Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương 15: Chương 15




Sáng thức dậy người vẫn còn hơi mệt, tôi mua vội mấy viên thuốc cảm cúm uống rồi đón xe buýt đi làm. Từ nhỏ đến lớn tôi vốn khỏe mạnh nên rất ít khi bệnh, chỉ cần mấy viên thuốc giảm đau là có thể sống sót rồi, chắc tại thời tiết thay đổi nên hôm nay mới bị cảm cúm như vậy.

Mở cửa bước vào đã thấy tên Nhật Nam ngồi đó đợi sẵn rồi, còn Nhật Huy thì không thấy mặt mũi đâu hết.

-Đói bụng quá, chuẩn bị hai phần ăn sáng cho tôi.

Mới sáng sớm mà thấy bộ mặt kênh kiệu này rồi, ghét thật chứ.

-Anh là heo hay sao mà ăn lần hai phần?

-Lắm chuyện, tôi bảo làm thì cứ làm.

Người không khỏe nên cũng chẳng thèm cãi nhau với anh ta làm gì, tôi im lặng đi vào bếp chuẩn bị thức ăn.

-Nè, cô học trường gì thế?

Tên đó đúng là nhiều chuyện, ngồi không chịu không nổi hay sao mà cứ với theo nói chuyện.

-Trường gì kệ tôi, nhiều chuyện.

-Nói tôi biết để sau này cô có thất nghiệp tôi sẽ tốt bụng mà tuyển cô vô làm.

-Đến lúc đó chắc công ty anh cũng phá sản rồi.

Hai đứa tôi nói chuyện một hồi thế nào cũng có chiến tranh, không hiểu sao cứ thấy cái thái độ láo cá của anh ta là tôi không thể nhịn được.

-Cô có vẻ thích cãi tay đôi với tôi nhỉ?

Định quay sang cãi tiếp nhưng đột nhiên thấy chóng mặt quá tôi vội ngồi xuống ghế nghỉ ngơi.

Thấy tôi không trả lời, tên đó tiếp tục trêu ghẹo, không hiểu tại sao dạo này anh ta thích chọc tôi nhiều hơn, đã ghét rồi mà còn ám hoài à.

-Ê, tôi đói gần chết mà cô còn ngồi đó thoải mái quá hen.

Tôi chẳng thèm quan tâm, tên Nhật tức giận đi vào bếp, định tiếp tục gây chuyện thì nhìn thấy mặt tôi hơi đỏ, anh ta hoảng quá đưa tay rờ trán kiểm tra mới phát hiện ra tôi bị sốt.

-Cái cô này, sốt như vậy mà cũng ráng đi làm, sao không nói sớm chứ.

-Không sao, chuyện nhỏ đó mà.

Tôi gạt tay Nhật Nam ra làm anh ta tức tối, tại tôi bướng quá không chịu nghe lời.

-Sao cô lỳ vậy hả? Cứ muốn làm người khác lo lắng là sao hả?

Chưa kịp hiểu hết ý trong câu nói đó đã bị anh ta bế lên lầu rồi, tôi cũng chẳng còn sức để chống đối nữa.

Đặt tôi nằm lên giường, anh ta nhẹ nhàng đắp chăn cho tôi, không biết có phải bị ốm làm mình nhạy cảm hơn hay không mà tôi nhìn thấy ánh mắt anh ta vừa dịu dàng vừa lo lắng.

-Có biết mình bị sốt hay không mà còn ráng đi làm hả?

-Ở nhà cũng chỉ có một mình nên đi làm có người cãi nhau cũng đỡ buồn.

-Đồ ngốc. Thích cãi nhau với tôi lắm hả?

-Không, cãi thắng mới thích.

-Cô ngon lắm. Thấy trong người thế nào? Có mệt lắm không?

Tự nhiên quan tâm làm gì cho người ta tủi thân cơ chứ, đã quen cãi nhau chí chóe rồi bây giờ ngọt ngào cảm thấy xa lạ quá.

-Còn chưa dọn dẹp nhà cửa, chưa chuẩn bị đồ ăn sáng nữa sao kịp đi học đây. Hic.

Mặt tôi thảm quá làm Nhật Nam bật cười.

-Hâm à, lo mà nghỉ đi chứ làm với học gì. Tha cho cô một ngày khi nào hết bệnh làm bù gấp đôi.

-Hả?? Đồ ác độc…khụ….khụ…

-Mệt lắm hả? Cô nghỉ ngơi đi.

Nhật Nam áp tay lên trán kiểm tra lần nữa rồi ngoài, tôi miên man suy nghĩ về thái độ hôm nay của anh ta, hình như có chút quan tâm và ấm áp, tại sao vậy nhỉ? Bị ốm đúng thật là rất mệt, suy nghĩ một xíu cũng đau đầu không chịu được.

Nhật Nam lâu lâu lại vô phòng, khi thì kiểm tra nhiệt độ, khi thì đắp khăn lên trán, có khi lên nhìn cho yên tâm một cái rồi ra ngoài.

-Sao không ngủ xíu đi.

Thấy mắt tôi cứ mở thao láo anh ta lo lắng.

-Không ngủ được.

-Mệt lắm à? Có cần đi bệnh viện không?

-Trời, cảm cúm thôi mà có cần phải nghiêm trọng vậy không, ai mà cũng như anh bệnh viên nào chứa hết chứ. À, Nhật Nam nè, việc hôm nay mai tôi làm bù nha, giờ tôi về nhà đã.

Nghỉ ngơi ở đây như vậy là được rồi, dù gì cũng chẳng thân thiết gì nhiều nên về nhà nghỉ cho đỡ ngại.

-Cứ nghỉ ngơi thêm đi, không sao đâu.

-Không cần đâu, tôi khỏe rồi.

-Vậy tôi đưa cô về, mất công lỡ cô có chuyện gì ngoài đường tôi lại mang tội nữa.

Tôi mỉm cười đồng ý để Nhật Nam đưa về, anh ta mở miệng ra là đầy ác ý, nhưng thật ra trong bụng cũng không đến nỗi xấu xa lắm. Nếu như bớt kiêu ngạo, bớt ăn chơi một chút thì cũng có thể làm một người chồng lý tưởng, tròi ạ, mày nghĩ đi đâu rồi hả Bi? Trở lại thực tại giùm tao một cái, đúng là không thể điều khiển được cái đầu này rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.