Đích Nữ Vô Song

Chương 203: Chương 203: Chương 177. Nụ hôn đính ước




“... .” Bùi Nguyên Ca không nói gì.

Lời này của mình cũng không có vấn đề, Vũ Hoằng Mặc lớn lên ở trong kẽ hở, hoàng đế đối với hắn thuần tuý là lợi dụng, cũng không có bao nhiêu thiệt tình; tuy rằng mẹ đẻ Vương mỹ nhân thương hắn vô cùng sâu sắc, cũng không có cách nào, phải làm ra tình hình mẫu tử quyết liệt; tuy rằng Liễu quý phi cũng có thiệt tình đối với hắn, nhưng cũng bởi vì phần thiệt tình này mà ngờ vực vô căn cứ đủ kiểu đối với Vũ Hoằng Mặc và Vương mỹ nhân. Vũ Hoằng Mặc lớn lên dưới hoàn cảnh như vậy, vừa muốn bảo vệ mẹ đẻ, lại muốn hiếu thuận Liễu quý phi, còn phải chống lại Vũ Hoằng Triết với Diệp thị, quả thật vất vả gian nan.

Hắn mới mười sáu tuổi, lại phải đối mặt sự phức tạp như thế, tình hình trầm trọng như thế, khắp nơi đều phải chú ý toàn bộ, hơi không cẩn thận sẽ có thể vạn kiếp bất phục!

Tình cảnh này, sao không làm cho người ta sinh lòng thương tiếc?

Vấn đề là Bùi Nguyên Ca có tâm tình như vậy rất bình thường, nhưng lời như vậy nói ra từ miệng đương sự như Vũ Hoằng Mặc, còn dùng biểu tình nghiêm trang như vậy, lại không hiểu sao đi liền sự xa cách, không những làm cho ý thương tiếc của Bùi Nguyên Ca tan thành mây khói, thậm chí có loại xúc động muốn cắn hắn.

Nhìn vẻ mặt Bùi Nguyên Ca, Vũ Hoằng Mặc nhất thời cười ha hả.

Không giống với ý cười hắn đã từng mê hoặc diêm dúa lòe loẹt, cũng không phải cái loại tà mị như cười như không này, lúc này hắn rút đi tất cả ngụy trang và tâm cơ, nụ cười thuần túy mà trong suốt, thật sự giống một thiếu niên mười sáu tuổi, tinh thần phấn chấn mà bồng bột, đơn giản mà thoải mái. Nụ cười tràn ngập sức cuốn hút như vậy, xuất hiện ở trên mặt tuyệt mỹ của Vũ Hoằng Mặc, mang theo một luồng rực rỡ chói mắt nói không nên lời, làm người ta hoa mắt.

Ở dưới nụ cười của hắn như vậy, cho dù Bùi Nguyên Ca cũng không nhịn được có chút mê muội.

Mà đồng thời, nhìn ý cười thuần túy của hắn như vậy, trong lòng Bùi Nguyên Ca cũng chậm rãi dâng lên một cỗ ấm áp và nhu tình khôn xiết.

“Nhưng mà, nếu không tìm thấy thất điện hạ thì làm sao bây giờ?” Bùi Nguyên Ca hỏi, “Dù sao, giống như lời ngươi nói, dưới tình hình rối loạn như vậy, một đứa trẻ mới sinh như thất điện hạ muốn sống sót thật sự quá khó khăn. Hơn nữa, ngươi cũng không có chút manh mối nào, bắt đầu tìm kiếm hẳn là rất khó nhỉ! Nếu không tìm thấy thất điện hạ, vậy tương lai ngươi tính làm như thế nào?”

“Nếu không tìm thấy thất hoàng huynh thì....” Vũ Hoằng Mặc bỗng nhiên trầm mặc, dừng một chút, một lúc lâu mới thấp giọng nói, “Ta vẫn hy vọng có thể tìm được thất hoàng huynh, có thể an ủi ổn định nỗi đau mất con của mẫu phi, có thể đoàn tụ với mẫu thân. Nếu không thể thì... . Vậy vì mẫu thân, ta sẽ đối địch với mẫu phi! Cả đời này của mẫu thân bi thương như thế, lại vì ta mà chịu khóc nhiều như vậy, dù như thế nào, ta cũng phải cho bà một tuổi già yên ổn an lành! Mà mẫu phi... .”

Trong lòng Vũ Hoằng Mặc bỗng nhiên lo lắng, không nhịn được ôm Bùi Nguyên Ca càng chặt hơn.

“Ta sẽ không bởi vì mẫu phi mà bỏ mẫu thân, nhưng cũng sẽ không vì mẫu thân mà bỏ mẫu phi, với ta mà nói thì họ đều quan trọng! Nhưng mà, dường như mẫu phi lại không cho là như vậy, có lẽ bà ấy luôn cảm thấy, ta và mẫu thân là mẫu tử huyết mạch tương liên, điều này khiến cho bà rất không yên ổn, tràn ngập lo lắng và sầu lo. Từ lúc sáu năm trước, khi ta hiểu được dụng tâm lương khổ của mẫu thân thì cũng đã nhận ra loại đề phòng và lo lắng này của mẫu phi, thậm chí, ngẫu nhiên ta nhắc tới mẫu thân trong lúc vô ý, đều làm cho mẫu phi như lâm đại địch. Cho nên, khi đó dù rằng ta biết mẫu thân vì ta chịu khổ sở, nhưng ta lại không làm rõ, mà là ngầm yên lặng khắc ghi, cắn răng dùng hết toàn lực đi học võ, học binh pháp, học âm mưu dương mưu, học đủ thứ có thể giúp bản thân ta lớn mạnh, bắt lấy hết thảy cơ hội làm việc cho phụ hoàng, yên lặng tích góp sức mạnh... . Nguyên Ca, nàng có biết, vì sao ta phải làm như vậy không?”

“Ta biết! Bởi vì ngươi trưởng thành, cho nên sẽ không giống lúc còn bé vậy, bởi vì muốn gặp lại nương, bỏ chạy đến ngoài cung điện Vương mỹ nhân kêu khóc, vì gần gũi một lát mà để lại cái gai ở trong lòng Liễu quý phi. Ngươi là đang tính toán vì lâu dài, vì có thể cầu được lưỡng toàn ở giữa Vương mỹ nhân và Liễu quý phi.” Bùi Nguyên Ca dịu dàng nói, có lẽ là cảm xúc nữ tính trời sinh nhạy cảm, nhất là ở phương diện cảm tình, thậm chí nàng càng có thể hiểu rõ mấu chốt trong đó so với Vũ Hoằng Mặc.

“Nguyên Ca!” Cảm xúc của Vũ Hoằng Mặc bắt đầu khởi động, không nhịn được ôm lấy nàng càng chặt, gần như muốn dụi nàng vào thân thể hắn.

Hắn biết, với trí tuệ của Nguyên Ca tất nhiên có thể hiểu được dụng ý của hắn. Nhưng mà hắn chưa từng nghĩ, Nguyên Ca có thể hiểu thấu triệt sự lo lắng của hắn, sự bất đắc dĩ của hắn, hắn phải bận tâm cùng lúc tâm tình của Vương mỹ nhân và Liễu quý phi... . Nàng đều hiểu được!

Sở dĩ hắn không gặp gỡ Vương mỹ nhân, là vì khi đó hắn còn nhỏ, khắp nơi đều sẽ bị Liễu quý phi quản thúc, nếu tùy tiện gần gũi với Vương mỹ nhân, nói không chừng sẽ khiến cho Liễu quý phi ghen ghét, thậm chí dâng lên sát tâm với Vương mỹ nhân, cho nên hắn mới sẽ cố gắng che giấu, không để Liễu quý phi nhận ra được tâm tư của hắn; mà cố gắng học tập hết thảy, tòng quân lập ra chiến công, âm thầm làm việc cho hoàng đế, chính là đang yên lặng tích góp lực lượng, kiến tạo thế lực hoàn toàn thuộc về chính hắn. Chỉ có làm bản thân hắn mạnh mẽ đến địa vị có thể ngang nhau với Liễu quý phi, hắn mới có thể quang minh chính đại gặp gỡ Vương mỹ nhân, đồng thời bảo đảm an toàn của bà, làm cho bà không còn “Điên” nữa, an hưởng tuổi già.

“Tuy rằng nói cảm tình giữa ta và mẫu phi rất sâu, ta làm như vậy tương đương mượn sức mạnh của mẫu phi mà trưởng thành, sau đó xoay người lại đối địch với bà. Nhưng mà, dù như thế nào, ta không thể để mẫu thân vĩnh viễn ở bên trong lãnh cung, làm bộ điên, sống vắng vẻ lạnh lẽo hết đời!” Vũ Hoằng Mặc trầm giọng nói, “Có lẽ, biện pháp tốt nhất là ta và mẫu phi nói chuyện thẳng thắn, sửa chữa cố chấp và ngờ vực vô căn cứ của bà lại, làm cho bà hiểu được, dù như thế nào, hiếu tâm của ta đối với bà là vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi, cho dù ta có mẫu thân, cũng sẽ hiếu kính bà giống vậy. Nếu có thể loại vỏ đi sầu lo của bà, làm cho bà tiếp nhận mẫu thân, đương nhiên là kết quả tốt nhất. Nhưng, ta không dám đi đánh cược... .”

Không dám lấy tính mạng của Vương mỹ nhân đi đánh cược trái tim của Liễu quý phi.

Bởi vì hắn không gánh chịu nổi hậu quả thất bại! Nếu bảo hắn không thể thuyết phục Liễu quý phi, lại bại lộ hắn gần gũi với Vương mỹ nhân, nói không chừng Liễu quý phi sẽ cho rằng hắn vẫn đang lừa gạt bà, càng cảm thấy ràng buộc mẫu tử giữa hắn và Vương mỹ nhân là bà không thể chen chân vào, cho nên nổi lên sát tâm. Dù sao Vương mỹ nhân vẫn còn ở hậu cung, nay Liễu quý phi lại có quyền chưởng cung, nếu dưới sự phẫn nộ nhất thời của Liễu quý phi làm ra chuyện gì đó, làm hại tới Vương mỹ nhân, vậy chính là tiếc nuối mà cả đời này hắn cũng không thể bù lại.

Mà thật sự xảy ra chuyện như vậy, tình cảm mẫu tử của hắn và Liễu quý phi cũng đi đến cuối con đường.

Cho nên, hắn phải trở nên mạnh mẽ hơn, phải có đầy đủ sức mạnh chống lại Liễu quý phi, sau đó mới có thể ngả bài với Liễu quý phi. Như vậy, cho dù Liễu quý phi tạm thời không thể tiếp nhận, hắn cũng có thể dựa vào sức mạnh của mình bảo vệ Vương mỹ nhân an toàn, sau đó dùng sự thật làm cho Liễu quý phi hiểu được, hai vị mẫu thân đối với hắn đều quan trọng như nhau, cho dù hắn và Vương mỹ nhân mẫu tử đoàn tụ, cũng sẽ không bởi vậy mà cắt đứt tình cảm mẫu tử của hắn và Liễu quý phi.

Nếu không phải bị buộc phải như vậy, hắn cũng không muốn đối địch với Liễu quý phi.

Chính là, loại sầu lo này của Liễu quý phi, chỉ bằng ngôn ngữ nông cạn vô lực là không thể nào thuyết phục bà, chỉ có thể dùng sự thật để chứng minh, làm cho bà tin tưởng, Vũ Hoằng Mặc sẽ không có Vương mỹ nhân liền bỏ mặc kệ bà. Một ngày nào đó, Liễu quý phi sẽ tin tưởng lời hắn đã nói, tin tưởng hắn sẽ hiếu thuận bà cả đời!

Hắn có hai vị mẫu thân, bọn họ đều thương hắn giống nhau, mà hắn, cũng sẽ hiếu thuận hai người bọn họ như nhau!

“Về phần vấn đề lập thái tử, thanh danh của ta bê bối như vậy, khả năng phụ hoàng lập ta làm thái tử không lớn, vậy đối với Liễu thị mà nói, biện pháp tốt nhất, không gì bằng đặt hy vọng lên tần phi mà Liễu thị đưa vào trong cung, chỉ cần các nàng có thể sinh ra hoàng tử, chính là hy vọng và dựa vào của Liễu thị, ta sẽ cố gắng hết sức, nâng đỡ hắn thượng vị. Nếu thật sự không được thì cũng chỉ có tìm kiếm người đồng minh từ trong hoàng huynh hoàng đệ khác của ta.” Vũ Hoằng Mặc nói xong, đôi mắt lại sáng lên, “Nhưng dù như thế nào, mẫu phi có ân dưỡng dục (ơn nuôi dưỡng) đối với ta, ta nhất định sẽ cố gắng bảo đảm lợi ích của Liễu thị. Chỉ cần ta kiên trì, ta nghĩ một ngày nào đó, mẫu phi có thể hiểu được tâm tư của ta, tin tưởng hiếu tâm của ta đối với bà sẽ không bởi vì sự tồn tại của mẫu thân mà thay đổi!”

“Ừ!” Nhìn vẻ mặt Vũ Hoằng Mặc đột nhiên phấn chấn, Bùi Nguyên Ca cũng không nhịn được mỉm cười cùng hắn, dùng sức gật đầu, nói, “Ta tin tưởng, Liễu quý phi nhất định sẽ rõ ràng! Lòng của nữ nhân kỳ thật rất sâu sắc, cuối cùng bọn họ có thể nhận ra chân tình và giả dối, Liễu quý phi lại là người thông minh sâu sắc như vậy, bà nhất định có thể hiểu.”

“Nàng cũng cảm thấy như vậy sao?” Nghe được Nguyên Ca tán đồng, Vũ Hoằng Mặc cười càng vui vẻ.

“Nguyên Ca, nàng biết không? Dựa theo lễ chế của vương triều Đại Hạ, sau khi đế vương băng hà, hậu phi phải ở ẩn khuất thâm cung, nhưng mà hậu phi có con cái, nếu có thể được tân đế đồng ý, thì có thể xuất cung, đến chỗ phủ đệ con cái an dưỡng tuổi già.” Giọng Vũ Hoằng Mặc như là chim bay, không ngừng bay lên, bay bổng ở giữa trời xanh, “Nếu như ta dự liệu, ta có thể ủng hộ lập tân đế lên ngôi, đến lúc đó, tân đế nhất định sẽ cho phép ta đón mẫu thân xuất cung, nếu mẫu phi đồng ý thì ta cũng sẽ đón mẫu phi ra.”

“Ngươi nghĩ đúng là rất đẹp, chẳng lẽ lại không sợ danh tiếng ngươi quá mạnh mẽ, tân đế kiêng kị ngươi, đến đó có mới nới cũ?” Bùi Nguyên Ca liếc mắt nhìn hắn.

Vũ Hoằng Mặc thoải mái cười to, ôm lấy nàng, khoan thai nói: “Ta đương nhiên sẽ yên ổn giữ bổn phận, sẽ không đi chạm vào kiêng kị của tân đế. Ta có thể lãnh binh đánh giặc, lại không có dã tâm xưng đế, đối với tân đế mà nói đúng là thần tử rất tiện dụng! Nếu nói tân đế ngay cả ánh mắt như vậy cũng không có, không biết cố gắng bắt ta làm cu li, ngược lại kiêng kị trừ bỏ ta, người hoa mắt ù tai mà lòng dạ hẹp hòi như vậy, ta cũng không phải kẻ ngốc, sao còn phải lựa chọn ủng hộ lập người như thế chứ?”

Bùi Nguyên Ca vốn đang nói giỡn, nghe vậy chính là hé miệng cười, không nói nữa.

Vũ Hoằng Mặc lại bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn Bùi Nguyên Ca, “Nguyên Ca!”

“Hả?” Bùi Nguyên Ca ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt nghi vấn.

“Nàng có biết không? Dựa theo quy củ vương triều Đại Hạ, sau khi tân đế lên ngôi, hoàng tử còn lại sẽ phong vương, sau đó có đất phong của từng người. Đến lúc đó, ta sẽ đón nương và mẫu phi cùng nhau đến đất phong nhận được, cẩn thận hiếu kính họ. Sau đó lấy một thê tử ta thích,“ Nói tới đây, vẻ mặt Vũ Hoằng Mặc bỗng nhiên trở nên mất tự nhiên, hơn nữa, gặp ánh mắt trong suốt của Bùi Nguyên Ca, càng cảm thấy nóng mặt hoảng hốt, hơi dời ánh mắt đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng Bùi Nguyên Ca, trang@d#d#l#q#d@bubble lúc này mới tiếp tục nói, “Ta sẽ đối với thê tử của ta rất tốt cực kỳ tốt. Nếu nàng thích, ta sẽ mở cửa hàng cho nàng ngay tại đất phong, hoặc là thêu trang (cửa hiệu thêu) cũng tốt, nếu có những đối thủ khác bắt nạt nàng, ta sẽ dẫn theo nàng đi đập chỗ của những người đó! Nguyên Ca, nàng... . Có đồng ý theo ta cùng nhau hiếu kính mẫu thân và mẫu phi, sau đó, theo ta cùng đi đập phá hay không?”

Chẳng khác nào đang hỏi Bùi Nguyên Ca, có đồng ý làm thê tử của hắn hay không.

Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên mở to hai mắt, có chấn động, lại sững sốt, có vui sướng, có ngọt ngào, cũng có chút dở khóc dở cười. Hiếu kính Vương mỹ nhân và Liễu quý phi còn chưa tính, lại hỏi nàng có đồng ý đi đập phá cùng hắn hay không... . Sao mà lời này nghe như thế nào cũng có loại cảm giác cường hào ác bá! Đột nhiên nhớ tới từ sau sự kiện từ hôn phủ Thọ Xương Bá, ở trên Đồng lầu, Vũ Hoằng Mặc thấy tâm tình nàng buồn phiền, đề nghị chuyện muốn liên thủ với nàng, cùng đi đập phá phát tiết, trong lòng lại không hiểu sao dâng lên một tia ngọt ngào và hân hoan.

Đứa ngốc này, thật sự là... .

Thấy Bùi Nguyên Ca chậm chạp không trả lời, Vũ Hoằng Mặc có chút nóng vội, không nhịn được quay đầu lại, gấp gáp nói: “Kỳ thật, lần đó ở khuê phòng của nàng, ta đã muốn hỏi nàng, nếu Phó Quân Thịnh không phải người nàng chờ mong, nếu còn có một nam nhân khác, hắn đồng ý cả đời chỉ có một mình nàng, chỉ là, hắn có tiếng xấu, nhìn như nở mày nở mặt, lại là nguy nan chồng chất, vào mọi thời khắc đều ở nơi đầu sóng ngọn gió, cầu sinh ở trong kẽ hở, bước đi khiêu vũ ở trên vết đao. Nhưng mà, dù có bao nhiêu khó khăn, hắn đều đồng ý với nàng cùng nhau sóng vai, vĩnh viễn đứng ở bên cạnh nàng, cùng nhau gánh vác với nàng, chỉ cần còn có một hơi thở, sẽ không cho phép người khác tổn thương nàng mảy may... Nguyên Ca, nếu có một người nam nhân như vậy, nàng có đồng ý gả cho hắn hay không?”

Lúc ấy, bởi vì có Phó Quân Thịnh, bởi vì nàng vô tình với hắn, cho nên hắn kiềm chế xuống.

Mà hiện tại, rốt cụôc hỏi ra miệng.

Bởi vì thật sự thích Nguyên Ca, thật sự để ý, cho nên, cho dù tối hôm qua cho tới hôm nay, Nguyên Ca đã biểu hiện rõ ràng như thế, nhưng hắn vẫn muốn hỏi một câu. Vào sau khi hắn nói hết tất cả chuyện của mình, tình cảnh của hắn, dự định của hắn, hết thảy tất cả của hắn cũng không giấu diếm chút nào cho Nguyên Ca, làm cho nàng hiểu rõ ràng rành mạch hết thảy hắn, sau đó sẽ làm ra quyết định.

Cả đời chỉ có một mình nàng?

Nghe được hắn nói như vậy, Bùi Nguyên Ca cũng không lộ ra biểu hiện mừng rỡ như điên, ngược lại là vốn vẻ mặt dịu dàng cứng lại, đôi mắt cụp xuống, một lúc lâu mới thành khẩn nói: “Hoằng Mặc, nếu ngươi làm không được, vậy thì đừng ưng thuận lời hứa với ta.”

“Nguyên Ca, lời này của nàng có ý gì?” Vũ Hoằng Mặc có chút khó hiểu.

“Ngươi nói, ngươi đồng ý cả đời chỉ có một mình ta. Hoằng Mặc, nếu ngươi ưng thuận lời thề tốt đẹp như vậy đối với ta, cho ta hy vọng và ảo tưởng, đến cuối cùng lại không làm được thì ta sẽ hận ngươi!” Bùi Nguyên Ca chậm rãi nói.

Vũ Hoằng Mặc rốt cụôc hiểu được nghi ngờ và lo lắng của nàng, bỗng nhiên nhớ tới khi đó vẻ mặt Nguyên Ca đột nhiên thay đổi, cùng lời nói đột nhiên cuồng nộ, mơ hồ hiểu được chút gì. Trầm tư một lát, vẻ mặt Vũ Hoằng Mặc trở nên rất trịnh trọng, chăm chú nhìn ánh mắt Bùi Nguyên Ca, chậm rãi nói: “Nguyên Ca, ta và mẫu thân ăn nhiều khổ ở trong hoàng cung như vậy, ta hận hoàng hậu, hận thái hậu, hận Diệp thị, bởi vì bọn họ là người hại ta và mẫu thân. Nhưng có đôi khi, ta cũng sẽ hận phụ hoàng, hắn rõ ràng đã không thích mẫu thân, chính là mê hoặc mỹ mạo của bà, cho nên sau khi dung mạo mẫu thân bị hủy, đã vứt bà vào lãnh cung, chẳng quan tâm ta và mẫu thân. Theotrình độ nào đó mà nói, người chân chính tạo thành bi kịch của ta và mẫu thân, là phụ hoàng.

Cho nên, từ lúc còn rất nhỏ, ta đã thề, ta tuyệt đối sẽ không dẫm vào vết xe đổ của phụ thân, ta sẽ lựa chọn nữ tử ta thích làm vợ, ngoại trừ nàng, ta sẽ không gặp mặt bất kỳ nữ nhân nào. Cho nên năm đó, khi mẫu phi nói với ta, Xuân Dương cung nên bố trí cung nữ dẫn dắt, ta rất kiên quyết từ chối, thậm chí vì thế trục xuất tất cả cung nữ khỏi Xuân Dương cung, chỉ để lại thái giám và ám vệ hầu hạ, chính là nguyên nhân này. Ta nói đời này chỉ có một mình nàng, không phải lời ngon tiếng ngọt lừa gạt nàng, ta là thật lòng!”

Nhìn ánh mắt Vũ Hoằng Mặc chân thành mà kiên nghị, rốt cụôc Bùi Nguyên Ca có chút tin tưởng, hắn là nói thật, khóe miệng chậm rãi hiện lên ý cười, trong đôi mắt có ánh sao sáng chói, bỗng nhiên nở nụ cười xinh đẹp, dùng sức gật đầu: “Được, chỉ cần chàng không phụ lòng ta, dù cho con đường phía trước có bao nhiêu khó khăn, có bao nhiêu nguy hiểm, ta đều bằng lòng ở bên cạnh chàng, chúng ta cùng nhau cố gắng!”

“Nguyên Ca!”

Rốt cụôc có được hứa hẹn của nàng, tâm tình Vũ Hoằng Mặc kích động, khó có thể dùng lời diễn tả đựơc, không nhịn được ôm nàng vào trong lòng gắt gao.

Hai tay Bùi Nguyên Ca chậm rãi vòng lấy hông hắn, nhẹ nhàng mà dựa đầu vào trước ngực rắn chắc của hắn.

Kiếp trước, bởi vì Chương Vân và Vạn Quan Hiểu lừa gạt, bởi vì sống giả dối như vậy, bị chết thảm thiết như vậy, cho nên sau khi sống lại nàng không hề tin tưởng bất kỳ cảm tình gì, lạnh lùng lòng dạ ác độc như huyền băng. Nhưng mà, trong sự kiện yểm trấn, Tử Uyển tình nguyện vì nàng thừa nhận ô danh; gặp chuyện ở Bạch Y am, Thư Tuyết Ngọc vì cứu nàng mà lấy thân dụ địch; phủ Thọ Xương Bá từ hôn, Bùi Chư Thành vì nàng đập phá Trấn Quốc hầu, còn muốn ầm ĩ sự tình đến ngự tiền, không tiếc máu tung toé ngự thư phòng vì cầu được công bằng cho nàng; mà hiện tại, Vũ Hoằng Mặc yên lặng trả giá không cầu nàng hồi báo cho tới nay, cùng với thẳng thắn thành khẩn và chân thành tha thiết vào giờ phút này lại cảm động nàng... .

Có lẽ, ông trời cho nàng cơ hội sống lại một lần, ngoại trừ báo thù, mà quan trọng hơn là muốn nàng nhìn rõ ràng người bên cạnh, nhận rõ người chân chính yêu nàng, bảo vệ nàng...

Tuy rằng đời này, nàng gặp phải càng nhiều bão táp và vòng xoáy so với kiếp trước, nhưng cũng thu hoạch tình cảm càng nhiều càng chân thành tha thiết so với kiếp trước.

Vì yêu nàng, mà nàng cũng yêu người đó, nàng đồng ý trả giá hết thảy!

“Nguyên Ca, nàng biết không? Ta rất vui vẻ, cho tới bây giờ cũng không có vui vẻ như vậy!” Vũ Hoằng Mặc lẩm bẩm, nhìn kiều nhan (vẻ mặt yêu kiều) gần trong gang tấc, nhất là môi anh đào mềm mại như là đóa hoa kia, rốt cụôc không nhịn được cúi đầu, nhẹ nhàng bao trùm lên, khác biệt với lần cưỡng hôn ở Thanh Bình Nhạc kia, lần này Vũ Hoằng Mặc trằn trọc hôn nhẹ, dịu dàng mà triền miên.

Bùi Nguyên Ca không từ chối, cũng không né tránh, chậm rãi nhắm mắt lại...

Lá rụng màu vàng óng không ngừng bay xuống ở bên cạnh hai người, thấp thoáng bổ trợ hai người hôn nhau, trở thành một bức họa cuối mùa thu đẹp nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.