Định Mệnh Trái Ngang

Chương 36: Chương 36




Bây giờ Trọng Sinh mới hiểu lý do vì sao mà Băng lại răm rắp nghe theo lời của ông ta như thế.

Tuy không biết nguyên nhân vì sao Băng lại đột ngột đi lấy chồng mà không nói gì với mình, nhưng gặp qua ông ta hai lần, Trọng Sinh nghĩ ông ta rất xứng đáng là chồng của Băng, chỉ có người như thế mới mang lại hạnh phúc, mới có thể bảo vệ và che chở cho Băng.

Hoa và cậu ta còn nói chuyện thêm một lúc mới chia tay mỗi người một ngả.

Nhìn cậu ta mặt mày ủ dột, sầu não, Hoa cũng thương thay cho một tấm tình si.

Ngồi trên xe, Băng xấu hổ quá, nồng độ trong máu không những không giảm mà ngày càng tăng lên khiến hai má Băng càng lúc càng đỏ, mắt Băng được phủ một lớp sương mỏng, còn đôi môi căng mọng của Băng càng thêm phần quyến rũ và mê người.

Ngồi gần ông ta khiến cho Băng có cảm giác như đang ngồi gần một cái lò lửa.

Không thể dấu khuôn mặt xấu hổ của mình đi đâu được, Băng liền co chân lên ghế, đầu gục xuống gối, hai tay ôm lấy chân.

Xong !

Mọi chuyện đã được giải quyết.

Mặc dù không thể thoát được cảm giác run rẩy, hộp hộp, nhịp đập nhanh và mạnh trong trái tim mình nhưng ít ra Băng không để cho ông ta nhìn thấy khuôn mặt đáng xấu hổ của mình.

Thấy cô vợ trẻ con cứ ôm lấy ngồi và có tư thế ngồi như một con tiểu yêu tinh đang co tròn để bảo hộ thân thể, ông ta phải cố nén tiếng cười trong cổ họng.

Lúc nãy dám bạo gan nắm tay, dựa đầu vào vai, lôi kéo, quát tháo, ra lệnh cho ông ta đi theo mình, còn dám hôn ông ta trước mặt bao nhiêu người, bây giờ lại ngượng ngùng, rụt rè như một tiểu cô nương suốt ngày trốn trong khuê phòng nên không dám nói chuyện với người lạ.

_Hôm nay cô muốn đi ăn ở đâu ?

Băng im lặng không trả lời.

Biết Băng ngại nên ông ta không chấp.

_Sao cô không nói gì ?

Băng vẫn im lặng không đáp.

Ông ta bắt đầu bực mình.

_Nếu cô không trả lời tôi, dù có phải dùng cách thô bạo để cô mở miệng trả lời tôi, tôi cũng làm.

Vai Băng run run, lúc nãy bị ông ta làm cho xấu hổ muốn chết, lại cộng thêm mấy lời nói lạnh nhạt và vô tình của ông ta, uất quá Băng khóc như một đứa trẻ.

Bây giờ Băng đang rất cáu, nên chuyện xấu hổ bị gạt sang một bên.

Ngẩng mặt lên nhìn ông ta, quẹt nước mắt, phồng mồm, răng nghiến chặt, Băng vênh mặt lên.

_Ông muốn gì ?

Ông ta kinh ngạc nhìn Băng.

Biểu hiện của Băng có thể nói là thiên biến vạn hóa.

Lúc nãy còn xấu hổ ngượng ngùng không dám ngẩng mặt lên nhìn ông ta, bây giờ lại khóc lóc, mặt hầm hầm, mắt rực lửa như muốn băm ông ta thành hàng trăm hàng nghìn mảnh.

Băng đúng là một cô vợ khó chiều.

Từ trước đến nay, Băng vốn là người đơn giản, không cầu kì, ngay cả ăn uống cũng thế, tùy theo ý thích và phóng túng theo mong muốn của mình.

Thấy cô vợ cứ nhìn mình bằng ánh mắt giận dỗi và nước mắt ngắn nước mắt dài mãi, cũng thấy tội nghiệp nên nhượng bộ.

_Cô muốn đi ăn ở đâu ?

Lúc này Băng đang tức điên lên làm gì còn tâm trí để ăn uống nhưng cái dạ dày nhỏ bé của Băng kêu đói.

Băng không thể vì tâm trạng không vui mà hành hạ những bộ phận vô tội trong cơ thể nên đành nuốt hận vào lòng.

_Ông muốn đi ăn ở ngoài ?

_Đúng.

_Nếu đã có chủ ý, sao ông còn hỏi tôi ?

_Lần trước tôi đưa cô đến quán cô không thích nên lần này cho cô chọn.

_Ông nói thật chứ ?

Băng nghi ngờ hỏi.

_Thật.

Băng cười toe toét, khuôn mặt rực sáng.

Mặc dù mắt vẫn còn long lanh nước nhưng tâm trạng đã khá hơn nhiều.

Ông ta ngây người nhìn Băng.

Cả đời của mình, ông ta cũng chưa từng gặp một cô gái nào đơn giản và trẻ con như Băng.

Hỉ, ái, nộ đều biểu hiện hết ra khuôn mặt.

Lúc nào tức giận thì nói cho hết, làm những việc mà không ai dám làm, cũng chẳng cần biết hậu quả do hành động của mình gây nên.

Lúc nào cao hứng và gặp chuyện vui thì nụ cười luôn nở sẵn trên môi.

Như lúc này đây, mặc dù vừa mới khóc xong, mặc dù còn giận dữ nhưng ngay sau khi nghe được quyền chọn quán ăn, lại vui vẻ ngay, lại cười đùa như không có chuyện gì.

Băng là một cô gái đơn thuần và hiền lương.

Ở bên cạnh Băng, mang lại cho người khác cảm giác rất dễ chịu và thoải mái.

Băng không chỉ có tính cách đơn giản, trang phục phóng túng mà ngay cả nụ cười cũng hồn nhiên trong sáng như một đứa trẻ.

Bất giác ông ta muốn cười, muốn được sống như Băng, muốn một lần trút hết tất cả mọi ưu phiền và gánh nặng trong lòng ra ngoài, muốn một lần sống đúng với mong ước và đam mê của chính mình.

_Ông đang nghĩ gì thế ?

Băng quan tâm hỏi.

_Không nghĩ gì cả.

Băng quẹt nước mắt trên má.

Bây giờ Băng đã trở về con người hồn nhiên và không âu lo trước kia nên Băng vô tư dựa vào vai ông ta, nắm lấy tay ông ta như một con bé con đang dựa vào cha mình.

Ông ta kêu khổ.

Không hiểu là ông ta lấy vợ hay là đang nhận nuôi một đứa trẻ con nữa.

_Ông muốn ăn bún riêu không ?

Nhớ lại bát bún riêu lúc sáng do Băng nấu, tự nhiên bụng ông ta sôi lên.

_Có.

_Nếu thế lúc nữa chúng ta đi ăn.

_Về nhà sao ?

_Không.

_Cô biết quán bán bún riêu ?

Băng vui vẻ gật đầu.

_Biết.

Phúc im lặng lái nhe nhưng thỉnh thoảng cười trộm mấy cái.

Không biết hai vợ chồng này nói chuyện với nhau, hay là hai cha con đang nói chuyện với nhau.

_Quán bán bún riêu ở gần đây không ?

Ông ta tự dưng lại muốn nói chuyện với Băng.

_Cũng gần.

Thấy vợ chỉ trả lời bằng một hoặc hai từ, ông ta cau mày.

_Cô có biết chủ ngữ và vị ngữ trong một câu nằm ở đâu không ?

_Biết chứ, bất quá nói chuyện với người kiệm lời như ông phải nói như thế mới xứng.

_Cô…cô…!

Lần đầu tiên ông ta tức nghẹn họng không nói được lời nào.

Một tiếng phì nhỏ vang lên.

Không cần đoán cũng biết, Phúc không kìm nén được tiếng cười của mình nên buột miệng phát ra một tiếng.

Băng le lưỡi nhìn ông ta.

Thấy thế vẫn còn chưa cho là đủ, Băng còn bẹo má ông ta.

_Ông không thể một lần cười lên được hay sao ?

Ông ta tức giận hất bỏ tay Băng ra khỏi má.

_Cô ngồi im đi.

Tính trẻ con, ương bướng của Băng trỗi dậy.

Băng tự cởi dây an toàn của mình ra, ông ta cau mày nhìn Băng.

Ông ta không hiểu đang đi trên đường có thể bị tai nạn bất cứ lúc nào, tại sao Băng lại tháo dây an toàn ra ?

Chưa kịp lên tiếng nhắc nhở, Băng trèo lên lòng ông ta.

Ông ta choáng váng, mắt mở to nhìn Băng.

Hành động này của Băng chẳng khác gì một con yêu nữ chuyên đi dụ dỗ đàn ông.

Nếu không phải tối hôm qua biết đó là lần đầu tiên của vợ, ông ta sẽ cho rằng Băng thực sự là một loại đàn bà hư hỏng và lẳng lơ.

Băng mặc kệ ông ta nghĩ thế nào thì nghĩ.

Băng muốn cho ông ta biết, mặc dù không thích suốt ngày chưng diện trong những bộ váy và đánh phấn bôi son, sức nước hoa nhưng khả năng câu dẫn đàn ông của Băng không phải là không có, mà một khi Băng muốn, Băng có thể hạ gục được một lãnh nhân như ông ta.

Nhìn Băng và ông ta lúc này giống hệt một đại gia và một cô chân dài đang đi tán tỉnh và quyến rũ ông đại gia lắm tiền nhiều của kia.

_Cô muốn gì ?

Ông ta lạnh nhạt hỏi.

_Không muốn gì cả.

_Nếu không muốn gì thì mau xuống đi.

Băng chớp mắt nhìn ông ta.

_Có phải ông mong tôi làm gì ông ?

_Đừng nói vớ vẩn, còn không mau xuống đi.

Ông ta sắp bị Băng làm cho tức điên lên.

Băng cười hì hì.

Ông ta càng tức giận, Băng càng đùa dai.

Tính ương bướng của Băng từ xưa đến nay đều như thế, một khi càng chọc tức Băng, Băng càng phải làm cho bằng được.

Băng nắm cà vạt của ông ta.

_Nói đi ! Ông muốn tôi làm gì ?

Băng dịu dàng hỏi.

Trong vòng ba giây, ông ta hoàn toàn sửng sốt.

“Chết tiệt !”

Ông ta chửu thầm, ông ta không muốn bị Băng câu dẫn như tối hôm qua.

Lần này người không dám nhìn thẳng vào mặt Băng là ông ta.

Hóa ra ông ta chỉ có tác dụng đối với những người mang tâm trạng sợ hãi và hốt hoảng khi nói chuyện với mình.

Còn những cô gái ôn nhu, thuận hòa như dòng nước giống như Băng, hoàn toàn mang tác dụng ngược lại.

Băng dựa sát vào người ông ta, tay vòng qua cổ ông ta, miệng thì thầm.

_Sao thế, anh ngại à ?

Tiếng anh phát ra từ miệng Băng thật nhẹ nhàng cũng thật ngọt ngào.

Ông ta nuốt nước bọt một cái.

Được Băng thì thầm vào tai, bàn tay mềm mại và thon nhỏ đang vuốt ve má khiến ông ta đỏ mặt.

Nhắm mắt lại rồi lại mở ra, ông ta phải cố gắng gượng nghĩ đây chỉ là một trò đùa của con nhóc tiểu yêu thôi.

Băng chẳng quan tâm đến cảm giác đang ngày càng không thể khống chế của ông ta mà cắn nhẹ vào tai ông ta, miệng lại thì thầm tiếp.

_Anh yêu ! Sao anh lại không nói gì ?

Trong lòng ông ta lại không ngừng kêu khổ.

Nếu có cái giường ở đây và nếu không phải đang ở trên xe ô tô, ông ta sợ rằng sẽ lại phóng túng như đêm hôm qua.

Băng dường như không hiểu hành động của mình đang làm cho một con sư tử đang ngủ ngon phải tỉnh giấc.

Con tử trong ông ta sắp sửa lôi con thỏ con là Băng ra ăn thịt.

Tuy rằng không giết chết con thỏ, nhưng con thỏ cũng biết chẳng qua con sư tử kia vì ngủ quá lâu nên sau khi tỉnh giấc sẽ không thể kiềm chế được, thành ra mỗi ngày phải ăn con thỏ một lần, chỉ cần con thỏ biết điều, con sư tử sẽ chăm sóc và bảo vệ con thỏ thật tốt.

Băng ôm lấy cổ ông ta, miệng cười thật tươi, mắt chớp chớp nhìn ông ta trông ngây thơ như một thiếu nữ mười lăm tuổi.

Ông ta phải giả vờ bình thản coi như không có chuyện gì.

Ông ta mong Băng nhanh kết thúc trò chơi trẻ con và nghịch ngợm của mình lại.

Bình thường ngay cả nắm tay ông ta còn không muốn, nói gì đến việc để cho người khác ngồi lên lòng, và dở chiêu mỹ nhân kế ra.

Nhưng vì người đó là Băng, nên ông ta vô phương chống cự, thậm chí ông ta còn mong Băng đừng kết thúc, ông ta thực sự thích cảm giác được Băng âu yếm và dịu dàng vuốt ve như một yêu nữ thế này.

Băng rất biết điều nhưng biết điều theo một cách khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.