Điện Vương Ở Rể

Chương 48: Chương 48:  Trở mặt




Tầng năm, trong phòng riêng lúc này người đã đủ người ngồi.

Vương Thiếu Khanh cùng Xuân Thúy, Vương Điền vào đã gặp mình Kiều Lệ My chờ sẵn.

“Diệp Đông đâu rồi?”

Trên mặt Xuân Thúy tràn đầy nét tươi cười giả tạo. Mặt Vương Thiếu Khanh cũng vô cùng kỳ vọng, nói: “Đúng rồi, cháu đây là…”

Kiều Lệ My lịch sự nói: “Cháu là vợ của Diệp Đông. Anh ấy sẽ lên ngay.”

“Vậy sao, ra là Kiều tiểu thư?”

Nghe Xuân Thúy xưng hô vậy, trên mặt Kiều Lệ My có chút ngượng ngùng.

Dù sao cô cũng không còn quan hệ với Kiều gia, gọi như thế này cũng làm khó cô rồi.

“Mọi người gọi cháu là Lệ My được rồi.”

Vương Thiếu Khanh hỏi: “Cô Kiều đây hẳn là Phó tổng của MS...”

Vương Điền nghe vậy thì mắt sáng lên, tập đoàn MS là tập đoàn khá lớn, tài chính vững vàng. Gần đây lại nhận nhiều hạng mục thuộc cấp Trung ương, cùng nhiều dự án lớn trong và ngoài nước.

Có tin đồn là do Phó tổng mới của MS tài giỏi mới có thể kéo về được dự án lớn này.

“Kiều tổng, thật hân hạnh. Tôi là Vương Điền.” Hắn ta trở nên sốt sắng.

“Vâng, Cậu Kiều.” Kiều Lệ My lịch sự đáp lại.

Đương nhiên, thật ra trong lòng bọn họ cũng mang theo sự mong đợi ở cuộc gặp này

“Diệp Đông cưới được một người vợ tốt như cháu ta đây cũng yên tâm.” Xuân Thúy bày ra bộ dạng vô cùng khó xử.

“Sau này dù sao đều là người một nhà nên giúp đỡ nhau hơn.” Vương Thiếu Khanh vô cùng khách khí.

“Mọi người đừng khách sáo. Hôm nay cháu cũng nghe Diệp Đông nói qua, lần đầu gặp mặt cũng không biết sao anh ấy lại đi lâu vậy.” Kiều Lệ My chữa cháy.

“Chị của ta bao năm qua vẫn khỏe chứ? Ta cố liên hệ nhưng mãi không được.” Xuân Thúy hỏi thăm.

Thật ra bà ta chỉ biết chị của bà ấy ốm nặng, còn sự tình ra sao vẫn chưa tra ra. Chỉ biết con trai chị mình có thể làm rể nhà giàu vậy thì nhờ được rồi.

“Diệp Đông mấy năm qua tốt không cháu?” Xuân Thúy cũng tỏ ra quan tâm.

“Thật ra thì… anh ấy ổn, lúc trước mẹ bệnh nặng nên đang điều trị. Anh ấy ở nhà họ Kiều cũng không thoải mái, nhưng giờ thì tốt rồi.” Kiều Lệ My cũng không biết nói sao về chuyện này.

Nhưng chợt thấy bản thân vô tâm, thời gian qua cũng chưa từng đi thăm mẹ Diệp Đông lòng hơi áy náy.

“Kiều gia mọi người đều ổn chứ?” Vương Thiếu Khanh nhiệt tình hỏi thăm.

“Chuyện này…thật ra thì cháu không còn là người Kiều gia cũng không rõ lắm.” Kiều Lệ My hơi ái ngại.

“Sao cơ? Không còn là người Kiều gia?” Xuân Thúy nhíu mày, cảm thấy buổi gặp này quá vô ích rồi.

“Chị dâu này, chị xinh đẹp như thế lại theo một tên vô dụng, giờ còn bị Kiều gia đuổi đi. Hay là thôi đi, bỏ anh ta cho rồi,” Vương Điền nhìn Kiều Lệ My xinh đẹp mà lại lấy phải tên vô dụng thì hơi tiếc.

“Thật ra…” Kiều Lệ My định nói gì đó.

“HỪ, còn tưởng có thể nhờ vả thì ra lại là bỏ công vô ích.” Xuân Thúy đổi mặt.

“Dù sao chị ấy cũng là Phó giám đốc MS đừng như thế.” Vương Điền nhắc nhở.

Thật ra chuyện Kiều Lệ My bị đuổi khỏi Kiều gia ở thành phố Tỉnh ai cũng rõ, nhưng sau đó thì Kiều gia vì cứu vớt danh dự cũng đã đính chính. Chỉ là muốn dây dưa tìm lợi ích từ Kiều Lệ My.

“Hừm, mẹ con nói đúng, người không có gia tộc chỉ một thân một mình leo lên một vị trí thì trụ được bao lâu chứ?” Vương Thiếu Khanh cảm thấy bài xích.

“Mọi người…” Kiều Lệ My vô cùng khó chịu.

Còn tưởng bọn họ tới vì tìm Diệp Đông, ai ngờ lại là vì lợi ích phía Kiều gia.

“Nếu các vị đã không tôn trọng anh ấy như vậy thì cuộc gặp này cũng xem như bỏ đi.” Tuy không có tình cảm với Diệp Đông, nhưng nhìn một màn người nhà giả nhân giả nghĩa này thì càng cảm thấy đồng cảm cho anh.

Trong tay Kiều Lệ My còn cầm theo hai hộp trà, đứng dậy định bỏ đi.

Lúc này, Vương Điền chặn lại, nụ cười xấu xa, Kiều Lệ My lùi lại.

“Anh muốn gì?”

“Kiều Lệ My đúng không? Tên đẹp, tôi nói cô này, nếu cô chịu giúp chúng tôi có chút lợi ích còn có theo chúng tôi, có khi lợi ích hơn bên cạnh tên anh họ vô dụng kia đấy.”

“Cậu tự trọng một chút.” Kiều Lệ My tức giận thay Diệp Đông.

Vương Điền giật lấy hộp trà trong tay Kiều Lệ My, ghét bỏ vứt đi.

“Hừ đem theo hai hộp trà rẻ tiền này làm gì? Tặng chúng tôi sao? Cô xem tới đồ nó còn không mua tử tế theo nó chỉ có bỏ.” Vương Điền ngạo mạn nói.

Vương Điền trực tiếp cầm hai hộp trà vứt ra ngoài cửa. Mà lúc đó, một bóng dáng cũng vừa đi đến của, nhặt hộp trà lên.

“Không nhìn thấy đây là trà tôi vứt à!”

Bởi vì cách một cánh cửa, mọi người chỉ có thể nhìn thấy một bàn tay nhặt hộp trà lên, tất đều nghĩ đó là nhân viên phục vụ.

“Nói như vậy là anh dám vứt hộp trà tôi tặng cha vợ?”

Một âm thanh bình tĩnh mà lạnh lùng vang lên. Ngay tức khắc, tiếng bước chân truyền đến, cả dáng người xuất hiện.

Chính là Diệp Đông!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.