Điền Duyên

Chương 248: Chương 248: Tương lai ấm áp




Lâm Đại Mãnh nhìn đứa cháu đã trưởng thành, nhưng khuôn mặt như trước vẫn còn vẻ ngây thơ, nhịn cười nói: “Ngươi có có nhớ cha ngươi hay không ta không biết, nhưng cha ngươi nhất định sẽ nhớ ngươi. Ngươi về nhà một chuyến cũng tốt, cho hắn nhìn thấy ngươi, bằng không hắn ăn ngủ không yên, nói không chừng đòi chạy đến phủ thành thăm ngươi.”

Lâm Xuân vốn định cùng Đỗ Quyên về nhà, mới lấy cớ nói nhớ nhà.

Ai ngờ nói như vậy, trong đầu hiện lên hình ảnh cha mẹ và các huynh đệ, mới phát hiện đã lâu không nghe thấy Đại Đầu cha càm ràm, nhất thời lòng tưởng niệm dâng lên—— thật muốn về tới ngay lập tức.

Hắn hoài niệm nói: “Ta chính là nghĩ như vậy. Ta cũng nhớ nương nữa!”

Cái này, ngay cả Đỗ Quyên cũng cười văng lên, nhìn hắn lại có chút không đành lòng.

Tựa Hoàng Tiểu Bảo, Lâm Xuân, bao gồm cả Đỗ Quyên nàng, mặc dù chỉ là đứa nhỏ gia đình nông dân, bình thường quen chạy nhảy, nhưng đều được cha mẹ phủng ở lòng bàn tay lớn lên, đối với cảm tình gia đình mạnh mẽ hơn đứa nhỏ nhà giàu nhiều. Đứa nhỏ gia đình nhà giàu bởi vì lễ pháp trói buộc, từ lúc sinh ra đã bị hạ nhân vây quanh hầu hạ, cảm tình với thân nhân không nồng đậm như vậy.

Ở tuổi của Lâm Xuân bây giờ, ở kiếp trước nàng đang là học sinh trung học.

Đi học xa nhà như vậy, tương đương ở nội trú trong trường.

Nàng liền đối với hắn dặn dò: “Mấy ngày nay ngươi tìm hiểu đại khái tình huống thư viện, sau đó cùng chúng ta trở về một chuyến, đem tình hình nói rõ ràng với cha mẹ ngươi, làm cho bọn họ thấy ngươi, trở ra bọn họ cũng an tâm.”

Lâm Xuân gật đầu, thầm có quyết định.

Đỗ Quyên còn nói, muốn nhân cơ hội này giúp hắn đem đệm chăn quần áo giày dép, ngay cả đồ mùa đông đều chuẩn bị tốt, đỡ phải đến lúc cần lại không có đồ dùng.

Phùng Thị cũng vội vàng gật đầu, nói: “Nói rất đúng. Dù sao chúng ta cũng nhàn rỗi, giúp ngươi chuẩn bị mọi thứ xong, trở về thấy mẹ ngươi cũng dễ nói chuyện. Bằng không nàng sẽ trách ta không coi chừng chiếu cố ngươi. Bình thường các ngươi đều giúp đỡ nhà chúng ta.”

Lâm Đại Mãnh nghe xong càng yên tâm, vỗ vai Lâm Xuân nói: “Vậy thì tốt rồi. Ngươi an tâm ở đây đọc sách, qua vài ngày về cùng sư phó ngươi. Ta đi trước một bước, nói cho mọi người biết tình huống, để bọn họ đừng sốt ruột. Hoàng đại nương và Tước Nhi khẳng định nóng nảy, cũng nên nói một tiếng với các nàng.”

Mọi người đều gật đầu nói đúng.

Hoàng Nguyên thấy vì Lâm Xuân ở lại đọc sách, mọi người thân thiết như vậy, trong lòng hơi chua.

Ngắn ngủi nửa tháng công phu, hắn trải qua biến đổi nhân sinh lớn, tâm tính cũng nhanh chóng thay đổi.

“Lâm Xuân, đừng không tiền đồ như vậy! Lúc lần đầu tới đây, ta mới 9 tuổi. Ngươi đã bao lớn còn nói nhớ nhà, không sợ người ta chê cười!”

Hắn nhớ tới năm xưa mới tới phủ thành, thực không phải tư vị.

Đỗ Quyên vội giải thích: “Ngươi mới đến chắc cũng là nhớ nhà đúng không? Thời gian dài mới đỡ hơn. Lâm Xuân chưa từng đi xa, chưa từng rời cha mẹ, mới bắt đầu không quen cũng là bình thường. Về sau chắc chắn sẽ không. Hắn và Cửu Nhi có khi ở trên núi mấy ngày, trước nay gan không nhỏ không sợ hãi, nhớ nhà chỉ là không quen mà thôi.”

Hoàng Nguyên thấy nàng một bộ bao dung bảo hộ, cảm giác thập phần quái dị.

Phảng phất, Lâm Xuân mới là đệ đệ của hắn, hoặc là con cháu.

Lâm Xuân từ nhỏ đã quen biểu hiện chỉ bảo bao dung của Đỗ Quyên, bởi vậy không lưu tâm, chỉ cười ngây ngô, còn hơi mang chút ngượng ngùng, cũng cảm thấy mình nhớ cha mẹ thật không có tiền đồ.

Hoàng Tiểu Bảo đối với chuyện Lâm Xuân có thể đi thư viện đọc sách, thập phần hâm mộ.

Hoàng Ly cũng rất hâm mộ, oán giận nói mình không phải là con trai, không thể đến trường.

Hoàng Nguyên trong lòng vừa động, nói: “Đây cũng không phải là việc khó gì. Chờ ta trở về, ta không biết làm ruộng trồng trot, thì ở trong thôn mở tư thục, dạy đám trẻ trong thôn đọc sách. “Học vô trưởng ấu” (sự học không phân già trẻ), Tiểu Bảo ca ca cũng có thể đi học. Hoàng Ly ngươi càng không cần gấp, ta ở nhà lúc nào cũng có thể dạy ngươi.”

Đỗ Quyên vỗ tay nói: “Ta đang có ý này.”

Lâm Đại Mãnh và Nhậm Tam Hòa liếc nhau, đập bàn cười to nói: “Đây chính là chuyện tốt! Cháu, cứ quyết định như vậy đi. Ta đi về trước tìm người xây dựng tư thục. Nhà các ngươi quá nhỏ, khai giảng đường khẳng định không được. Nhà chúng ta có chỗ, chỉ sợ ngươi ở nhà người khác không quen, vẫn nên xây nhà khác tốt một chút. Thôn Thanh Tuyền cái khác không có, đầu gỗ cục đá thì rất nhiều. Thợ mộc, thợ đá, thợ ngói cũng không thiếu, xây một gian học đường thực dễ dàng. Đây cũng là chuyện tốt, nói vậy mọi người đều vui vẻ hỗ trợ, xây lên rất nhanh. Ngươi dạy đám trẻ trong thôn đọc sách, mọi người sẽ giao phí dụng. Có bạc giao bạc, không bạc thì cho lương thực, một năm ăn mặc chi phí đều không cần lo. Ngươi gia trồng trọt cũng không cần ngươi bận tâm, đều có người hỗ trợ.”

Hắn thân là lý chính, lại có chút kiến thức năng lực, Hoàng Nguyên bất quá chỉ đề một câu, trong chớp mắt hắn đem tất cả hạng mục sự việc đều an bài thỏa đáng, vì thôn Thanh Tuyền sắp kế hoạch tương lai.

Vừa nói, vừa xoay mặt nịnh nọt Hoàng lão cha và Hoàng Lão Thực nói: “Lão cha, Lão Thực huynh đệ, nhìn xem cháu trai kìa —— Hoàng gia ra người, thôn chúng ta sẽ có danh vọng! Ai so được chứ? Tương lai thi cử nhân tiến sĩ càng ghê gớm hơn!”

Hoàng lão cha nghe xong mười vạn lỗ chân lông trên người đều chỉnh tề dễ chịu, thoải mái cực.

Một bụng phiền muộn bởi vì kiện tụng mấy ngày nay không cánh mà bay, mối lo cho con gái và cháu ngoại cũng quên bẵng, chỉ biết cười, nét mặt già nua như đóa cúc hoa nở rộ.

Cười còn không quên liếc nhìn Phùng Trường Thuận, thần sắc thập phần đắc ý —— Hoàng gia rốt cuộc có người vượt qua Phùng gia.

Phùng Trường Thuận biết tâm tư hắn, thâm thuý cười nói: “Thân gia, ngươi nhìn chằm chằm ta làm chi? Nguyên Nhi tốt, đó cũng là cháu ngoại ta, trên mặt ta cũng có quang. Ta mới không keo kiệt như vậy đâu, vì hắn là cháu trai Hoàng gia ngươi mà mất hứng. Cháu trai này không phải của hai ta sao!”

Mọi người nghe xong đều cười ha ha.

Hoàng lão cha cảm thấy thân gia dùng cách khác biểu lộ sự chịu thua với mình, càng cao hứng.

Hoàng Lão Thực và Phùng Thị nhìn chằm chằm con trai không khác gì kẻ dở hơi vậy.

Đỗ Quyên nhìn thấy thần sắc của bọn họ, cố ý giận dữ nói: “Hoàng Ly, từ nay về sau nhà chúng ta thêm một thiếu gia, ba tỷ muội chúng ta đều phải đứng qua một bên. Nha đầu trưởng thành là con người ta, nhi tử mới là của chính mình, có thể rạng rỡ môn hộ. Ngươi suy nghĩ xem cha mẹ sẽ như thế nào? Có ăn ngon uống ngon khẳng định dành cho hắn trước, ngày lành không có rồi!”

Đây là lời năm xưa Hoàng lão cha nói.

Hoàng Ly nghe xong nhất thời nóng nảy, chạy đến bên người Hoàng Lão Thực, ôm hắn cánh tay lắc lắc chu môi nói: “Cha, không cho ngươi thiên vị ca ca, phải thương ta như trước!”

Hoàng Lão Thực cười không khép được miệng, nói chuyện lưu loát, “Không thiên vị, đều thương!”

Phùng Thị đứng dậy thu thập bát đũa, thấy vậy quát tiểu khuê nữ nói: “Đã lớn như vậy, còn ra bộ dáng gì! Còn không thu bát đó, giữ lại một buổi tối ngươi liếm sạch bát hả?” Vừa liếc Đỗ Quyên, “Ngươi chỉ nói bừa! Ngươi không khi dễ đệ đệ ngươi đã là chuyện tốt rồi.”

Đỗ Quyên nhanh chóng đứng dậy hỗ trợ, vừa kêu oan: “Ta có bản lĩnh khi dễ hắn sao?”

Người đệ đệ không phải là đèn cạn dầu, nàng muốn khi dễ cũng khó.

Hoàng Tiểu Bảo nhìn có chút hả hê nói: “Sao ngươi không bản lĩnh chứ? Một ngày nào đó ngươi và Hoàng Ly đè Hoàng Nguyên dưới đất đánh một trận, ta không hề ngạc nhiên.” Lại hướng Hoàng Nguyên đnói, “Đến lúc đó ta hỗ trợ ngươi.”

Mọi người nghe xong lần nữa ầm ầm cười to.

Hoàng Nguyên cũng cười.

Đối mặt với cảnh tượng ấm áp này, hắn cũng kiêu ngạo, nhưng nhiều nhất là được coi trọng, tất cả cố gắng đều có người để ý, vui sướng hay khó khăn đều có người chia sẻ, những điều này trước đây hắn chưa từng thể nghiệm.

Trong đầu hắn không tự giác hiện lên cảnh tượng sinh hoạt nông gia, một ngôi nhà tranh với hàng rào bằng trúc, gà gáy chó sủa, huynh đệ tỷ muội hòa thuận thân thiết, lại có lãng đãng tiếng đọc sách lọt vào tai...

Tỉnh lại từ trong mơ màng, 3 mẹ con nàng thu dọn bàn sạch sẽ, rót trà đến.

Đỗ Quyên đầu tiên bưng một ly nước trắng cho Hoàng lão cha, nói: “Gia gia, ngươi còn đang uống thuốc, đừng uống trà. Tiểu dượng lúc trở lại, săn mấy con vịt, ta đang nấu canh, buổi tối ngươi uống một chén.”

Hoàng lão cha vội gật đầu tiếp nhận cái cốc, bộ dáng vui vẻ.

Hoàng Ly rót trà cho những người khác. Đang uống, bên ngoài một quan sai đến tìm Lâm Xuân, nói ngự sử đại nhân cho mời.

Mọi người nghe xong hai mặt nhìn nhau.

Hoàng Nguyên vội đi ra ngoài hỏi chuyện gì.

Người tới rất cung kính trả lời: “Tiểu nhân cũng không biết, chỉ phụng mệnh đến thỉnh Lâm tiểu đệ đi thư viện, đại nhân và các vị phu tử đều ở đó chờ.”

Lâm Xuân nghe xong tuy nghi hoặc, nhưng không kích động, nói với đám người Lâm Đại Mãnh: “Ta đi xem sao. Đại nhân chắc chắn có chuyện muốn hỏi.”

Đỗ Quyên không yên lòng, ý bảo Hoàng Nguyên đi cùng hắn.

Hoàng Nguyên khó xử nói, hắn cần đi ra ngoài tìm Trần Thanh Đại.

Đỗ Quyên nghe thế mới nhớ tới, ngay cả hắn đi ra ngoài cũng không yên lòng.

Cuối cùng, vẫn là Lâm Đại Mãnh bồi Lâm Xuân đi thư viện.

Lúc này, Hoàng Nguyên mới chịu động thân, Đỗ Quyên vội nói nàng đi với hắn.

Hoàng Lão Thực, Phùng Thị cũng không yên lòng Hoàng Nguyên. Hoàng Lão Thực nói hắn cũng đi. Hoàng lão cha đưa ánh mắt ném về phía Nhậm Tam Hòa —— do hắn đi theo Hoàng Nguyên là thỏa đáng nhất, nhưng hắn không dám mở miệng làm phiền Nhậm Tam Hòa.

Thấy vậy, Nhậm Tam Hòa không vui nói: “trước đây hắn đều qua như vậy, hiện tại các ngươi không yên long, vậy sau này phải làm thế nào đây?”

Hắn không muốn giống như tên tùy tùng che chở cho đứa con trai Hoàng gia mới nhận về. Hắn chỉ muốn canh chừng Đỗ Quyên. Lại nói, sáng hôm đó thái độ ngự sử đại nhân rất kỳ quái, làm cho hắn có chút bất an.

Hoàng Nguyên vội nói hắn có tên tiểu đồng Lý Khánh bồi là được, không cần làm phiền tiểu dượng; còn nói một đám người còn ở khách điếm, hắn không yên tâm mà đi; có tiểu dượng canh chừng, hắn có thể an tâm ra ngoài tìm người.

Nhậm Tam Hòa nghe xong hài lòng gật đầu, nói nam tử hán nêncó đảm đương như vậy.

Đúng lúc này, Tảm Hư Cực tới.

Hắn đặc biệt dẫn rất nhiều tùy tùng đến, nói cùng Hoàng Nguyên đi tìm người.

Hoàng gia nhất thời vô cùng cảm kích, Đỗ Quyên cũng bận rộn tạ hắn.

Tảm Hư Cực nhìn nàng mỉm cười nói: “Hoàng cô nương không cần khách khí. Ta và Hoàng huynh từ trước đến nay thân như huynh đệ, giúp một tay cũng là nên. Ta cũng thường có chuyện làm phiền hắn.”

Đỗ Quyên nghe xong cao hứng cười.

Mặc kệ như thế nào, có một hai bạn thân chi giao, luôn không sai.

Nhậm Tam Hòa thấy ánh mắt Tảm Hư Cực lòe lòe nhìn Đỗ Quyên, mặt trầm xuống, lập tức nói với Hoàng Nguyên: “Nếu như vậy, các ngươi nhanh chóng đi đi. Tiếp tục trì hoãn, Trần cô nương chạy xa hơn, càng khó tìm.”

Hoàng Nguyên thấy hắn biến sắc mặt, thầm đoán được lý do, vội vàng đứng dậy cáo từ cha mẹ, gia gia, kéo Tảm Hư Cực đi.

Đợi người đi hết, Đỗ Quyên hầu hạ gia gia nghỉ ngơi trước, sau đó mới cùng Hoàng Ly đi tới nhà bếp khách sạn dạy đầu bếp, vừa chuẩn bị cơm chiều.

Lúc chạng vạng, Lâm Đại Mãnh và Lâm Xuân trở lại.

Lâm Đại Mãnh đầy nét vui mừng, Lâm Xuân cũng mỉm cười, vừa nhìn là biết có chuyện tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.