Điền Duyên

Chương 244: Chương 244: Luật pháp và nhân tình




Liền thấy Triệu Ngự sử đưa mắt bắn về hướng Diêu Kim Quý, gằn từng chữ: “Dân chúng tầm thường bởi có khúc mắc, tới đây khiếu nại là có nguyên do. Nhưng thân là quan viên triều đình, cuộc hôn nhân này vốn do ông ngoại làm chủ, đại cậu không chịu nhận lời, nên kính xin ông ngoại ra mặt, cha con giải quyết như thế nào, đương nhiên sẽ bàn bạc; lại dám vì việc này khuyến khích nương ngươi đem thân huynh đệ và cháu cáo thượng công đường, ý cưỡng bức uy hiếp rõ rành rành, hơn nữa lừa gạt trưởng bối thuần phác, tội không thể tha! —— cách đi chức huyện thừa huyện Sơn Dương!”

Diêu Kim Quý nghe xong ngây người.

Ngừng một lát liền hô to: “Oan uổng”, nói hắn cáo trạng là bất đắc dĩ, hiện tại đã triệt trạng.

Hoàng Chiêu Đệ thấy, cũng kêu khóc theo.

Triệu Ngự sử quát: “Còn dám náo động, vả miệng!”

Bọn nha dịch mạnh mẽ gõ cây, chỉnh tề hô to, Diêu Kim Quý và Hoàng Chiêu Đệ không dám hé răng, yên lặng rơi lệ.

Triệu Ngự sử có thế mới chỉ vào Diêu Kim Quý lạnh lùng nói: “Không đề cập tới việc này, bản quan còn không tức giận. Nhắc tới việc này, bản quan hận không thể tăng thêm hình phạt cho ngươi! Lần trước Hoàng Lão Thạch tại chỗ nhận lời việc hôn nhân, sao ngươi không nói triệt trạng? Trầm tri phủ hỏi ngươi, ngươi xảo ngôn từ chối, không nói mình không chịu triệt, ngược lại lên án đại cậu và biểu đệ không chịu đáp ứng việc hôn nhân, dụ dỗ bọn họ rơi vào kế sách của ngươi, trước mặt mọi người ngỗ nghịch trưởng bối. Đại cữu ngươi cho dù có muôn vàn không phải, cũng nên do phụ thân hắn, Hoàng Lão Thạch, trừng phạt, muốn cáo ngỗ nghịch cũng nên do hắn cáo; há có thể do ngươi một vãn bối, lấy danh nghĩa ông ngoại, lợi dụng Trầm tri phủ, đem mọi người đùa bỡn trong bàn tay? Lại có, vừa rồi bản quan đã tuyên cáo đây là chuyện nhà Hoàng gia, do Hoàng Lão Thạch tự xử trí, lần nữa hỏi ngươi có muốn triệt trạng không. Ngươi ác tính không thay đổi, còn muốn dùng cái này pháp lừa gạt bản quan, cực kỳ đáng giận!!”

Hắn càng nghĩ càng phẫn phẫn nộ, cùng với hai chữ “Đáng giận” vừa thốt ra, tay phải chợt vỗ bàn, cả kinh đường trên dưới đều run lên một cái.

Diêu Kim Quý như bị lột sạch xiêm y, ngồi bệt xuống đất.

Hắn biết cả đời này coi như xong.

Hoàng Chiêu Đệ thấy nhi tử thành hình tượng này, lòng như đao cắt.

Nàng hô trời kêu đất khóc nói: “Đại lão gia chỉ trách con ta, còn Hoàng Đỗ Quyên thì sao? Rõ ràng 5 năm trước cha ta đem nàng hứa cho Kim Quý, nàng không nghe lời cha ta nói, châm ngòi Lão Thực đại đệ chống đối cha nương ta, còn nói không tiếp thu gia gia nãi nãi, làm cha ta xỉu tại chỗ vì tức, thì không bị lưu đày, đánh chết?”

Nhi tử không hay ho, nàng hận thấu Đỗ Quyên, cảm thấy hết thảy đều lỗi ở nàng.

Nếu năm xưa nàng đáp ứng việc hôn nhân, sẽ không có việc sau này.

Cho nên, nàng nhất định làm cho Đỗ Quyên không dễ chịu.

Hoàng Tiểu Bảo nghe xong kinh sợ không thôi, hô: “Đại cô, sao ngươi có thể nói như vậy?”

Hoàng Nguyên lạnh lùng nói: “Nàng không phải là đại cô ngươi!”

Hắn nhìn Hoàng Chiêu Đệ ánh mắt băng lãnh, từ giây phút này hắn quyết định không nhận người đại cô này.

Đỗ Quyên nhìn đại cô trời sinh tính hèn yếu, nói không nên lời là thương hay là giận. Đồng thời tâm tư xoay nhanh, nghĩ cách ứng đối cuộc thẩm vấn kế tiếp.

Nàng xem như đã nhìn ra, vị Triệu Ngự sử này đối với luật pháp và thẩm án đều rất tinh tường, làm việc nhanh gọn dứt khoát, thiết diện vô tình. Vừa lên công đường liền đem cục diện rối loạn dọn dẹp gọn ghẽ, Trầm tri phủ tuyệt không thể so, mình lần này cũng sợ khó thoát trừng phạt.

Triệu Ngự sử lại gõ kinh đường mộc, quát lên: “Điêu phụ lớn mật, ngươi chính là đầu sỏ gây nên chuyện, đến bây giờ còn không biết hối cải, còn dám giận chó đánh mèo chất nữ?”

Hoàng Chiêu Đệ vốn dựa vào một cỗ phấn khích mới kêu khóc, đâu dám chống lại một ngự sử đường đường lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị. Nàng sợ tới mức cả người run rẩy.

“Ngươi nuôi con không dạy, cưng chiều vô độ, chẳng những dung túng hắn nghỉ tại khuê phòng chất nữ, làm cho danh tiết chất nữ bị hao tổn, còn vì cường cưới chất nữ, lần nữa châm ngòi nhà mẹ đẻ, cha mẹ và thân huynh đệ trở mặt; Ghê tởm hơn là, lần này ngươi đầu tiên là lợi dụng tâm lý cha mẹ ruột thương nhớ cháu trai lừa gạt việc hôn nhân, sau đem huynh đệ và cháu cáo thượng công đường, cũng là vì Diêu Kim Quý bại hoại vô luân này. Hắn không phải con trai của ngươi mà là lão tử! Vì hắn, ngươi không hề để cha mẹ, huynh đệ, cháu, chất nữ nhà mẹ đẻ ở trong lòng, tùy tiện giày xéo. Ngươi mới là bất hiếu nữ!”

Cả sảnh đường đều bị tình hình này rung động. Khí thế của Triệu Ngự sử, dù cho đối mặt với một nông phụ cũng không giảm bớt một phần, ngược lại, hắn càng để ý, bởi sợ Hoàng Chiêu Đệ nghe không hiểu, mắng đều là tiếng thông tục.

Hoàng Chiêu Đệ bị dọa sắp ngất đi, muốn nhịn khóc nhưng không được.

“Nhưng ngươi vừa nhắc tới Hoàng Đỗ Quyên, bản quan nếu không đương đường phân biệt rõ, ngươi cũng sẽ không chịu phục, người nghe phán xét bên dưới cũng sẽ không tâm phục.” Triệu Ngự sử cười lạnh nói, “Hoàng Đỗ Quyên không nhận gia gia nãi nãi, bản quan sẽ phán cho ngươi xem!”

Đường thượng bỗng nhiên yên tĩnh trở lại.

Lâm Xuân dù biết Triệu Ngự sử sẽ không làm khó Đỗ Quyên, trong lòng cũng khẩn trương vạn phần, bởi vì Triệu Ngự sử lẫm liệt khí thế, làm cho hắn không dám cầu may.

Hoàng lão cha muốn vì cháu gái nói vài câu, miệng mở ra lại nhắm lại.

Thật sự, hắn rất muốn biết hành vi của Đỗ Quyên năm xưa nếu đi cáo quan phủ có hậu quả gì không. Hắn tự nói với chính mình: trước nghe quan lão gia này nói như thế nào, sau đó sẽ giúp Đỗ Quyên cầu tình, vị quan lão gia này thực thông tình lý...

Hoàng Tiểu Bảo gấp gáp, há mồm muốn kêu.

Hoàng Nguyên túm lấy hắn, nói hắn không thể lỗ mãng.

Tiểu Bảo quay đầu nhìn về phía Đỗ Quyên, ánh mắt bỗng nhiên đỏ lên.

Hắn nhớ tới năm đó bên bờ sông, đó là một ngày mùa thu trời cao trong, nếu không phải mình đẩy muội muội xuống sông, có phải sẽ không có chuyện về sau hay không?

Nghĩ tới điều này, hắn kiềm không được chính mình, la lớn: “Đại nhân, đây đều là lỗi của tiểu nhân. Tiểu nhân phạm tội giết người! Là tiểu nhân lúc năm tuổi đẩy muội muội 2 tuổi xuống sông, thiếu chút nữa chết đuối, đại bá nương vì chuyện này mới nháo...”

Vẻ mặt hắn đầy hối hận, vừa nói vừa khóc, mọi người nghe không hiểu ra sao, cảm thấy lộn xộn nên bàn tán, có liên can gì với chuyện trước mắt chứ?

Thấy đại cháu trai nói ra chuyện năm đó, Hoàng lão cha liền luống cuống.

Hắn không biết quan lão gia có phán cháu trai tội giết người hay không, gấp đến độ nhảy xuống ghế chạy tới giữa công đường, giữ chặt tay Tiểu Bảo, kinh hãi run rẩy kêu lên: “Tiểu Bảo, Bảo nhi nha...”

Đỗ Quyên thấy Hoàng Tiểu Bảo luống cuống, vừa cảm động lại xót xa, vội chạy tới, lấy ra tấm khăn giúp hắn lau nước mắt, vừa thấp giọng làm dịu hắn, “Tiểu Bảo ca ca, ngươi đừng lo lắng, chúng ta khi đó đều còn nhỏ, việc này không tính là phạm pháp.” Để sát vào hắn bên tai, “Theo < Đại Tĩnh luật > của chúng ta, đại nhân sẽ không phán tội ta.”

Hoàng Nguyên cũng kêu hắn đừng nói nữa, tội nhiễu loạn công đường không nhẹ.

Nhưng Hoàng Tiểu Bảo đang kích động, thất thanh khóc thút thít, căn bản không khống chế được.

Triệu Ngự sử lại không trách hắn nhiễu loạn công đường, cũng không cản hắn khóc nháo, mà yên lặng nhìn hắn, lẳng lặng nghe.

Chờ hắn hơi bình tĩnh lại, mới trầm giọng nói: “Hoàng Tiểu Bảo, chuyện năm xưa bản quan đã biết. Ngươi trẻ thơ nhỏ dại, tuy phạm sai lầm lớn, may là chưa gây ra hậu quả xấu; sau khi lớn lên lại biết sai có thể thay đổi, huynh muội tình thâm, rất tốt! Chuyện của lệnh muội, bản quan đều có phán xét. Ngươi nên lui ra phía sau nghe.”

Hoàng Tiểu Bảo khấu tạ tuân mệnh, nín thở lắng nghe.

Triệu Ngự sử đoan chính ngồi, nghiêm nghị nói: “Hành vi của Hoàng Đỗ Quyên năm xưa, như cũ là chuyện nhà của Hoàng gia. “Dân không cáo, quan không truy xét”, chỉ cần tổ phụ Hoàng Lão Thạch không cáo, quan phủ sẽ không truy cứu.” Nói xong đưa mắt nhìn sang Hoàng lão cha, “Dù Hoàng Lão Thạch đến nha môn cáo nàng, nếu do bản quan thẩm tra xử lý án này, cũng phán nàng vô tội!”

Mọi người trên công đường nghe sững sờ, ngay cả Đỗ Quyên cũng ngây ngẩn.

“Năm đó Hoàng Đỗ Quyên gần 9 tuổi, ngoại trừ phạm tội mưu nghịch giết thân, bằng không dù có sai lầm cũng nên do cha mẹ trưởng bối nghiêm gia quản giáo, quan phủ không thể định tội.” Nói đến đây, hắn cất cao giọng nói, “Nhưng Hoàng Đỗ Quyên trước mặt mọi người tuyên bố không tiếp thu ông bà, là cử chỉ bất hiếu, tuyệt đối không thể dung túng!”

Mọi người vừa yên lòng, lúc này lại bị hắn treo tâm tư lên.

“Bởi nàng tự biết cãi lại tâm ý ông bà là bất hiếu, nên đã tự xin đuổi khỏi nhà, có lý chính thôn Thanh Tuyền, Hoàng gia tộc lão và ông bà cha mẹ huynh đệ tỷ muội tại hiện trường làm chứng. Hoàng Đỗ Quyên, kể từ lúc đó, đã không còn là nữ nhi Hoàng gia! Nếu theo lời yêu cầu của Hoàng gia trừng phạt nàng, bản quan cũng phán tương tự!”

Tiếng nói vừa dứt, cả sảnh đường đều kinh hãi.

Bỗng nhiên, Hoàng Lão Thực kinh hoàng nhình quanh, hô: “Đỗ Quyên là khuê nữ của ta! Ba khuê nữ của ta đều không thể thiếu a đại lão gia! Ta nhận Đỗ Quyên là khuê nữ, vợ ta cũng nhận Đỗ Quyên, chúng ta không đuổi nàng...”

Hắn bị dọa sợ, cho rằng Triệu Ngự sử muốn Đỗ Quyên rời khỏi Hoàng gia.

Triệu Ngự sử vỗ nhẹ kinh đường mộc, chậm lại thanh âm nói: “Hoàng Lão Thực, tuy là bản quan phán quyết, nhưng vợ chồng ngươi như cũ thu lưu Hoàng Đỗ Quyên, Hoàng Đỗ Quyên cũng tự nguyện ở lại Hoàng gia, chính là chuyện của Hoàng gia, người bên ngoài không có quyền xen vào, cũng không thể xen mồm. Ngươi có hiểu không?”

Hoàng Lão Thực nghe xong mờ mịt, Hoàng Nguyên vội thấp giọng giải thích cho hắn.

Đỗ Quyên nghe xong như ở trong mộng.

Đây chính là nói, hết thảy đều như trước đây, hành vi năm xưa của nàng được quan địa phương tán thành?

Có thể phán như vậy sao?

Đang nghĩ tới, chợt nghe Triệu Ngự sử lại nghiêm khắc quát hỏi: “Hoàng Chiêu Đệ, Diêu Kim Quý, mẹ con ngươi cảm thấy không phục?”

Đỗ Quyên vội nhìn qua hai người kia.

Tuy hai người kia không dám hé răng, nhưng bộ dáng quả thật không phục.

Triệu Ngự sử cười lạnh nói: “Bản quan nói qua, đây là phán quyết của bản quan. Nếu đổi một vị quan viên khác thẩm tra xử lý việc này, có lẽ sẽ đem Hoàng Đỗ Quyên phán cho Diêu Kim Quý làm vợ, duy trì tôn nghiêm trưởng bối Hoàng gia, hiển chương hiếu đạo. Bản quan sẽ không làm như vậy!”

Diêu Kim Quý đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt của hắn ẩn hàm oán giận.

Hoàng Chiêu Đệ che miệng khóc không ra tiếng.

Hai mẹ con đều cảm thấy Triệu Ngự sử này có ý làm khó dễ bọn họ.

Đám người Trầm tri phủ đều cảm thấy kỳ quái, lại không tin Triệu Ngự sử làm việc thiên tư, bởi vậy đều lẳng lặng nhìn hắn, chờ hắn nói ra lý do phán quyết.

Quả nhiên, Triệu Ngự sử dùng giọng điệu trang nghiêm trầm túc giải thích: “Bản quan xử án, trước nay không câu nệ với thường tình! Hoàng Đỗ Quyên từ nhỏ hiếu kính cha mẹ và ông bà, cũng không phải là người có bản chất ác độc không tốt, nhưng mới 9 tuổi đầu, nàng thà rằng không tiếp thu ông bà, cũng không muốn đáp ứng việc hôn nhân với Diêu Kim Quý, có thể thấy được quyết tâm của nàng! Nếu cưỡng ép phán nàng cho Diêu Kim Quý, việc này tất sẽ kết thúc trong bi kịch, hậu quả khó dò, cho nên bản quan mới phán như vậy. Nếu Hoàng gia không chịu đuổi nàng, bản quan dù phán nàng làm bạn với Thanh Đăng Cổ Phật (xuất gia làm ni), cũng sẽ không phán nàng cho Diêu Kim Quý!”

Nói đến đây, hắn nhìn về phía Diêu Kim Quý, châm chọc nói: “Bản quan cho rằng: Hoàng Đỗ Quyên thà trở thành bé gái mồ côi, phiêu bạt bên ngoài, hoặc cả đời Thanh Đăng Cổ Phật, cũng không muốn gả cho ngươi!”

Diêu Kim Quý như bị tát vào mặt, xấu hổ vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.