Địa Ngục Cấm Ái: I Love My Sister

Chương 7: Chương 7: Tiểu Hy, anh xin lỗi!




Tôi và anh đứng đó như tượng gỗ không biết bao lâu, gió lạnh vô tình thổi qua không biết bao nhiêu lần.

“Thiên… ? Nhật Hy nữa ? Là hai người sao ? Sao lại đứng đây ?” Bên tai vang lên tiếng nói, tôi dời tầm mắt nhìn về hướng đó.

Ngọc Liên.

Bỗng chốc tôi rất muốn cười thật to, ‘Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ’ câu nói này quả không sai. Anh hai à, anh quả thật rất có duyên với cô ta, xuất hiện rất đúng lúc. Tôi đã định nói thế nhưng thôi, rõ ràng Ngọc Liên không hề có tội gì cả, nên, cô ta không có lý do gì phải chịu sự xúc phạm của tôi. Thế là tôi xoay người đi.

Tôi đi không nhanh không chậm, cứ từ từ mà bước. Vẻ mặt Ngọc Liên lo lắng hết nhìn anh hai lại nhìn tôi, rốt cuộc chạy theo tôi, “Nhật Hy, em không sao chứ ?” Cô ta thấy vệt nước mắt trên má tôi liền hoảng sợ hỏi.

Tôi cười cười dừng lại, “Không sao đâu, chị lo cho anh hai đi.” Nói xong lập tức đi tiếp.

Loáng thoáng nghe thấy tiếng Ngọc Liên hỏi gì đó với anh hai nhưng anh không trả lời.

Tôi cũng chẳng muốn để tâm nữa.

Sáng sớm về tới nhà, vì lúc tối gấp quá không mang theo túi xách, điện thoại thì bị tháo pin để ở phòng Tử Hoàng, căn bản tôi không thể về nhà vì không có chìa khóa. Thật ra tôi biết mẹ sẽ chờ cửa tôi suốt đêm, bởi vì mẹ rất rõ ngoài những lúc đùa giỡn tôi luôn nghe lời anh hai, tối qua anh hai về nhà một mình không có tôi chắc chắn mẹ biết đã xảy ra chuyện.

Nhưng tôi không muốn về, không muốn đối mặt với anh.

Lang thang cả tối, mệt thì vào BLOOD uống nước, cũng may nơi đó quen thân với tôi nếu không một kẻ không có tiền trong túi thì chắc chỉ có cách ngồi một góc nào đó nghỉ mệt thôi.

Quả nhiên cổng không hề khóa, tôi đi vào, đến phòng ăn thì thấy mẹ.

Mẹ bật dậy lao đến bên tôi, ôm tôi khóc, “Dạo gần đây xảy ra chuyện gì vậy ? Nói cho mẹ biết được không con ?”

Tôi không trả lời chỉ khóc thật lớn trong lòng mẹ.

Khóc xong, tôi ngủ thiếp đi.

Thức dậy tôi thấy mình đang nằm trong phòng mình, quần áo đã được thay, cửa mở, mẹ bê một chén cháo tôm đến trước mặt tôi, để lên bàn chỗ bộ ghế sô fa cạnh cửa sổ sát đất.

“Con thức rồi thì mau rửa mặt đi rồi ăn cháo.”

Tôi ngoan ngoãn ngồi dậy đi vào nhà vệ sinh, lát sau ra ngoài ngồi xuống ghế sô fa. Cầm muỗng từng ngụm từng ngụm chậm rãi ăn hết cháo. Mẹ đợi tôi ăn xong thì đưa một cốc nước trái cây, “Uống đi, mẹ gọi đến trường xin nghỉ học cho con rồi, không phải lo.”

Tôi cười, mẹ đúng là người yêu tôi nhất, tôi thương mẹ thật nhiều.

“Con có định nói gì với mẹ không, anh con tối qua về rất khuya cũng chẳng nói năng gì cả.”

Tôi lắc đầu, trong lòng thầm xin lỗi mẹ.

Mẹ nhìn tôi một lát, thở dài rồi dọn dẹp ly chén đi ra ngoài phòng.

Suốt hôm đó tôi cứ ở lì trong phòng, chẳng làm gì cả mà chỉ nằm thôi.

Hôm sau, tôi vẫn như bình thường ăn sáng rồi ra ngoài đi học, tôi và anh hai thậm chí không hề nhìn nhau. Tôi biết anh khó mà chấp nhận được sự thật như vậy, sự thật em gái mình loạn luân !

Huống chi, tôi đã bảo anh đừng quan tâm tôi nữa, được thế này dù lòng đau nhưng như thế qua một thời gian hẳn tôi sẽ là một người bình thường, không còn là tội đồ nữa.

Ngoài cổng xuất hiện bóng dáng một chiếc xe bạc, tôi thấy rất quen, đến khi nhìn rõ huy hiệu bốn vòng tròn của nó thì hoàn toàn biết nó là của ai rồi.

Audi Q5 – chiếc xe quen thuộc của Tử Hoàng.

Đi lại gần xe tôi vẫn chưa thấy Tử Hoàng mở cửa, cảm thấy kỳ quái bèn đến cửa sổ nhìn vào, cũng rất may cậu ta không đóng kín hoàn toàn. Kết quả, Tử Hoàng đang gáy o o bên trong xe, đầu nghiêng dựa qua một bên trông rất đáng yêu. Tôi kìm lòng không đậu cười ra tiếng.

Tử Hoàng giật mình, ngơ ngáo nhìn tôi một lát cuối cùng cũng tỉnh, mở cửa cho tôi vào.

“Anh đợi đây từ bao giờ ?”

“Hai tiếng trước.” Hai tiếng trước, thế tức là năm giờ sáng, đúng là rảnh hết sức.

“Anh có sao không thế ? Năm giờ lại đây anh định hóng gió bắc ngắm bình minh à ?”

“Đúng vậy đó.” Tử Hoàng cười, xe bắt đầu chầm chậm lăng bánh. Lúc đó, tôi trông thấy anh hai nhìn về hướng này, vẻ mặt không biểu hiện gì.

Tôi cắn môi nhìn sang Tử Hoàng, “Anh không phải đi học sao ? Sao lại ở mãi thành phố này vậy ?” Chuyện tối hôm kia dường như không hề xảy ra, tôi không nói Tử Hoàng cũng không nhắc.

“Em muốn anh đi à ?” Tử Hoàng nghiêng đầu cười tươi chỉ là ánh mắt có vài tia bi thương khó giấu.

Tôi im lặng.

“Trường anh thi rồi, được nghỉ một tuần. Em hẳn cũng sắp thi đúng không ?” Bỗng nhiên Tử Hoàng mở miệng nói, phá tan bầu không khí có chút ngượng ngùng này.

Tôi gật đầu. Vô tình nhìn sang kính chiếu hậu, bóng xe anh hai rõ ràng in trên đó.

Nhắm tịt mắt, tôi không nói gì nữa.

Đến cổng trường, tôi xuống xe, vừa định đi vào trường thì trên má truyền đến cảm giác mềm mềm ấm áp, tôi giật mình xoay đầu nhìn. Tử Hoàng ngồi trong xe nửa người nghiêng ra ngoài, hai ngón tay đặt trên môi cười ma mãnh.

Tôi xấu hổ giơ chân đạp cậu ta một cái, Tử Hoàng huýt sáo mấy tiếng lập tức nổ máy chạy đi,

tôi nhìn theo mà lòng tức anh ách.

Cậu ta thế mà dám chiếm tiện nghi của tôi.

Phải rồi, tôi quên bảo cậu ta trả túi xách và điện thoại nữa.

Bước chậm rãi vào trường, tôi thấy bên trường đại học anh cũng vừa xuống xe, tôi ép bản thân đừng chú ý đến anh nữa, cứng rắn dời tầm mắt khỏi anh, tôi chạy nhanh đi.

Cuộc sống cứ như vậy tiếp diễn, đến nay đã hơn hai tháng. Tôi qua tuổi mười tám, mọi thứ đều rất bình yên. Tử Hoàng ngày nào cũng đến đón tôi đi học, mọi chuyện luôn chìu theo ý tôi khiến tôi rất cảm động, nơi nào đó trong tim tôi chậm rãi nảy sinh tình yêu với cậu ta.

Chỉ là, so với tình yêu tôi dành cho anh hai, nó quá nhỏ bé.

Quãng thời gian này tôi và anh vẫn không hề nói với nhau câu nào, mẹ và ba rõ ràng rất lo, cứ hỏi mãi nhưng đương nhiên, không ai trong chúng tôi cho họ câu trả lời.

Hai ngày sau sinh nhật của tôi, bánh răng số mệnh bắt đầu chuyển động nấc đầu tiên.

Chiều tà, xuống xe Tử Hoàng tôi vào nhà đi thẳng lên lầu. Muốn đến phòng tôi buộc phải đi qua phòng của anh hai, tôi lấy vẻ mặt bình tĩnh đi qua như bao ngày. Vừa qua khỏi cửa phòng anh, tôi buộc phải trở lại.

Cửa không hề khóa, tôi khẽ đẩy một chút, cảnh tượng này khá giống ngày hôm đó. Nhưng cấp độ cao hơn.

Qua kẽ hở, hai bóng người nằm trên giường làm việc mà ai cũng biết khi trai đơn gái chiếc trong phòng. Tiếng rên rĩ khe khẽ và tiếng dở dốc vang lên. Tâm thần tôi tràn ngập một màu đỏ.

Tôi khụy người quỳ xuống nền gạch, kìm nén cảm giác ghê tởm buồn nôn do không khí hoan ái tác động, đèn nén cảm giác ghen tị muốn giết người, giết chết Ngọc Liên ! Tôi nắm thật chặt chiếc móc khóa điện thoại Tử Hoàng mới tặng, cố suy nghĩ về cậu ấy.

Khuôn mặt, nụ cười, ánh mắt, sự dịu dàng của Tử Hoàng… đứng dậy, tôi dựa tường đi về phòng.

Buổi tối, không tài nào ngủ được tôi cứ lăn qua lăn lại, nhắm mắt trùm mền ép bản thân quên cảnh tượng lúc chiều. Bất chợt, ‘cạch’ tiếng cửa mở vang vào tai, tôi cứ nghĩ là mẹ lo lắng vào sửa chăn cho mình, chuyện này cũng rất bình thường nên tôi không phản ứng, nhắm mắt nằm yên.

Chỉ là, sau khi người đó ngồi xuống bên mép giường, đệm bị lún sâu hơn rất nhiều, không phải mẹ !

Tôi xoay người mở mắt định ngồi dậy nhưng vừa dùng sức thì thân thể bị đẩy trở lại. Chưa kịp phản ứng, đôi tay người đó đã đặt lên cổ, dùng sức --- siết !

Hai lá phổi dần mất hết không khí, cảm giác tắt nghẽn truyền đến, tôi giãy dụa điên cuồng nhưng không đẩy đôi tay đó ra được. Tôi cố gắng dùng cặp mắt không tốt của mình nhìn người trước mắt, là anh hai.

“Anh… anh hai…” Khó nhọc nói ngắt quãng, nước mắt tôi chảy ra.

Anh hai không trả lời, tay siết chặt hơn, lúc tưởng mình đã chết thì anh bỗng buông tay ra, tay phải bắt lấy hai cổ tay tôi kéo lên đầu, tay còn lại cởi áo tôi ra.

“Anh hai ! Anh làm gì vậy !? Anh…” Tất cả lời còn lại đều bị chặn trong miệng, anh đưa lưỡi mút

chiếc lưỡi đang lẫn trốn của tôi, hôn mãnh liệt. Dần hôn xuống cổ, xương quai xanh.

“An… anh ! Mẹ !... Ba… mẹ ơ… !” Nước mắt chảy thật nhiều, tôi có thể cho anh hai cơ thể mình nhưng không phải theo cách này, càng không phải lúc này, cảnh tượng buổi chiều tôi vẫn chưa quên !

Hét lên vài tiếng anh lại hôn lên môi tôi, lần này không phải là mãnh liệt nữa mà giống trừng phạt hơn. Miệng chảy ra dòng máu tươi, lưỡi và môi đều bị anh cắn rách. Tôi hoảng sợ tột đột, giãy dụa không kết quả đành buông xuôi, mặc anh muốn làm gì thì làm !

Tay trái anh nắm lấy một bên ngực tôi xoa nắn liên hồi, đột nhiên anh thả tôi ra, hai tay ôm lấy đầu mình, miệng lẩm nhẩm gì đó mà tôi nghe không rõ. Duy một câu tôi nghe rất rõ, nói xong anh liền xuống giường ra ngoài.



“Tiểu Hy, anh xin lỗi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.