Đích Nữ Tàn Phi

Chương 40: Chương 40: Vân Yên




Tiết Phong Linh sắc mặt thập phần khó coi, chuyện lần trước phụ thân vì muốn trút giận thay Tiết Phong Lan nên phạt Tuyết Mai năm mươi đại bản nàng cũng có mặt tại đó, nàng biết lúc đó phụ thân đang tức giận nên chỉ có thể trách Tuyết Mai ngu ngốc, không dám mở miệng cầu tình nhưng năm mươi đại bản, thật sự quá sức với một người, nam tử còn chịu không nổi huống hồ là một nữ tử yếu đuối như Tuyết Mai, vì vậy nàng tương kế tựu kế, khuyên Tiết lão thái thái đến làm chủ, dù sao Tuyết Mai cũng là người tổ mẫu đưa cho nàng, phụ thân vì thế cũng nể mặt. Đến đại bản thứ mười rơi xuống, Tuyết Mai rốt cuộc cũng không chịu được mà ngất xỉu, người ra tay là một đại hán lỗ mãng, không biết thương hoa tiếc ngọc là gì, mặc dù Tiết lão thái thái nhiều lần ra lệnh đánh nhẹ nhưng hắn là người của phụ thân nên lời nói của những người khác hắn đều xem như không nghe không thấy, khiến Tiết lão thái thái tức giận một trận.

Người cũng đã ngất, hiện tại nếu đánh tiếp chỉ sợ sẽ xảy ra án mạng, đồn ra ngoài Thượng thư phủ ít nhiều vẫn bị ảnh hưởng cho nên Tuyết Mai liền được tha, sau chuyện đó tổ mẫu ra lệnh không được truy cứu nữa, phụ thân vì bận việc nên chẳng mấy quan tâm, vì thế mọi thứ dần rơi vào quên lãng, hiện tại Tiết Phong Lan lại nhắc đến, rõ ràng là không muốn buông tha cho Tuyết Mai!

“Tiểu thư dùng trà!” Nhận lấy chung trà từ tay Xuân Cầm nhấp một ngụm, nước trà thanh mát ngọt dịu chảy vào cổ họng, tâm tình nháy mắt trở nên tốt hơn nhiều, ánh mắt nàng lần nữa rơi vào người Tiết Phong Linh.

Nàng trầm mặc, nhìn gương mặt khó coi của Tiết Phong Linh, trong lòng có chút vui vẻ nhưng cũng có chút bất an, bởi vì nàng biết sau chuyện này Tiết Phong Linh nhất định sẽ giở thủ đoạn trả thù nàng, nàng không sợ nàng ta giở thủ đoạn, cái nàng sợ là thủ đoạn của nàng ta... âm hiểm, độc ác như thế nào mà thôi!

Dù đã sống hết một kiếp nàng vẫn không thể nào hiểu được suy nghĩ của Tiết Phong Linh, nàng ta xuất thân từ danh môn thế gia, mẫu thân là viên ngọc quý trên tay Thừa tướng, phụ thân là Thượng thư đại nhân được Hoàng thượng trọng dụng, thân phận là Đích nữ của Tiết phủ, dung mạo tuyệt thế, đời này hiếm có người có thể so sánh được, tài hoa kinh động lòng người, xứng danh tài nữ, từ nhỏ sống trong nhung lụa, được phụ thân hết lòng sủng ái, mẫu thân hết mực nuông chiều, tổ mẫu yêu thương, rốt cuộc thì tại sao nàng ta lại ghen tỵ với nàng, sau đó còn không từ thủ đoạn hãm hại nàng?!

Gia đình người khác, tỷ muội đồng tâm, yêu thương lẫn nhau, còn gia đình này... tranh giành đấu đá, chính thê không nói tiểu thiếp liền muốn thượng vị, tỷ muội bày mưu hãm hại lẫn nhau, trong mắt bọn họ chỉ có lợi ích, lợi ích và lợi ích, nơi này... còn được xem là một gia đình sao?!

Tính luôn cả kiếp trước lẫn kiếp này, nàng ta thiếu nợ nàng quá nhiều, nói không hận là giả, bởi vì kiếp này nàng trở về chính là muốn báo thù Tiết Phong Linh, báo thù Lam Thành Vũ, khiến những người đối xử tồi tệ với nàng không có kết cuộc tốt, những đau khổ mà nàng phải chịu sẽ nàng sẽ bắt họ, từng người, từng người phải trả giá.

Thế nhưng nàng không muốn giết chết Tiết Phong Linh, nàng không muốn nàng ta chết một cách dễ dàng như thế, nàng muốn nàng ta sống không bằng chết, so với mất đi đôi chân hay mất đi đôi mắt, nàng muốn nàng ta sống trong dày vò, thê thảm hơn những gì mà nàng phải chịu.

Bất quá nếu một ngày Tiết Phong Linh chết đi thì nàng phải làm sao?

Đột nhiên ý nghĩ này xuất hiện trong đầu nàng, kiếp này trở về nàng chỉ có một mục đích chính là báo thù, Tiết Phong Linh là lẽ sống duy nhất của nàng, nàng sống là để báo thù nàng ta, rồi một ngày nàng ta chết đi, thù của nàng sẽ được báo, sau đó... có lẽ nàng sẽ chết theo nàng ta chăng?!

Mục đích đã hoàn thành, thế gian này chẳng còn gì khiến nàng quyến luyến, vì vậy Tiết Phong Lan quyết định, sau khi báo được thù nàng sẽ rời đi, kiếp này ở lại chẳng có ý nghĩa gì, nàng cứ ôm ý nghĩ này cho đến một ngày gặp được hắn, một nam nhân nguyện sủng ái nàng, yêu thương nàng, nguyện làm đôi chân cho nàng, nguyện vì nàng trở thành kẻ thù của cả thiên hạ, tất nhiên đó là chuyện sau này, hiện tại không thích hợp để nói đến.

“Lan Nhi, tỷ biết Tuyết Mai xúc phạm đến muội một lần cũng là do lỗi của tỷ, là tỷ quản giáo không nghiêm thế nhưng...” Lời còn chưa nói hết đã bị Tiết Phong Lan cướp mất.

“Tỷ tỷ, sao tỷ lại nói vậy? Muội nào dám trách tỷ, Tuyết Mai thị sủng sinh kiêu trong phủ này ai ai cũng biết, sao có thể là lỗi của tỷ chứ?” Tiết Phong Lan không biết đang nghĩ gì, lại giở giọng điệu trẻ con nói với nàng những lời như vậy, thị sủng sinh kiêu, như vậy còn dám mở miệng nói không trách nàng, rõ ràng là đang cố ý nói nàng dung túng Tuyết Mai làm bậy!

“Lan Nhi, tỷ biết Tuyết Mai làm sai thế nhưng phạt cũng đã phạt, đánh cũng đã đánh, muội hà cớ gì cứ cố chấp, không bằng bỏ qua đi?”

Thường thì, những người nghe được lời nói này thì cho dù đối phương là kẻ thù không đội trời chung đi chăng nữa ít nhiều vẫn nể mặt mà bỏ qua, nếu là Tiết Phong Lan trước kia nàng sẽ một câu thế này.

“Tỷ tỷ đã nói vậy, muội cũng không muốn truy cứu nữa, chuyện này xem như bỏ qua đi.”

Thế nhưng, nàng không còn là Tiết Phong Lan trước kia nữa, muốn nàng bỏ qua dễ dàng như vậy, nàng không làm được!

“Tỷ tỷ nói vậy là sai rồi, nàng ta thân là nha hoàn, biết sai còn phạm sai, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, chuyện nàng ta phạm không phải nhẹ, nếu không phạt thì đám nha hoàn trong phủ còn đặt chủ tử là muội vào mắt nữa không?” Giọng nói của nàng có phần lạnh lùng, ánh mắt quét qua đám nha hoàn đang quỳ đó, bọn họ nhận được ánh mắt của cô đều sợ hãi cúi đầu, khiến Tiết Phong Lan cảm thấy buồn bực, giả vờ sợ hãi thì nàng không cần nhưng nàng nào biết rằng, trong mắt bọn họ nàng so với ma quỷ còn đáng sợ hơn.

Tiết Phong Linh tưởng nàng là thánh nhân chắc, đối với những kẻ gây uy hiếp với nàng chẳng lẽ nàng phải nhắm mắt bỏ qua sao?

Nàng là nhân không phải thánh, con người là kẻ ích kỷ, tàn nhẫn, vì mục đích của bản thân mà bất chấp tất cả, mà thánh thì trái ngược hoàn toàn, tâm tĩnh như nước, trong lòng một mảnh thanh tĩnh, khoan dung độ lượng, cứu vớt chúng sinh, một người như vậy, Tiết Phong Lan nàng không làm được. Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình, đối với Tuyết Mai hay Hồng Hương, cho dù là uy hiếp nhỏ nhất nàng cũng sẽ không nó tồn tại, huống hồ là để bên cạnh mình!

Tiết Phong Linh nhíu mày, không nghĩ Tiết Phong Lan lại không nể mặt nàng như vậy, vừa định tiến một bước nói rõ chuyện này thì từ phía sau, có một lực nắm lấy tay áo nàng lại, thân hình nàng khựng lại, vừa định quay đầu lại nhưng nghĩ đến vấn đề gì đó thì dừng lại, vẻ mặt bình tĩnh hơn một chút.

Động tác nhỏ nhặt của Tiết Phong Linh không qua được mắt của nàng, ánh mắt nàng rơi vào người đứng phía sau Tiết Phong Linh, thân hình nhỏ nhắn, gương mặt thanh tú dễ nhìn, môi hồng răng trắng, ánh mắt đen láy, nhận được ánh mắt của nàng, nàng ta vội vàng cúi đầu chào, nở một nụ cười mà một nha hoàn nên có, nhìn không có vẻ gì là nổi bật, thế nhưng người tưởng chừng như đơn giản mới là kẻ nguy hiểm thật sự!

Vân Yên, nha hoàn thân cận của Tiết Phong Linh, so với nàng ta, Tuyết Ma, Hồng Hương hay Ngọc Lâm, thậm chí là Lục Ỷ khi nãy đều không là gì cả, Tiết Phong Linh chỉ xem bọn họ như một con cờ, một con cờ khi đã không có giá trị lợi dụng thì sẽ vứt, Vân Yên thì không giống như vậy, nàng ta không đơn giản là nha hoàn của Tiết Phong Linh, mà còn là trợ thụ đắc lực của Tiết Phong Linh.

Sau khi bị nhốt vào lãnh cung, nàng mới nhận ra được đều này, Tiết Phong Linh sử dụng Tuyết Mai, Hồng Hương để đả kích nàng, muốn dùng bọn họ để gây khó dễ cho nàng, thậm chí lợi dụng lòng tham của họ mà không từ thủ đoạn chiếm ngôi vị Hoàng hậu của nàng, thế nhưng, bọn họ với nàng cũng chẳng khác gì, đều là nạn nhân trong tay Tiết Phong Linh, nếu nói bọn họ là quân cờ, Tiết Phong Linh là người giữ cờ thì Vân Yên chính là quân sư bên cạnh, trợ giúp Tiết Phong Linh thâu tóm cả một bàn cờ.

Bảy tuổi năm đó nàng cùng Tiết Phong Linh đi theo ngoại công đến Dương Châu, không may trên đường gặp sơn tặc, các nàng bị lạc khỏi đoàn người, một ngày một đêm quanh quẩn trong rừng không tìm được đường ra, trong lòng đầy sự sợ hãi, dù sao các nàng chỉ mới lên bảy, một đêm đó họ chỉ biết nương tựa lẫn nhau mà trôi qua. Trời vừa hửng sáng các nàng liền lập tức lên đường, không biết đi bao lâu họ rốt cuộc cũng nhìn thấy một căn nhà, đến cửa căn nhà họ liền nhịn không được mà ngất xỉu, các nàng từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, được mọi người sủng ái, một chút vất vả cũng chưa từng chịu qua, vậy mà hiện tại lại trãi qua một ngày một đem trong rừng, tiểu thư khuê các hiện tại so với nhi nữ nhà nông cũng chẳng gì mấy.

Khi các nàng tỉnh lại thì đã là mấy ngày sau, người một phòng những gương mặt quen thuộc nàng xúc động muốn khóc, nàng vẫn còn là tiểu hài tử lần đầu tiên xa nhà lâu như thế, trong lòng tránh không khỏi nhớ nhung cùng sợ hãi, trãi qua sự việc đó Vân Yên được vào phủ hầu hạ các nàng nhưng nàng ta lại chọn chủ tử là Tiết Phong Linh, dù sao nàng ta cũng là ân nhân của họ, tất nhiên nàng cũng thuận theo ý nàng ta, đối đãi với nàng không giống những nha hoàn khác.

Năm đó, Uy Vũ Tướng quân hi sinh trên chiến trường, Tiết Phong Linh một thân không có người để nương tựa, nể mặt Hoàng hậu là nàng Lam Thành Vũ liền cho phép nàng ta vào cung, Vân Yên tất nhiên cũng đi theo, nghĩ đến vấn đề này hiện tại nàng chỉ có thể cười khổ, là do nàng ngu ngốc mới tin lời hắn, người hắn muốn lấy vốn dĩ không phải nàng. Sau khi bị biếm vào lãnh cung, nhìn thấy gương mặt thật sự của Tiết Phong Linh nàng đã nghĩ rằng chủ mưu của tất cả mọi chuyện không ai khác là nàng ta, thế nhưng thời gian này nàng mới phát hiện, Tiết Phong Lan hiện tại cũng chỉ mới mười hai, thậm chí vừa nãy nàng ta còn dễ dàng để lộ biểu cảm tức giận như thế, nhất định trong chuyện này có vấn đề, đến khi nhìn thấy động tác nho nhỏ của hai người, nàng càng thêm khẳng định, kẻ đứng phía sau Tiết Phong Linh, không ai khác chính là...

Vân Yên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.