Điện Vương Ở Rể

Chương 92: Chương 92: Chỉ là giả vờ?




“Giám đốc Lâm, cô quá lo lắng cho anh ta rồi!”

“Theo tôi thấy, dù anh ta có quỳ xuống trước biệt thự số một mười ngày mười đêm cũng không quá đáng…”

Vương Oánh muốn lấy lòng Lâm Ánh, lời nói vô cùng chanh chua, cay nghiệt.

“Quẹt thẻ đi! Đúng là đồ rác rưởi.”

Diệp Đông trực tiếp lấy ra một tấm thẻ đen.

“Cô mắng tôi là rác rưởi?”

Vương Oánh thật sự hơi tức.

Nếu không phải vì Lâm Ánh, ban nãy cô ta đã để bảo vệ đánh chết Diệp Đông rồi.

Nhưng mà. Cô ta vẫn muốn quẹt xem sao, nên giật lấy tấm thẻ trong tay Diệp Đông.

“Mật khẩu?”

Giờ Vương Oánh chỉ muốn nhìn thấy bộ dạng Diệp Đông quỳ xuống trước cửa biệt thự số một như một con chó.

“Sáu số chín.”

Diệp Đông nói. Vương Oánh cầm thẻ, đi về phía máy quẹt thẻ. Lâm Ánh chợt phản ứng lại.

Cô ta nhìn Diệp Đông, khẽ lắc đầu: “Diệp Đông, tôi thấy cậu quá mức ảo tưởng, tự cao tự đại quá mức, muốn giữ chút lòng tự tôn cuối cùng, thậm chí đánh mất lý trí…”

“Ngay ở đây, bị vạch trần, bị bẽ mặt, sẽ càng khiến chút lòng tự tôn đáng thương của cậu thêm phần tổn thương mà thôi…”

Thậm chí, Lâm Ánh còn nhìn Lý Mỹ Na.

“Có một cô bạn gái công nhân như vậy, còn xem cậu như một mảnh trời của mình, không rời bỏ cậu, cũng xem như là phúc của cậu rồi…”

Lúc nói những lời ấy, Lâm Ánh hoàn toàn đứng ở góc nhìn của một người ở tầng lớp cao trong xã hội để bình luận.

Cô ta cũng cảm thấy rất nhạt nhẽo. Vốn dĩ, đúng là cô ta muốn tự mình làm nhục Diệp Đông.

Nhưng địa vị của anh lại thật sự quá thấp. Làm nhục một người như vậy, có ý nghĩa gì sao?

“Vương Oánh, đừng quẹt, trả thẻ cho cậu ấy đi!”

“Để cậu ấy đi!”

Lâm Ánh nói.

Những người xung quanh cũng thấu hiểu và đồng ý với những lời nói và hành động này của Lâm Ánh.

So đo với một tên ăn mày, chẳng phải là tự dưng làm hỏng thân phận quý tộc của mình sao?

Cứ dứt khoát để tên ăn mày này đi đi. Nhưng lúc này, Vương Oánh đã ấn đế kí tự mật khẩu cuối cùng.

Nụ cười trên mặt Vương Oánh mang chút mong chờ.

“Giám đốc Lâm, tôi đã ấn xong mật mã rồi. Cô không cần nể mặt anh bạn nghèo hèn này đâu!”

Lâm Ánh nhìn Diệp Đông, ra vẻ thương hại nhưng không giúp được gì. Nếu ý trời đã muốn tổn thương lòng tự trọng của Diệp Đông thì cứ đả kích đi!

Qua khoảng mười mấy giây.

Máy quẹt thẻ vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì, không in hóa đơn ra!

“Ha ha ha, tên nghèo mạt, giờ anh mau quỳ xuống dập đầu đi. Còn có cô công nhân này nữa, cô ta yêu anh như vậy, thì quỳ xuống cùng anh luôn đi!”

Vương Oánh nở nụ cười đắc ý.

Vừa rồi Lý Mỹ Na tát cô ta một cái, đến giờ vẫn còn đau.

An Liêm lắc đầu.

“Theo lý mà nói, vừa rồi anh ta làm loạn ở đây, đúng là đã bất kính với Thẩm gia, phải trừng trị nghiêm khắc.”

“Anh ta có thể gặp được người bạn như Giám đốc Lâm, đúng là may mắn!”

Lúc nói chuyện, An Liêm hoàn toàn nịnh bợ Thẩm gia, nói bằng giọng người trong nhà.

Đám người An Lộ Nguy đều hâm mộ, cùng nhau gật đầu phụ họa, hoàn toàn đồng ý.

“Anh Diệp, hay dùng thẻ của tôi đi!”

Lý Mỹ Na nói.

Mặc dù cô ấy không nghĩ Diệp Đông thiếu tiền, nhưng không tránh khỏi cầm theo một tấm thẻ, mà trùng hợp tấm thẻ đó lại không đủ tiền.

Diệp Đông khoát tay, nói: “Chắc là mạng có vấn đề thôi, chờ chút nữa là được…”

“Ha ha ha! Hài hước thật. Chẳng trách cô công nhân này lại để ý anh! Hóa ra các người đều cùng một loại người! Không biết trời cao đất rộng!”

“Lại còn giả vờ sao?”

“Còn nói mạng có vấn đề, không đủ tiền chính là không đủ tiền! Mạng chỗ chúng tôi là nhanh nhất! Anh nói mạng vấn đề…”

Vương Oánh nhân cơ hội hung hăng nói.

Cô ta không chỉ trả thù Diệp Đông và Lý Mỹ Na, còn âm thầm lấy lòng Lâm Ánh nữa.

Nhưng mà.

Cô ta còn chưa nói hết câu, tiếng soạt soạt đã vang lên.

Là tiếng máy quẹt thẻ quẹt thành công, bắt đầu in hóa đơn.

Bầu không khí lại chìm vào yên lặng. Vương Oánh nhìn hóa đơn được in ra, trên đó viết một trăm tỷ.

Lâm Ánh cũng ngây người.

“Giờ làm thủ tục bán nhà cho tôi đi!”

Diệp Đông mở miệng nói.

“Không! Không được, biệt thự số một này, không thể bán cho cậu được!”

“Giờ tôi trả tiền lại cho cậu ngay!”

Lâm Ánh có chút bối rối.

Cô ta thật sự không ngờ trong thẻ của Diệp Đông lại thật sự có một trăm tỷ. Đám khách hàng thờ ơ xung quanh cũng ngẩn ra.

“Tôi đã trả tiền rồi, biệt thự số một chính là của tôi.”

Diệp Đông nói, vô cùng chắc chắn.

“Diệp Đông, biệt sự số một là ông cụ Thẩm để dành cho một quý nhân! Đó không phải chỗ cậu mua được!”

Lâm Ánh tiếp tục nói.

An Liêm cũng lần nữa lên tiếng: “Diệp Đông, đúng không? Cậu đừng tưởng cậu có một trăm tỷ thì đã có tất cả!”

“Nếu cậu không chịu nghe lời Thẩm gia thì một trăm tỷ này hóa hóa thành tro bụi trong phút chốc thôi!”

“Tôi khuyên cậu, tốt nhất hãy biết điểm dừng, mau chóng nhận tiền hoàn đi.”

Mà lúc này, một người vô cùng vội vã chạy vào đại sảnh tòa nhà.

“Tất cả im miệng hết cho tôi!”

Tiếng nói phát ra còn mang theo tiếng thở dốc.

Mấy người bảo vệ vừa muốn lên tiếng mắng, nhưng nhìn thấy rõ người nói, lập tức yên lặng hết cả. Mọi người ở đó nhìn thấy người đến, cũng đều chấn động.

“Chào tổng giám đốc Thẩm!”

“Ngưỡng mộ đã lâu, tổng giám đốc Thẩm!”

“Tổng giám đốc Thẩm, sao ông lại tới đây…”

Rất nhiều doanh nhân giàu có đều nịnh nọt, kính sợ chào hỏi.

Người đến không phải ai khác, chính là gia chủ của Thẩm gia – Thẩm Thiết Ứng.

Đi cùng Thẩm Thiết Ứng còn có một người, là một tổng giám đốc mảng bất động sản của Thẩm gia – Thẩm Quang.

Địa vị của Thẩm Quang cũng rất cao.

Nếu đi một mình, những doanh nhân này gặp Thẩm Quang nhất định sẽ chạy đến chào hỏi, kết thân.

Nhưng bây giờ còn có Thẩm Thiết Ứng ở phía trước, đương nhiên, chỉ có thể tạm thời phớt lờ Thẩm Quang.

Mà Thẩm Thiết Ứng lại căn bản không để ý đến những người này.

Ông ta bước nhanh về phía Diệp Đông.

Mặc dù Lâm Ánh là quản lý kinh doanh của công ty bất động sản Thẩm gia, cũng xem như một lãnh đạo, nhưng ở trước mặt Thẩm Thiết Ứng, cô ta chỉ là tôm tép mà thôi.

Cô ta cũng không có tư cách trực tiếp báo cáo với Thẩm Thiết Ứng.

“Tổng giám đốc Thẩm, ông tới rồi… Anh bạn này của tôi không hiểu chuyện, nhất định muốn mua biệt thự số một…”

Lâm Ánh vội vàng giải thích.

Cô ta biết rõ, chỉ cần một câu nói của Thẩm Thiết Ứng, ngay cả phó tổng giám đốc cao cao tại thượng cũng có thể trực tiếp bị sa thải.

Huống hồ, cô ta chỉ là một quản lý kinh doanh bất động sản nhỏ nhoi!

Thẩm Thiết Ứng lạnh giọng nói: “Tôi biết!”

“Trước giờ Thẩm gia chúng tôi luôn lấy trung thực làm tiêu chí! Nếu như đã hứa bán cho anh đây thì nhất định phải thực hiện!”

Ngay sau đó.

Thẩm Thiết Ứng thận trọng đi tới trước mặt Diệp Đông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.