Điền Duyên

Chương 127: Chương 127: Kêu cha suốt đêm giúp ngươi chuẩn bị sính lễ




Mọi người, ngươi một lời ta một tiếng nói rất náo nhiệt. Hoàng Tước Nhi lại không xen mồm.

Nếu là chuyện khác, nàng khẳng định sẽ góp lời. Nhưng đây làm đám em giúp việc hôn sự của nàng, nếu nàng vộ vàng tham gia, còn không mắc cỡ chết người!

Bởi vậy, nàng im lặng dị thường, cúi đầu ăn cơm.

Điểm tâm vừa qua, đàn ông ba gia đình sát vách nhau, cách một bức tường vấn đáp qua lại một lúc, sau đó ước hẹn đi đào măng, bắt chuột trúc.

Sau đó, Đỗ Quyên qua Lâm gia tìm vợ Đại Đầu.

Vợ Đại Đầu thất kinh hỏi: “Mẹ ngươi bị bệnh?”

Đỗ Quyên nói: “Đầu choáng váng. Trong lòng cũng không thoải mái. Hôm qua bị nãi nãi ta sặc một câu, buổi trưa không ăn cơm. Tìm thím qua bồi nàng trò chuyện. Thím có kinh nghiệm, nói chuyện nương ta chịu nghe. Không giống chúng ta còn nhỏ, nói nương ta cũng không để ở trong lòng.”

Vợ Đại Đầu vội đáp ứng.

Phụ nữ thường thích bàn luận chuyện nhà chuyện cửa, nàng rất vui được “thỉnh” qua khuyên giải Phùng thị, lại có thể nghe chút thị phi mẹ chồng nàng dâu, coi như giết thời gian.

Vì thế vội vàng thu thập việc may vá, đem qua vừa làm vừa tám chuyện.

Vừa thu dọn vừa hỏi Đỗ Quyên: “Nãi nãi ngươi làm cái gì lại cho mẹ ngươi tức?”

Đỗ Quyên nói: “Cũng không có chuyện lớn gì. Thím còn không biết, nãi nãi và nương ta không hợp nhau cũng không phải một ngày hai ngày. Không có việc gì đều là như vậy.” Nói tới cái này, nàng có chút phiền chán.

Vợ Đại Đầu nói: “Vậy cũng được.”

Nàng ở cách vách Hoàng gia, hiểu rõ nội tình nhất.

Đỗ Quyên đợi nàng thu thập xong, mới cười nói: “Thím đi qua trước, ta tìm Lâm Xuân nói chuyện một chút.”

Vừa rồi Lâm Xuân thấy nàng tới, nháy mắt nàng.

Vợ Đại Đầu ước gì như thế, vội nói: “Lâm Xuân ở bên kia kìa. Lâm Xuân, Đỗ Quyên tìm ngươi đấy!”

Đỗ Quyên nói: “Thím đừng kêu, ta tự mình đi.”

Vì thế, vợ Đại Đầu đi qua Hoàng gia, Đỗ Quyên đi tìm Lâm Xuân.

Lâm gia còn chưa có sương phòng, có 5 gian phòng chính.

Vì Lâm Xuân đọc sách, Lâm Đại Đầu an bài hắn một phòng riêng, cho Đông Sinh ở với Hạ Sinh. Thu Sinh lớn, dĩ nhiên ở một mình.

Lâm Xuân nghe nương gọi hắn, sớm ra đón.

Hắn cười nói: “Đỗ Quyên, đến đây, nhị ca ta cũng ở đây.”

Sáng nay, Thu Sinh cũng kêu Tiểu Cân đi theo những người lớn vào rừng bắt chuột trúc. Bây giờ trong nhà chỉ còn sót Hạ Sinh và Lâm Xuân. Vốn Hạ Sinh cũng muốn đi theo, bị Lâm Xuân giữ chặt, nói có việc hỏi hắn, mới không đi.

Lâm Xuân và Đỗ Quyên vừa vào phòng, Hạ Sinh liền bật dậy nghênh đón nàng, vội vàng hỏi: “Đỗ Quyên, cha ngươi... Tước Nhi thật muốn gả cho ta?”

Rốt cuộc là con trai, rất trực tiếp.

Đỗ Quyên vừa nghe những lời này, lại nhìn vẻ mặt của hắn, nhẹ nhàng thở ra, biết việc này thành. Khẳng định Hạ Sinh động tâm với Hoàng Tước Nhi.

Căn bản không cần hoài nghi thành tâm của hắn.

Trẻ con trong núi, mọi người từ nhỏ lớn lên với nhau, tính cách tính tình, từ trong ra ngoài đều biết rõ. Thích chính là thích. Nếu không thích, chắc chắn Hạ Sinh sẽ không bởi vì đồng tình mà đáp ứng cưới Hoàng Tước Nhi. Hoàng gia không có gì làm cho hắn lo nghĩ.

Nhưng nàng vẫn rất nghiêm túc hỏi Hạ Sinh.

Hạ Sinh ngây ngô gãi gãi đầu, đỏ mặt nói: “Chiều hôm qua Tước Nhi nói với ta việc này, ta cũng không nhớ ra. Sau đó ta chỉ muốn nghĩ biện pháp giúp nàng. Ta lại nghĩ, sao ta không cưới nàng chứ? Tước Nhi giỏi giang như vậy. Ha hả! Bộ dạng cũng... cũng dễ nhìn. Nhưng là, ta lại sợ ngươi cha cùng ngươi nương không đáp ứng. Ta cha cũng...”

Bộ dáng xấu hổ của hắn làm cho Đỗ Quyên và Lâm Xuân thấy đều buồn cười.

Đỗ Quyên không nhiều lời, nói thẳng vào kế hoạch mình trù tính.

Hạ Sinh nghe xong rất kích động, lại bất an và chờ mong, lại nhiệt huyết sôi trào, “Như vậy có thể thành sao? Nháo lên, cần phải tranh cãi ầm ĩ một trận đó.”

Đỗ Quyên hỏi: “Ngươi sợ?”

Hạ Sinh như con gà chọi thẳng cổ kêu lên: “Ta sợ? Chê cười! Ta sợ cái...” Lời chưa dứt đã cấp tốc thắng phanh lại. Lời cuối không dễ nghe, không thể nói trước mặt Đỗ Quyên.

Lâm Xuân vẫn lẳng lặng nghe, nghe xong lại hỏi.

“Khi nào ngươi và nương ngươi đi tới nhà ông ngoại ngươi?”

“Sáng sớm 16. Chờ chúng ta đi, ngươi kêu cha ngươi tới cửa cầu hôn.”

“Uh, việc này cần chuẩn bị sớm chút. Đêm nay ta sẽ nói với cha.”

“Cha ngươi có đáp ứng không?”

“Cha ta, hắn... Hắn nhất định sẽ đáp ứng.”

Lâm Xuân không tiện nói với Đỗ Quyên là cha hắn muốn khuê nữ Hoàng gia làm con dâu muốn điên rồi, nghe chuyện tốt này còn có thể không đáp ứng sao?

Hạ Sinh trợn trắng mắt nói: “Nếu cha không đáp ứng, ta sẽ nháo với hắn!”

Đỗ Quyên phốc xuy một tiếng cười nói: “Hạ Sinh ca ca, ngươi tốt nhất đừng ra mặt, chọc người nhàn thoại. Người ta mà nói ngươi nhỏ như vậy mà đã có cái gì với tỷ ta, thì không tốt. Ngươi để cho Xuân Nhi nói, bảo đảm chuyện tốt sẽ thành. Lúc cha ngươi hỏi ngươi, ngươi chỉ gật đầu thì tốt rồi.”

Hạ Sinh do dự một chút, nói: “Tốt lắm. Hai ngươi có thể làm sao? Đây chính là đại sự! Lời của con nít, người ta không tin tưởng đâu.”

Hắn nhìn Đỗ Quyên và Lâm Xuân, bỗng nhiên hoài nghi.

Không có biện pháp, hai người này thật quá nhỏ.

Con nít nhỏ như vậy, lại muốn ra mặt thúc đẩy việc hôn nhân của hắn và Hoàng Tước Nhi. Hắn nghĩ lại liền không yên lòng, tuy vừa rồi hắn nghe kế hoạch của Đỗ Quyênm, kích động không thôi, gần như cho rằng việc này nắm chắc.

Đỗ Quyên hỏi ngược lại: “Chúng ta không được, ngươi có biện pháp tốt hơn sao? Đừng trách ta nói thẳng, ngươi cứ như vậy tới cửa đi, đừng nói gia gia nãi nãi ta, cửa ải của nương ta ngươi cũng đừng nghĩ tới.”

Hạ Sinh nghe xong ủ rũ, không thể không thừa nhận nàng nói rất đúng.

Lâm Xuân càng kiêu ngạo hơn, liếc mắt nhìn nhị ca nói: “Cả Ngư nương nương Đỗ Quyên còn thỉnh được, giúp ngươi làm chút chuyện này mà không được, vậy còn gọi là Đỗ Quyên sao? Ta là ngươi thì không cần lo lắng, đêm nay chờ coi là được, chỉ cần kêu cha suốt đêm chuẩn bị sính lễ cho ngươi!”

Đỗ Quyên nghe xong há to miệng.

Hạ Sinh vừa cao hứng, vừa ghen tỵ nói: “Còn không phải ỷ vào cha thương ngươi!”

Lâm Xuân khinh thường nói: “Luôn nói là cha thương ta, cha không cho các ngươi ăn uống sao? Chỉ bắt các ngươi làm việc không cho ta làm việc hả? Còn nói những lời này thì ta không để ý tới ngươi nữa.”

Hạ Sinh hì hì cười nói: “Vốn là cha thương ngươi mà không cho ta nói?”

Ba người lại thương nghị, cố nghĩ tới hết thảy cụ thể chi tiết và khả năng phát sinh ngoài ý muốn, đồng thời đưa ra biện pháp đối phó, mãi đến khi thập phần hoàn thiện mới thôi.

Thương nghị xong, Đỗ Quyên đứng dậy muốn đi, nói còn có chuyện khác.

Hạ Sinh và Lâm Xuân đưa tiễn các nàng.

Hạ Sinh không yên tâm nói với Đỗ Quyên: “Đỗ Quyên, ngươi nói với Tước Nhi đừng nóng vội.”

Đang nói gì đây?

Đỗ Quyên nhếch miệng, nói: “Tỷ tỷ ta không vội!”

Chưa ăn qua thịt heo cũng đã thấy heo chạy. Lâm Xuân nhớ tới phần đông cưới vợ, đều là con trai vội vàng hơn con gái, nên lườm nhị ca, nói: “Ngươi cưới vợ, là ngươi gấp mới đúng.”

Hạ Sinh vội nói: “Ta không phải nói ta, ta là nói gia gia nãi nãi Đỗ Quyên. Nếu là bọn họ ra tay trước, đem Tước Nhi hứa cho người khác... người tốt như vậy...”

Đỗ Quyên vội nói: “Sẽ không, cha ta không có ở nhà.”

Nói xong, nhanh chóng đi về.

Về đến nhà, chợt nghe Phùng Thị và vợ Đại Đầu thì thầm nói chuyện trong phòng. Nghiêng tai lắng nghe, là Phùng Thị đang trách bà bà không phải, nói nàng ngang ngược không phân rõ phải trái. Ở nhà con trai cả lên mặt. Ăn bốn năm cái đĩa bánh chiên còn chê nàng keo kiệt.

Đỗ Quyên nghe một hồi, lặng lẽ đi ra ngoài.

Nàng cảm thấy, người như nương, luôn phải phun mật vàng với người ta, ở kiếp trước người ta gọi là “thổ tào“. Để giấu ở trong lòng, sớm hay muộn sẽ xảy ra vấn đề lớn.

Nàng đi tới phòng bếp, thấy Hoàng Tước Nhi đang cúi đầu nhặt rau, liền hỏi: “Sớm như vậy đã ra vườn hái rau rồi?”

Hoàng Tước Nhi có tâm sự. Nàng cầm lá tỏi trong tay, ngơ ngác sững sờ.

Nghe thanh âm của Đỗ Quyên, nàng cả kinh ngẩng đầu, lắp bắp nói: “Ngươi... Ngươi đã về?” Rồi mặt đỏ lên.

Thiếu nữ ngây thơ bị tình thế bức bách. Trước tiên là mối tình đầu.

Đỗ Quyên cười, cầm cái băng ghế ngồi nhỏ, đặt bên người nàng ngồi xuống.

Tùy tay cầm lên tép tỏi, lột đi lớp vỏ bên ngoài lộ ra phần thân trắng nuột củ tỏi, miệng nói: “Hạ Sinh ca ca gấp cưới ngươi.”

Chỉ một câu đánh trúng tâm của Hoàng Tước Nhi.

Nàng nhìn Đỗ Quyên cười, tựa như mừng rỡ, tựa như xấu hổ, còn như muốn hỏi điều gì. Nhưng miệng mấp máy lại không hỏi ra câu.

Đỗ Quyên đình nói rõ với nàng việc này, chợt nghe bên ngoài có động tĩnh.

Đi ra ngoài nhìn, là Tiểu Bảo ca ca tới.

Nàng vội vàng bỏ lại tỏi trong tay, chạy ra ngoài.

“Tiểu Bảo ca ca, ngươi có việc?” Đỗ Quyên hỏi.

“Đại bá ở nhà không?” Tiểu Bảo đứng lại, liếc mắt nhìn Đỗ Quyên, rồi đưa ánh mắt chuyển hướng nơi khác, như đang hỏi bức tường vậy.

“Ai nha, Tiểu Bảo ca đã tới chậm. Cha ta đã lên núi rồi.” Đỗ Quyên đạo.

“Lên núi?” Tiểu Bảo nghi ngờ hỏi.

“ Ừ.” Đỗ Quyên gật đầu.

“Gọi hắn trở về đi. Gia gia tìm hắn.” Tiểu Bảo lại liếc mắt nhìn Đỗ Quyên, truyền đạt chỉ thị của Hoàng lão cha.

Đỗ Quyên nghĩ thầm quả nhiên, may mà nàng đoán được tiên cơ.

“Ta không biết bọn họ đi đâu.” Nàng nói.

Tiểu Bảo nghe xong thập phần do dự, hiển nhiên không ngờ là như vậy.

Đứng một lúc mới nói: “Đợi đại bá trở về thì gọi hắn qua.”

Đỗ Quyên vội nói: “Nhất định, nhất định.”

Tiểu Bảo vừa định xoay người, bỗng dừng lại, nói: “Đại bá nương khá chưa? Nãi nãi kêu ngươi và Tước Nhi đi qua hỗ trợ nấu cơm.”

Đỗ Quyên nghe xong trong lòng lộp bộp, ngàn phòng vạn phòng lại không phòng đến trên người mình.

Nàng nhìn Tiểu Bảo cười, nói: “Đầu nương ta choáng váng, còn đang nằm nghỉ. Ta và tỷ tỷ phải ở nhà chiếu ứng, không đi được. Không phải có tiểu thẩm và Đại Nữu tỷ tỷ sao? Hai người các nàng còn nấu không được một bữa cơm? Ngày hôm qua ta và tỷ tỷ còn nấu được. Đại Nữu tỷ tỷ còn lớn hơn ta nữa, tiểu thẩm cũng có thể làm. Chúng ta không đi làm loạn thêm.”

Tiểu Bảo nghe xong vẻ mặt cổ quái nhìn Đỗ Quyên.

Nhưng chung quy hắn không nói gì.

Đối với tiểu đường muội (em gái họ) này, hắn thật có cảm giác rất phức tạp.

Càng lớn lên càng thấy nàng thật sự rất giỏi, cũng rất thảo hỉ. Nhưng là, hắn khó có thể thân cận với nàng, trong lòng còn có chút sợ nàng, lại có chút ghen tị và phòng bị nàng. Đây là nương dạy, nhưng đa phần là bội phục.

Tỷ như vừa rồi, lời nói này đứa cháu gái nào dám nói với nãi nãi như vậy?

Đỗ Quyên dám.

Hắn có thể nghĩ tới lúc thuật lại lời nói này, nãi nãi sẽ tức giận đến mắng loạn. Nhưng bình thường đều mắng đại bá nương, mà không có biện pháp nào với Đỗ Quyên cả.

Nãi nãi sẽ không đánh Đỗ Quyên, cũng sẽ không mắng Đỗ Quyên.

Không phải là sợ hãi, mà là bất kể mắng Đỗ Quyên cái gì, Đỗ Quyên đều có đầy đủ lý do, hơn nữa rất hợp lý đưa ra, làm nãi nãi không xuống đài được.

Kỳ thật lý do gì cũng không quan trọng, trọng yếu là nãi nãi muốn đánh Đỗ Quyên cũng không được ... Nói nàng không đánh tới là được.

Tiểu Bảo nhìn tiểu đường muội cười thập phần thản nhiên, rốt cuộc cái gì cũng chưa nói, xoay người đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.