Điền Duyên

Chương 268: Chương 268: Lâm Xuân, Hoàng Nguyên và Cửu Nhi




Tiểu Hổ chính đứa bé xé quạt xếp của Hoàng Nguyên, cực không an phận hiếu động.

Hắn không ngừng bận rộn chạy đi bưng một cái ghế trúc lại, đặt bên người Hoàng Nguyên, tha thiết cười nói: “Xuân Sinh ca ca ngồi đi!”

Lâm Xuân ngồi, nhìn bốn năm đứa bé vây quanh, hỏi: “Đều bái sư rồi?”

Mọi người lung tung gật đầu, kêu: “Bái “ “Dập đầu “.

Lâm Xuân nhíu mày đánh giá bọn họ, trách mắng: “Xem quần áo các ngươi này! Tới gặp phu tử cũng thay quần áo sạch sẽ. Nhớ cho kỹ: người đọc sách đầu tiên y dung phải sạch sẽ, mặc quần áo rách không trọng yếu, chỉ là không thể bẩn. Nếu đến trường thì không thể giống như trước đây lăn lộn trên đất.” Chuyển hướng Hoàng Nguyên, “Bọn họ như đám khỉ trên núi vậy, một khắc cũng không chịu ngồi yên. Buổi sáng còn đỡ, lúc này đều ở bên ngoài chơi điên cả ngày, trên người sao có thể sạch sẽ.”

Đám con nít bị hắn nói, cũng biết xấu hổ, cúi đầu hoặc xoay mặt đi.

Hoàng Nguyên lại cười nói: “Ở nông thôn, chuyện này không tránh khỏi.”

Lâm Xuân bỗng liếc mắt nhìn một đứa bé nghiêng đầu mút ngón tay, nhanh chóng nói, “Hắc Tử, ngươi đã bao lớn rồi còn ngậm tay? Tay sờ loạn khắp nơi, lại bỏ vào miệng, không bị bệnh mới là lạ! Xem ngươi kìa, nước mũi chảy tùm lum.”

Hắc Tử vội vàng rút ngón tay từ miệng ra, xoa xoa vào quần.

Hoàng Nguyên thấy tò mò, hỏi: “Tất cả bọn họ đều nghe lời ngươi nói?”

Lâm Xuân nói: “Bọn họ bất quá thấy ta nuôi một con hổ, mới muốn thân cận với ta. Đám quỷ tinh nghịch này rất bướng bỉnh, ngươi sau này sẽ bị nhức đầu, bất quá bọn họ đều thông minh.”

Tiểu Hổ giòn giã nói: “Xuân Sinh ca ca lợi hại nhất! Đánh long phục hổ.”

Hoàng Nguyên nghe xong bật cười một tiếng, Lâm Xuân xấu hổ.

Khi nói chuyện, khách được mời lục tục tới.

Lâm gia tới sáu bảy người, còn mang theo một đám con nít.

Hoàng Nguyên thấy đám con nít này rõ ràng khác biệt: sắc mặt khỏe mạnh, xiêm y cũng sạch sẽ chỉnh tề, vừa nhìn là biết vừa thay, rửa mặt chải đầu gọn gàng mới tới bái kiến hắn, có thể thấy được gia giáo Lâm gia.

Bọn họ thấy Lâm Xuân nhảy cẫng lên hoan hô, cùng xông lên đu lên cánh tay, không ngừng gọi “Xuân Sinh ca ca”, đứa thì nói muốn cùng hắn đi phủ thành, muốn làm thư đồng cho hắn, náo loạn làm cho Lâm Xuân luống cuống tay chân.

Hoàng Nguyên tiến lên chào trưởng bối Lâm gia. Bởi Lâm thái gia là thái gia gia của Lâm Xuân, cái gọi là “Trưởng giả vi tôn” (người cao tuổi là lớn nhất), hắn lúc này quỳ xuống, cung kính dập đầu lạy ba cái, cảm tạ Lâm gia lúc trước ra tay giúp đỡ, hắn mới thuận lợi nhận tổ quy tông.

Lâm thái gia đánh giá hắn một hồi, trong mắt lộ vẻ tán thưởng.

Cho hắn đứng dậy, Lâm thái gia nghiêng đầu nói với Hoàng lão cha: “Lão Đại nhà người sẽ được nở mặt.”

Hoàng lão cha nhất thời mừng rỡ cười không khép miệng, khiêm tốn nói: “Còn sớm đâu!”

Thấy người tới đông đủ, phòng bếp cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Đỗ Quyên đi ra xin chỉ thị của gia gia: có nên dọn lên ăn trước khi trời tối, đỡ phải sờ soạng. Gần cuối tháng rồi, trời không trăng.

Hoàng lão cha vội gật đầu, rồi thu xếp: Hoàng Lão Thực và Hoàng lão Nhị đi cách vách mượn một cái bàn về bày hai bàn tiệc. Đàn ông một bàn, phụ nữ một bàn.

Đường huynh đệ Lâm Xuân, lúc Hoàng gia bày bát đũa, đều như ong vỡ tổ tránh đi qua bên cách vách. Bởi vì nhà Lâm Xuân đêm nay cũng mời khách, vợ Đại Mãnh, Quế Hương đều tới phụ một tay. Đây là Lâm Đại Đầu vì nhi tử phải xa nhà, nên thỉnhcon cháu tới dùng cơm, vì hắn trợ hung, cũng coi như là tiệc tiễn đưa.

Hoàng Nguyên còn không biết, chỉ lo kêu Lâm Xuân ngồi vào bàn.

Lâm Xuân nói là nhà mình cũng mới khách: “Trước về nhà ăn, lát nữa lại đến mời rượu các trưởng bối, lại vì ngươi mời rượu tẩy trần.”

Hoàng Nguyên nghe thế mới cười cho hắn đi.

Lập tức, tiếng cười nói ăn uống rộn ràng hai nhà Lâm Hoàng.

Hoàng gia bên này nhã nhặn hơn nhiều. Hoàng lão cha dẫn Hoàng Nguyên, mời rượu người trong thôn. Hoàng đại nương cũng nhiệt tâm tiếp đón khách nữ. Cách vách lại ồn ào như chim vỡ tổ, ngay cả đám chó cũng ngóng nghe náo nhiệt bên kia, rồi hưng phấn lủi qua.

Đỗ Quyên cũng bày ở góc hành lang một bàn nhỏ cùng hai cái ghế gỗ nhỏ, bưng lên món canh cho huynh muội Nhậm Viễn Minh và Nhậm Viễn Thanh ăn. Nàng cầm trong tay một cái quạt lông kết bằng đuôi gà ngũ sắc, ngồi ở một bên nhẹ nhàng quạt cho bọn họ, vừa chú ý trên bàn tiệc, cần đông tây gì đó thì lập tức đưa lên.

Chỉ chốc lát, Hoàng Tước Nhi và Hoàng Ly cũng tới ngồi xuống.

Ba chị em đều nhìn vào trong nhà, chủ yếu là nhìn Hoàng Nguyên, vừa nhỏ giọng nói chuyện.

Hoàng Nguyên ngồi giữa các trưởng bối, uống hai má đỏ ửng.

Quay người lại, thấy ba chị em ngồi ở hành lang nhìn mình, cùng 2 bé trai bé gái phấn điêu ngọc trác dùng cơm, thật là một bức tranh ấm áp mĩ lệ!

Hắn không kìm được mỉm cười, ngoắc tay cất giọng nói: “Nhanh tới dùng cơm.”

Hoàng Ly lớn tiếng trả lời: “Đợi lát nữa ăn.”

Nhà nghèo cũng có quy tắc: có khách quan trọng thì nữ quyến và trẻ nít không thể lên bàn ngồi. Đợi khách ăn xong, thu thập bát đũa bàn ghế, mới ở phòng bếp ăn.

Hoàng Nguyên không nói thêm gì, cười gật đầu với các nàng, tựa như nói vất vả rồi.

Chị em Đỗ Quyên đồng loạt cười với hắn.

Hoàng đại nương và Phùng Thị cùng em dâu đang bận chiêu đãi nhóm phụ nữ, chợt thấy Tiểu Thuận từ bên ngoài chạy như bay vào, vội quay đầu ra hành lang hô: “Tước Nhi, bới cơm cho Tiểu Thuận ăn trước đi.” Bỗng nhớ tới lời Hoàng Nguyên nói vừa rồi, sợ người nói mình bất công, lại bổ thêm một câu: “Hoàng Ly cũng ăn trước đi.”

Hoàng Ly bĩu môi, không lên tiếng.

Tiểu Thuận vội nói: “Nãi nãi, đợi lát nữa ta cùng tỷ tỷ ăn.”

Hoàng đại nương hỏi: “Ngươi không đói bụng?”

Tiểu Thuận nói: “Không đói bụng. Ta mới ăn một chén ở nhà Đông Sinh.”

Hoàng đại nương nghe xong sẵng giọng: “Đứa nhỏ này! Sao chạy qua cách vách ăn chứ?”

Lâm lão thái thái cười nói: “Con nít thích náo nhiệt.”

Tiểu Thuận chạy ra hành lang, xoè tay ra, lại có mấy xâu thịt nướng, phân cho các tỷ tỷ, hưng phấn nói với Hoàng Ly: “Bên kia cũng là 2 bàn đó! Uống rượu ngọt. Hạ Sinh ca ca còn lấy thịt nướng, kêu ta đưa mấy xuyến đến cho tỷ tỷ ăn.”

Đỗ Quyên tiếp nhận thịt, bật cười nói: “Thực sự rất hưng trí!”

Hoàng Tước Nhi cười tủm tỉm cắn một ngụm, lắc đầu nói: “Khô chút!”

Hoàng Ly nói: “Bọn họ làm sao biết nướng chứ! Nướng chín coi như tốt lắm rồi. Ta đi xem một chút.”

Nhậm Viễn Minh lập tức đứng lên nói: “Ta cũng muốn đi.”

Đỗ Quyên vội giữ hắn lại, khuyên nhủ: “Người nhiều, ngươi đi làm cái gì? Ngươi ăn không bao nhiêu, mau ăn xong rồi qua chơi cũng được mà! Coi chừng cha ngươi nhìn thấy.” Lại kêu Hoàng Ly đừng đi, khỏi làm cho 2 đứa nhỏ nôn nóng, ngay cả ăn cơm cũng bất an.

Hoàng Ly thấy mắt tiểu biểu muội vụt sáng nhìn mình, đành phải nói không đi.

Nhậm Viễn Minh nhìn nhìn cha mình đang theo Lâm Đại Mãnh uống rượu, cũng yên ổn lại.

Ánh chiều dần đậm, tỷ muội Đỗ Quyên đốt đèn lồng dùng trong năm mới, treo hai ngọn ở cổng lớn, dưới cây đào treo hai ngọn, vầng sáng mông lung lưu chuyển. Lúc này, ếch ngoài đồng đã kêu vang, âm thanh theo gió truyền vào, cùng với hoa cỏ tạo nên đầy đủ hương, thanh, sắc, vị, tạo thành bầu không khí khó có thể miêu tả truyền đạt được.

Nhìn bọn tỷ muội bận rộn, lần nữa Hoàng Nguyên lãnh hội được sự độc đáo của sơn thôn về đêm. Thể vị phong phú như vậy, trước đây hắn chưa từng có.

Tiệc Lâm gia đã xong, đám nhỏ lại vọt tới Hoàng gia.

Lâm Xuân ngồi vào bên người Hoàng Nguyên, cười nói vì hắn tẩy trần.

Hoàng Nguyên trả lời vì tiễn đưa hắn, hai người nói cười, bày ra tư thế.

Đỗ Quyên vội đưa lên một bộ bát đũa sạch sẽ, hỏi Lâm Xuân: “Ngươi còn có thể uống không?”

Lâm Xuân nhướng mày nói: “Đương nhiên có thể uống!”

Đỗ Quyên cười khuyên nhủ: “Ngươi thu liễm chút đi! Hai ngày nay đừng ăn uống quá độ.”

Lâm Xuân cười không đáp, tâm tình rất tốt.

Hoàng Nguyên liền nói: “Để cho hắn yên tâm phóng túng hai ngày đi. Vào thư viện thì khó có thể nhẹ nhàng tự tại như vậy. Đến, đến, đến! Ta dạy ngươi hành tửu lệnh. Nếu ngươi không biết mấy thứ này, ở bên ngoài sẽ bị người khi dễ, chẳng phải là làm mất mặt thôn Thanh Tuyền chúng ta!”

Nói chuyện làm cả bàn cười vang.

Vì thế, hai người liền chơi các loại tửu lệnh, dùng thắng thua uống rượu.

Thu Sinh, Hạ Sinh, Hoàng Tiểu Bảo đám thiếu niên đều vây chung quanh, hò hét trợ hứng. Cảnh tượng kia, vui sướng hài hòa, đều vui vẻ.

Lâm thái gia đối với Hoàng lão cha nói: “Nhìn thấy đám trẻ này là vui vẻ!”

Hoàng lão cha cao hứng nhìn cháu trai, không kìm hãm được bưng cốc lên nhấp một hớp.

Lâm Đại Đầu cười hỏi mọi người: “Các ngươi xem Xuân Nhi và Hoàng Nguyên, ai cao hơn chút?”

Lâm Đại Mãnh biết tiểu tâm tư của hắn, trừng mắt nhìn hắn một cái, cười nói: “Cao chút thấp chút có quan hệ gì? Bọn họ mới mười mấy tuổi, còn cao hơn nữa. Xem hai người thân thiết như huynh đệ, rất tốt!”

Lâm Đại Đầu nói: “Đúng vậy! Hơn nữa Tiểu Bảo bọn họ tựa như huynh đệ.”

Trong tiếng cười đùa, cách vách đám người vợ Đại Đầu, vợ Đại Mãnh cũng thu thập xong, đều sang bên này tìm náo nhiệt. Mới đến cửa viện, vợ Đại Mãnh đã cao giọng cười nói: “Đệ muội, ta tới xem con trai của ngươi!”

Tối qua nàng không lại đây nên còn chưa gặp Hoàng Nguyên.

Hoàng đại nương nghe xong tâm ngứa một chút, thầm trách nàng sao không nói: “Đại nương, ta tới nhìn tôn tử của ngươi.” Muốn đứng dậy đi ra nghinh đón, lại không tiện bỏ lại đám người Lâm lão gia, đành nhịn xuống.

Phùng Thị nhanh chóng ra nghênh đón, hỏi: “Nhanh như vậy đã thu thập xong rồi?”

Vợ Đại Mãnh vỗ tay cười nói: “Ai! Ngươi không phát hiện máy bơm nước kia, chỉ đè một cái như vầy, nước liền chảy ra, có bao nhiêu bát mà rửa không xong chứ? Ai u, thật sảng khoái!” Nói xong, bọn họ đi về phía Lâm Xuân, vừa đi vừa kêu lên: “Xuân Nhi, ta mặc kệ ngươi đi học ở đâu, ngươi phải giúp ta làm một cái máy bơm nước trước, bằng không ta không buông tha ngươi! Thứ này quá dùng tốt.”

Lâm Xuân ngẩng đầu cười nói: “Đại gia gia nói làm thì sẽ làm.”

Vợ Đại Mãnh liếc mắt nhìn thấy Hoàng Nguyên, không kịp tiếp lời Lâm Xuân nói, cũng chẳng kiêng dè, kéo cánh tay Hoàng Nguyên nhìn từ trên xuống dưới, kinh ngạc kêu lên: “Đệ muội, đây là con trai của ngươi?”

Phùng Thị vội vàng gật đầu, vừa hướng Hoàng Nguyên nói: “Đây là Đại Mãnh thím.”

Hoàng Nguyên vội vàng khom người nói: “Vãn bối thấy qua thím.”

Vợ Đại Mãnh vội kéo lại, nói với Phùng Thị: “Đệ muội, ngươi sao sinh được như vậy? Bộ dáng này, ta nói ngươi đừng đa tâm: thật không giống nhi tử Lão Thực huynh đệ, lớn lên giống cha hắn, lại khác nhau!”

Mọi người ầm ầm cười to.

Hoàng Nguyên cũng dở khóc dở cười nhưng bội phục người thím này khéo nói: lời nói thô nhưng có lý, chỉ ra hắn giống cha mình nhưng khí chất lại khác biệt, vừa thổi phồng hắn, nói con hơn cha, nghe có vẻ như châm biếm nhưng lại là lời khen.

Quế Hương cũng tới, mím môi cười nói với Đỗ Quyên: “Mợ biết nói chuyện.”

Đỗ Quyên bất chấp cười, đánh giá nàng một phen, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi khá hơn chưa? Nghe nói Cửu Nhi gởi thư, viết cho ngươi sao?”

Quế Hương thu tươi cười, tinh tế thở dài, ủy khuất nói: “Hắn ân cần thăm hỏi lão thái thái cùng ông ngoại cậu bọn họ, nào nhớ rõ ta! Ở bên ngoài ngốc vài năm, sợ cũng không nhớ ra ta.”

Đỗ Quyên không biết nói như thế nào, chợt nghe nàng nói tiếp: “Hừ, hắn không để ý tới ta, ta càng muốn để ý đến hắn! Ta sẽ viết thư cho hắn. Ta viết 2 lá đó!”

Đỗ Quyên bật cười, đối với tính nết của nàng có chút tán thưởng.

Bên kia, vợ Đại Mãnh đang lớn tiếng nói: “Nếu Cửu Nhi của ta cũng ở đây, bọn họ đứng chung với nhau mới tương xứng đó! Hoàng Nguyên, nghe nói ngươi thì tú tài, vậy cần phải ra sức thi cử a, đừng chờ Cửu Nhi ta làm tướng quân trở về, ngươi và Xuân Sinh không sánh bằng hắn.”

Mọi người lần nữa cười vang.

Lâm Đại Mãnh quay đầu nói: “Vợ, đừng làm mất mặt ở đây! Chém gió cũng không thể thổi như vậy a, lão Vương bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi!”

Vợ Đại Mãnh nói: “Ta mới không thổi phồng! Ta cảm thấy Cửu Nhi của ta tốt hơn 2 người bọn họ. Các ngươi cảm thấy thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.