Điền Duyên

Chương 307: Chương 307: Rơi xuống nước




Tâm tình Tảm Lao Yên nhất thời tốt lên không ít, cũng thập phần cảm kích Đỗ Quyên.

Nàng cũng không đặc biệt muốn ra ngoài chơi, nhưng nàng có ý tưởng của nàng: “Trời sinh voi ắt sinh cỏ.” Trốn tránh không có ích lợi gì, phải dũng cảm đối mặt.

Chẳng những phải đối mặt Đỗ Quyên, còn phải đối mặt Hoàng gia, đối mặt thôn Thanh Tuyền.

Nghĩ xong, nàng cầm tay Hoàng Ly, kiên định đi ra ngoài.

Mới đi ra khỏi viện, mùi bùn đất tanh tửi đã đập vào mặt, Hồng Linh lập tức dùng tay che miệng lại, nói: “Thật thối!” Tảm Lao Yên chỉ nhíu nhíu mày, lập tức giãn ra.

Thì ra bọn họ đào bùn trong mương chất đống bên bờ.

Đám nhóc lớn nhỏ vây quanh đống bùn thò tay bắt cá chạch, đám người Lâm Xuân vẫn bận rộn trong mương.

Nhìn thấy chủ tớ Tảm Lao Yên, mọi người cũng không ngạc nhiên, đều mỉm cười chào hỏi. Hoàng Tước Nhi, Hoàng Tiểu Bảo nhìn nàng cười, nói: “Lại đây chơi”, “Xem, rất nhiều cá chạch và cá.”

Đỗ Quyên nghe tiếng ngẩng đầu nhìn: cô gái mặc váy cài thoa kia, hành động lã lướt, mềm nhẹ như khói, hiển nhiên không thể một sớm một chiều có bồi dưỡng ra khí chất như thế, trong lòng không nhịn được tê rần.

Đang thất thần, nàng nghe Quế Hương than thở: “Nhìn bộ dạng khinh thường kìa, còn che miệng nữa.” Rồi tỉnh táo lại, vội dùng khuỷu tay khều nàng, thấp giọng nói: “Ngươi đừng gây phiền toái cho ta!”

Nếu Quế Hương vô lễ, người ta sẽ nghĩ là nàng xúi.

Quế Hương liền cúi đầu, không lên tiếng.

Đỗ Quyên mỉm cười gật đầu với Tảm Lao Yên, xem như tiếp đón.

Nàng và Hoàng Nguyên đều có ý nghĩ giống nhau: bất kể như thế nào, nàng là con nuôi Hoàng gia, là tỷ tỷ Hoàng Nguyên, sẽ phải chạm mặt Tảm Lao Yên, vẫn phải để ý đến mặt mũi.

Đương nhiên, cũng chỉ dừng ở đó.

Nàng sẽ không ngây thơ cho rằng mình và nàng có thể trở thành bạn tốt.

Cho nên, nàng thấy nàng tới, liền muốn tránh ra.

Vì làm cạn mương này, bọn họ tạm thời dựng một cái đập nhỏ ở 2 đầu con mương, chặn dòng nước. Đê đập ở hạ du dựng ngay phía trên ao nước nơi Đỗ Quyên các nàng giặt đồ, để còn có nước dùng, bằng không lúc vét mương, muốn rửa tay cũng khó khăn. Đám nhóc ở trong bùn đào tới đào lui bắt cá chạch, có người dùng rổ nhỏ xuống mương bắt cá, cả người đều là bùn, thỉnh thoảng chạy tới ao nước rửa. Bên mương và bên hồ, khắp nơi là những đống bùn đen thùi, mặt đất ướt đẫm.

Đỗ Quyên rửa đám cá và cá chạch bắt được xong, lại rửa chân. Lúc đang dựa vào Quế Hương để mang giày dép, Tảm Lao Yên cẩn thận bước lên nơi khô ráo, nhẹ nhàng đi tới.

“Rất nhiều cá sao?” Nàng khẽ giọng hỏi Đỗ Quyên.

“Hoàn hảo. Cá chạch nhiều hơn một chút.” Đỗ Quyên cười trả lời.

Tay không đánh người mặt tươi cười, người ta lấy lễ đãi, nàng cũng không thể trầm mặt.

Chỉ là nàng lại không muốn đối mặt với nàng ở đây, nên cầm lấy rổ trên tay Hoàng Ly, cười nói: “Ngươi ở đây xem. Ta lại đi bắt cá chạch.”

Đang định đi, phát hiện bên hồ đều ướt, vội thuận tay đem thùng gỗ nhắc tới một bên, dặn Hoàng Ly nhìn, đừng để cho người ta đổ đi, nói bên trong có cá, rồi cùng Quế Hương đi.

Nàng muốn đi xa chút, đi tới đầu bên cùng Nhị Nha các nàng.

Đoán chừng phía sau không nghe được, Quế Hương bắt đầu nói thầm, nói Tảm Lao Yên huênh hoang, bộ dáng khinh người vân vân.

Đỗ Quyên không vui nói: “Ngươi lại nói! Người ta còn tưởng là ta dạy ngươi nữa.”

Đang nói, bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng thét chói tai.

Đỗ Quyên quay đầu, chỉ kịp nhìn thấy một bóng người đứng không vững, hai tay quơ lung tung, sau đó ngã xuống, không phải ngã ra phía sau, mà là ngã về phía trước vào trong nước.

Chợt nghe “phanh” một tiếng, bọt nước văng khắp nơi.

Là Tảm Lao Yên!

Trong nháy mắt Đỗ Quyên dại ra, thầm nghĩ sao đứng cũng đứng không yên?

Nhất thời, bên hồ vang lên tiếng thét chói tai, tiếng hô vang dội.

Hồng Linh ham chơi, lúc ấy đang ngồi xổm bên bờ hái xương bồ, phát hiện tiểu thư không đúng, đã không kịp đỡ; Hoàng Ly được nhị tỷ tỷ ủy thác trông coi thùng cá, bởi sợ đám con nít đổ nó, cá rơi xuống nước không bắt lại được, nên thận trọng xách nó đi xa chút, bởi vậy cũng không ở bên cạnh.

Trong chốc lát, Tảm Lao Yên đã nằm sấp trong nước.

Hồng Linh liều mạng nhảy xuống nước đỡ tiểu thư, nhưng không biết là Tảm Lao Yên bị té hôn mê hay là sặc hôn mê, không có sức lực gì. Cả người nàng mềm mại ướt đẫm, chìm xuống giống như một bao cát lớn, Hồng Linh ra hết sức bú sữa mẹ tận lực nâng nàng lên mặt nước, tay mềm rũ vừa trượt, lại “phanh” một tiếng lần thứ hai rơi xuống nước.

Hồng Linh khóc lớn lên.

Tiếng kêu cùng nhau, trong mương Lâm Xuân phản ứng nhanh nhất, lập tức quay đầu tiến lên; Hoàng Ly, Hoàng Tiểu Bảo, Hoàng Tước Nhi cách gần đó đều chạy tới.

Đỗ Quyên cũng cùng Quế Hương quay đầu nhìn xem là chuyện gì.

Đến phụ cận vừa nhìn, không khỏi ngạc nhiên ——

Chỉ thấy phiến đá xanh kia đã trượt xuống nước!

Đây thật là thấy quỷ!

Phiến đá này ở bên bờ đã rất nhiều năm, nếu không ổn định, làm sao giặt đồ?

Không nói Đỗ Quyên nghi hoặc, chỉ nói Lâm Xuân hai ba bước kích động nhảy vào ao nước, cùng Hoàng Ly Hồng Linh hợp lực đỡ Tảm Lao Yên dậy. Nhìn kỹ thì dù chưa hôn mê, lại uống vài ngụm nước dơ, không kiềm nổi ho khan, bị sặc nghẹn, hình dung tán loạn chật vật, nào có chút lịch sự tao nhã vừa rồi!

Hồng Linh khóc không ngừng, vừa kêu tiểu thư.

Hoàng Tước Nhi vội rửa tay, cúi người ngồi xổm trước mặt Tảm Lao Yên, gọi Hoàng Ly đỡ nàng nằm sấp trên lưng mình, “Mau trở về thay quần áo, lỡ bị lạnh cũng không tốt. Hoàng Ly ngươi cũng cùng Hồng Linh trở về thay quần áo đi.”

Hoàng Ly vội giúp đỡ, cẩn thận nâng.

Lúc này Hoàng Nguyên nghe thét chói tai, cũng chạy ra ngoài.

Thấy Tảm Lao Yên cả người ướt đẫm, ghé vào lưng Hoàng Tước Nhi, sắc mặt đại biến, “Đây là có chuyện gì? Sao lại rơi vào trong nước?”

Một trận bước nhanh chạy tới, kéo tay nàng khẩn trương hỏi: “Ngươi thế nào rồi?”

Đỗ Quyên nhìn trong lòng băng lãnh, hơn nữa trực giác không ổn.

Cuối cùng Tảm Lao Yên thở thông, nhìn Hoàng Nguyên khẽ lắc đầu, tỏ vẻ không có việc gì.

Hoàng Nguyên thấy nàng chật vật thê thảm, bộ dáng như không có chuyện gì, vội để đại tỷ cõng nàng trở về thay quần áo, còn mình xoay người lại, lại đem lời vừa rồi hỏi Hồng Linh.

Lời Hoàng Nguyên nói cũng chính là chuyện mọi người muốn hỏi.

Một con mương nhỏ như vậy, lại có nhiều người chung quanh, sao lại rơi xuống nước chứ?

Mà Hồng Linh lúc Hoàng Nguyên hỏi lần thứ nhất, nàng không bình thường, ngơ ngác nhìn chằm chằm nơi phiến đã kia trượt đi, không biết nghĩ cái gì.

Đợi Hoàng Nguyên hỏi lại, nàng mới giật mình tỉnh lại.

Thân mình nàng run nhè nhẹ, mặt đầy lệ, bỗng nhiên chuyển hướng Đỗ Quyên, rống lên: “Là ngươi! Ngươi cố ý đúng không? Ta còn tưởng rằng ngươi hảo tâm, xách thùng nước xuống để tiểu thư đứng lên phiến đá. Ai ngờ là làm bộ tốt bụng, ngầm tính kế tiểu thư. Sao ngươi có thể làm như vậy?”

Đỗ Quyên nghe xong trước ngẩn ngơ, sau cười rộ lên.

Quả nhiên tới rồi, thật là bình địa khởi phong ba!

Lâm Xuân giận dữ nói: “Ngươi dám nói bậy!”

Hoàng Tiểu Bảo cũng không vui nói: “Cô nương nhà ngươi rơi xuống nước là không hay nhưng cũng không thể tùy tiện vu người. Sao lại do Đỗ Quyên làm hại?”

Hoàng Nguyên cũng nói: “Hồng Linh, ngươi nói bậy cái gì?”

Hồng Linh thấy không có ai tin lời của nàng, vừa tức vừa gấp, chỉ vào những vệt trượt dài do phiến đá để lại hô: “Các ngươi xem này: Phiến đá bị người di chuyển qua, nếu là còn ở chỗ cũ, chắc chắn sẽ không trượt xuống. Vừa rồi chỉ có nàng ở đây, nhìn thấy tiểu thư tới, còn cố ý gọi tam cô nương đem xách thùng đi, không phải nàng thì là ai?”

Lâm Xuân ở trong nước, Hoàng Nguyên ở trên bờ, đều lên một lượt xem xét.

Quế Hương lại mắng: “Bản thân không tiền đồ, ngay cả đứng cũng đứng không vững, còn vu khống người tốt! Chúng ta ở đây người đến kẻ đi, cũng không có ai rớt xuống nước, sao chỉ có các ngươi vừa tới là rơi xuống nước? Không có bản lĩnh thì đừng bỏ trốn, ở nhà làm thiên kim tiểu thư tốt hơn. Cuộc sống nông thôn không phải ai cũng có thể qua...”

Chưa nói xong đã bị Đỗ Quyên trừng mắt quát bảo ngưng lại.

Đỗ Quyên đi qua, cũng không chống đối Hồng Linh, trước xem xét chỗ kia.

Quả nhiên thấy chỗ đặt phiến đã ban đầu lõm vào, nếu phiến đá đặt bên trong đó, khẳng định không thể trượt xuống nước, rõ ràng có người nâng phiến đá lên rồi đặt lên bên cạnh bờ ao phía trước. Bởi vì địa hình bên hồ hơi nghiêng, cho nên người đứng lên, phiến chịu lực lớn sẽ nhanh chóng trượt vào nước.

Hoàng Nguyên và Lâm Xuân hiển nhiên cũng nhìn ra điểm ấy, đều nhíu mày.

Hồng Linh bị Quế Hương mắng, tức giận đến khóc nói: “Các ngươi, các ngươi khi dễ người!”

Hoàng Nguyên trầm mặt quát: “Hồng Linh, sự tình chưa biết rõ ràng, ngươi đừng lung tung vu hãm người. Ngươi đây là nói Tảm cô nương chọc phiền toái! phẩm tính Đỗ Quyên ra sao, ta không rõ ràng hơn ngươi sao? Ngươi nói nữa, đừng trách ta phạt ngươi!”

Hồng Linh ủy khuất không dám nói nữa.

Đỗ Quyên nói với Lâm Xuân vẫn đang đứng trong nước: “Moi phiến đá lên đi.”

Lâm Xuân gật gật đầu, trước dùng chân ở trong nước sờ soạng một hồi, sau đó cúi người xuống nước dùng sức một cái, chuyển táng đá đó rời mặt nước.

Vừa định xê dịch đến bên bờ, lại nghe Đỗ Quyên nói: “Đợi một chút.”

Hắn vội ngừng lại, xem nàng muốn làm gì.

Đỗ Quyên nói với Hồng Linh: “Ngươi nhìn thấy không? Hòn đá này có bao lớn, muốn di chuyển nó phải phí rất nhiều sức. Trừ bỏ Lâm Xuân, ai cũng đừng nghĩ âm thầm di chuyển nó. Nhiều người ở đây như vậy, ta muốn chuyển nó, người ta nhìn không thấy sao? Vì nguyên nhân này, ta mới không hoài nghi ngươi, bằng không ta còn tưởng rằng chủ tớ các ngươi “Trông coi tự đạo”, cố ý ngã xuống nước hại ta đó!”

Mọi người xem về phía Lâm Xuân, quả nhiên hắn đang cố hết sức chuyển nó, mặt đỏ lên, trên cánh tay nổi gân xanh, vì thế sôi nổi gật đầu.

Hắn luyện võ nhiều năm, khí lực không thể coi thường.

Lâm Xuân để phiến đá xuống, thở ra một hơi nói: “Táng đá này có hơn hai trăm cân.”

Nhưng Hồng Linh càng thêm khẳng định nói: “Cho nên ta mới nói là ngươi. Không phải ngươi cũng luyện võ sao? Ngươi không cần giống như hắn phải khiêng lên, chỉ là lôi một chút, người khác chuyển không được, nhưng với ngươi không phải là chuyện nhỏ sao?”

Đỗ Quyên nghe xong ngẩn ngơ, sao cảm giác rất có đạo lý?

Quế Hương không chịu, nàng nói: “Phóng thí! Ta vẫn cùng Đỗ Quyên ở chung, nếu nàng di chuyển cục đá, sao ta không biết?”

Hồng Linh hận thù nói: “Các ngươi căn bản chính là một phe, kêu ta làm sao phân biệt? Vừa rồi ta còn nghe ngươi mắng tiểu thư khinh người nữa.”

Quế Hương giận dữ, muốn tới gây với nàng.

Đỗ Quyên ngăn nàng lại, nghiêm mặt nói với Hồng Linh: “Ta không có động tới phiến đá! Ngươi muốn vu hãm ta thì lấy chứng cớ ra. Nha môn tra án còn muốn chứng cớ đó, chẳng lẽ nhìn ai giống người xấu là định tội người ta?”

Lâm Xuân cũng trầm mặt nói: “Đỗ Quyên không có khả năng làm việc này!”

Lúc này, đám nhóc lớn nhỏ cũng bất chấp bắt cá, đều vây quanh.

Hòe Hoa và Nhị Nha cũng tới, đều nói Đỗ Quyên không phải người như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.