Điền Viên Cốc Hương

Chương 170: Chương 170: Q2 - Chương 35: Diễn trò hay




Cốc Vũ vừa nói xong bọn họ bắt đầu cười khổ, Lí Đắc Giang hỏi: “Cốc Vũ, ngươi sẽ không bảo chúng ta tìm cách chứ, nếu có thể nghĩ đến được, chúng ta...”

Thấy bộ dáng bất đắc dĩ của bọn họ, Cốc Vũ lại nghĩ đến cái mà An Cẩm Hiên gọi là thời cơ, đáng tiếc hắn đi tiệm vải, bằng không có thể hỏi. Hiện tại thôn trang đã đến bước này, Cốc Vũ tính toán trước hết cùng người trong nhà thương lượng, sau đó lại tính toán.”Không thương lượng, Văn thẩm, Nhị bá, Cẩm Hiên ca trước kia hắn nói qua, hiện tại thôn trang thiếu ba mươi, năm mươi lượng bạc, theo lời Trần bá phụ, ra tiền không ra sức sợ là không tốt, vạn nhất không có người nguyện ý ra tiền đều muốn đi làm việc thì sao, tương đương không giải quyết được vấn đề, ra nhiều ra ít cũng không được. Bằng không như vậy các ngươi xem được không, dù sao sang năm chúng ta cũng làm mứt đào, thì mua đào thôn trang, chúng ta giao một phần bạc cho thôn trang trước, áng chừng cũng đủ sửa cầu!”

“Vì sao phải giao trước? Bóng dáng quả đào còn không có thấy a.”

Cốc Vũ thở dài, “Chúng ta đặt cọc trước đào thôn trang, những người khác muốn mua cũng không được, vừa ổn định nguồn đào của chúng ta, thứ hai có thể giải quyết vấn đề thôn trang, cái này không phải là cả nhà cùng vui sao. Chúng ta buôn bán có chút tiền, mọi người tựa hồ có chút đỏ mắt, chúng ta có thể làm được bước này, bọn họ còn có gì để nói.”

Văn thị không có ý kiến, chừng mực nói, “Nói đến cùng cũng là công lao các ngươi, ta có bản sự gì kiếm nhiều tiền như vậy, nên làm thế nào mọi người định đoạt.”

Cốc Vũ không chịu như vậy, “Văn thẩm, không thể nói như vậy, nếu thiếu các ngươi sao được việc, Đại Lâm ca ra vào, còn có ta và Tiểu Hà đều làm việc, mặt khác trọng yếu nhất là ngươi niêm sáp, bằng không mứt đào bị hư rất phiền toái, ngươi nói đúng không là mình kiếm tiền. Nếu ngươi nói như vậy, có ai dám nói gì.”

Lí Đắc Giang cũng như thế nói, rồi trở lại chuyện mua quả đào, “Nói như vậy chúng ta phải ra bao nhiêu bạc mới được? Dù là một nửa cũng phải mấy chục lượng, xem thế này...”

Chuyện này Cốc Vũ đã tới lui cân nhắc qua, trải qua chuyện lần trước không biết có phải mình nghĩ không chu toàn không, hay là cùng mọi người thương nghị, nói sao cũng muốn mạnh mẽ một chút, “Ta đánh giá năm nay sẽ không tốt bằng năm đầu, quả đào đại khái có thể mua từ một trăm hai mươi đến một trăm năm mươi lượng, dựa theo tính toán này, chúng ta có thể ra một phần bạc, tìm người có uy vọng ở thôn trang chứng kiến là được, đến lúc đó đưa bạc cho mọi người.”

Lí Đắc Giang nói, “Ta nghĩ ra khoảng ba mươi lượng, sang năm lúc định giá quả đào bớt chi phí này nọ, bằng đó bạc thôn trang đại khái có thể đủ sửa cầu, nếu ra bảy, tám mươi lượng, người ta còn tưởng rằng chúng ta kiếm nhiều bạc lắm.”

Tiểu Hà ở một bên cũng có chủ ý, “Đến lúc đó không thể giống lần này, lúc hái đào gặp phải phiền toái, vẫn nên nói rõ ràng cùng bọn hắn, lúc đó thôn trang phái ai hái đào đưa tới cho chúng ta!”

Cốc Vũ nghe bọn hắn nói như vậy linh cơ vừa động, “Không được, bây giờ bọn họ dĩ nhiên đáp ứng lanh lẹ, đến lúc đó không có bạc vừa phải làm việc sẽ có câu oán hận, khó mà nói được, làm việc cẩu thả đào ném loạn chúng ta không thu thập được. Đến lúc đó chúng ta nói rõ là không tính tiền công ở bên trong, quả đào quy ra tiền trừ bớt đi, đến lúc đó mời ai chúng ta tự mình định, tiền công chúng ta ra cũng tốt.”

Nói xong này, Cốc Vũ lại vỗ tay nói, “Đúng, chúng ta không nói mua toàn bộ đào, chỉ cần một nửa là được!”

Đại Lâm nhức đầu, “Sao lại một nửa? Lúc này chúng ta bán được, chỉ là quả đào quá ít, sang năm nếu mua toàn bộ đào để làm mứt đào, khẳng định có thể kiếm tiền, nghe Kinh Trập bọn họ nói có đã dự định tốt lắm.”

Cốc Vũ lắc đầu, “Không được, trước kia thôn trang bán một nửa quả đào, thừa lại một nửa chia cho các nhà các hộ, năm nay vì đặc thù, nước lớn cuốn trôi cầu cùng hoa mầu mới nghĩ ra biện pháp như vậy. Giả thiết sang năm chúng ta mua toàn bộ, năm nay mùa đông muốn tu sửa, mùa xuân muốn bón phân, mọi người sẽ không để ý, bởi vì luôn cảm thấy chúng ta ở đây, rừng đào của mình bọn họ lười quản, lúc hái quả đào nếu người ta đi hái một ít chúng ta còn có thể nói lời không xuôi tai? Chúng ta dứt khoát mua một nửa, như vậy cùng năm rồi không sai biệt lắm, các nhà các hộ nghĩ mình vẫn được chia quả đào, mới dễ nói chuyện. Mặt khác, nếu đến lúc đó chúng ta muốn mua thêm cũng có thể mua phần các nhà các hộ được chia, bọn họ có thể lựa chọn ăn quả đào hay bán lấy tiền, trong lòng tự nhiên cao hứng.”

Lí Đắc Giang cười ha ha, “Cốc Vũ, không có ngươi thì nghĩ không ra mưu ma chước quỷ!”

Sự tình định như vậy, Lí Đắc Giang và Lí Đắc Tuyền đi tìm Trần Vĩnh Ngọc, đem biện pháp nói Trần Vĩnh Ngọc xem bên kia nói như thế nào.

Không lâu, lại nghe tiếng thanh la, xem ra tối hôm nay mọi người phải đi ra dưới cây cổ thụ.

Không lâu sau Lí Đắc Tuyền trở về, xoa tay cười, “Bên kia tự nhiên là đáp ứng, Trần bá phụ ngươi đang vì việc này phát sầu, chỉ là như thế này chúng ta có chút mạo hiểm, vạn nhất sang năm quả đào không tốt phải làm sao bây giờ?”

Cốc Vũ lúc đó thật không nghĩ tới vấn đề này, nhưng nàng nắm chắc, “Trồng đào bình thường đều là một năm tốt một năm không tốt, người ta nói năm lớn năm nhỏ, nếu sang năm thật sự không tốt coi như chúng ta xui, lại nói chúng ta trả ba mươi lượng không nhiều lắm, quả đào không có còn có năm sau a, chỉ là tiền đặt cọc đào thôi, phải nên đặt. Huống hồ vì người thôn trang, chúng ta mạo hiểm phiêu lưu cũng nên, mứt đào lần trước chẳng phải chúng ta mạo hiểm sao?”

Bên ngoài truyền đến tiếng cười lanh lảnh, Cốc Vũ đi ra ngoài thấy là Trần Vĩnh Ngọc và Lí Đắc Giang, hai người thấy tươi tắn hơn. Nhìn thấy Cốc Vũ, Trần Vĩnh Ngọc khen, “Cốc Vũ, ngươi giúp thôn trang đại ân, mọi người cảm niệm ân tình của các ngươi, còn chưa từng có nghe nói đạo lý đồ chưa đến tay, bạc đã trả trước. Ngươi quỷ quái, có phải đã sớm nghĩ tới cách này, chỉ cần đợi lúc mọi người không có biện pháp mới nói?”

Cốc Vũ le lưỡi, hai tay chắp lại, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Trần bá bá, ngươi cũng thấy đấy, lần trước ngay từ đầu ta đề nghị mọi người cùng nhau làm mứt đào, rồi rước lấy kết cục thế nào? Lần này dứt khoát không làm như vậy, chờ mọi người không còn cách nào mới nói ra, mọi chuyện sẽ khác đi, nếu ngay từ đầu ta đề nghị ra bạc, xem như mua quả đào sang năm, khẳng định sẽ có người nói chúng ta tính kế.”

Trần Vĩnh Ngọc gật đầu, tỏ vẻ có thể lý giải, “Các ngươi không cần nói ta cũng nghĩ tới vấn đề này, buổi tối làm bộ như không có cách nào đề nghị nhà các ngươi mua quả đào, sau đó tìm vài người thuyết phục các ngươi, các ngươi cũng không nên sảng khoái đáp ứng, diễn cho đầy đủ, sang năm các ngươi mới dễ nói chuyện.”

Cốc Vũ thán phục, mình cũng không ngờ còn có chiêu số này, mình không đi nói để người khác tới cửa cầu, là có thể ra điều kiện, dù sao mình sẽ không quá đáng, nhưng phải mạo hiểm tự nhiên phải nghĩ rất nhiều, “Đúng, chúng ta nhất định diễn trò hay mới được!”

Lí Đắc Tuyền lúc này cũng lên tiếng, “Được rồi, việc này ta coi như không biết, ta tìm Nhị ca cùng nương Đại Lâm thương lượng chuyện chúng ta mua quả đào, đến lúc đó người nhiều chúng ta không đồng ý với ý kiến không có vấn đề, chuyện diễn trò này ta làm không được.”

Lí Đắc Giang thấy chắc ăn nói, “Lão Tam, ngươi không cần vội, ngươi đáp ứng là được, tính tình ngươi ngay thẳng, đến lúc đó để chúng ta nói, rồi tùy cơ ứng biến, dù sao không ai biết là chủ ý của mình, làm như vậy hai bên đều tốt, bọn họ giải quyết chuyện sửa cầu, chúng ta bên đây không nói nhiều! Còn may mà Cốc Vũ muốn ta nói.”

Lời khen ngợi Cốc Vũ chịu không nổi, “Kỳ thực đây là chủ ý của Cẩm Hiên ca, ngày hắn ăn cơm bên nãi nãi về nói với ta, lúc hắn đi đến tiệm vải ở trấn trên, lại dặn ta đến thời cơ mới nói, ta còn không biết lúc nào là thời cơ, nghĩ bây giờ không có cách nào liền nói ra.”

Trần Vĩnh Ngọc và người lớn nhìn nhau, không hẹn mà cùng vỗ đùi nói, “Thời cơ vừa vặn!”

Ban đêm, Lí Đắc Tuyền tìm cớ không tham gia cuộc thảo luận của dân làng, Lí Đắc Giang rõ ràng buổi chiều đã nói có chuyện, thảo luận qua nhiều ngày như vậy, mọi người đều có chút lười biếng, có vài người không đi cũng là bình thường.

Trần Vĩnh Ngọc vừa nói biện pháp để Lí gia mua quả đào năm sau, người muốn bỏ tiền ra lúc này không cần ra dĩ nhiên vui vẻ, người không có bạc cũng vui mừng, đến lúc đó không cần làm công cảm giác thật tuyệt. Không có ai dị nghị liền thông qua, chọn vài người khéo ăn nói, đi qua Lí gia khuyên bảo.

Giữa trưa hôm sau, Cốc Vũ bọn họ vừa mới ăn cơm xong ở trong phòng nhàn rỗi. Tiểu Hà đứng ở cửa, thấy có vài người đi về hướng bên này, vội vào báo tin, “Đến! đến!”

Cốc Vũ khụ khụ hai tiếng, mọi người cảm thấy có chút buồn cười, nhưng vẫn bất động.

Người đến không ít, trừ bỏ vài lão nhân ở ngoài, cha Đại Trụ và hắc tử đại ca, còn có Lão Thiết Đầu, Lí gia bên này có Cốc Vũ, Tam gia gia đều đến đông đủ. Những người này không đến tay không, hắc tử đại ca mang theo một hộp điểm tâm. Nhà Cốc Vũ khi nào hưởng qua lễ ngộ như vậy.

Lí Đắc Tuyền làm bộ như kinh ngạc tiến lên tiếp đón, Vương Thị và Văn thị châm trà cho mọi người, chờ mọi người ngồi vào chỗ của mình, Cốc Vũ nghẹn cười theo phân phó của Lí Đắc Tuyền đi thỉnh Lí Đắc Giang tới.

Chờ hai người bọn hắn tới, ngồi vào chỗ của mình. Người thôn trang tại kia nhìn nhau, tựa hồ rất khó mở miệng.

Rốt cục, Tam gia gia Cốc Vũ nói chuyện, “Tuyền, Giang, các ngươi hiện tại có tiền đồ, quả đào cũng có thể làm ra mứt đào bán lấy tiền, lúc này thôn trang gặp nan đề, nghĩ gọi các ngươi giúp đỡ một chút.”

Lí Đắc Tuyền không nói gì, Giang mở miệng nói: “Xem Tam gia gia nói đến đâu vậy, có chuyện gì cứ việc nói thẳng.”

Có lẽ hắc tử đại ca cảm thấy Tam gia gia nói chuyện quá chậm, như đậu đổ ra từ ống trúc, bùm bùm đem chuyện muốn nhà Cốc Vũ mua quả đào năm tới của thôn trang nói ra.

Lí Đắc Tuyền không nói chuyện, Văn thị cũng nhìn chằm chằm trên đất, Lí Đắc Giang có thế này mới đụng tẩu hút thuốc, “Các ngươi cũng biết, chuyện buôn bán có kiếm có bồi, chưa thấy bóng dáng đã trả tiền sợ là không có tiền lệ.”

Ánh mắt mọi người nhìn hắc tử đại ca, tựa hồ trách hắn lỗ mãng. Nhất thời không có người nói chuyện.

Tiếp đó cha Đại Trụ nói một hồi, đem nỗi khó xử của thôn trang, tình hình nhà Cốc Vũ bên này một, hai năm nay đều nói ra, cuối cùng còn làm cho bọn họ an tâm, nói có lo lắng gì cứ việc nói, mọi người cùng nhau giải quyết.

Thấy không sai biệt lắm, Văn thị và Lí Đắc Giang, Lí Đắc Tuyền ba người nói ra những lo lắng, tỷ như đến lúc đó quả đào không có người quản, không có người hái, lại sợ bị người tới cửa mắng, hoặc là sang năm vạn nhất quả đào bị hư rụng hết thì phải làm thế nào. Mọi người trải qua thương nghị, đưa ra đáp án vừa lòng.

Vài người này đều là người có uy vọng ở thôn trang, bọn họ đều nói như vậy, còn cam đoan nếu có vấn đề gì sẽ do thôn trang giải quyết, để Lí Đắc Tuyền bọn họ an tâm.

Cuối cùng, Lí Đắc Tuyền đột nhiên toát ra một câu, nói muốn chọn ra một ngày mà mọi người đều thấy được, làm một phần khế ước cho các nhà các hộ ấn dấu tay, rồi một tay giao bạc một tay lấy khế ước, đến lúc đó liền tính là mọi người đều đáp ứng, giải quyết không ít phiền toái.

Mọi người đều gật đầu đáp ứng nói nên làm, còn nói Lí Đắc Tuyền ở bên ngoài kiến thức rộng rãi.

Vấn đề được giải quyết, nhất thời ai cũng tốt đẹp vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.