Địa Ngục Sâu Thẳm

Chương 36: Chương 36




a ngày.

Đã hết ngày thứ ba.

Ta không hề ăn gì cả. Tất cả đều bị ta từ chối kể cả khi đích thân hắn dùng miệng bón cho ta cũng bị ta nôn ra hơn phân nửa.

Ta không hề mở miệng, không nói một lời nào, cho dù bị hắn dùng biện pháp chọc ghẹp thế nào, ta thực sự vẫn cực kỳ nhẫn, cắn phá lấy môi, nếm được cả vị máu tươi cũng không chịu buông ra.

Ngày thứ tư, vào lúc ta gần như mất hết cảm giác, hắn rốt cuộc tìm người kia đưa tới.

“Vì sao lại biến thành bộ dạng này? Ngươi điên rồi!” Nhìn thấy thần sắc của ta, Thanh không khống chế được mà bắt lấy áo của hắn.

“Ngoan, nghe lời ta, ăn cái này đi, nếu muội nhất định không chịu ăn cái gì thì làm sao có thể chống đỡ được!” Tựa vào trong lòng của Thanh,ta ngửi được mùi dược thảo quen thuộc trên người hắn, cảm thấy thoáng an tâm được một chút.

“Thanh.” Suốt bốn ngày qua đây là lần đầu tiên ta mở miệng, lúc này giong nói trở nên khàn khàn giống như đã nuốt xuống một ngụm lớn cát sỏi: “Thanh, ta muốn rời đi!”

Thanh hơi quay đầu nhìn hắn một chút.

Ta hiểu rõ, khẽ lắc đầu, lại nặng nề nhắm mắt lại.

“Đáng chết! Tử nhi, muội ăn cái này trước đã rồi chúng ta sẽ từ từ thương lượng có được hay không?” Giọng nói tràn đầy lo lắng của Thanh cũng không cách nào khiến ta lại đáp lại bất kỳ lời nào nữa.

“Ngạo Hành! Không thể tiếp tục như vậy được! Ngươi! Lẽ nào ngươi muốn nhìn nàng chết ngay trước mắt sao?”

“Thanh, ngươi đi ra ngoài đi, ta còn có biện pháp khiến nàng nghe lời.” Giọng nói băng lạnh vô tình của hắn dường như đang cố kiềm nén tức giận.

“Ngươi không thể lại dùng biện pháp này ! Thân thể của nàng chịu không được đâu.” Thanh mở miệng phản đối, cũng khiến ta đỏ mặt, bất kì ai nhìn những dấu vết lưu lại trên người ta đều sẽ đoán ra được đã xảy ra chuyện gì.

“Ta biết chừng mực!” Hắn trầm giọng nói.

Hắn ôm ta vào trong lòng, kề sát bên tai nhỏ giọng nói: “Ngay cả Thanh nói cũng không nghe phải không? Nàng định đối đầu tới cùng sao! Nhưng không vấn đề gì, ta giúp nàng tìm một thị nữ tới hầu hạ nàng, ta nghĩ lần này nàng ăn cái gì cũng nhất định sẽ nuốt trôi đi.”

“Người đâu.” Hắn kêu.

Chỉ nghe thấy tiếng bước chân có phần dè dặt, “Tiểu thư!” Giọng nói quen thuộc này khiến ta mở choàng đôi mắt.

“Oanh nhi?” Trước mắt ta quả nhiên chính là thị nữ Oanh nhi tình như thủ túc của ta.

“Oanh nhi, ngươi hầu hạ tiểu thư thật tốt, giúp tiểu thư ăn bát cháo này. Nếu như tiểu thư không chịu ăn, vậy tất nhiên là lỗi của ngươi, ngươi nói xem, nô tài vô dụng giữ lại thì có điểm ích lợi gì chứ?” Mặc dù hắn không hề quay về phía ta nói, nhưng trong lời hắn ẩn giấu ý uy hiếp khiến ta cực kỳ sợ hãi!

Ùm một tiếng, Oanh nhi quỳ gối trước mặt ta, run giọng nói: “Mời tiểu thư dùng bữa!”

“Ngươi!” Ta quay đầu lại, nhìn hắn mà không dám tin nổi.

“Sao vậy, lần này nàng cũng không ăn sao?” Mắt của hắn băng lạnh không mang theo một chút tình cảm nào.

“Nhan Ngạo Hành, ta chưa từng có bao giờ hận qua một người giống như bây giờ!” Cho dù lấy chính mình làm canh bạc không ngờ vẫn là thất bại, ở trước mặt một người biết rõ nhược điểm của mình là gì, ta làm sao có thể thắng được hắn chứ?

Ta cười thảm hại nhìn người trước mặt. Trong nháy mắt mặt của hắn dường như bị bóp méo.

“Oanh nhi, đứng lên đi, ta sẽ ăn.” Ta bình tĩnh quay lại về phía người thị nữ còn đang quỳ trên mặt đất rét run mà nói. Lần này ta đã hoàn toàn buông tha hết, lòng đã chết rồi.

Như cái xác không hồn, Oanh nhi cho ta ăn, ta liền ăn, cho ta uống, ta liền uống.

Từ khi ta bắt đầu ăn, đã ba ngày rồi hắn không đến đây.

Từ sáng sớm, mưa đã bắt đầu rơi xuống không ngừng. Bên ngoài mơ hồ truyền đến rất nhiều tiếng động ồn ào, khi đêm đến còn có cả tiếng chiêng trống truyền đến.

Oanh nhi dè dặt nói với ta rằng hôm nay là ngày đại hỉ của đại thiếu gia. Ta chỉ đờ đẫn gật đầu, không nói gì cả.

Bóng đêm chậm rãi thấm đẫm gian phòng. Ta ngơ ngác ngồi ở trước cửa sổ, lúc phát hiện ra đã thấy cảnh vật bên ngoài đã không còn thấy rõ nữa rồi.

“Tiểu thư, đêm đã khuya, đừng ngồi ở bên cửa sổ nữa, khí đêm rất lạnh!” Oanh nhi lo lắng nhìn ta.

Ta chết lặng mà đứng lên, để mặc Oanh nhi hầu hạ thay y phục đi nằm, nhắm mắt lại, nghe thấy được tiếng Oanh nhi tắt đèn đóng cửa.

Mở mắt ra, ta cảm thấy mình thế nào cũng không ngủ được.

Từ trên giường bò dậy, ta chậm rãi đi tới vị trí bên cạnh cửa sổ đã bị Oanh nhi cẩn thẩn đóng lại lúc trước, si ngốc mà vươn tay ra, đón lấy giọt mưa đang rơi xuống từ mái hiên.

Ta duy trì tư thế như thế không biết qua bao lâu, nước mưa theo cánh tay thấm vào ống tay áo, tẩm y mỏng manh căn bản không ngăn cản được hàng trận cảm giác buốt lạnh đang tấn công cơ thể, nhưng ta lại không hề nguyện ý thu tay về, thầm nghĩ chỉ có lạnh như vậy, mới khiến ta có một loại cảm giác là đang còn sống.

Vẫn nhìn về phía xa xa, bống nhiên lại có chút khác thường, trong bóng tối thâm sâu lại mơ hồ hiện ra một ánh đỏ quỷ dị, dường như còn có thể nghe thấy tiếng người hô ầm ĩ.

Đúng rồi! Đó là, ánh lửa!

Ngay lúc này, cửa bỗng nhiên bị mở ra!

Ta xoay người, nhìn người vừa xuất hiện, vô cùng kinh ngạc thốt lên: “Thích Thiểu Thương, sao lại là ngươi?”

Hắn mặc y phục dạ hành màu đen (*quần áo đi vào ban đêm), toàn thân từ trên xuống dưới đều đã bị mưa dội ướt hết, thần sắc trên mặt hắn có phần ngưng trọng.

“Tử nhi!” hắn bỗng nhiên kéo ta vào trong lòng, gắt gao ôm chặt lấy, dường như đang xác nhận chuyện gì đó.

Ta giật mình ngây người trong chốc lát, vừa định đẩy hắn ra lại vô tình phát hiện mình chạm tay vào một khoảng ẩm ướt mà ấm áp!

“Ngươi bị thương?” Ta thấp giọng nói: “Mau buông ta ra!”

“Không có gì đâu, chỉ là một vết thương nhỏ. Nàng không sao chứ? Hắn có đối với nàng như vậy hay không?” Hắn không hề buông tay mà chỉ vội vàng mà hỏi thăm.

“Ta không sao nhưng ta lại không có cách nào lấy được bản đồ bảo tàng. Đúng rồi, cậu ta cùng Ám thế nào rồi, cha ngươi không làm khó gì bọn họ chứ?” Ta biết rằng với khí lực nhỏ nhoi của mình nhất định không đẩy hắn ra được, hơn nữa ta cũng sợ kinh động đến Oanh nhi, nên chỉ có thể để mặc hắn ôm tùy ý.

“Nàng yên tâm, bọn họ tốt lắm. Ta tới đón nàng đây, chuyện bản đồ bảo tàng nàng không cần lo lắng nữa.” Hắn rốt cục cũng buông lỏng tay ra.

“Thật vậy chăng? Ta không cần mang bản đồ bảo tàng trở lại, các ngươi cũng chịu thả cậu cùng Ám sao?” Ta nhìn hắn với vẻ nghi hoặc.

“Ta đã lấy được bản đồ bảo tàng rồi, chỉ cần nàng theo ta cùng trở về, chuyện khác nàng không cần phải lo lắng.” Thích Thiểu Thương lôi kéo tay ta, nói với vẻ khẩn thiết.

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lẽo từ cửa sổ truyền vào: “Chỉ sợ hai người các ngươi ai cũng không đi được rồi!”

Thích Thiểu Thương nhanh nhẹn quàng qua thắt lưng của ta, xoay người nhảy ra ngoài theo đường cửa sổ.

Nhún mũi chân một chút, chẳng qua chỉ là mấy lần lên xuống, chúng ta đã đứng trên mặt đất vững chắc, nhưng nhìn tình hình xung quanh thật sự chỉ khiến ta chỉ có thể cười khổ.

Một đám tay sai vừa nhìn đã biết là người đã qua huấn luyện, đều là một tay cầm cây đuốc, một tay cầm binh khí, đã bao vây quanh chúng ta.

Phía sau là nước, phía trước là vây binh, càng hỏng bét chính là kẻ mặc hồng y đước trước mặt kia.

Ngày hôm nay là ngày đại hỉ của hắn, quả nhiên không sai, Nhan Ngạo Hành trên người đúng là hỉ phục đỏ thẫm, chỉ là thần sắc ở trên mặt hắn chính là không có một chút cảm xúc vui sướng mà người làm tân lang nên có.

“Đem đồ giao ra đây, thả người ra thì dựa vào giao tình của chúng ta trước đây, ta có thể lưu toàn thây cho ngươi – Thích Thiểu Thương!”

Rất nhiều cây đuốc chiếu sáng đêm tối tăm trở nên giống như ban ngày, ta có thể tinh tường nhận thấy vẻ u ám trên mặt hắn.

“Nhan huynh, đã lâu không gặp, nhưng mà ta còn chưa muốn chết, cho nên ý tốt của ngươi lòng ta xin nhận!” Thích Thiểu Thương mỉm cười, phong thái vẫn nho nhã như cũ.

“Chẳng lẽ ngươi mặc kệ sự sống chết của nàng ta sao?” Nhan Ngạo Hành lạnh lùng mà nói, vung tay lên, rất nhanh đã có người xuống phía dưới áp tải một người lên.

Thấy rõ hết khuôn mặt của người nọ, ta không khỏi thất kinh!

Không ngờ lại là Hàn Ti Nhược!

Không ngờ lại là Hàn Ti Nhược!

Tay nàng bị trói ở đằng sau, hỉ phục đỏ thẫm trên người đã bị xé rách vài lỗ, tóc lộn xộn rối bù, mang theo vẻ thất thần chật vật.

Mỹ nhân dù sao cũng là mỹ nhân, cho dù vào lúc này nàng ta vẫn đẹp giống như bông sen tàn trong nước khiến người ta không khỏi thương tiếc.

Chẳng qua là trên mặt của nàng ta không mang theo chút tự đắc hay tươi cười, cặp mắt nhìn ta tràn đầy sự ghê tởm không hề che giấu chút nào!

Vì sao tình hình lại trở thành như vậy?

“Tiểu thư!” Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng kêu của Oanh nhi, ta quay đầu, trông thấy Oanh nhi đang đứng ở trước cửa sổ, trên tay ôm chiếc áo choàng, nhìn ta với vẻ mặt lo lắng.

Lúc này ta mới nhớ ra trên người mình chỉ mặc một bộ áo ngủ mà thôi nên cảm giác lạnh thấu xương làm cho ta không khỏi nhíu mày.

“Lạnh không?” Thích Thiểu Thương cúi đầu, ôn nhu hỏi thăm.

Ta vô thức gật đầu, lại phát hiện Thích Thiểu Thương làm một việc khiến ta trợn mắt há hốc mồm nhìn!

Hắn thi triển khinh công quay trở về nhà thủy tạ, tiếp nhận y phục trong tay Oanh nhi – người đang bị hù dọa đến ngây người, rồi theo đường cũ trở về, lại cẩn thận từng li từng tí mà phủ thêm cho ta.

Một loạt động tác liên tục trôi chảy, ung dung tiêu sái không gì sánh được, giống như chỉ là chuyện tình trong chớp mắt.

Ngây người mặc hắn tùy ý giúp ta phủ thêm y phục, lúc này ta mới chợt phản ứng lại, chúng ta vẫn còn đang bị vây khốn, mà hành động của hắn lúc này đây thật giống như cho rằng giúp ta mặc thêm y phục còn quan trọng hơn đối phó với hoàn cảnh khó khăn trước mắt?

Y phục, đúng rồi, trước kia cũng đã từng có loại chuyện như vậy xảy ra, xem ra ta cùng y phục thật đúng là có duyên. Ta vừa nghĩ vừa cười khổ lắc đầu.

“Còn lạnh hay không ? Là ta không tốt, lại không chú ý tới nàng, ngay cả tóc nàng đều bị dầm ướt hết rồi!” Thích Thiểu Thương vô cùng thân mật đem ta ôm vào trong lòng hắn, còn tràn đầy thương tiếc mà đưa tay đẩy ra vài sợi tóc bị mưa dính ẩm ướt trên trán cho ta.

Ta có cảm giác không thoải mái mà vặn vẹo thân thể, muốn giãy ra khỏi trong lòng hắn, bên tai lại đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai.

“Tiện nhân!”

Ta quay đầu, nhìn thấy Hàn Ti Nhược đang vùng vẫy muốn xông tới chỗ ta.Ta hoàn toàn bối rối không biết phải làm sao.

“Tiện nhân!” Nàng hung hăng nhìn ta, mắt đã đỏ rực. Nếu như ánh mắt có thể giết người, ta đã sớm bị bắn đến thiên sang bách khổng đi. (*toàn thân nát bấy)

Nhưng là vì sao, vì sao nàng lại hận ta như thế chứ?

“Vì sao? Vì sao? Vì sao loại tiện nhân không biết hổ thẹn như ngươi lại có thể mê hoặc được nhiều người như vậy? Ngươi thông dâm cùng ca ca ruột của chính mình, có tư cách gì mà sống sót dơ bẩn như vậy!” Nàng hướng về phía ta thét rít lên.

Người của ta thoáng cái đã cứng lại rồi, máu đang lưu chuyển toàn thân từ trên xuống dưới giống như đã đông hết lại trong nháy mắt!

“Câm miệng! Ngươi đang nói bậy bạ cái gì?” Thích Thiểu Thương ôm chặt thân thể cứng ngắc của ta, lớn tiếng trách mắng, đó là ngữ khí lạnh như băng xen lẫn phẫn nộ mà ta chưa từng biết.

Thật không ngờ, Hàn Ti Nhược lại có thể thực sự im miệng, chỉ là ánh mắt vốn đang nhìn ta kia, ngược lại đã hướng về phía hắn.

Nước mắt nàng chảy dọc hai gò má như ngọc, môi đã khẽ run run, ánh mắt dường như hàm chứa thiên ngôn vạn ngữ, kể cả tuyệt vọng, yêu, hận, không cam lòng ~~~~

Ta gần như lập tức minh bạch, thì ra người Hàn Ti Nhược thật sự yêu là Thích Thiểu Thương!

“Vì sao?” Ta quay đầu, cố gắng tìm lại giọng nói của chính mình, nhìn thẳng vào hắn.

“Ta nói rồi, ta sẽ bảo vệ nàng, nàng không cần đi lo nghĩ gì cả!” Mắt hắn nhìn ta tràn đầy nhu tình, lại khiến cho ta cảm nhận được hàn ý lạnh đến thấu xương.

“Vậy còn nàng ta? Nàng ta phải làm sao bây giờ?” Ta cố hết sức bình tĩnh mà chỉ vào Hàn Ti Nhược hỏi.

“Nàng ta?” Thích Thiểu Thương theo tay của ta giương mắt nhìn nàng một cái, rất nhanh lại chuyển về: “Vậy nên hỏi Hàn huynh mới phải, ngày hôm nay bọn họ vừa mới bái đường. Chuyện của Hàn phu nhân đâu đến lượt người ngoài như ta xen vào chứ?”

Giọng hắn tràn đầy lãnh đạm, làm cho ta ngẩng đầu nhìn thấy cặp mắt xinh đẹp kia thoáng cái trở nên ảm đạm trong nháy mắt, đó là sự trống rỗng tuyệt vọng!

Ba!

Trong lúc tâm trí ta còn chưa kịp phản ứng, tay của ta dường như đã tự có ý thức, tát mạnh lên gương mặt của Thích Thiểu Thương!

“Một cái tát này là ta thay mặt Ti Nhược muội muội giáo huấn ngươi đó!” Ta không cách nào kiềm chế được lửa giận, trong nháy mắt đã bùng phát rồi!

“Ngươi cho rằng ngươi là ai? Sao ngươi có thể đùa giỡn tình cảm của một tiểu cô nương như vậy? Chẳng lẽ bởi vì nàng yêu thương ngươi, ngươi lại có thể đối xử với nàng như vậy? Lợi dụng xong thì vứt đi như vứt giày bẩn, đây là cách làm của ngươi sao? Dù ngươi có lý do gì, ngươi cũng không có quyền làm như vậy! Bởi vì, trên thế giới này thứ quý giá nhất chính là tình yêu, sao ngươi có thể lợi dụng tình yêu để đạt được mục đích ích kỷ của ngươi? Cho dù nàng là một đứa ngốc, nhưng liệu ngươi có nghĩ tới, vì sao nàng ấy cam tâm tình nguyện để ngươi lừa gạt, vì sao cái gì cũng chịu đi làm cho ngươi, vì sao tới tận cùng, chỉ hy vọng là có thể nhìn ngươi một lần? Bởi vì một lý do rất đơn giản —— nàng ấy yêu ngươi! Nàng ấy có gì sai sao? Không có, nàng chẳng qua là yêu thương ngươi mà thôi! Chỉ là như thế mà thôi! Ngươi sao nhẫn tâm vậy? Làm sao thương tổn nàng ấy như vậy? Chỉ bởi vì nàng đã yêu thượng ngươi, nàng phải chịu những chuyện bi thảm này sao? Như vậy thật không công bằng đối với nàng ấy! Nàng chẳng qua là yêu thương một người không nên yêu, như vậy cũng là lỗi của nàng ấy sao? Nếu như có thể lựa chọn, ngươi cho là nàng sẽ nguyện ý trở thành quân cờ của ngươi, vật hi sinh của ngươi? Đó là bởi vì tình cảm là không có cách nào lựa chọn được, nếu đã yêu rồi, sẽ không có cách nào quay đầu lại, cho dù cuối cùng bản thân sẽ bị đày đọa muôn đời muôn kiếp trong địa ngục!” Ta nóng nảy nói xong, một hơi ngắc lại trong cổ họng, ta chỉ có thể khom thắt lưng xuống, che miệng, càng không ngừng ho khan.

“Tử nhi!” Tay của Thích Thiểu Thương run rẩy vươn về phía ta, bị ta hất đi không chút lưu tình.

Thật vất vả thở gấp, ta đứng thẳng người, đem áo choàng ở trên người cởi xuống, hung hăng ném xuống đất, mắt lạnh lùng nhìn con người trước mắt đang có chút không biết làm sao này.

“Thích Thiểu Thương, lúc trước khi biết ngươi cùng cha ngươi cùng nhau muốn ám sát ta cùng Ngạo Hành, ta không hề hận ngươi, cha ngươi dùng mạng của cậu cùng mọi người trong U Minh Ám phủ để áp chế ta, ta cũng chư từng hận ngươi, thế nhưng hiện giờ, ta thực sự cảm thấy ngươi thật đê tiện! Không ngờ lại lợi dụng tình cảm của người thiếu nữ yêu ngươi để đạt được mục đích. Tuy là ta không biết ngươi dùng biện pháp gì nhưng dù thế nào đi nữa, nhất định là Ti Nhược cũng không thoát khỏi có liên quan đúng không? Đồ giấu trong bảo tàng kia chẳng lẽ quan trọng đối với ngươi như vậy sao? Quan trọng đến mức ngươi không tiếc làm ra những chuyện khiến ta khinh bỉ như vậy!” Ta vẫn như trước, không khoan dung, không buông tha mà nói hướng về phía Thích Thiểu Thương.

“Đủ rồi! Đủ rồi! Ngươi sai rồi, không phải hắn lợi dụng ta, là ta tự nguyện giúp hắn đó, hắn không phải người đê tiện như ngươi nói vậy đâu! Hắn không phải!” Hàn Ti Nhược cắt ngang lời ta, mang theo tiếng khóc nức nở.

“Cho tới bây giờ hắn chưa từng lừa gạt ta, ngay từ đầu ta đã biết, hắn thích chính là ngươi! Trong mắt của hắn, trong lòng của hắn chỉ một mình ngươi! Là ta tự mình hy vọng hão huyền, ta không cầu cái gì, chỉ hy vọng có thể chăm sóc cho hắn, chỉ cần có thể đứng ở bên cạnh hắn thì tốt rồi, cho dù chỉ ở bên cạnh hắn mà nhìn hắn cũng tốt rồi! Chuyện trong rừng đào lần trước là ta giựt dây Thích Nghiêm Phong giết ngươi, ta cho rằng chỉ cần người chết rồi, ta sẽ có cơ hội, nhưng là, ngươi không biết, ngày đó dáng vẻ của hắn khi thấy ngươi hôn mê đâu. Từ lần đó, ta đã hoàn toàn rõ ràng hết thảy, cho dù ngươi đã chết, trong mắt hắn cũng sẽ không có ta!” Nàng vừa rơi lệ vừa nói.

“Biết Thích Nghiêm Phong muốn dùng ngươi tới để lấy được bản đồ bảo tàng, ta biết ở trong lòng hắn sẽ không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện của ngươi, cho nên, ta tự đứng ra thay thế ngươi, bởi chỉ có ta mới biết được cách dùng ba thanh kiếm để tìm được bản đồ bảo tàng. Ta đưa ra được điều kiện trao đổi với Nhan Ngạo Hành, chỉ cần cùng ta thành thân, ta liền giúp hắn tìm được bản đồ bảo tàng! Ta nghĩ nếu như Nhan Ngạo Hành thành thân với ta xong, như vậy ngươi cùng hắn liền có hi vọng rồi, chỉ có ngươi ở bên cạnh hắn, hắn mới có thể hài lòng, mới có thể vui vẻ!” Hai mắt Hàn Ti Nhược lưu luyến trên gương mặt của Thích Thiểu Thương, sự ôn nhu vô tận, đúng là sự ôn nhu tuyệt vọng!

“Ngươi đừng trách hắn! Thực ra hắn đau khổ giống như ta thôi! Rõ ràng yêu ngươi, không muốn để ngươi bị tổn thương một chút nào, nhưng lại lệnh cha khó cưỡng, còn phải chính tay đưa ngươi đến trong tay người đàn ông khác! Ta vốn tưởng rằng bản thân là đã thông hiểu hết, nhưng mà vừa rồi thấy sự ôn nhu của hắn đối với ngươi, cái ôn nhu đó vĩnh viễn ta cũng không thể có được, ta cũng đã nhanh chóng đố kị đến phát điên rồi! Tử Sa tỷ tỷ, ngươi đừng trách hắn! Hắn yêu ngươi hơn bất kỳ cái gì, yêu ngươi đến thật khổ!” Người con gái này, vừa chảy nước mắt, vừa giải thích cho cái người không yêu thương mình.

Mắt của ta dần mờ đi không rõ, nếu như vừa rồi là phẫn nộ, thì hiện giờ chỉ còn lại có bi ai mà thôi!

Trong một chữ tình, thực sự là một con dao sắc bén, cho dù là đâm vào chính ngực mình, nếu như nắm chuôi kiếm chính là tay của người mình yêu, bản thân sẽ mỉm cười đón nhận!

Trong lúc vô ý ngẩng đầu, ta phát hiện ra nam nhân mặc y phục đỏ tươi lạnh lùng đứng ở bên kia, không ngờ lại đang nhìn ta chăm chú như vậy, cho tới giờ cũng chưa từng có ánh mắt chăm chú mà cố chấp nhìn ta như thế!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.