mạch: “Đứng vào đi.”

Triệu Văn Bân siết chặt tay, nghiến răng nghiến lợi bước vào ô Kỵ Sĩ.

Pinocchio cười hắc hắc: “Ngươi thật sự không muốn suy nghĩ thêm một chút, đổi chỗ hả?” Mới vừa nói xong, nó nắm chặt tay phải mình, cố ý vỗ đầu mình một cái, tạo ra cái tư thế 'cực kì đáng yêu': “Ai nha, ta quên, ngươi cũng phải đứng ở trong ô Kỵ Sĩ, nếu không các ngươi không thể nào ra bài được.”

Đường Mạch nhìn phía trước, không liếc mắt nhìn Pinocchio cái nào.

Pinocchio thấy Đường Mạch không quan tâm, từ từ cũng không châm chọc Đường Mạch nữa. Nó chóng hai tay trên tường nhảy xuống, vỗ tay.

“Ầm ầm...”

Bức tường màu trắng chậm rãi nâng lên.

Triệu Văn Bân ngừng thở, gắt gao nhìn chằm chằm bức tường trắng. Hắn thậm chí còn cúi người xuống, muốn nhìn chỗ đứng của bên đối diện. Khi thấy vị trí đứng của Phó Văn Đoạt, Triệu Văn Bân như rớt vào hầm băng, thân thể cứng đờ. Hắn chậm rãi đứng thẳng người, giống như tự an ủi mình, nói: “Không sao, không có việc gì, vẫn còn cơ hội, chỉ cần tiếp theo không chọn sai là được, không sao, không sao...”

Tường hoàn toàn trắng nâng lên, Đường Mạch đứng ở ô ngoài cùng bên phải, Phó Văn Đoạt đứng ô ngoài cùng bên trái. Hai người hoàn toàn đứng thành một đường chéo, coi như là bịa chuyện, cũng không có cách nào nói bọn họ đứng trong cùng một ô.

Lúc này Pinocchio chống nạnh cười to, nó dịch chuyển đến bên người Đường Mạch, mong đợi nhìn biểu tình trên mặt cậu, nói: “Ngươi thua cuộc.” Nó đợi nửa ngày không nhìn được vẻ mặt ảo não, tuyệt vọng của Đường Mạch, cậu vẫn bình tĩnh như cũ, thậm chí còn quay đầu nhìn nó một cái.

Pinocchio có chút bất mãn đứng lên, nó nhíu mày: “Ta nói, ngươi thua rồi! Ngươi thua rồi, ngươi thua rồi!”

“Cậu ấy thắng.” Thanh âm trầm thấp từ đằng xa vang lên.

Pinocchio nghiêng đầu nhìn về phía Phó Văn Đoạt: “Ngươi nói gì, hắn rõ ràng thua. Hai người các ngươi không hề đứng trong cùng một ô.”

Đường Mạch: “Nhưng bọn ta cũng không đứng trong một ô nào.”

Thân thể Pinocchio cứng đờ. Tất cả mọi người, trừ Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, thậm chí là ba người đồng đội bên phía Phó Văn Đoạt cũng kinh ngạc nhìn vị trí dưới chân Phó Văn Đoạt dưới chân.

Trong không gian màu trắng, Phó Văn Đoạt đang đứng ở ranh giới giữa hai ô, Đường Mạch cũng đứng trên ranh giới giữa hai ô.

Không phải Triệu Văn Bân và Đường Mạch lựa chọn ra bài Kỵ Sĩ, từ đầu đến cuối, Đường Mạch chưa lựa chọn bất kì ô nào, chỉ có Triệu Văn Bân lựa chọn Bài Kỵ Sĩ. Đối với Tháp Đen mà nói, Đường Mạch bỏ quyền chọn bài, Triệu Văn Bân lựa chọn Bài Kỵ Sĩ, cho nên bọn họ vẫn ra Bài Kỵ Sĩ, không ảnh hưởng kết quả cuối cùng.

Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đều lựa chọn: Không đứng vào bất kỳ ô nào.

Biểu tình trên mặt Pinocchio trở nên vô cùng đặc sắc. Không ai biết một con rối gỗ làm thế nào làm ra được biểu cảm phức tạp và phong phú như vậy, lông mày của nó bắt đầu nhảy loạn lên xuống. Lông mày nhảy xong, lỗ mũi liên tục biến hóa lúc lớn lúc nhỏ. Cuối cùng, nó tức giận hét: “Không vui chút nào!”

Nó muốn xem náo nhiệt, cuối cùng náo nhiệt còn chưa thấy, ngược lại chính mình giống như trò hề. Pinocchio đến lúc này vẫn còn muốn tiếp tục nhìn đám nhân loại này giết nhau, nó nghiêng đầu nhìn Phó Văn Đoạt: “Ngươi sẽ không giữ lời hứa chứ? Đây chính là Đồng Tiền Vàng Quốc Vương, Đồng Tiền Vàng Quốc Vương! Ngươi bây giờ còn chiếm lợi thế, ngươi rất có thể sẽ thắng hắn.”

Phó Văn Đoạt: “Ta sẽ giữ lời.”

Pinocchio: “...”

“Đáng chết, cho nên ta ghét nhất nhân loại thành thật!”

Giữa âm thanh nóng nảy của Pinocchio, thẻ bài của hai đội chận rãi trượt đến chính giữa khu vực trống. Chỉ nghe “Rắc rắc” một tiếng, lá bài bạc bên Đường Mạch bể tan tành. Một tia sáng màu bạc từ thẻ bị vỡ bắn ra, hạ xuống mi tâm Đường Mạch. Cùng lúc đó, bên phía Phó Văn Đoạt, ánh sáng màu bạc nối với mi tâm của cô gái trẻ tuổi và ông lão tóc bạc.

“Hóa ra là vậy.” Đường Mạch thầm nghĩ.

Sau khi Tháp Đen xào bài, bởi vì bên đội Đường Mạch có hai người, ba lá bài, cho nên Bài Kỵ Sĩ và Bài Nô Lệ đều tính trên người Đường Mạch, Bài Vương Hậu trên người Triệu Văn Bân. Đường Mạch không biết Tháp Đen là dựa vào quy tắc gì chọn người chơi nào có nhiều quân bài. Có thể là ngẫu nhiên, cũng có thể là sàng lọc điều kiện. Nhưng tóm lại, bây giờ đội đối diện là ba lá bài bốn người, một lá bài liên kết với hai người.

Chỉ thấy ánh sáng giữa cô gái trẻ tuổi và ông lão tóc bạc không ngừng lóe lên, lúc sáng lúc tối. Hai người cũng khẩn trương chờ đợi ánh sáng lựa chọn cuối cùng, một phút sau, ánh sáng trên người lão già tóc bạc nhạt xuống, ánh sáng trắng chói mắt dừng trên người cô gái trẻ tuổi.

Cô gái cắn răng, lần nữa đi lên quyết đấu.

Lần này, bởi vì đã bại lộ dị năng từ trước, cô không cho Đường Mạch cơ hội phản ứng, vừa đi vào khu quyết đấu liền rút súng lục ra, trực tiếp bắn một phát súng. Đường Mạch nghiêng người tránh phát đạn, khi cậu vừa tránh được phát đạn, cô gái trẻ tuổi nâng tay trái lên, che ở trước mặt, chỉ lộ ra mắt phải.

“Checkmate!”

Ầm!

Phát đạn thứ hai từ họng súng màu bạc gào thét bắn ra, thẳng tắp bắn về phía trán Đường Mạch. Cậu nhanh chóng niệm thần chú, 'lạch cạch' mở Cây Dù Nhỏ ra, đạn đụng trúng Cây Dù Nhỏ bị phản xạ lại. Nhưng mà nó chỉ phản xạ được nửa đường, đạn trên không trung vòng lại, lần nữa bay về phía mi tâm Đường Mạch.

Cô gái trẻ tuổi lại giơ súng lên, bắn ra ba phát đạn.

“Checkmate!”

Đoàng đoàng đoàng!

Liên tiếp bốn phát đạn, giống côn trùng có mắt, bay trên không trung vẽ ra từng quỹ đạo vi phạm quy luật khoa học, không ngừng lao thẳng về phía Đường Mạch. Đường Mạch quơ Cây Dù Nhỏ, động tác cực nhanh chặn từng viên đạn. Đạn chạm vào Cây Dù Nhỏ, phát ra kim loại chói tai.

Tất cả mọi người không nhìn kịp, chỉ có Phó Văn Đoạt hai mắt ngưng tụ, nhìn Đường Mạch lần lượt dùng năng lực và tố chất cơ thể mạnh mẽ tránh đòn tấn công của bốn viên đạn.

Thời gian trôi qua, tốc độ tấn công của bốn viên đạn càng ngày càng chậm. Lúc cô gái trẻ tuổi bắn ra phát đạn thứ tư sắc mặt đã tái nhợt, giống như đột nhiên già đi mấy tuổi, bây giờ trên trán cô đã có một sợi tóc bạc. Mắt thấy Đường Mạch dư sức đối phó bốn viên đạn, cô ta cắn chặt răng, run rẩy nâng tay lên.

“Checkmate!”

Phát này bắn ra, tóc cô gái lập tức bạc trắng một nửa. Nhưng trong nháy mắt cô ta nói xong câu này, Đường Mạch vung dù đánh bay bốn viên đạn. Một tay chống đất, ngẩng đầu nhìn về phía cô gái trẻ tuổi đứng cách mình bốn mét.

Cô ta tựa hồ ý thức được cái gì, kinh hãi xoay người muốn chạy, nhưng thể chất giảm xuống quá nhanh, căn bản không thể nào phản ứng.

Bốn viên đạn sau khi bị đánh bay lần thứ hai quay về, bắn về phía Đường Mạch, viên thứ năm đạn thẳng tắp hướng Đường Mạch bay tới. Sau khi viên thứ năm bắn ra, tốc độ của tất cả đạn trở nên chậm đi một ít. Đường Mạch đạp một cước trên đất, thân thể như mũi tên, bay vọt ra ngoài, bốn viên đạn sau lưng cậu không ngừng truy đuổi.

Đường Mạch 'vèo' một tiếng chạy về phía cô gái trẻ tuổi. Sau lưng cậu, bốn viên đạn đuổi theo càng ngày càng gần. Cậu thu Cây Dù Nhỏ lại, đồng tử giãn đến cực điểm, dưới sự hỗ trợ cực độ của thị lực cộng với phản ứng thân thể, Đường Mạch đâm dù nhỏ về phía trước.

“Crack.”

Không ai chú ý tới âm thanh nhỏ bé này, chỉ có Phó Văn Đoạt kinh ngạc mở to hai mắt nhìn Đường Mạch dùng dù nhọn chia đôi viên đạn thứ năm.

Khi đỉnh dù nhọn Đường Mạch để trên cổ họng cô gái trẻ, bốn viên đạn và hai viên đạn bị chém thành nửa đồng loạt đuổi kịp cậu, nhắm thẳng vào đầu cậu. Nhưng đỉnh dù nhọn đã chỉa vào cổ cô ta trước một bước. Tất cả đạn đều dừng lại, cô gái trẻ tuổi há to miệng hoảng sợ nhìn Đường Mạch, gần như quên cả hô hấp, sắc mặt trắng bệch.

“Keng.”

Đạn rơi xuống đất, phát ra thanh âm thanh thúy.

Đường Mạch không thu dù, cậu lạnh lùng nói: “Nhận thua đi.”

Cô gái trẻ tuổi tóc bạc gần như hoàn hồn, cô run rẩy nói: “Tôi... Tôi nhận thua...”

Động đen thật lớn xuất hiện dưới chân cô gái, cô ta thét lên một rơi xuống, biến mất trong không gian màu trắng. Đường Mạch thu hồi dù, xoay người trở lại vị trí của mình.

Thấy có người bị đào thải, khuôn mặt Pinocchio nhàm chán cuối cùng xuất hiện một chút hứng thú. Nó vỗ vỗ tay, bức trường màu trắng từ không trung chậm rãi hạ xuống.

Phó Văn Đoạt cao giọng nói: “Ván tiếp theo tôi ra Bài Đại Thần.”

Đường Mạch quay đầu nhìn hắn, khóe môi chậm rãi nhếch lên: “Được.”

Pinocchio bị loại trò chơi không thú vị này làm cho giận đến hai mắt bốc lửa.

Năm phút sau.

[Ding Dong, vấn thứ tư người chơi ra bài.]

'Rắc rắc' một tiếng, lá bài bạc trước mặt Phó Văn Đoạt vỡ tan tành. Hắn thật sự ra Bài Đại Thần. Đường Mạch đại diện Bài Vương Hậu đứng dậy, người phụ nữ trung niên phía đối diện run rẩy đi lên. Đường Mạch mới vừa mở Cây Dù Nhỏ ra, người phụ nữ này lại nói thẳng: “Tôi nhận thua, tôi nhận thua, đừng giết tôi, xin đừng giết tôi!”

Đường Mạch hơi giật mình.

Vậy mà lại nghĩ cậu là khách lén qua sông.

Lỗ đen xuât hiện dưới chân người phụ nữ trung niên, Đường Mạch thu hồi dù, thanh âm rất nhẹ: “... Xin lỗi.”

Đến đây, bốn ván bài kết thúc, bên đội Đường Mạch còn cậu và Triệu Văn Bân, bên Phó Văn Đoạt cũng chỉ còn lại hắn và ông lão tóc bạc. Mỗi đội đều còn lại hai lá bài: Bài Quốc Vương và Bài Nô Lệ; Bài Vương Hậu và Bài Nô Lệ.

Tường trắng nhẹ nhàng hạ xuống, Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt cách tường mà nói. Đường Mạch: “Trận kế tiếp, dựa theo quy tắc của người Dưới Lòng Đất.”

Phó Văn Đoạt cười nói: “Được.”

Pinocchio đã nhàm chán đến mức nhặt từng mảnh vụn của cái radio bị mình ném vỡ, từng chút một lắp ráp lại. Nghe lời Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, nó lẩm bẩm: “Sớm biết vậy đã không làm loại chuyện nhàm chán này.” Nói xong lại tiếp cúi đầu xuống, tiếp tục táy máy radio phế phẩm của mình.

Tường trắng hạ xuống, cả người Triệu Văn Bân thở phào nhẹ nhõm, lần đầu tiên cảm thấy tìm được đường sống trong chỗ chết. Mặc dù hắn luôn bị Đường Mạch áp chế, nhưng đến lúc này, nhìn thấy có thể an toàn rời khỏi phó bản, hắn đã không dám nghĩ đến Đồng Tiền Vàng Quốc Vương gì nữa. Phần thưởng có tốt hơn nữa, không còn mạng cũng không thể dùng được.

Chỉ cần tiếp theo hai đội đều chọn Bài Nô Lệ, cuối cùng cùng lại ra Bài Vương Hậu. Quốc Vương và Vương Hậu liền có thể tay trong tay, kết thúc trò chơi tàn nhẫn hoang đường này.

Triệu Văn Bân đi tới bên cạnh Đường Mạch: “... Cám ơn.” Dù sao vẫn phải cảm ơn Đường Mạch. Nếu như không có Đường Mạch, chỉ sợ hắn đã sớm chết trong tay người áo đen kia một trăm lần. Cho dù Đường Mạch là một tên khách lén qua sông thủ đoạn quyết liệt, đến cuối cùng, trò chơi sắp kết thúc, hắn vẫn cam tâm tình nguyện nói một câu cảm ơn.

Đường Mạch cúi đầu nhìn mặt đất, tựa như đang suy nghĩ cái gì.

Triệu Văn Bân không nhận được trả lời, kỳ lạ hỏi: “Cái đó, cậu đang suy nghĩ gì? Không phải chúng ta sẽ nhanh chóng kết thúc trò chơi sao, còn có vấn đề gì không?”

“Tôi đang suy nghĩ... Tại sao anh ta trở thành khách lén qua sông.”

Triệu Văn Bân biết cậu đang nói Phó Văn Đoạt, hắn một mực cho rằng thực lực mạnh mẽ như Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đều là khách lén qua sông. Hắn nói: “Bởi vì giết người. Trong ba ngày Địa Cầu Online, người đàn ông áo đen kia đã từng giết người, cho nên trở thành khách lén qua sông.”

Đường Mạch không lên tiếng.

Cái cậu cần không phải đáp án này.

Lúc ra bài ván thứ hai, sở dĩ Đường Mạch khẳng định Phó Văn Đoạt ra Bài Kỵ Sĩ mà không phải Bài Đại Thần, là bởi vì cậu cảm thấy, trong tình huống có thể lựa chọn cả hai lá, người này sẽ chọn dùng Bài Kỵ Sĩ đấu với Bài Kỵ Sĩ, hai lá bài cùng nhau hủy bỏ, không kích hoạt trận quyết đấu. Mà không phải dùng Bài Đại Thần áp chế Bài Kỵ Sĩ, kích động trận quyết đấu, một trong hai đội sẽ phải mất đi một người.

Ở ván thứ hai, Đường Mạch không có lựa chọn nào khác, nếu như cậu ra Bài Kỵ Sĩ, vậy cho dù sau đó cậu có thắng cược, cũng gần như không có cách nào thắng trò chơi, ngay cả cơ hội kết thúc trò chơi trong hòa bình cũng rất mỏng manh. Nhưng Phó Văn Đoạt có thể lựa chọn dùng Bài Đại Thần.

Nhưng hắn lựa chọn là Bài Kỵ Sĩ. Điều này nói rõ nếu không phải bất đắc dĩ, hắn sẽ không trơ mắt nhìn người khác chết, hoặc bị buộc đi tham gia trò chơi công tháp nguy hiểm.

Hơn nữa...

“Ở ván đầu tiên, thật ra anh ta đã cho cơ hội.”

Triệu Văn Bân mộng bức hỏi: “Cái gì?”

Đường Mạch lắc đầu: “Không có gì.”

Mặc dù ván đầu tiên là Phó Văn Đoạt thắng, chiếm lợi thế. Nhưng nếu như đội Đường Mạch xác định đi theo quy tắc ra Bài Nô Lệ, kết thúc trò chơi trong hòa bình thì Phó Văn Đoạt chắc chắn sẽ thua. Thoạt nhìn hắn là đang mạo hiểm đánh cược để giành chiến thắng cuối cùng, nhưng thật ra cũng là cho đối thủ một cơ hội.

Chỉ dựa vào ván đầu tiên, tất nhiên sẽ không nhìn ra dụng ý của hắn. Đến ván thứ hai Đường Mạch mới hiểu được, người này là thật sự có nghĩ tới việc cho đối thủ một con đường sống.

Một người như vậy rốt cuộc tại sao lại trở thành khách lén qua sông?

“Chờ trò chơi kết thúc, có lẽ sẽ biết.” Đường Mạch thấp giọng nói.

Pinocchio ngay cả hứng thú chủ trì trò chơi cũng biến mất, nó ngồi ở trên tường chơi máy radio của mình, mặc kệ Tháp Đen không ngừng nhắc nhở người chơi tiến hành ra bài. Tường trắng dần dần dâng lên, đem bài của hai đội để lộ ra. Đường Mạch và Triệu Văn Bân đứng trong ô Nô Lệ, Phó Văn Đoạt và ông lão tóc bạc đối diện dứng chéo bọn họ.

Hai bên nhìn nhau.

Ông lão tóc bạc run rẩy đứng. Có Phó Văn Đoạt đứng kế bên, lão động cũng không dám động, nhưng sắc mặt lại khó coi đến dọa người. Lão mấy lần muốn quay đầu nói chuyện với Phó Văn Đoạt, nhưng vừa nhìn thấy mặt Phó Văn Đoạt, lão liền ngậm miệng lại, không dám nhúc nhích.

Triệu Văn Bân kỳ lạ nhìn lão một cái.

Pinocchio: “Tự các ngươi chơi đi, không thú vị gì cả.”

Hai lá bài màu bạc áp sát mặt đất, trượt đến khu vực trống. Ánh sáng chói mắt sáng lên, Đường Mạch nhắm mắt lại, chờ đợi màn trò chơi này kết thúc.

Chỉ có Pinocchio là có thể mở mắt nhìn, giờ phút này nó không có hứng thú đi xem kết quả, chỉ chuyên tâm táy máy chiếc radio kiểu cũ của mình. Cho đến khi một tiếng'crack' thanh thúy vang lên. Không phải hai, mà chỉ có một tiếng, vang vọng trong không gian màu trắng.

Pinocchio kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía thẻ bài bị áp chế vỡ tan tành.

Một tia sáng từ lá bài vỡ nối với mi tâm Phó Văn Đoạt. Bên kia, một tia ánh sáng giống như đúc từ lá bài còn lại phát ra, nối với mi tâm Đường Mạch.

Pinocchio nhìn thẻ bài vỡ tan nát, một khắc sau, nó không tưởng tượng nổi, kinh ngạc nhìn về phía Phó Văn Đoạt: “Ngươi điên rồi sao? Tại sao lại ra lá Quốc Vương? Chẳng lẽ ngươi muốn thua trò chơi? Rốt cuộc ngươi có hiểu quy tắc trò chơi không? Ngươi như vậy căn bản không thắng được, ngươi sẽ thua a!”

Ánh sáng trắng biến mát, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đồng thời mở mắt, đồng loạt nhìn về phía Pinocchio.

Đúng lúc này, một giọng nói trẻ con thanh thúy vang lên trong thế giới mà trắng.

[Ding dong! Pinocchio biết được nội dung thẻ bài, vi phạm quy tắc trò chơi, bị tước quyền công dân ở Vương Quốc Dưới Lòng Đất]

[Ding dong! Trung Quốc khu 2 phó bản số 419 thay đổi thành: Trò chơi thẻ bài trung thực của ông già Noel.]

..........................

Edit: Em thật sự ngu ngok =)))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.