Đỉnh Cấp Công Tử

Chương 46: Chương 46: Si Ngốc Hạ Đông Nghi




Vũ Hán tiết trời mùa thu càng là trong lành, nhất là Hán Dương khu nơi gần Nguyệt Hồ buổi sớm không khí càng là thanh thuần, có thể nói nơi đây là một trong những nơi có sự kết hợp hài hòa nhất những cộng trình kiến trúc đồ sộ nặng nề cùng khung cảnh thiên nhiên hoang sơ nhẹ nhàng, giữa cái ồn ào náo nhiệt xô bồ của cuộc sống cùng sự yên tĩnh thanh bình của thiên nhiên, tất cả tạo thành một sự liên kết hài hòa giữa con người và thiên nhiên.

Nguyệt Hồ đã quá tám giờ thời điểm, mặt trời vậy mà lên cao từ lâu, những tia nắng lúc này xuyên thấu qua của sổ kính đem tổng thống phòng cho khắp nơi tràn ngập ánh sáng chói lòa, một vài tia nắng vật mà hắt tới một khuôn mặt có chút uể oải nam nhân nhưng vẫn không kém phần điển trai bộ dáng người.

Bị ánh nắng cho chiếu thẳng vào mặt khiến hắn có chút nhăn mày bộ dáng khó chịu đi ra. “Hôm qua rượu vậy mà có chút mạnh nha, vậy mà có chút đau đầu a!” Hắn vậy mà khẽ có chút nhăn nhó bộ dáng, cùng lười nhác đem chăn cho kéo lên che mặt. Người này vậy mà không ai khác chính là Diệp nhị thiếu gia Diệp Hiểu Phong.

Lúc này một cổ u hương thoang thoảng nhẹ nhàng len lỏi vào trong hắn mũi khiến cho hắn vậy mà vô cùng khoan khoái cùng dễ chịu, phải nói cổ hương thơm này vậy mà có chút đặc biệt, thanh thuần, ẩn hiện chút mị hoặc vô cùng tinh tế. Hắn có chút khoan khoái tham lam đem cổ u hương này cho thật sâu hít vào, càng có chút tặc lưỡi “Thơm quá a!”.

Không phải hắn trước kia chưa từng nghỉ ở Thập Yển tổng thống phòng khách sạn, nhưng trước kia tựu là chưa có lần nào ngửi thất cổ hương thâm này a. Hắn lười nhác trốn vào trong chăn cuộn mình muốn ngủ nướng lên tiếp. Lúc này vậy mà tay hắn vậy mà cho đụng tới một cái có chút nóng bỏng cùng mỡ bóng mịn màng đồ vật, đã vậy có chút đàn hồi cùng co dãn đi ra.

“Cái này!...” Não hải hắn không khỏi đánh ong lên một cái, từ năm đầu xúc tu cảm giác từ cánh tay hắn truyền về cảm giác vậy mà có chút quen thuộc. Nếu hắn còn không biết tay mình bắt trúng cái gì bộ dáng thì hắn quả là một tên phế vật người.

Tim hắn vậy mà không ngừng nhảy loạn, tối qua vậy mà hắn gọi tới một nữ nhân, không thể nào, hắn trước giờ chưa bao giờ uống say đến nỗi gọi tới nữ nhân mà mình nhớ.

Hắn cố lấy lại trấn tỉnh, tay càng là đem cái kia đồ vật cho xác định lại lần nữa xem mình có nhận lầm, nhưng vậy mà càng khiến cho hắn bị dọa sợ, cái kia đồ vật vậy mà không sai vị đạo cùng cảm giác, càng là một cái cực phẩm trong số cực phẩm đại my my đi ra đây này.

Diệp Hiểu Phong tim vậy mà không khỏi đánh thót một cái. “Vậy mà tối qua thật kêu tới một cái nữ nhân!” Hắn trong đầu càng có chút rối loạn, chuyên tối qua hắn vậy mà không nhớ được tý nào, cứ như bị tẩy não người bộ dáng, chỉ nhớ là hắn có tìm qua Hạ Đông Nghi người, sau đó thì lại không nhớ gì lên nữa. “Vậy Hạ Đông Nghi người đâu? Nữ nhân này lại là ai?” Đầu óc hắn có chút bấn loạn lên rồi.

“Ân!... Mùi hương này có chút quen thuộc a” hắn vậy mà lúc này lại thấy cổ u hương này vậy mà có chút quen thuộc, càng là một cái hắn đã gặp qua người. Diệp Hiểu Phong vội đem trong chăn chui ra khỏi, đập vào hắn mắt là một cái nữ nhân người làn da vô cùng trắng mịn, nhất là nàng vậy mà trên thân không che lấy một mảnh vải, càng là quay lưng về phía hắn.

Cái kia thon dài bóng lưng, cùng lồi lõm vô cùng khiêu gợi vóc người, vậy mà nhìn có chút ấn tượng. Nhất là cái kia như ẩn như hiện kiều đôn bộ vị vậy mà vô cùng kiêu ngạo.

“Cái này!... Cái này!... Vậy mà quá quen bộ dáng a!” Diệp Hiểu Phong vậy có chút rung động đi ra, cái này mùi hương, cái kia bóng lưng vậy mà làm hắn trong đầu không khỏi kiên tưởng đến cái kia người. “Không phải chứ, quá dọa người nha!” hắn vậy mà không một mảng lớn nước bọt cho đem nuốt xuống.

“Hạ Đông Nghi!... Không phải là nàng a!” Hắn trong lòng khẽ than, quét mắt đem hỗn loạn gian phòng đều cho một lượt nhìn qua, nếu hắn lúc này mà không biết cái kia hắn đang nắm trong tay kiêu ngạo ngọc phong, chủ nhân người là Hạ Đông Nghi thì hắn còn không bằng cầm thú.

Xung quanh giường vị trí vậy mà đều bị làm cho hỗn loạn đi ra, khắp nơi vương vãi amy đầm đen, hồng nhạt tráo tráo, hồng nhạt tiểu quần nhỏ nhất kiện toán loạn trên mặt đất. Đêm qua hắn vậy mà đem Hạ Đông Nghi người đều làm tới. “Rượu thật hại người a!” Diệp Hiểu Phong có chút cười không ra nước mắt bộ dáng.

Hắn vậy mà không biết nên cười hay nên khóc đây nữa, người ta cái tiểu cô nương đều bị hắn cho chiếm tiện nghi tới, vậy mà hắn còn ở đó làm ra vô tội bộ dáng, thật là không đáng mặt đàn ông mà.

Diệp Hiểu Phong lúc này vậy mà có chút luống cuống, hắn là không biết lúc này nên nói gì đi ra, nhất là tay hắn bộ vị vậy mà cũng cho quên rút về, trong đầu hắn lúc này là hàng đống hàng đống những cách đem chuyện này cho xử lý tới, nhưng cách nào đi ra hắn cũng đều không cảm thấy ổn thỏa.

“Quả thật là làm người đau đầu nha.” Hắn thầm than khổ không thôi.

Vậy mà trong lúc đầu óc hắn đang bấn loạn thời điểm, hắn cái kia tay vậy mà không ngừng đem ngọc phong bộ vị vậy mà không ngừng nhào nặn cùng mân mê không ngừng trong tay. “Tốt đàn hồi!... vậy mà mềm mại a!...” Điểm điểm xúc tu từ cánh tay truyền tới cảm giác lúc này mới làm cho hắn giật mình đi ra, hắn vậy mà lại đem người cho chiếm thêm tiện nghi. Diệp Hiểu Phong càng là lúng túng đi ra, hắn không hiểu sao tay lại như vậy hành động đi ra.

“Hạ tiểu thư ta!...ta!...”

Diệp Hiểu Phong lắp bắp lên tiếng muốn đem chuyện cho giải thích, nhưng Hạ Đông Nghi vậy mà không có chút phản ứng đi ra, vẫn im lặng đưa cái kia thon dài bóng lưng về phía Diệp Hiểu Phong.

“Hạ… tiểu… Đông Nghi ta…”

Diệp Hiểu Phong càng là có chút rối lên. Nhưng đáp lại hắn vẫn là cái kia không chút phản ứng thon dài bóng lưng, càng làm cho hắn chân tay càng lúc càng luống cuống giải thích đi ra.

“Đông Nghi ta!... ta… Cô... Cô muốn làm sao cứ nói!... Ta...”

Hạ Đông Nghi vậy mà vẫn không có chút phản ứng, nếu như nàng không còn hơn ấm, không còn nhịp thở đều đặn thì có lẽ hắn đã nghỉ nàng có thể đã không còn tồn tại.

“Vẫn còn ngủ sao?” Diệp Hiểu Phong có chút nghi hoặc, hắn cố tình chồm về phía trước dò xét Hạ Đông Nghi người xem còn ngủ hay không, nhưng khi thấy Hạ Đông Nghi bộ dáng hắn vậy mà có chút lo lắng đi ra.

Hạ Đông Nghi lúc này vậy mà một bộ dáng thất thần cùng ngốc trệ đi ra, nhất là nàng hai mắt dường như vô hồn, trong đó càng là điểm chút nước mắt đi ra. Nàng vậy mà phản ứng không giống những cô gái khác. Diệp Hiểu Phong trong lòng vậy mà càng nặng chịch đi ra, phải biết nếu nàng phản ứng, nếu nàng đem hắn trách mắng,… thì có lẽ hắn sẽ thích nghi hơn, hắn có thể nghĩ ra biên pháp giải quyết vấn đề, nhưng nàng lại chọn im lặng, cái im lặng ấy mới là đáng sợ nhất lúc này đối với hắn.

“Đông Nghi ta… Ta xin lỗi!... Đêm qua rượu vậy có chút mạnh!... À không!... Ý ta không phải vậy!... Cô xem...”

Mặc cho Diệp Hiểu Phong có luống cuống ra sao, Hạ Đông Nghi vẫn không hề lên tiếng, nàng tâm lúc này vậy mà vô cùng hỗn loạn. Trách hắn! Nàng không thể nào trách hắn được. Hắn cũng chỉ là một cái nạn nhân mà thôi. Nhưng nếu hắn cứ lạnh lùng, cứ lơ nàng đi thì nàng đâu phải trả giá đắt như vậy. Nhưng trách hắn cũng không thể, là nàng chủ động đi mê hoặc hắn, chuyện này cũng có lỗi do nàng đã quá chủ quan, nàng cũng là nan nhân a.

Nhưng cái giá nàng phải trả ra là quá đắt, nàng muốn khóc, nàng muốn đem kẻ kia, người đã hãm hại nàng cho bắt tới, nhưng rồi làm sao, nàng sẽ làm gì, đánh hắn, giết hắn,… Rồi sau đó làm gì?

Hạ Đông Nghi càng lúc càng ngốc trệ, nàng vậy mà nước mắt cứ vậy thi nhau chảy xuống, nàng khóc nhưng lại không thành tiếng, có lẽ chuyên này đã gây cho nàng một cú sốc quá lớn, một áp lực mà vượt quá nàng giới hạn chịu đựng.

Hạ Đông Nghi càng ngốc trệ, càng không lên tiếng thì Diệp Hiểu Phong càng lo lắng càng sốt ruột đi lên, nhìn cái kia đỏ thẳm vết máu trên giường, cái kia một thân trắng nõn mịn màng da thịt, lúc này đã từng đám ửng đỏ vết tích, hắn còn không biết đêm qua mình đã đem Hạ Đông Nghi cho giày vò ra sao thì hắn quả là tên ngốc.

“Đông Nghi!... Chuyện đêm qua ta sẽ chịu trách nhiệm!” Diệp Hiểu Phong khẽ đánh cái quyết tâm dõng dạc nói ra.

Nhưng Hạ Đông nghi vẫn không có phản ứng đi ra, nàng vẫn vậy, ngốc trệ bộ dáng, khiến cho Diệp Hiểu Phong càng thấy khó xử không thôi. Hắn vậy mà lần đầu tiên thấy khó xử, càng là lần đầu tiên gặp phải tình huống này nên hắn không biết phải giải quyết chuyên này ra sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.