Điện Vương Ở Rể

Chương 72: Chương 72: Họp mặt




Nghe được lời này của Xuân Bảo, trong đầu Diệp Đông cũng hiện ra khuôn mặt hai người khác.

Ngoài ra hai người, một người tên Thiên Quách, một người tên Vương Phàm.

Lúc trước khi ở trung học phổ thông tư thục, bọn họ ở cùng một phòng ký túc xá, thường xuyên chơi với nhau, quan hệ cũng rất là tốt. Diệp Đông đúng là cũng đã rất lâu không gặp mặt hai người kia.

Tình cảm thời học sinh là hồn nhiên nhất. Trong ánh mắt Diệp Đông cũng có phần hơi mong đợi.

“Diệp Đông, cậu chắc chắn rất muốn đi nha. Ha ha, tôi nói cho cậu, còn có một người sẽ đi. Một người cậu nhất định rất muốn gặp! Nhưng mà, tôi tỏ vẻ bí hiểm chút, không nói trước với cậu đâu!”

Xuân Bảo rất nhiệt tình, ở trên xe liên tục trò chuyện. Sau một lúc hàn huyên, Xuân Bảo có hơi muốn nói lại dừng, cuối cùng vẫn là không nhịn được, mở miệng.

“Diệp Đông, cái đó... Cậu dự định làm gì ở thành phố Tỉnh?”

Làm gì ở thành phố Tỉnh?

Diệp Đông thật đúng là không nghĩ đến, dẫu sao toàn bộ thành phố Tỉnh, đối với anh mà nói, cũng không lớn.

Diệp Đông đến không có dự định đầu tư linh tinh.

Diệp Đông lắc đầu, nói: “Không có dự định gì cả.”

Xuân Bảo, sau khi nghe xong, lại là có hơi trầm mặc một hồi.

Sau đó, còn nói thêm: “Diệp Đông, nếu như cậu có tính toán gì, cậu cứ nói với tôi một tiếng. Chỉ cần khả năng của tôi cho phép, tôi chắc chắn sẽ không từ chối.”

Xuân Bảo nhìn Diệp Đông, trong ánh mắt, mang theo cả phần gấp gáp, lo lắng. Diệp Đông chỉ cần nhìn là biết trong đầu người khác nghĩ gì, vô cùng tinh tường.

Xuân Bảo, vừa rồi sở dĩ muốn nói lại thôi, trầm mặc, lo lắng... Đây là cậu ta quan tâm chính mình, biết mình lưu lạc bao năm vừa mới trở lại, muốn giúp đỡ mình, nhưng mà lại sợ xúc phạm đến lòng tự trọng của mình.

Tình anh em của bọn họ, vẫn còn nguyên vẹn như phút ban đầu!

Diệp Đông cười nói: “Được, Xuân Bảo à, nếu khi tôi cần giúp đỡ, tôi sẽ không chút do dự mà nói với cậu.”

“Nhưng mà, sau này cậu có chuyện gì, cậu cũng phải nói với tôi mới được.”

Xuân Bảo gật đầu ngay lập tức, nói: “Đương nhiên là như vậy rồi!”

Thật ra, Xuân Bảo không biết, Diệp Đông nói ra những lời này là có phân lượng nặng nề thế nào.

Nếu trên thế giới có bất cứ một gia tộc lớn nào nhận được câu nói này của Diệp Đông, đoán chừng sẽ ăn mừng lớn ba ngày ba đêm.

Rất nhanh, Xuân Bảo dừng xe.

“Biệt thự Phong Hoa sao?”

Diệp Đông hơi sửng sốt.

Xuân Bảo gật đầu, nói: “Đúng vậy, ở khu này cũng không tệ.”

“Đây là do Thiên Quách chọn. Cậu ta có thẻ hội viên bạc ở đây, không uổng phí, ha ha.”

Hai người một bên trò chuyện, cũng đã đi đến bên trong biệt thự Phong Hoa.

“Xin hỏi, các anh đã hẹn phòng riêng, hay là muốn thuê một phòng riêng mới?”

Bảo vệ cửa, lịch sự hỏi.

Từ sau lần trước Diệp Đông đi đến chỗ này, Thanh Huy Hưng cũng đã nghiêm khắc chỉnh đốn thái độ phục vụ của những nhân viên này.

“Đã đặt rồi. Tên phòng là Hoa Lan.” Xuân Bảo nói.

Ngay sau đó, Diệp Đông, Xuân Bảo đi về phòng riêng bên trong.

Hai tên bảo vệ này, nhìn bóng dáng Diệp Đông, cảm giác được dường như Diệp Đông có hơi quen mặt. Nháy mắt ở trong đầu bọn họ giống như một cuộn phim chiếu lại.

Lần trước, ông chủ đã từng yêu cầu qua, chỉ cần là Diệp Đông đi đến chỗ này, nhất định phải kính trọng đối đãi gấp trăm lần hơn so với ông ta.

Còn phải thông báo cho ông chủ ngay!

Chủ quản bảo vệ, chủ quản lễ tân vân vân, thậm chí điều động dẫn bọn họ đến trong đại sảnh giám sát điều khiển, tạm ngừng kinh doanh, triệu tập tất cả công nhân, phải nhìn hình ảnh của Diệp Đông đủ hai giờ đồng hồ, toàn bộ nhớ rõ mới thôi.

Ngay lập tức.

Bọn họ phục hồi tinh thần. Bọn họ lập tức báo cho chủ quản bảo vệ, chủ quản lễ tân...

Sau khi chủ quản bảo vệ, chủ quản lễ tân nghe được tin tức, thiếu chút nữa cầm không được tách nước trà nóng hổi… Ngay lập tức, bọn họ lại điện thoại báo cáo cho Thanh Huy Hưng ngay.

Lúc này Thanh Huy Hưng, Bằng Kiên vốn đang ở bên ngoài khảo sát hạng mục, sản nghiệp Thanh Huy Hưng quá nhiều.

Sau khi nghe được, Thanh Huy Hưng ngay tức thì tỏ ý sẽ trở về ngay. Những việc khác, tất cả bảo chủ quản bảo vệ, chủ quản lễ tân, chủ quản phòng khách vân vân, sắp xếp dựa theo phương thức tôn quý nhất...

Đương nhiên, cũng cần nghe ý kiến của Diệp Đông còn có các bạn của anh, lại tiến hành thu xếp, vân vân.

Biệt thự Phong Hoa.

Phòng riêng “Hoa Lan”!

Căn phòng riêng này, cấp bậc cũng là bậc rất cao ở đây!

Phòng riêng chỗ này tổng cộng có ba cấp bậc lớn. Phòng riêng hoàng kim, phòng riêng bạc, phòng riêng đồng.

Phòng riêng đồng là cho người thường.

Bên trong phòng riêng này được lắp đặt thiết bị rất đầy đủ.

Không chỉ có thể tổ chức yến tiệc, còn có thiết bị karaoke, thiết bị đánh bài, một bên còn có đủ hệ thống tắm hơi mát-xa.

Tóm lại, phục vụ nơi này cũng là vô cùng cao cấp, toàn diện.

Trong phòng riêng, đã có bốn người nam nữ.

Chính là Thiên Quách, Vương Phàm.

Bọn họ đều là âu phục giày da, một thân hàng hiệu, đồng hồ đeo trên tay cũng là cấp bậc trên triệu. Ngoài ra hai cô gái, một người tên là Lý Thanh Hạ, một người tên là Trần Nhã Lệ.

Hai cô gái này, một người đẹp mỹ lệ, một người đẹp tĩnh lặng. Hơn nữa, hai người này cũng đều là hoa khôi của lớp.

Vào lúc này.

Xuân Bảo dẫn theo Diệp Đông tới cửa phòng riêng.

“Diệp Đông, đợi một lát, tôi bảo bọn họ đoán một chút!”

Diệp Đông hơi mỉm cười, Xuân Bảo ngược lại vẫn như trước kia thích làm trò quái đản như vậy. Nhưng mà, bọn họ rốt cuộc đều là người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi, thích đùa vui là chuyện bình thường.

Diệp Đông gật đầu. Xuân Bảo đẩy cửa ra.

Vốn dĩ mấy người Thiên Quách bọn họ đang nói chuyện phiếm, nhìn thấy Xuân Bảo, vẻ mặt cũng tươi cười.

“Xuân Bảo, cậu tới rồi.”

“Không phải cậu nói phải đưa một người đến cho chúng tôi, một người chắc chắn chúng tôi vô cùng muốn gặp sao?” Lúc này Thiên Quách nói.

Xuân Bảo cười nói: “Tôi đã đưa người đến rồi này. Nhưng mà, các người đoán trước xem, cậu ta rốt cuộc là ai?”

Cái gì? Đã đến?

Vương Phàm, Thiên Quách và Lý Thanh Hạ,Trần Nhã Lệ đều nghi hoặc.

Vương Phàm nói: “Xuân Bảo, nếu cậu có thể đưa đến cho chúng tôi gặp nhau, nói vậy, ít nhất là người cùng một giới, cùng đẳng cấp với chúng tôi!”

“Tôi đoán, một người cậu nói chúng tôi rất muốn nhìn thấy... Lần trước chúng ta tụ họp, chúng ta đều muốn gặp Thanh Duy một lần, sẽ không phải là anh ta chứ?”

Trong ánh mắt Thiên Quách cũng đã lộ ra một tia mong đợi.

Thanh Duy là cháu trai ruột của lão đại thành phố Tỉnh - Thanh Huy Hưng, coi như con mình. Địa vị Thanh Duy ở tập đoàn Thụy Miên cũng là vô cùng cao!

Một số sản nghiệp trong nhà Vương Phàm, Thiên Quách có chút giao dịch với tập đoàn Thụy Miên, nếu như thật sự có quan hệ tốt với Thanh Duy, nhận được một ít cảm tình tốt và quan tâm của Thanh Duy, vậy bọn họ đã đóng góp lớn cho gia đình rồi.

Xuân Bảo lắc đầu: “Không đúng! Là một người bạn học của chúng ta! Một người bạn học đã từng sớm chiều gắn bó.”

Thiên Quách, Vương Phàm suy nghĩ trong chốc lát, các bạn học của không ai có tiền đồ rộng mở, đẳng cấp như bọn họ! Xem ra đây là một người bình thường rồi!

Chẳng lẽ Xuân Bảo lại dẫn theo kẻ ngáo ngơ thật?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.