Điền Duyên

Chương 140: Chương 140: Ước hội




Đúng lúc này, Triệu Cần mang theo Phùng Chí Tài và Phùng Chí Minh đi ra.

     

Phùng Chí Tài cao hứng chào hỏi Phùng Thị và Đỗ Quyên, hỏi các nàng làm sao đến được tư thục.

     

Có thế Phùng Thị mới thu hồi tâm thần, cùng cháu nói duyên cớ.

     

Phùng gia huynh đệ dĩ nhiên cao hứng vạn phần.

     

Dương Nguyên nhìn hai mẹ con nói đùa với huynh đệ Phùng gia, nói với Triệu Cần: “Ta nhìn giống biểu ca nàng sao?”

     

Triệu Cần đưa mắt qua hai người một lần, ngạc nhiên nói: “Thật là có điểm giống đó. Có phải hay không Tiền Ngũ?” Dùng cánh tay lay Tiền Ngũ.

     

Tiền Ngũ cũng quan sát một hồi, gật đầu nói: “Là giống. Trước đây sao không phát hiện ta.”

     

Dương Nguyên liền cười, nói khó trách Đỗ Quyên nhận lầm người.

     

Về phần bộ dạng có phần giống huynh đệ Phùng gia, hắn căn bản không để trong lòng.

     

Tiểu Tư thấy mẹ con Phùng Thị quả nhiên là đến tìm người, bài trừ khả năng là mẹ mìn, yên lòng thúc giục thiếu gia đi về.

     

Lúc sắp đi, Dương Nguyên mỉm cười cáo biệt Đỗ Quyên.

     

Không ngờ ánh mắt vừa chuyển bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của Phùng Thị.

     

Hắn giật mình, lễ độ gật đầu chào nàng.

     

Phùng Thị nhất thời nước mắt tuôn như mưa.

     

Đỗ Quyên nhìn đám người Dương Nguyên đi về phía trước một đoạn ngắn, sau đó rẽ vào một con hẻm khuất bóng, mới kéo Phùng Thị nói: “Nương, biểu ca, chúng ta đi thôi. Bà ngoại và tiểu di đang chờ đó.”

     

Phùng Thị lung tung đáp ứng, mấy người đi về hướng Hắc Sơn tửu lâu.

     

Đến tửu lâu, Phùng bà mụ quan sát vẻ mặt Phùng Thị, thầm than.

     

Nàng liền hỏi: “Tú Anh, ăn cơm xong ngươi muốn đi đâu?”

     

Phùng Minh Anh cười nói: “Trấn Hắc Sơn bao lớn, còn có thể đi đâu? Từ đầu đường dạo đến cuối phố, dạo xong thì xong rồi.”

     

Phùng Thị lại nói: “Nương, không phải lúc nãy ngươi nói muốn tới nhà mợ ba xem sao? Gọi Minh Anh bồi ngươi đi đi. Đỗ Quyên lần đầu ra ngoài núi, ta mang nàng đi một vòng, đi dạo cũng không chừng muốn mua gì đó.”

     

Phùng bà mụ cười nói: “Ta đang định nói đi. Đã như vậy, mẹ con ngươi chậm rãi dạo. Ta và Minh Anh đi tới nhà mợ ba ngươi.”

Phùng Minh Anh định kháng nghị, Phùng bà mụ đã sẵng giọng: “Hai năm ngươi không về đây. Lúc này tới mà không đi thăm mợ ba ngươi? Uổng cho nàng thương ngươi bao năm qua.”

     

Phùng Minh Anh bất đắc dĩ, đành phải đáp ứng.

     

Rồi không nhịn được nhìn Phùng Thị và Đỗ Quyên hỏi: “Chúng ta đi chung tốt hơn, sao phải chia làm hai đường?”

     

Đỗ Quyên đoán Phùng Thị có tính toán khác, cho nên lấy mình làm tấm mộc, nên phối hợp nói: “Tiểu di, ta sợ nhất tới nhà người ta làm khách. Xin ngươi thương xót, đừng kéo ta đi .”

     

Phùng Minh Anh nghe xong cười, liếc nàng một cái, nói: “Tùy ngươi!”

     

Kỳ thật nàng cũng không muốn đi, bởi vậy hiểu tâm tình Đỗ Quyên.

     

Ăn cơm xong, Phùng bà mụ thanh toán tiền, mang theo đám người Phùng Minh Anh đi trước.

     

Phùng Thị ngồi yên một lúc, phảng phất như hạ quyết định, nói với Đỗ Quyên: “Đỗ Quyên. Nương... Nương có có tâm sự muốn nói với ngươi. Chúng ta tìm một chỗ không người đi.”

     

Đỗ Quyên trong lòng “lộp bộp”, thầm nghĩ “Chẳng lẽ nương muốn đem chuyện mất nhi tử nói cho ta biết?”

     

Trên mặt lại thận trọng, nói: “Nương, chúng ta đi ra ngoài tìm.”

     

Vì thế, hai mẹ con rời tửu lâu, đi vòng quanh tiểu trấn tìm chỗ.

     

Nhìn quanh bốn phía xong, Đỗ Quyên dẫn Phùng Thị đi tới một trấn nhỏ sau lưng Hắc Sơn, tới một tảng đá ngồi xuống.

     

Nơi này chẳng những yên tĩnh còn rất thoải mái. Chung quanh đều ở trong tầm mắt, không cần lo lắng có người rình mò nghe các nàng nói chuyện. Dưới chân núi chính là trấn Hắc Sơn, các kiểu nóc nhà cao thấp trải ra một mảng lớn. Trên quan đạo dưới chân núi, có hai ba xe hoặc đám người lác đác đi qua, làm cho người kinh ngạc với lưu lượng người ở trấn nhỏ này.

     

Sau giờ ngọ, ánh nắng đem núi đá nóng lên ấm áp, ngồi không sợ thành băng.

     

Phùng Thị rất hài lòng nơi này, chậm rãi ngồi cùng Đỗ Quyên nói tới chuyện năm xưa.

     

Nàng nói ngày đó mình ở trên núi sinh một đôi song bào thai, sau khi sinh bị hôn mê, để sói tha nhi tử đi. Nhưng căn cứ tình hình nàng truy tìm sau đó, nhi tử cũng không có bị sói ăn mất. Bởi vậy chuyện này luôn ám ảnh trong lòng, luôn muốn tìm nhi tử trở về. Thẳng đến khi Phùng Trường Thuận vào núi...

     

Nói đến cuối cùng, Phùng Thị vội vàng nắm lấy cánh tay Đỗ Quyên, khóc nói: “Đỗ Quyên, nương dám khẳng định, Dương gia tiểu thiếu gia kia chính là đệ đệ ngươi. Nương là người vô dụng, nhìn thấy hắn liền choáng váng, không biết phải nói như thế nào. Nương biết ngươi là người thông minh, nhất định có thể nghĩ ra biện pháp. Đỗ Quyên, ngươi nhất định phải giúp nương đưa đệ đệ về. Ngươi không phải nói, ngươi vẫn cảm thấy có đệ đệ sao? Chính là hắn nha...”

Đỗ Quyên vội vàng trấn an nàng, “Nương đừng nóng vội, từ từ nói.”

     

Nàng không khỏi bội phục Phùng thị, xem như nhanh trí, nghĩ ra lý do song bào thai thoái thác, ra mặt cho mình.

     

Nàng vốn thông minh, hơn nữa vẫn còn con nít, tiếp xúc với Dương Nguyên dĩ nhiên tiện hơn Phùng Thị. Bất quá điều này cho nàng danh chánh ngôn thuận lấy cớ, có thể công tư trọn vẹn đôi đường, quan sát Dương Nguyên rốt cuộc có phải là Lý Đôn hay không.

     

Nghĩ xong, nàng nói với Phùng Thị: “Hèn chi ta thấy hắn quen quen, giống tiểu cữu cữu, còn có chút giống cha. Nhưng là nương, việc này ta không thể nói ra được. Không có bằng chứng, nếu đến Dương gia đòi người, người ta khẳng định không tiếp thu, sau này còn đề phòng chúng ta.”

     

Phùng Thị liên tục gật đầu, nói: “Ông ngoại ngươi cũng nói như thế. Cho nên ta hôm nay chỉ muốn xác nhận hắn, cố chịu đựng không dám lên tiếng. Đỗ Quyên, ngươi có chủ ý gì tốt sao?”

     

Nàng biết trí tuệ của Đỗ Quyên, không cảm thấy mình là nương mà hỏi ý kiến 9 tuổi khuê nữ có gì không đúng.

     

Lúc trước Đỗ Quyên đã suy nghĩ vấn đề này, trong lòng sớm có ý tưởng.

     

Lúc này giả bộ nghiêng đầu tự hỏi một lúc, mới nói với Phùng Thị.

     

Phùng Thị gật đầu không ngừng nói: “Được, tốt. Cứ như vậy. Ngày mai ta lại đến.”

     

Đỗ Quyên lại khuyên nhủ: “Nương, ngươi cũng phải chuẩn bị tâm lý, việc này sợ là không phải hai ba ngày có thể có kết quả, phải từ từ. Ngươi đừng có bộ dáng mất hồn như trước, phải nghĩ thoáng một chút. Bất cứ việc gì cũng có ta, nương cứ coi đi.”

     

Trong lòng Phùng Thị dâng lên niềm hi vọng vô cùng, dễ dàng tiếp nhận lời khuyên, “Yên tâm đi. Trong lòng nương có phán đoán, sẽ không vội.”

     

Hai mẹ con lại thấp giọng nói một hồi mới xuống núi.

     

Trên đường trở về, tinh thần Phùng Thị phấn chấn hẳn lên, sắc mặt tốt hơn nhiều.

     

Đêm đó trở về nhà ông ngoại, Đỗ Quyên tìm biểu ca mượn nghiên mực và giấy, dùng lông gà làm một cái bút đầu cứng, chấm mực vẽ mấy bức hoạ.

     

Buổi tối, Phùng Trường Thuận nghe Phùng Thị nói quyết định của nàng, vội gọi Đỗ Quyên tới.

     

Cẩn thận hỏi ý nghĩ của nàng xong, lại chỉ điểm một phen, mới thở dài nói: “May mà mẹ ngươi có một khuê nữ giỏi giang, coi như là không ăn không khổ.”

Ngày hôm sau, Phùng Thị một mình mang Đỗ Quyên đi trấn trên.

     

Cũng không biết ông ngoại và bà ngoại an bài như thế nào, tiểu di và các mợ không truy vấn, cũng không muốn đi theo.

     

Đi tới trấn Hắc Sơn, đợi đến buổi trưa, Đỗ Quyên và Phùng Thị đi tư thục. Lần này, nàng không tới gần, mà đứng trên đường đối diện tư thục xa xa nhìn.

     

Tan học, Dương Nguyên đảo qua bốn phía nhìn thấy Đỗ Quyên.

     

Hắn vội chạy tới, cười hỏi: “Ngươi tới sớm?”

     

Đỗ Quyên cười nói: “Mới đến một hồi. Nương ta muốn mua đồ, ta đi với nàng mua xong mới tới.” Nói xong quay đầu khẩn cầu Phùng Thị nói: “Nương, ta cùng ca ca này nói chuyện, được không?”

     

Dương Nguyên vội nói vào: “Đại nương, ta và Phùng Chí Tài bọn họ cùng trường. Nhà ta ngay ở trấn trên, là người hồ sen Dương lão gia gia. Ta sẽ chiếu cố Đỗ Quyên muội muội.”

     

Phùng Thị ôn hòa nhìn thiếu niên mỉm cười, có chút hoảng hốt đáp: “Kia... Ngươi đừng có chạy lung tung. Nương qua bên kia nhìn xem. Ngươi... quay đầu nhớ đến tìm nương.”

     

Đỗ Quyên vội nói: “ta đi cửa hàng Lâm gia tìm nương.”

     

Cửa hàng Lâm gia, là cửa hàng do ông nuôi của Đỗ Quyên, Lâm lý chính mở ở ngoài núi.

     

Phùng Thị gật đầu, liếc mắt nhìn Dương Nguyên mới xoay người đi.

     

Ở đây, Dương Nguyên cười nói với Đỗ Quyên: “Đi, ta dẫn ngươi đi chỗ này.”

     

Đỗ Quyên hỏi: “Ngươi không cần về nhà ăn cơm sao? Cha mẹ ngươi có yên lòng không?”

     

Dương Nguyên nói: “Ta đã sớm nghĩ tới việc này, cố ý kêu Tiểu Lục về nhà mang đồ ăn đến. Chúng ta ăn chung.” Nói xong hướng đối diện vẫy vẫy tay, gã sai vặt ngày hôm qua liền nhấc một cái hộp đồ ăn đi tới.

     

Dương Nguyên mang Đỗ Quyên đi, cũng triền núi đó.

     

Sau khi ngồi xuống, Đỗ Quyên nhìn nhìn, vẫn là núi đã ngày hôm qua, không nhịn cười được.

     

Nàng thấy Dương Nguyên mở hộp đồ ăn ra, cũng vội mở hành trang mình mang đến ra, lấy một cái rổ tròn nhỏ tinh xảo ra, bên trong là bánh khoai tây nàng chiên, có ngọt, có mặn, còn có dưa chua hầm thịt vụn.

     

Tiểu Lục thấy rất khinh thường.

     

Dương Nguyên lại ngạc nhiên, gắp một miếng ăn thử, lập tức khen: “Ăn ngon.”

     

Đỗ Quyên cười nói: “Ta làm đó.”

Mắt Dương Nguyên sáng lên, nói: “Thật sự? Ngươi có thể làm?”

     

Tiểu lục nói thầm: “Ngay cả Hương tỷ tỷ ở phòng bếp cũng biết nấu ăn.”

     

Dương Nguyên trừng hắn một cái, nói: “Ngươi đi xuống dưới chờ ta.”

     

Tiểu Lục bị phải đi. Trước khi đi còn oán trách trừng mắt nhìn Đỗ Quyên, thầm nghĩ thiếu gia không biết phát thất tâm phong gì, chạy trên núi cùng một dã nha đầu ăn cơm.

     

Đỗ Quyên giơ rổ lên, nhìn hắn cười nói: “Tiểu Lục ca ca, ngươi cần phải nếm thử bánh này”

     

Tiểu Lục thấy nàng cười rực rỡ như vậy, vốn rất khinh thường bánh nhưng không thể nói lời cự tuyệt, quỷ khiến thần xui cầm lấy một cái, còn khách khí nói cám ơn, bỏ vào miệng cắn một miếng, xoay người đi .

     

Mới đi vài bước, hắn vội vàng quay đầu nói: “Ta lấy thêm hai cái.”

     

Dương Nguyên đang nhìn chằm chằm hắn. Thấy hắn quay đầu, đoạt lấy rổ, sầm mặt nói: “Không phải ngươi chê sao? Vậy thì không cho ăn. Hừ! ta biết ngươi sẽ quay đầu.”

     

Đỗ Quyên nhìn bộ dáng xấu hổ của Tiểu Lục, ha hả cười rộ lên.

     

Nàng khuyên Dương Nguyên nói: “Tiểu Lục ca ca còn chưa ăn cơm, cho hắn mấy cái đi.”

     

Lúc này Dương Nguyên mới đưa rổ ra, ý bảo Tiểu Lục lấy.

     

Lúc này Tiểu Lục không khách khí chút nào cầm năm cái.

     

Trước khi đi, mặt mày hớn hở nói cảm tạ Đỗ Quyên.

     

Lúc này, hắn cảm thấy Đỗ Quyên đặc biệt làm cho người khác vui, khó trách thiếu gia muốn ăn cơm nói chuyện với nàng.

     

Tiểu Lục tới chân núi cách đó không xa ngồi. Nơi này, Đỗ Quyên và Dương Nguyên ăn cơm.

     

Trong hộp đồ ăn của Dương Nguyên, không cần phải nói đều là thức ăn ngon.

     

Nhưng Đỗ Quyên thường ăn món ăn thôn quê, tự mình nấu nên không hiếm lạ.

     

Nàng vừa ăn vửa hỏi, Dương Nguyên trả lời, lý giải không ít tình huống Dương gia.

     

Tỷ như, Dương Nguyên còn có một đệ đệ, năm nay ba tuổi.

     

Đỗ Quyên nghe xong sửng sốt, cười hỏi: “Ngươi còn có đệ đệ nha? Vậy nương ngươi sẽ không thích ngươi có phải không? Từ khi nương ta sinh muội muội ta, liền chăm cho nàng, ta và tỷ tỷ bị bỏ sang một bên .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.