Doanh Trưởng, Bắn Một Phát

Chương 18: Chương 18: Cố Hoài Thần




Từ trước tới giờ Yểu Nhiên chưa bao giờ yếu thế trước khích tướng và khiêu khích.

“Chỉ sợ anh không dám!” Cô nâng cao đầu, không chịu thua.

Thử sẽ biết, ai sợ ai chứ!

Kỷ Ngân Viễn cười nhẹ.

Chẳng lẽ cô không biết không nên nghi ngờ đàn ông về phương diện này sao?

Rất dễ nhận thấy là Yểu Nhiên hoàn toàn không hề ý thức được chuyện đó. Mắt cô mở to, sáng lấp lánh, rực rỡ như ánh mắt trời, và pha chút quật cường khiến người ta không thể không say mê. Ngón tay Kỷ Ngân Viễn xuyên qua mái tóc dài của cô, “Gì?”

Nụ cười anh dần tối, “Tôi không dám?”

Yểu Nhiên cau mày hất tay anh ra.

Bớt động tay động chân đi!

Lúc này Kỷ Ngân Viễn cũng không cố chấp, chỉ ôm càng chặt eo cô, siết cô vào ngực anh.

Yểu Nhiên giãy ra theo bản năng, đáng tiếc lực tay anh quá mạnh, vững vàng tiếp nhận tất cả phản kháng của cô.

“Này, buông tay!” Cô nhíu mày.

Môi anh áp vào môi cô.... .... Không thấy cô kháng nghị.

Tiếng chuông vang lên đánh thức cả vùng đất đang ngủ say, chân trời chỉ vừa lộ ra một vài tia sáng, các chiến sĩ đã bắt đầu thức dậy luyện tập.

Trong sân huấn luyện, toàn quân đều mặc áo màu xanh làm người ta không phân rõ được ai là ai, nhưng trong một hàng binh vừa chạy tới, có một người khiến Kỷ Ngân Viễn chú ý.

Người này gầy gầy, cũng mặc đồ rằn ri như mọi người, nhưng rõ ràng là mới hơn. Anh ngạc nhiên nhíu mày, nhưng vẫn không lên tiếng, chỉ đợi sau khi huấn luyện kết thúc, các binh sĩ đi ăn sáng mới kêu văn thư chạy một chuyến.

------ cốc cốc cốc

Không lâu sau, có người gõ cửa phòng làm việc.

Kỷ Ngân Viễn dựa vào thành ghế, quét mắt nhìn người đi vào một cái. Người kia đứng thẳng tắp, thản nhiên nói, “Pháo cao xạ Tiểu đoàn 3, Cố Hoài Thần báo cáo!”

“Cố Hoài Thần?” Kỷ Ngân Viễn gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, cười như không cười.

Cố Hoài Thần cũng cười, “Sao, rất bất ngờ?”

“Quả thật có hơi,” Cố Hoài Thần là người thành phố B, bởi vì hai nhà quen biết, nên từ nhỏ có chơi với nhau, nhưng sau Kỷ Ngân Viễn đi lính, hai người dần ít liên lạc, “Đến đây lúc nào?”

Cố Hoài Thần ngồi xuống, quyết định tới bộ đội rất vội vàng, đến nỗi quân phục đang mặc cũng không vừa người, “Tối hôm qua.”

Kỷ Ngân Viễn vừa nghe đã hiểu, “Lại giận dỗi ai?”

Cố Hoài Thần là người rất chú ý vẻ ngoài, quần áo lúc nào cũng chỉnh tề, dù cà vạt cũng không qua loa, mấy lần như vầy....... Không ngoại lệ đều là do một vị người lớn nào đó trong nhà.

Nhà họ Cố và nhà họ Kỷ giống nhau, đều không không có yên bình.

“Lười làm ầm ĩ!” Cố Hoài Thần thản nhiên nói, nhưng phản ứng thế này đã chứng minh hẳn có việc, đáng tiếc lại không định nói rõ.

“Cho nên...... Cậu đặc biệt tới đây rèn luyện thân thể?” Kỷ Ngân Viễn thấy Cố Hoài Thần không muốn nói, tự nhiên sẽ không hỏi tới, có một số việc nên ngầm hiểu thì hơn.

“Vừa lúc có nghỉ phép.”

Nghỉ phép? Thật là càng ngày càng thú vị!

Kỷ Ngân Viễn nhíu mày, từ khi quen biết tới nay, chưa bao giờ nghe Cố Hoài Thần nói tới từ này, “Tối hôm qua cậu ngủ ở đây?”

Cố Hoài Thần gật đầu, nhưng sắc mặt hơi cứng, rõ ràng là tối qua ngủ trễ.

Từ nhỏ Cố Hoài Thần đã không chịu được mùi lạ, trong quân đội làm sao bằng được trong nhà, huống chi tối hôm.......

Kỷ Ngân Viễn bỗng nói, “Có cần.......”

“Không cần! Không cần đặc biệt đối đãi.”

Chưa nói xong đã bị lạnh nhạt cắt đứt, Kỷ Ngân Viễn cũng không miễn cưỡng nữa, chỉ cười nói “Được, vậy cậu cứ từ từ rèn luyện!”

Hai người nói chuyện một lát, định đi phòng ăn ăn sáng, nhưng điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên làm Kỷ Ngân Viễn phải dừng bước.

“A lô?”

“Kỷ, Ngân, Viễn!!” Tiếng gào thét này anh nghe riết thành quen, nhưng lần này có vẻ vang dội hơn hẳn.

Anh vuốt vuốt lỗ tai tê dại vì tiếng thét, bình tĩnh chuyển ống nghe qua một bên, sau đó.... ...

“Bữa sáng của tôi ở đâu?” Giọng nữ đầy tức giận lập tức vang dội khắp cả phòng.

Anh tưởng tượng ra vẻ mặt giương nanh múa vuốt lúc này của cô, khẽ cười, thản nhiên nói, “Trong tủ lạnh có nguyên liệu, nếu muốn ăn, tự mình làm!”

Thường ngày trước khi đi làm, Kỷ Ngân Viễn sẽ nấu bữa sáng sẵn, để cô vừa rời giường là có ăn ngay, nhưng hôm nay chẳng biết tại sao lại không có, “Dĩ nhiên em có thể gọi đồ ăn bên ngoài.”

“Đùa gì vậy? Đây rõ ràng là nhiệm vụ của anh!” Kiên trì của anh ta thật quá kém, mới mấy ngày đã không chịu nổi sao ?!

“Có lẽ tôi nên nhắc em,” Kỷ Ngân Viễn cực kỳ bình tĩnh cười nói, “Từ hôm qua, vai trò của chúng ta đã đổi cho nhau.”

Lúc trước cô nói, cô chỉ cần chịu trách nhiệm với anh, cho nên mọi chuyện còn lại đều do anh giải quyết, mà bây giờ, người chịu trách nhiệm thành anh, vậy có nghĩa là....... Những chuyện khác cô phải làm.

--- --- anh không cần bao cơm ba bữa cho cô nữa, ngược lại cô phải phụ trách ngày ba bữa cơm cho anh.

“Hả?”

“Chiều nhớ về sớm nấu cơm đó!”

“Cái gì? Này, anh chờ một chút.... ....”

Kỷ Ngân Viễn vừa cúp điện thoại, Cố Hoài Thần liền nói, “Hình tôi đã biết một chuyện không nên biết.”

“Con gái?” Cố Hoài Thần cười cười hỏi.

Rất mới lạ, trước giờ rõ ràng bên cạnh Kỷ Ngân Viễn luôn không có một người con gái nào hết, Cố Hoài Thần đột nhiên cảm thấy lần này tới không uổng công, “Ở chung?”

Thật không giống với tác phong của Kỷ Ngân Viễn, cứ nghĩ Kỷ Ngân Viễn là kẻ tôn thờ chủ nghĩa Platon chứ!

“Sống chung là yếu tố quan trọng nhất để công phá trái tim con gái.” Giống hệt đánh giặc, dù đi bước nào, cũng phải nhìn ảnh hưởng lâu dài.

Cố Hoài Thần lắc đầu, “Quân sự hóa tình yêu!”

Kỷ Ngân Viễn mỉm cười, “Miễn có hiệu quả là được!”

Những lời này khiến Cố Hoài Thần lại nhìn chăm chú Kỷ Ngân Viễn lần nữa, một lúc sau mới thu hồi tầm mắt, bước ra ngoài cửa.

“Tối đi ăn một bữa?” Kỷ Ngân Viễn cầm nón lên bước theo.

Cố Hoài Thần thoáng dừng chân, ý của Kỷ Ngân Viễn không cần nói cũng biết, hẳn là muốn mình đi gặp người con gái kia.

“Dĩ nhiên!” Cơ hội khó có, sao có thể không đồng ý!

Yểu Nhiên hung hăng quăng bó cần tây về lại chỗ cũ, giận mắng to, “Tại sao Kỷ Ngân Viễn muốn mình nấu ăn, thì mình phải nấu chứ? Cho anh ta gặp quỷ đi!”

Tới giờ tan tầm, trong siêu thị người mua càng ngày càng nhiều, hành động của cô khiến không ít người chú ý. Kỷ Ngân Tĩnh vừa bỏ cải bắp vào xe đẩy, vừa trấn an, “Đúng đó! Chúng ta không cần nghe anh hai, chuyện này cứ nghe em là được!”

Yểu Nhiên không nói lời nào, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu.

Lẽ ra mình không nên nói những lời đó, giờ thì tốt rồi, trực tiếp nhảy vào bẫy của anh ta!

“Gian hàng thịt hình như.......” Kỷ Ngân Tĩnh nhìn xung quanh, rốt cuộc tìm được, “A, ở bên kia......”

Kỷ Ngân Tĩnh vừa định đẩy xe đi, chợt nhớ tới một chuyện, “Đúng rồi, chị Yểu Nhiên, chúng ta mua ít sữa chua về, để anh hai nhìn chúng ta uống,.......cho ảnh thèm chết luôn!”

Kỷ Ngân Tĩnh vì đề phòng Thư Yểu đi chọn đồ ăn chọn một hồi lại xảy ra bất mãn, nên sáng suốt chuyển đề tài, lòng đang hối hận đã để Yểu Nhiên theo.

“Biết sớm thì đã để chị ấy ở trong xe chờ!” Kỷ Ngân Tĩnh thấy Yểu Nhiên chạy đi lấy sữa chua, miệng lầu bầu, cúi nhìn đồng hồ.

Ây da, lãng phí hơn một tiếng rồi!

Yểu Nhiên chạy đến khu sữa chua, hơi lạnh từ tủ lạnh phả vào mặt cô, mát hơn xung quanh nhiều. Cô ngâm nga một khúc nhạc, chỉ cần nghĩ tới Kỷ Ngân Viễn chỉ có thể mở to mắt nhìn bọn họ ăn là cô lại thấy vui vẻ.

Bây giờ mặc dù không thấy ghét anh như lúc trước nữa, nhưng chỉ cần chuyện có thể khiến cho anh không vui thì cô rất sẵn lòng làm.

Có lẽ hình thức ở chung này mới thích hợp với hai người họ.

Yểu Nhiên chọn xong sữa chua, lại vác thêm một đống đồ ăn vặt nữa về. Kỷ Ngân Tĩnh há hốc mồm nhìn đống đồ ăn vặt đủ màu kia.

“Yểu Nhiên, chị định.......”

Yểu Nhiên hả hê nói, “Chỉ có sữa chua không sao đủ, phải càng nhiều càng tốt chứ!”

Mặc kệ anh ta cầu xin đồ ăn vặt thế nào, cô cũng sẽ không mềm lòng!

“... .....” Mặc dù nói anh hai không kén ăn, nhưng những thứ đồ ăn con gái thích này...... Anh hai hoàn toàn không ưa! Kỷ Ngân Tĩnh nhìn bộ dạng đắc ý của Yểu Nhiên, thật sự không đành lòng dội nước lã.

Thôi....... Để cho chị ấy vui mừng trong chốc lát đi.... ...

Kỷ Ngân Tĩnh lê bước chân nặng nề theo sau Yểu Nhiên.

Về tới chung cư, trời đã tối hẳn. Yểu Nhiên xách túi lớn túi nhỏ đến cầu thang, còn Kỷ Ngân Tĩnh thì lái xe vào bãi đậu xe ngầm.

Mặc dù đồ rất nhiều rất nặng, nhưng đều đáng giá!

Chỉ cần nghĩ đến phản ứng của Kỷ Ngân Viễn khi thấy đống đồ này, cô đã thấy phấn khích!

Cô thở hồng hộc, đầy cửa chính ra, đồng thời không nhịn được muốn ngửa lên trời hét lớn: Kỷ Ngân Viễn, tiếp chiêu đi!

Tiếng Violon du dương từ trong nhà truyền ra, như cánh hoa bay tán loạn, văng vẳng bên tai không tan.

Hả? Cô phản ứng lại nhíu nhíu mày.

Kỷ Ngân Viễn muốn biểu hiện tình cảm? Còn chuẩn bị CD nhạc?!

Cô để đồ ăn vặt xuống trước cửa nhà, sải bước vào phòng khách, “Kỷ Ngân Viễn, tôi nói.... ...”

Người đàn ông đưa lưng về phía cô, tư thế kéo Violon đẹp như trong tranh, theo mỗi động tác kéo, mái tóc anh ta khẽ bay, trên gương mặt tuấn tú là nụ cười nhẹ làm người ta say mê.

Cô ngẩn người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.