Đỉnh Cấp Công Tử

Chương 49: Chương 49: Hé Lộ (3)




Tân Châu khu, Hạ gia.

Hạ Đông Nghi lúc này vậy mà lười nhác lăn lộn trên giường lớn, nàng quần áo từ lúc về cũng không buồn thay ra, lúc này chỉ muốn ngủ vùi, chui chăn ẩn nấp, cuộc sống này nàng đã khiến nàng quá mệt mõi, nhiều lúc nàng chỉ muốn buông xuôi, mặc kệ tất cả nhưng nàng lại làm không được.

Khác với một Hạ Đông Nghi hằng ngày lạnh lùng cùng chút kiêu ngạo nhưng đầy mạnh mẽ và nóng bỏng, lúc này ta lại thấy một Hạ Đông Nghi hoàn toàn khác. Một Hạ Đông Nghi với một đôi mắt buồn cô tịch. Sâu hun hút không thấy đáy, tựa như khi nhìn vào tất cả mọi thứ đều trơ trụi và biến mất. Cảm giác như lơ lửng giữa trời không nơi bám víu.

Hạ Đông Nghi lúc này hai tay bó gối ngắm nhìn khung cảnh im lìm qua cửa sổ khép hờ, nàng đanh hưởng thụ hơi lạnh lượn lờ quanh da thịt từ khe hở nhỏ xíu, nàng đang nhắm chặt mắt nhưng đầu óc vậy mà không ngừng suy tư.

Có thể thấy Hạ Đông Nghi vậy mà lại là một người con gái sống nội tâm, nàng sống khép kín không muốn kết bạn cùng với ai, chính vì lẽ đó có lẽ đã tạo ra một Hạ Đông Nghi bình thường vô cùng băng giá, nàng vậy mà cho phép bản thân mình có một bản năng mang tên lẫn trốn. Trốn tránh mọi thứ để được một mình, bỏ mặc tất cả để bản thân được bình yên trước mọi biến động cuộc đời. Nàng cô lập lập bản thân với xã hội bên ngoài, nhiều lúc nàng mất hoàn toàn cảm giác với mọi thứ xung quanh, duy sự cô đơn là vẫn luôn thường trực trong trái tim nàng.

Không phải Hạ Đông Nghi chọn cho mình cuộc sống của người cô độc này, mà là do nàng sợ hãi, đôi bàn tay nhỏ xíu ấy của nàng không biết bám víu vào đâu, nàng sợ mình lại hạnh phúc, lại thấy vui vẻ vì những lúc ấy nàng lại sợ cảm giác ấy sẽ không tồn tại được lâu dài, nàng sợ mình không đủ sức mạnh để bảo vệ chúng, nên nàng đã lựa chọn chạy trốn, chạy trốn tất cả. Nàng tự nhốt mình trong cái thế giới riêng, ở nơi đó nàng mới thật sự cảm thấy an toàn.

Đang mãi quẩn quanh suy tư trong cái thế giới của riêng mình, Hạ Đông Nghi vậy mà không biết nàng đã ngây ngốc bao lâu, mãi cho đến khi tiếng chuông điện thoại khiến cho nàng giật mình tỉnh lại. Một số điện thoại vô cùng quen thuộc, một người mà nàng vô cùng chán ghét, kẻ mà nàng lúc này nàng chỉ muốn đem xé ra thành ngàn mảnh để phát tiết nỗi uất hận trong lòng nàng lúc này.

“Hạ tiểu thư đêm qua ngủ ngon chứ?...”

“Diệp Thiên Thành tất cả là do anh xếp đặt!... Anh thật là trơ trẽn…” Hạ Đông Nghi vậy mà lúc này không giữ được bình tĩnh gào thét đi ra.

“Chậc… chậc… tên phế vật Tiểu Phong chắc đêm qua tựu là không làm cho Hạ tiểu thư thỏa mãn a!” Diệp Thiên Thành vậy mà cười đểu cáng đi ra.

“Hạ lưu!”

“Hạ lưu! Ha… ha… Ta nghĩ là đêm qua Hạ tiểu thư đã học được cái gì gọi là hạ lưu, không biết có nhân tiện học luôn cái gọi trung lưu và thượng lưu không đây này?”

“Vô sỉ” Hạ Đông Nghi càng là uất hận hét lên.

“Chậc… chậc… Tiểu hồ ly cô thật biết cách diễn!”

“Diệp Thiên Thành chúng ta thỏa thuận từ nay không còn hiệu lực!” Hạ Đông Nghi càng là căm giận rít lên, đây là cỡ nào đem nàng trần trụi nhục nhã.

“Kết thúc! … Không dễ vậy đâu. Cô nên nhớ Hạ Gia vì sao mà trở thành gia tộc nhị lưu của Vũ Hán, Cha cô là năm xưa thế nào mà chiếm được Hạ gia tất cả cơ nghiệp.” Diệp Thiên Thành càng là lạnh nhạt đi ra.

“Vậy thì đã sao?... Tôi không muốn hợp tác với một kẻ hạ lưu như anh nữa!”

“Không sao! … Không sao! … Hạ đại tiểu thư không muốn tiếp tục làm thì cũng không sao! Vậy phải phiền đến Hạ gia cái kia nhị tiểu thư rồi!...” Diệp Thiên Thành càng là đắc ý đi ra, giọng nói của hắn vậy mà có chút uy hiếp mùi vị.

“Tử San! … Anh dám!...” Hạ Đông Nghi vậy mà hữu quyền xiết chặt, ước chừng như muốn đem móng tay đều cho xuyên thủng da thịt đi ra. Phải biết lúc này trong lòng nàng là cỡ nào uất hận, Diệp Thiên Thành hắn đây là cỡ nào trần trụi uy hiếp nàng, hắn lúc này là đang đánh bài ngửa với nàng nàng là không còn sự lựa chọn hay thỏa thuận nào hết chỉ có một điều duy nhất đó là phải ngoan ngoãn làm theo mà thôi.

Hạ Đông Nghi lúc này như muốn phát điên lên, có lẽ chỉ có phát điên mới giúp cho nàng thoát khỏi cảnh này, chỉ có phát điên lên thì nàng mới không bị cái thế giới này, cuộc sống này cho giày vò thêm nửa. Nhiều lúc nàng ước mình có thể ngủ một giấc thật dài và không bao giờ tỉnh lại, không bao giờ phải chứng kiến tất cả. Nhưng điều ước tưởng chừng như giản đơn ấy vậy mà không bao giờ nàng có thể thực hiện được. Hằng ngày nàng cứ vậy thức dậy, cứ vậy chứng kiến cái thế giới đầy đen tôi và âm mưu này… Nàng thực sự quá mệt mỏi.

Hạ Đông Nghi vậy mà mắn chặt trong tay mảnh giấy Diệp Hiểu Phong đưa cho nàng ban sáng, trong mắt nàng vậy mà có chút thất thần đi ra, không biết là nàng đang suy nghĩ gì nữa…Mãi cho đến khi nàng vậy mà ngủ lịm đi lúc nào không hay, đâu đó trong mê man nàng vậy mà mơ hồ không ngừng nói “Xin lỗi!...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.