Đồ Cổ Xuống Núi

Chương 83: Chương 83: Người môi giới không đáng tin




Trong tay Thái Thương Tông có âm binh biên chế là chuyện toàn bộ đạo hiệp đế đô đều biết, hơn nữa còn dưỡng hơn bảy trăm miệng âm binh, điểm nào cũng là trọng điểm đả kích của Đạo hiệp Phật hiệp.

Vì thế khi đối mặt với đạo hữu mở miệng ra là hô tà giáo, nội tâm các vị đạo trưởng đế đô đều thực chua xót, bọn họ có thể làm sao đây, bọn họ cũng thực tuyệt vọng a! Tu Sinh Giáo ở Tân Nam là trọng điểm đả kích, thế nhưng Thái Thương Tông lại được âm phủ ti gửi công văn tuyên bố là đơn vị chính thức, bọn họ có bị hủy tam quan cỡ nào cũng phải trịnh trịnh trọng trọng phê duyệt đơn xin gia nhập Đạo hiệp của người ta a.

Không nói, không nói nữa, nói ra đều là nước mắt.

Song phương cùng tới cục cảnh sát Tân Nam một chuyến, báo cáo chuyến tự phát tổ chức đoàn thể truy đuổi hoạt động tà giáo, thời điểm không còn sớm, lúc này mới được xe buýt của Đạo hiệp bản xứ an bài đi tới khách sạn nghỉ ngơi.

Vệ Tây cũng mệt mỏi lợi hại, bị bọc trong áo lông ấm áp lại càng buồn ngủ hơn, trên đường đi đã ngáp vào cái, cũng không biết khi nào thì ngủ mất, lúc tỉnh lại thì đầu đã dựa vào ngực đồ đệ.

Cậu đưa tay vén vành mũ to trên đầy, liếc nhìn bầu trời ngoài cửa sổ: "Đến rồi à?"

Nhị đồ đệ ừ một tiếng, âm thanh từ đỉnh đầu truyền tới.

Đồ đệ không mặc áo khoác trên người chỉ có một chiếc áo len màu đen, lớp vải len mềm mại hòa với dương khí cọ lên gò má Vệ Tây, cậu lười biếng dựa vào người đối phương mở miệng: "Đây là nơi nào?"

Mái tóc rối bù vì ngủ được nhẹ nhàng chải chuốc, phía trước truyền tới tiếng cười đáp của Đoàn Kết Nghĩa: "Ôi trời, sư phụ, khách sạn suối nước nóng luôn, đạo hiệp Tân Nam thực có tiền, chốc nữa có muốn kết đoàn cùng đi ngâm suối nước nóng không?"

Tân Nam nằm ở hướng Tây Nam kinh thành, mặc dù thành phố không lớn nhưng tình hình phát triển kinh tế không hề lạc hậu, phương thức kiếm tiền chủ chốt là phát triển du lịch, trừ bỏ phong cảnh ưu mỹ danh sơn đại xuyên thì điểm hấp dẫn khách du lịch không thể nghi ngờ là khu khách sạn suối nước nóng có thể tùy ý gặp ở khắp nơi trong thành phố.

Vệ Tây vừa nghe suối nước nóng thì ánh mắt lập tức chuyển ra ngoài cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy hai chữ Ôn Tuyền thật lớn trên bảng hiệu khách sạn.

Nơi này khác với Hoa Sơn yên tĩnh vắng lặng, vào mùa đông, cho dù không phải ngày nghỉ lễ pháp định thì lượng khách vẫn đông đúc như cũ. Khách khứa khách sạn nhìn thấy một nhóm người thống nhất mặc áo bào đạo sĩ từ trên xe du lịch bước xuống thì có chút bối rồi, này là tình huống gì a?

Mọi người rối rít lấy di động ra chụp hình gửi cho vòng bạn bè trên weibo---- "2333 êu ơi đầu năm nay đãi ngộ của đạo quan cao thật a, các vị đại sư tổ chức đoàn thể đi du lịch ngâm suối nước nóng luôn a!"

"Trời ơi hâm mộ quá đi, đơn vị chó má của tụi tôi đừng nói ngâm suối nước nóng, ngay cả ngâm chân cũng không tổ chức được một lần, còn ngây ngô ở lại có ý nghĩ gì nữa chứ? Còn không bằng xuất xa làm đạo sĩ!"

Tình huống buồn cười lại quỷ dị này nhất thời làm nhóm bạn mạng bàn luận sôi nổi, Đoàn Kết Nghĩa nhanh chóng lướt weibo nhấn like, đồng thời còn đưa cho nhóm đạo trưởng ở bên cạnh xem: "Chúng ta bị chụp lén này, lọt top đề tài hấp dẫn luôn!"

Nhóm đạo trưởng đế đô cảm thấy thực vô ngữ với bình luận đãi ngộ tốt của nhóm bạn mạng: "Gì mà tập thể du lịch suối nước chứ, đạo hiệp chúng ta tổ chức hoạt động du lịch hồi nào?"

"Người tu đạo sống thanh bần qua ngày, hiệp hội chúng ta chỉ có một xíu hội phí, lại không có tiền vốn của quốc gia, hàng năm tổ chức vài buổi hội nghị đã không còn dư lại bao nhiêu, đừng nói du lịch, ngay cả ngâm chân cũng chưa từng có."

Phỉ nhổ một phen xong lại lấy lại cảm giác: "Không tốt, như vậy thì hành động của chúng ta sẽ bại lộ trong mắt Tu Sinh Giáo mất."

Vị Niên đạo trưởng Tân Nam khoát tay: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, tin tức của Tu Sinh Giáo vốn rất linh thông, năm trước bộ công an vốn định tổ chức càn quét diệt trừ, thế nhưng không quản sắp xếp bí mật thế nào chúng cũng biết tin tức từ sớm. Lần này chỉ sợ cũng vậy, ngay từ khoảnh khắc mọi người bước vào Tân Nam thì bọn họ đã sớm nhìn chằm chằm rồi."

Các vị đạo trưởng tới từ đế đô nghe vậy thì có chút khó tưởng tượng: "Này sao có thể sao? Chẳng lẽ là đám âm binh mà chúng nuôi? Thế nhưng âm binh hẳn là không thể tiếp cận người chấp pháp dương gian mới đúng."

Niên đạo trưởng lắc đầu: "Ai biết, dù sao thì chúng chính là quỷ dị như vậy."

Nam béo không khỏi hừ một tiếng: "Chứ mấy người cho là sư phụ tôi làm đa cấp nhiều năm như vậy là uổng phí chắc?"

Mọi người: "......"

Oh, bọn mấy người làm đa cấp mà tựa hồ còn rất kiêu ngạo a.

Đám người cũng lười để ý, trong ánh mắt chú ý của nhân viên khách sạn cùng khách nhân nhận phòng, vẫn như cũ là hai người một phòng, Đoàn Kết Nghĩa cường tráng nhất tự nhiên đảm đương trọng trách nặng nề là trông chừng nam béo.

Nam béo mặc dù béo nhưng lùn hơn Đoàn Kết Nghĩa khoảng hai cái đầu, tay bị còng ủy ủy khuất khuất bị kéo vào phòng, trước khi đóng cửa Đoàn Kết Nghĩa hô với Vệ Tây: "Sư phụ, hôm nay mệt mỏi cả chặng đường rồi, chờ chốc nữa ngâm suối nước nóng xong thì trở về nghỉ ngơi thôi!"

Phòng được trang trí theo phong cách nhật, hai tấm chăn nệm được trải trên tatami, Vệ Tây nhìn hai phần chăm nệm trải cách nhau một khoảng kia, phía sau lưng chợt truyền tới âm thanh trầm thấp của nhị đồ đệ: "Em muốn đi ngâm suối nước nóng à?"

Mới nãy xuống xe bị gió lạnh tập kích một phen, lúc này Vệ Tây cũng không quá mệt mỏi, oh một tiếng rồi bắt đầu cởi áo khoác. Cậu chưa từng ngâm suối nước nóng, thấy có nhiều du khách đổ xô vào đây như vậy, cậu tự nhiên cũng có chút hứng thú: "Khuyết Nhi đi cùng không?"

Sau lưng không truyền tới tiếp đáp, Vệ Tây tốn sức cởi bỏ chiếc áo khoác to quá khổ, quay đầu nhìn lại thì phát hiện đồ đệ hóa ra cũng đang cởi quần áo. Động tác rất tùy ý, hai tay kéo lên dứt khoát cởi bỏ chiếc áo len màu đen trên người, lộ ra cơ bụng săn chắc cùng phần nhân ngư tuyến.

Chất liệu vải len mềm mại bị túm chặt trong đầu ngón tay thon dài của đối phương, màu len và màu da đen trắng rõ rệt, đồ đệ tiện tay ném vào chiếc giá treo đặt bên cạnh, lằn gân xanh trên bắp thịt theo động tác mà phập phồng làm những vết sẹo dữ tợn kia tựa hồ cũng nổi bật hơn: "Đi."

Nhìn thân thể đồ đệ được bao phủ dưới ánh đèn, Vệ Tây có chút khó dời tầm mắt.

Dáng người đồ đệ cao ngất thon dài, lúc mặt quần áo thoạt nhìn gầy nhom, phối hợp với gương mặt tinh xảo hơn người, cả người vẫn luôn tỏa ra cảm giác tuấn tú pha lẫn giữa thanh niên cùng thiếu niên. Lúc đứng đó bất động thì thậm chí sẽ làm người ta sinh ra ảo giác không hề có chút công kích nào.

Thế nhưng Vệ Tây biết chỉ là giả mà thôi, sau khi cởi quần áo để trần thì ngay cả từng lỗ chân lông của đối phương đều tràn đầy cảm giác xâm lược.

Phát hiện được ánh mắt của Vệ Tây, đồ đệ ném quần áo xong liền đi thẳng tới, đưa tay giúp cậu kéo dây kéo: "Giơ tay lên."

Vệ Tây rũ mắt, tầm mắt dừng lại ở phần xương hông gồ lên ở hai bên quần, đột nhiên đưa tay móc vào chiếc dây nịt da.

Động tác của đồ đệ khựng lại, giơ tay chậm rãi đè trên lưng Vệ Tây: "Đừng lộn xộn."

Vệ Tây ngẩng đầu nhìn ánh mắt sâu không thấy đáy của đồ đệ, vô thức nhớ tới lần thân mật với đối phương dưới lớp mền trên máy bay, hô hấp nhanh hơn nửa nhịp: "Khuyết Nhi... sư phụ muốn..."

Tay Vệ Tây thuận theo tâm ý trượt tới bên eo đối phương, sau đó lướt qua phần cơ bắp rõ ràng, bắt đầu miêu tả theo đường ranh.

Đồ đề nhìn chằm chằm cậu, phần tay đặt sau lưng cũng không dùng lực, mặc cho cậu hoạt động. Thân thể từ từ động, chậm rãi áp sát, từng chút một đè ép cậu lên vách tường, sau đó dùng một tay khác vén sợi tóc che chắn ánh mắt trên trán cậu, thấp giọng hỏi: "Muốn làm cái gì? Hút dương khí?"

Vệ Tây nhìn thẳng vào mắt đồ đệ, miệng khô lưỡi khô nuốt một chút, đầu ngón tay vô thức cứng ngắc, cũng không biết phải làm thế nào, thế nhưng theo bản năng biết: "Không phải..."

"Không phải hút dương khí?" Đầu đồ đệ chôn bên phải cổ cậu hơi hạ thấp một chút, chóp mũi chậm rãi áp vào tóc, có hơi thở nóng hổi phà vào tai: "Hửm? Vậy muốn làm gì?"

Vệ Tây bị nóng nhịn không được rụt cổ, giây kế tiếp đôi môi nóng bỏng ẩm ướt liền rơi vào mang tai, tỉ mỉ chậm rãi một đường chuyển dời tới gáy, sau đó hướng lên trên một chút, ngậm lấy cục xương gồ ở cổ họng. Đồ đệ tựa hồ muốn ép hỏi cậu, răng và đầu lưỡi một đường trượt tới cằm: "Nói đi, muốn làm gì?"

Vệ Tây thực gấp, cậu không biết mình rốt cuộc muốn gì, thế nhưng lại theo bản năng muốn đòi hỏi đối phương, chỉ có thể híp mắt phát ra câu trả lời bất an khi bị đồ đệ gặm cắn: "Ta..."

Đồ đệ nhấc mí mắt, tầm mắt nâng lên, đầu lưỡi lộ ra, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt sắc bén tàn khốc: "Nói a."

Trán Vệ Tây túa mồ hôi, nhiệt độ trong phòng cao kinh người, nướng cậu tới khó thở.

Vệ Tây muốn trả lời là không biết.

Bên ngoài phòng chợt truyền tới tiếng huyên náo hỗn loạn, loáng thoáng có âm thanh quen thuộc vang lên: "Bắt lấy nó!"

Ngọn lửa nóng hừng hực tựa hồ bị tạt một gáo nước lạnh, ánh mắt trong trạng thái giằng co bị kéo lại một tia lý trí.

Bên ngoài tựa hồ xảy ra chuyện!

Quả nhiên lập tức có người bắt đầu gõ cửa: "Vệ đạo hữu! Vệ đạo hữu? Cậu có ở bên trong không?"

Là tiếng của vị Phong đạo trưởng Phong Niên Quan.

Vệ Tây nhận ra được nhưng lại không có động tác, đồ đệ ở trước mặt tựa hồ cũng không để ý, chỉ chuyên chú tập trung nhìn cậu.

Ánh mắt giao hội, hô hấp hai bên bắt đầu vô thức trở nên dồn dập.

Giây tiếp theo, thân thể Vệ Tây đột nhiên nhẹ bổng, cảm giác hai chân rời khỏi mặt đất.

Áo khoác bị thô bạo xé mở tuột xuống sàn nhà phát ra tiếng vang va chạm hòa lẫn với tiếng nước sền sệt, thân thể bị châm lên một cây đuốc, Vệ Tây kêu rên ôm sát cổ đồ đệ không biết vì sao đột nhiên mất khống chế, hé môi mặc cho đối phương nặng nề mút chính mình.

***

Phong đạo trưởng gõ tầm hai phút cửa mới mở ra, người mở là nhị đồ đệ của Vệ đạo trưởng, đối phương mặc chiếc áo len đen trước đó, biểu tình lạnh lùng, âm thanh cũng đặc biệt khàn khàn: "Chuyện gì?"

"Ách..." Phong đạo trưởng bị khí thế lạnh thấu xương của chàng trai trẻ này dọa tới phát run, thò đầu nhìn vào trong một cái: "Sư phụ cậu đâu?"

Chỉ thấy Vệ Tây từ sau lưng đối phương bước ra: "Ông tìm tôi?"

Phong đạo trưởng nhìn dáng vẻ Vệ Tây, không mặc áo khoác, tóc có chút rối bù, ánh mắt mê mang, má ửng đó, vừa nói chuyện vừa dùng ngòn tay lau khóe miệng, âm thanh mang theo chút giọng mũi, mọi cử động đều tỏa ra cảm giác biếng nhác không thể diễn tả.

Cảm giác biếng nhác này không giống bình thường, nó giống như được bọc một lớp nước đường, có mùi kẹo ngọt nồng đậm.

Làm sao... làm sao đột nhiên lại thành bộ dáng này. Phong đạo trưởng đỏ mặt: "Vệ, Vệ đạo hữu, vừa nãy đang tắm sao?"

Thấy thế nào cũng là dáng vẻ bị ngâm nước tới sắp hòa tan tới nơi.

Vệ Tây liếm môi lắc đầu, đi tới bên cạnh đồ đệ, lười biếng dựa sát thân thể vào lưng ái đồ: "Rốt cuộc có chuyện gì?"

Lúc này Phong đạo trưởng mới phản ứng được, biến sắc nói: "Là như vầy, mới vừa nãy Quyền đạo hữu chuẩn bị xuống dưới lầu tắm, lúc thay quần áo thì phát hiện ngoài cửa sổ có người đang rình trộm mình!"

Vệ Tây: "???"

Đoàn Kết Nghĩa lúc này cũng từ phòng mình đi ra, nghe vậy thì kinh hãi: "Rình trộm... rình trộm Quyền lão đạo trưởng? Khẩu vị của tên biến thái kia nặng dữ vậy sao?!!"

Phong đạo trưởng: "..."

"Không phải!" Phong đạo trưởng vỗ đùi: "Vệ đạo hữu! Chúng ta đang ở lầu ba, lầu ba đó!"

Vệ Tây cũng phản ứng lại: "Cửa sổ lầu ba, kia hẳn là không phải người."

Đoàn Kết Nghĩa nhỏ giọng nói: "Dù sao không quản có người hay không, khẩu vị cũng thực nặng."

Nghĩ tới gương mặt của Quyền lão đạo trưởng, Phong đạo trưởng tựa hồ cũng cảm thấy rất có lý, sau khi thanh trừ đi suy nghĩ kỳ quái trong đầu thì nhịn không được nhìn cặp thầy trò dính chung một chỗ hệt như trẻ sinh đôi ở trước mặt.

Sau khi Vệ Tây dựa vào, biểu tình của cậu đồ đệ mặt lạnh này tựa hồ dịu đi rất nhiều, lúc này đã quay vào trong cầm lấy áo khoác, cẩn thận mặc cho hai người bọn họ.

Hai thầy trò cao thấp cách nhau một cái đầu, vừa ngẩng đầu thì tầm mắt liền quấn quít, khó hiểu có cảm giác loại trừ người khác ra ngoài. Phong đạo trưởng nhìn mà không biết vì sao cứ cảm thấy là lạ, bất quá hiện giờ không có thời gian để ông nghĩ nhiều, quan trọng nhất là tìm ra kẻ đã nhìn trộm Quyền lão đạo trưởng.

Khách hàng xôn xao tự nhiên cũng kinh động khách sạn, không ít khách hàng nghe nói xảy ra chuyện nhìn trộm thì cuống cuồng tràn xuống đại sảnh: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bắt được tên rình trộm chưa? Là ai?"

Mấy vị khách có mặt sớm lộ ra biểu tình tế nhị trả lời: "Nghe nói là một đám thành viên tà giáo tới rình rập nhóm đại sĩ tới chơi hôm nay, mọi người có nghe nói tới Tu Sinh Giáo bao giờ chưa?"

Ở đây cũng có người địa phương, Tân Nam là đại bản doanh của Tu Sinh Giáo, có không ít người địa phương là tín đồ của Tu Sinh Giáo, nghe vậy thì không dám tin: "Sao có thể?! Tu Sinh Giáo sao lại là tà giáo?! Bọn họ rình coi người nào vậy?!"

Vừa nói, ánh mắt người nọ chuyển hướng về phía nhóm Thái Thương Tông vội vàng từ trên lầu chạy xuống, ánh mắt dừng lại trên gương mặt xuất chúng của Vệ Tây cùng nhị đồ đệ ở phía sau.

Ngay sau đó đột nhiên nghe thấy tiếng già nua gầm lên trong đại sảnh: "Lẽ nào lại như vậy! Lúc ấy tôi cởi xong quần áo rồi, nếu không phản ứng nhanh thì không phải đã bị nhìn hết sạch rồi à?!"

Ánh mắt nhóm tín đồ lập tức quét tới.

Chỉ thấy Quyền đạo trưởng ngồi trong phòng khách, giận tới mức tay phát run, ngay cả chòm râu dê cũng run run điên cuồng: "Tu Sinh Giáo rõ ràng muốn gây hấn với chúng ta!"

Ông khoác áo tắm, tư thế giống như thiếu nữ đang bảo vệ sự trong trắng của mình, đôi chân đầy lông lộ ta tư thái thướt tha trong bóng đêm.

Nhóm tín đồ Tu Sinh Giáo bản sứ: "............"

OJBK, khẩu vị nặng như vậy thật sự không tin nổi, phải mau mau thoát giáo thôi.

***

Thế nhưng có thể rình xem Quyền đạo trưởng ở cửa sổ lầu ba hiển nhiên không phải người, Quyền đạo trưởng cũng nói khi ấy mình lập tức ném bùa công kích, đối phương hét một tiếng rồi té ngã xuống bệ cửa sổ, ông vội vàng ló đầu nhìn xuống thì chỉ thấy một bóng đen nho nhỏ nhanh chóng chạy đi.

Tất cả mọi người đều khẳng định là thành viên Tu Sinh Giáo, nam béo mới đầu còn không chịu thừa nhận, sau khi bị Đoàn Kết Nghĩa đập cho một trận thì vừa khóc vừa tru nói: "Không, không phải âm binh, thứ các người nói... hẳn là nhãn tuyến mà sư phụ tôi dưỡng..."

Tu Sinh Giáo quả nhiên có tai mắt bên ngoài!

Mọi người lập tức truy hỏi, sau đó từ miệng nam béo biết được Tu Sinh Giáo giáo chủ không biết từ đâu tìm được một đám yêu tinh thành tinh, sau khi thu phục thì dưỡng dưới tay, bảo chúng giúp mình thăm dò tin tức các nơi ở Tân Nam.

Mọi người nghe tới đây thì hiểu ra. Mới đầu bọn họ cũng suy đoán là âm binh, không hề nghĩ tới khả năng tinh quái. Thế nhưng bản thể của tinh quái phân thần các loài bất đồng, phần lớn có thể câu thông với động vật cùng loài với mình. Trong thành phố làm gì có nơi nào không có động vật, mèo hoang chó hoang, chim chóc hoang dã, chuột trong cống thoát nước, thậm chí là đám côn trùng trong nhà. Bản lĩnh thăm dò tin tức của chúng rõ ràng còn mạnh hơn âm binh, này có thể giải thích vì sao tai mắt của Tu Sinh Giáo lại linh thông tin tức như vậy, ngay cả hoạt động thanh trừ của cảnh sát cũng biết từ sớm.

Cục cảnh sát mặc dù tà túy bất xâm nhưng không có khả năng tiêu trừ cả con gián.

Mọi người lập tức hỏi: "Bọn các người dùng thủ đoạn gì thu phục bọn họ?"

Nam béo khóc sướt mướt: "Cái này... đám yêu quái thành tinh kia muốn làm người, sư phụ liền giới thiệu công việc, làm thân phận cho bọn họ, để báo đáp bọn họ sẽ cung cấp tin tức tình báo cho bọn tôi."

Đám nhãn mắt này đều là quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào, các vị đạo trưởng sao có thể nhẫn nhịn? Lập tức bật dậy hỏi: "Nói, đám tinh quái kia bị bọn mi an bài ở nơi nào?"

Nam béo biết cũng không nhiều, chỉ mơ hồ biết vài con, khóc sướt mướt nói: "Tôi, tôi dẫn các người đi tìm nó."

Nửa tiếng sau, mọi người áp giải nam béo, trầm mặc nhìn công trường trước mắt.

Ban đêm công trường cũng đang gấp rút đẩy nhanh tiến độ, bận rộn sôi sục ngất trời, trong đám người đó có một thiếu niên gầy nhom đầy bụi đất đang cố gắng khiêng một đống gạch lớn, sau đó cẩn thận đặt vào xe rùa.

Sau lưng còn truyền tới tiếng thúc giục của quản đốc: "Cẩu Đản! Nhanh lên!"

Thiếu niên kia ngoan ngoãn vâng một tiếng, hơi đẩy nón an toàn giơ tay lau mồ hôi, lộ ra gương mặt âm nhu xinh đẹp.

Nhóm đạo trưởng nhìn yêu khí tràn ngập trên người nó: "..."

Nam béo giới thiệu: "Đây là chó hoang tinh, khí lực lớn hơn người bình thường nên mới giành được công việc tốt như vậy, tiền lương ở đây cao hơn nhân viên phục vụ với công nhân vệ sinh! Vì thế nó đặc biệt cảm kích sư phụ tôi, cũng là người ra sức thu thập tin tình báo nhất."

Rất nhiều đạo trưởng từng tham gia pháp sự Hoa Sơn lặng lẽ dời mắt nhìn sang nhóm Thái Thương Tông: "..."

Này thực sự là con yêu lăn lộn vào đời thê thảm nhất mà bọn họ từng thấy.

.o.

[Tác giả] Vệ Tây: "Kết Nghĩa, trở về viết quảng cáo, tiêu đề là [Yêu Tinh Tìm Việc Gặp Phải Người Môi Giới Không Đáng Tin]."

.82.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.