Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 224: Chương 224: Uốn ba tấc lưỡi




Khương Tân Vũ là Bí thư Quận ủy, chuyện này là thật, ông ta chủ quản vấn đề nhân sự, chuyện này cũng không sai, nhưng ông ta vẫn muốn có thêm thành tích. Bởi vì những người đã trải qua đều biết rằng, chỉ có thành tích, mới có thể được thăng chức. Vị trí Bí thư Quận ủy này, Khương Tân Vũ đã làm 3 năm rồi, những Bí thư Quận ủy khác cùng thời với ông ta đều đã thăng lên chức Phó giám đốc sở hết rồi, chỉ có mình ông ta vẫn ngồi ở vị trí Bí thư Quận ủy này. Nguyên nhân rất đơn giản, quận Tân Hoa không có thành tích nổi bật.

Cái gì gọi là thành tích, chính là GDP. Cái gì làm GDP tăng cao, chính là thu hút vốn đầu tư.

Nhưng Phòng Xúc tiến đầu tư của quận Tân Hoa này lại đang nuôi dưỡng một đám người rảnh rỗi. Nhân viên ở đây đa phần là con cái, họ hàng của các cán bộ ở quận và thành phố, nơi này nghiễm nhiên trở thành nơi tập trung cho con nhà quan lại. Rất nhiều người không mong thăng tiến, chỉ mong có một chỗ làm ổn định, yên ổn sống qua ngày. Nhóm con nhà giàu mới nổi, tất cả đều thông qua quan hệ mà bước vào Phòng Xúc tiến đầu tư. Ở đây bọn họ muốn đi làm thì đi, không thích thì ra ngoài ăn chơi phá phách cũng không ai dám quản. Hơn nữa nơi này hàng năm đều có phúc lợi xã hội rất cao, hàng năm chính phủ đều đưa xuống dự toán dùng để thu hút đầu tư, mà số tiền này đều bị các lãnh đạo chia nhau hoặc dùng cho ăn uống, thậm chí là du lịch nước ngoài.

Đối với tình huống này, Khương Tân Vũ rất rõ ràng. Trước kia ông ta cũng không hề để ý, dù sao bộ phận này từ lúc mình lên nắm quyền vẫn luôn như vậy. Hơn nữa vẫn luôn bị Chủ tịch quận Trịnh Hiểu Thành khống chế. Mà Trịnh Hiểu Thành lại là người của Trâu Hải Bằng, còn mình lại là người của Lý Đức Lâm. Trâu Hải Bằng và Lý Đức Lâm cùng phe. Cho nên, xuất phát từ góc độ cân bằng đại cục mà nói, Khương Tân Vũ tuy rằng rất bất mãn với Phòng xúc tiến đầu tư, nhưng ông ta cũng chẳng thể làm gì, bởi vì rất khó tìm một Trưởng phòng có thể vực dậy được Phòng Xúc tiến đầu tư này, nhất là khi lãnh đạo phụ trách vẫn luôn là Trịnh Hiểu Thành. Cho nên ông ta cũng chẳng còn cách nào khác.

Nhưng hiện tại, sau khi Khương Tân Vũ nghe Liễu Kình Vũ nói có biện pháp thu hút dự án mấy chục triệu, ông ta thật sự không thể bình tĩnh nữa rồi. Bởi vì Khương Tân Vũ cũng muốn có thành tích, một dự án mấy chục triệu, nếu Quận Tân Hoa có thể nhận được dự án này, tuyệt đối sẽ là hạng mục lớn nhất trong những năm gần đây. Điểm mấu chốt nhất chính là, người Liễu Kình Vũ tìm đến đầu tiên là mình, nếu có thể thu hút thành công dự án này, thì đây sẽ là thành tích của mình, chút thủ đoạn nho nhỏ đấy đương nhiên một Bí thư Quận ủy như ông ta vẫn phải có. Quan trọng nữa, Liễu Kình Vũ đã nói rất đúng tình hình thực tế.

Khương Tân Vũ không phải là một người dễ dàng bị lừa dối, ánh mắt của ông ta chăm chú nhìn Liễu Kình Vũ, nói:

- Đồng chí Liễu Kình Vũ, cậu nói xem, dự án chục triệu này là về lĩnh vực gì, sắt thép hay lĩnh vực khác, chuyện này là thật hay giả?

Liễu Kình Vũ thản nhiên cười, trầm giọng nói:

- Bí thư Khương, tôi tin ngài có hiểu biết đối với sản nghiệp của tỉnh Hà Tây. Tỉnh Hà Tây là một tỉnh lớn, thực lực hùng hậu, rất mạnh về mảng sắt thép và công nghiệp nặng. Đây là chuyện mà tất cả mọi người đều biết. Nhưng, đối với tỉnh Bạch Vân chúng ta mà nói, lĩnh vực sắt thép cũng là mũi nhọn, nên ý nghĩa giao lưu cũng không lớn. Hơn nữa, công nghiệp gang thép lại gây ô nhiễm môi trường, Quận Tân Hoa cũng không cần khư khư ôm lĩnh vực này làm gì, ngành công nghiệp tôi chọn chính là công nghiệp năng lượng mới của tỉnh Hà Tây.

Trước mắt, công nghiệp năng lượng mới đã bắt đầu có xu hướng dẫn đầu, nhất là nguồn năng lượng mới dành cho ô tô, năng lượng mặt trời cũng đang dần dần được đầu tư, mà những ngành công nghiệp mới này lại rất ít gây ô nhiễm môi trường. Đây cũng là lí do vì sao tôi coi trọng dự án này. Gần đây tôi còn xem một trang web, thành phố bọn họ đã đưa ngành công nghiệp mới này thành mũi nhọn kinh tế. Bởi vậy tôi đoán, hiện tại khi các tỉnh thúc đẩy giao lưu kinh tế, rất nhiều quận khác cũng sẽ chọn hợp tác cùng tỉnh Hà Tây về vấn đề này đấy.

Nói tới đây, giọng nói Liễu Kình Vũ của thay đổi, mang theo một tia mê hoặc:

- Bí thư Khương, tôi có vài người bạn làm việc ở tỉnh Hà Tây, từ bọn họ, tôi đã biết được một vài tin tức. Trước mắt xí nghiệp triển khai ngành công nghiệp mới ở Hà Tây rất nhiều, thị trường bây giờ đã ở trong trạng thái bão hòa rồi. Cho nên những xí nghiệp này muốn phát triển, nhất định sẽ phải có hướng đi mới, bọn họ có tài chính, có kĩ thuật, điểm yếu chính là thị trường và trụ sở. Cho nên, tại đại hội giao lưu liên tỉnh lần này, tỉnh Hà Tây nhất định sẽ sắp xếp giao lưu với các tỉnh khác. Nếu chúng ta không chuẩn bị chu toàn, chỉ sợ sau này chỉ có thể trơ mắt nhìn những quận khác mang những dự án chục triệuvề chỗ họ. Còn chúng ta vẫn không thu được chút lợi ích nào như cũ. Đến lúc đó, chỉ sợ mất mặt là điều không thể tránh khỏi.

Nói tới đây, Liễu Kình Vũ cũng không tiếp tục nói gì nữa, nhưng Khương Tân Vũ lại nghe được ý tứ sâu xa của hắn, nếu quận Tân Hoa liên tiếp thu hút vốn đầu tư thất bại, chỉ sợ Thành ủy sẽ suy xét điều chỉnh lãnh đạo của quận Tân Hoa. Khương Tân Vũ là một người nhìn xa trông rộng, đối với tình thế ở Thành ủy vẫn vô cùng rõ ràng. Ông ta biết, Liễu Kình Vũ được Vương Trung Sơn phái đến đây, chính là biểu hiện thái độ vô cùng không hài lòng của Vương Trung Sơn. Thà rằng trở mặt với Trâu Hải Bằng, Lý Đức Lâm, cũng không thể để cho bọn họ tiếp tục nắm quận Tân Hoa trong tay.

Cho nên, nếu như bây giờ, mình ngay cả một vài dự án cỏn con cũng không thu hút nổi, như vậy vị trí Bí thư Quận ủy này của mình chỉ sợ cũng không xong rồi. Khương Tân Vũ không thể không thừa nhận, Liễu Kình Vũ nói rất có đạo lý.

Tuy nhiên, Khương Tân Vũ vẫn chưa hiểu mục đích thật sự mà Liễu Kình Vũ tìm đến mình là gì. Ông ta cũng không muốn trở thành một quân cờ của Liễu Kình Vũ. Cho nên, ông ta thản nhiên nhìn Liễu Kình Vũ:

- Liễu ình Vũ, nếu tôi đoán không sai, cậu nói với tôi nhiều như vậy, là hy vọng tôi giúp cậu xử lý Diêu Chiêm Phong của Phòng Xúc tiến đầu tư. Sau đó cậu có thể nắm Phòng Xúc tiến đầu tư trong tay, tôi nói không sai chứ.

Liễu Kình Vũ cười, gật đầu khẳng định:

- Bí thư Khương nói không sai chút nào, đối với chuyện này tôi không hề phủ nhận. Nhưng, tôi tin, Bí thư Khương cũng có thể tự phân tích được, nếu tôi muốn nắm trong tay Phòng Xúc tiến đầu tư, thì sự kiện lần này tôi chắc chắn phải đạt được thành tích. Mà một khi thu hút dự án thành công, tất cả thành quả đều sẽ về tay Bí thư Khương ngài. Đây chính là phần tôi hồi báo ngài. Nếu ngài có thể làm ra đột phá trong năm nay, không những thể hiện được dũng khí và sự quyết đoán của ngài với cấp trên, mà còn có thể biểu hiện được năng lực và tầm nhìn của ngài. Đối với ngài đây cũng không phải chuyện xấu, tôi nói có đúng không?

Nói chuyện với Khương Tân Vũ, Liễu Kình Vũ cũng không vòng vo. Cái kiểu nói chuyện làm người ta như lọt vào trong sương mù, Liễu Kình Vũ không hề thích. Hắn thích đi thẳng vào vấn đề, phân tích mặt lợi và mặt hại. Như vậy có thể làm cho hai bên hiểu rõ về nhau. Hơn nữa bây giờ cách Đại hội giao lưu liên tỉnh rất gần rồi, mà hắn muốn nắm trong tay Phòng Xúc tiến đầu tư, lại còn rất nhiều chuyện phải làm.

Khương Tân Vũ nghe Liễu Kình Vũ nói xong, không khỏi nhíu chặt mày, ông ta rất đồng ý với lời của Liễu Kình Vũ, khẽ trầm ngâm một chút, Khương Tân Vũ lạnh lùng nói:

- Liễu Kình Vũ, nếu tôi giúp cậu nắm trong tay Phòng Xúc tiến đầu tư. Nhưng cậu lại không lập được thành tích ở Đại hội giao lưu liên tỉnh, tôi đây không phải tiền mất tật mang rồi sao?

Liễu Kình Vũ thản nhiên cười nói:

- Bí thư Khương, bây giờ làm gì có chuyện gì làm mà không có phiêu lưu mạo hiểm. Tuy rằng quận Tân Hoa mấy năm nay vẫn vô cùng bình an, không có chuyện lớn gì. Đối với Chủ tịch quận là chuyện tốt, nhưng đối với Bí thư quận ủy là ngài thì không tốt cho lắm . Ngài không tạo được thành tích, đợi hết nhiệm kì ngài phải làm sao bây giờ, sẽ điều chuyển ngang hoặc phải đảm nhận một chức quan nhàn tản, bất kể kết quả như thế nào, đối với ngài cũng không phải là chuyện tốt. Về phần liên kết với tỉnh Hà Tây, tôi tuy rằng không dám chắc 100%, nhưng vẫn có 70-80% chắc chắn. Bởi vì, tôi tin tưởng năng lực của mình, ngài nên biết, khi ở thị trấn Quan Sơn, dưới tình hình khó khăn như vậy, tôi vẫn có thể mang thành tích về cho Khu du lịch núi Thúy Bình. Quận Tân Hoa đất rộng người đông, ngài còn sợ tôi không tạo được ra thành tích sao? Nhưng nếu muốn tôi thành công, điều kiện tiên quyết là cần sự ủng hộ hết mình của ngài.

Khương Tân Vũ lại trầm ngâm một lúc, lúc này mới hỏi:

- Cậu cần tôi ủng hộ như thế nào? Chẳng lẽ là thúc đẩy thông báo phê bình Diêu Chiêm Phong?

Liễu Kình Vũ cười, lắc đầu nói:

- Như vậy đương nhiên không đủ, ủng hộ hết mình, theo tôi là cần như vậy như vậy…..

Liễu Kình Vũ đem suy nghĩ của mình nói với Khương Tân Vũ, sau đó bình tĩnh nhìn Khương Tân Vũ.

Khương Tân Vũ nghe Liễu Kình Vũ nói xong, chân mày lại càng nhíu chặt. Bởi vì ông ta phát hiện, tên nhóc này tâm kế vô cùng sâu, nếu như mình thật sự ủng hộ hắn, hắn thật sự có khả năng nắm trong tay Phòng Xúc tiến đầu tư, nhưng vấn đề nằm ở chỗ, mình có thật sự nên vì một thành tích chưa thấy đâu mà đi ủng hộ hắn hay không.

Trong khoảng thời gian ngắn, Khương Tân Vũ lại rơi vào trầm tư. Khương Tân Vũ rất rõ ràng, nếu mình thực sự ủng hộ Liễu Kình Vũ, như vậy sẽ đối đầu với Chủ tịch Quận Trịnh Hiểu Thành. Vậy những nỗ lực duy trì bộ máy ổn định hài hòa của mình trước kia tất cả đều mất đi, mình và Trịnh Hiểu Thành trở mặt, có đáng giá không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.