Đích Phi Sách

Chương 111: Chương 111: Chương 96




“Là thay đổi tốt, hay thay đổi xấu?” Trong phòng vang lên một giọng nói vang lên ý cười.

Hạ Hầu Âm không cần ngẩng đầu nhìn cũng biết người nọ là ai.

Người nọ liếc nhìn Bắc vương gia nằm dưới đất, gương mặt ôn tồn lễ độ, đáy mắt lại lạnh như băng: “Tỷ tỷ thật có thủ đoạn, người xưa có câu một ngày phu thê trăm ngày ân, tỷ tỷ thế mà vẫn ra tay với ông ta được!”

Tất cả những gì vừa xảy ra, bao gồm thời điểm Bắc Sách còn ở nơi này, gã đều núp trong bóng tối. Chờ yến hội tan, gã tới Liễu Oanh Điện chính là để xác minh hoài nghi trong lòng, không ngờ rằng lại bắt gặp một chuyện xuất sắc như vậy.

“Phu thê?” Hạ Hầu Âm khẽ cười, liếc nhìn Hạ Hầu Ngự Thiển, “Đệ và phụ thân không phải không biết mấy năm nay ta đau khổ thế nào.

Hạ Hầu Ngự Thiển giật mình: “Nhưng đệ cho rằng tỷ tỷ vẫn sẽ luôn nhẫn nhịn, tỷ tỷ đã chấp nhận số mệnh rồi, không phải sao?”

Chấp nhận số mệnh?

“Ta cho rằng ta có thể chấp nhận số mệnh, cho nên mấy năm nay ta luôn chịu đựng, an phận làm Hạ Hầu trắc phi của Bắc vương gia, an phận chấp nhận hiện thực, bán mạng cho phụ thân, bán mạng cho đệ, nhưng chờ sự việc thành công, ta có thể thế nào?”

Đời này của nàng, khoảnh khắc quyết định làm một con cờ, cũng chính là lúc gả vào Bắc vương phủ, đã bị hủy hoại.

“Bởi vậy, hôm nay tỷ mượn sinh thần của mình, muốn chia rẽ An Cửu và Bắc Sách?” Hạ Hầu Ngự Thiển lặng lẽ quan sát nữ tử trước mặt, gã muốn lần nữa nhìn kỹ xem tỷ tỷ này của mình.

“Đúng, thì sao? Ta không cam lòng đời này của ta bị hủy hoại, dựa vào đâu bọn họ có thể được hạnh phúc? Ta phải hủy hoại bọn họ, nhưng...” Nói tới đây, trong ánh mắt cao lãnh của Hạ Hầu Âm lập lòe sự điên cuồng, “Nhưng không ngờ Bắc Sách thích An Cửu như thế, đệ cũng rất thích nàng ta đúng không? Đệ nói thử xem, An Cửu kia rốt cuộc có điểm nào tốt?”

Hạ Hầu Ngự Thiển giật mình, trong đầu nghĩ tới An Cửu, nhướng mày cười: “Đệ đúng là có hứng thú với An Cửu, có điều, đệ biết mình nên làm gì! Lý trí nói với đệ, hiện tại đối địch với Bắc Sách là con đường ngu xuẩn nhất!”

Câu cuối cùng, ngữ điệu của Hạ Hầu Ngự Thiển trở nên sắc bén, dường như trách cứ hành động lỗ mãng của Hạ Hầu Âm hôm nay.

“Con đường ngu xuẩn nhất?” Hạ Hầu Âm khẽ cười, “Đời này của ta đều là dơ bẩn, ta còn để ý lựa chọn con đường nào sao?”

Hạ Hầu Ngự Thiển trầm ngâm, việc này nếu để phụ thân biết, chỉ sợ... Có điều, hiện giờ Hạ Hầu Âm là Dung Phi sủng quan lục cung, thứ nàng ta có thể khống chế không còn chỉ là Bắc vương gia.

Nghĩ tới một chuyện, Hạ Hầu Ngự Thiển lần nữa nhìn Hạ Hầu Âm: “Tỷ muốn khiến phụ tử họ ngăn cách, thậm chí không tiếc dùng huyễn âm cổ khống chế ông ta?”

Không sai, huyễn âm cổ, lấy nhạc làm kiếm, lấy suy nghĩ làm tay, thao túng kẻ khác.

“Phụ vương dùng mọi cách để ta học được bí pháp của Nam Cảnh, còn không phải để ta có tác dụng sao?” Hạ Hầu Âm lạnh lùng nhìn Hạ Hầu Ngự Thiển, “Chẳng qua, chiêu này không phải đối với ai cũng có tác dụng, ví dụ như Bắc Sách. Đệ là người hiểu rõ huyễn âm cổ nhất, không phải sao? Ngay cả cơ hội tới gần y ta cũng không có!”

Hạ Hầu Âm cười như không cười, ánh mắt kia khiến Hạ Hầu Âm phải rùng mình, theo bản năng dời mắt đi.

Không sai, huyễn âm cổ này tuy rằng lấy âm thanh làm liều dẫn, nhưng nếu người dùng cổ không thể khống chế tâm tính đối phương, âm cổ kia dù có lợi hại cũng vô dụng!

Có điều, một khi bị khống chế, cho dù đối phương lợi hại đến đâu cũng không thoát khỏi lòng bàn tay người dùng cổ, ví dụ như Bắc vương gia này, ví dụ như... Tĩnh Phong Đế kia!

“Đúng rồi, về An Cửu, ta đột nhiên nhớ tới một việc. Ngày đó trong yến tiệc trung thu, một câu trả lời 'Dùng danh nghĩa của thiên tử' của An Cửu khiến mọi người khiếp sợ, đệ chắc không phải vì câu nói này mà cảm thấy hứng thú với nàng ta đấy chứ?” Hạ Hầu Âm nhìn Hạ Hầu Ngự Thiển chằm chằm, quả nhiên thấy sắc mặt gã thay đổi, trong lòng hiểu rõ, càng cười to, “Ha ha, thú vị, nữ tử này đúng là không phải người thường, có điều đáng tiếc lại không thể cho đệ sử dụng!”

Lời này của Hạ Hầm Âm có thâm ý sâu xa.

Hiện giờ với thời cuộc của Nam Cảnh, câu nói của An Cửu sau khi truyền ra, chỉ sợ các chư hầu của Nam Cảnh đều sẽ không ngừng tìm kiếm huyết mạch còn sót lại của Nam Cung hoàng thất!

Hạ Hầu Âm nhìn Hạ Hầu Ngự Thiển, e rằng bọn họ có bới tung cả Nam Cảnh cũng không tìm ra huyết mạch duy nhất của Nam Cung hoàng thất!

Hạ Hầu Ngự Thiển bỗng tiến lên vài bước: “Tỷ đã biết cái gì?”

“Ta đã biết gì? Ha ha, ta chẳng qua là một quân cờ, có thể biết cái gì? Ngự Thiển, đệ đệ tốt của ta, hoặc là, ta nên gọi đệ là Nam Cung hoàng tử!” Ý cười của Hạ Hầu Âm càng xán lạn, ánh mắt rực rỡ kia đối với Hạ Hầu Ngự Thiển mà nói chính là liều thuốc độc dồn gã vào chỗ chết.

Mà lời nàng ta nói thật sự khiến người nghe kinh sợ.

Nam Cung hoàng tử?

Nam Cung hoàng thất ở Nam Cảnh đã từng thành lập một quốc gia phồn thịnh, nhưng tới bây giờ, huyết mạch cuối cùng của hoàng thất lại lưu lạc tới đây, ai có thể ngờ được?

Nếu không phải chính tai nàng ta nghe thấy, nàng ta thật sự không dám tin, càng không bao giờ đoán được hoàng tử của Nam Cung hoàng thất thì ra là đệ đệ của nàng ta!

Đệ đệ sao? Trong mắt Hạ Hầu Âm xẹt qua vài tia châm chọc, thưởng thức dáng vẻ khiếp sợ của Hạ Hầu Ngự Thiển, trong lòng vô cùng thống khoái, đây chính là sự trả thù của quân cờ!

“Tỷ... Tỷ nói bậy, Nam Cung hoàng tử gì chứ! Hôm nay là sinh thần của tỷ tỷ, sợ là tỷ uống say rồi.” Hạ Hầu Ngự Thiển cố gắng bình tĩnh lại, gã cũng không ngờ bí mật chỉ thuốc về gã và phụ thân thế mà bị người khác biết được.

Ngoại trừ Hạ Hầu Âm, còn có ai biết không?

Nhìn ra nghi hoặc trong lòng gã, Hạ Hầu Âm híp mắt: “Đệ đệ tốt của ta, đệ yên tâm, chuyện này ta chưa từng nói với ai cả, nếu ta đã lựa chọn lên chiếc thuyền này, về sau cũng sẽ tiếp tục giấu giếm. Dù sao, giữ người có thân phận như đệ, thậm chí mưu tính việc lớn với đệ, việc này nếu bị tố giác, cả Hạ Hầu gia sẽ bị tru di cửu tộc, đao treo trên đầu ta, ta sao có thể dám?”

Hạ Hầu Ngự Thiển nhíu mày, biết rằng chuyện này không thể giấu nàng ta, hơn nữa, lời nàng ta nói không phải không có đạo lý.

Lần nữa nhìn Hạ Hầu Âm, ánh mắt Hạ Hầu Ngự Thiển đã trở nên lạnh lẽo: “Vậy hôm nay tỷ nói việc này với ta rốt cuộc là vì điều gì?”

“Vì điều gì?” Hạ Hầu Âm khẽ cười, trở lại trước huyền cầm bên cửa sổ, “Hôm nay là sinh thần của ta, tâm trạng lại không tốt như vậy, chỉ là muốn tìm một người ở bên giải sầu với ta mà thôi. Đệ đệ, ta vì đệ, hy sinh cả cuộc đời của mình, đệ nói xem, đệ có nên bồi thường cho ta hay không?”

Khóe miệng Hạ Hầu Ngự Thiển giật giật, Hạ Hầu Âm này ngay cả gã và phụ thân đều bị lừa.

Trong mắt gã và phụ thân, Hạ Hầu Âm có dung mạo, tính tình lại yếu đuối, là một quân cờ dễ dàng khống chế, nhưng gã và phụ thân đề sai rồi, tính cách thật sự của Hạ Hầu Âm bọn họ đều không hiểu, bây giờ xem ra... Nàng ta không phải người dễ bị khống chế như vậy!

Vậy mưu tính của gã và phụ thân phải làm sao đây?”

“Ha ha... Đệ đệ, đệ đang lo lắng sao? Lo lắng ta sẽ hủy hoại kế hoạch của đệ và phụ thân?”

“Tỷ... Sẽ làm thế?” Hạ Hầu Ngự Thiển dùng ánh mắt sắc bén khóa chặt nữ tử tuyệt sắc trước mặt, ngay cả chính gã cũng không rõ, trong đây rốt cuộc có bao nhiêu phần thăm dò, bao nhiều phần không dám chắc.

Hạ Hầu Âm nhìn Hạ Hầu Ngự Thiển: “Ta cũng không biết, có điều, ta muốn làm một vụ giao dịch với phụ thân, đệ có thể đi thương lượng với ông ấy, bảo ông ấy chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi tới gặp ta, nếu thỏa mãn yêu cầu của ta, mọi việc ta sẽ làm theo ý đệ cũng không biết chừng.”

Hạ Hầu Âm híp mắt, quân cờ sao?

Nàng ta cho rằng mình có thể lặng lẽ chấp nhận tất cả an bài của gia tộc, nhưng hiện tại, nàng ta không cam lòng làm một quân cờ!

Sống trong hoàng cung này, không có người mình yêu, quá cô độc!

Hạ Hầu Ngự Thiển nhìn Hạ Hầu Âm một lúc lâu, mới trầm giọng nói: “Được.”

Hạ Hầu Âm vừa lòng cười, tay chạm vào huyền cầm, tiếng đàn lần nữa bay bổng. Cùng với tiếng đàn, Hạ Hầu Âm lạnh lùng nói: “Đệ cần phải đi rồi, thuận tiện mang theo cả người này, Hoàng Thượng lát nữa sẽ tới, chắc chắn không muốn thấy ông ta ở đây.”

Hạ Hầu Ngự Thiển không nói gì, trầm mặc một chút, nâng nam nhân hôn mê bất tỉnh dưới đất lên, ra khỏi Liễu Oanh Điện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.