Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 130: Chương 130: Chu quả linh căn






Diệp Húc cẩn thận kiểm tra những gì hai gã vu sĩ Quỷ Vương tông kia cất chứa, hai người này đều là đệ tử tinh anh của Quỷ Vương tông, trong ngọc lâu cất chứa rất nhiều tài liệu, tuy nhiên thứ tốt nhất chỉ có huyền thiết, to tầm một nắm tay, đại đa số tài liệu đều là tinh thiết hay khoáng vật cấp bách luyện tinh cương.

Hắn thu tất cả những thứ này, rất nhanh liền ý thức được một vấn đề cực kỳ quan trọng, hàn quang chợt lóe trong mắt, thầm nghĩ: “Ở Vu Hồn giới nơi coi vô pháp vô thiên này, đi khắp nơi sưu tầm tài liệu bảo vật, chỉ sợ không phải cách nhanh nhất, cách nhanh nhất chính là tiêu diệt kẻ khác, cướp sạch của cải của bọn họ!”

Đây là một cái cơ hội, đồng thời cũng là một thách thức lớn, tiêu diệt kẻ khác, liền tương đương những người đó là vì mình sưu tập bảo vật và tài liệu!

“Ta có thể nghĩ đến điểm này, chắc chắn những người khác cũng có thể nghĩ đến, trong Vu Hồn giới, khẳng định sẽ có một hồi long tranh hổ đấu, thảm thiết vô cùng, không biết bao nhiêu người sẽ phải chết ở nơi này! Chẳng qua, có thể giao thủ cùng những đệ tử môn phái đó, thật sự là một cơ hội rèn luyện bản thân!”

Diệp Húc đi đến chỗ sâu trong Hắc Thổ Lĩnh, dọc đường đi hắn phát hiện rất nhiều loại linh dược, những thứ dược này một số là hoa độc cỏ độc luyện chế Thú hóa đan, một số khác lại có chứa linh khí, có thể dùng để luyện chế đan dược gia tăng tu vi.

Những linh thảo đó thường có độc vật canh giữ bên cạnh, Diệp Húc từng gặp qua, bên cạnh một gốc Hồi xuân thảo trong cỏ khô bùn lầy, không ngờ có một con du diên có đầu to tầm ba bốn mét chiếm cứ, hắn đang định hái dược, con du diên đầu to này đột nhiên lao ra từ nền đất, đánh tới hắn!

Du Diên kia đã tu luyện thành yêu, toàn thân vô cùng cứng rắn, hung ác dị thường, Diệp Húc dùng Đao nguyệt đại trận cũng không thể chém chết nó, cuối cùng nhanh trí, tế ra Thần mộc vương đỉnh, con du diên đầu to liền ngoan ngoãn bị hắn thu vào trong đỉnh, an phận lại.

Dọc theo đường đi, Diệp Húc lại gặp được linh dược, thường tế xuất Thần mộc vương đỉnh ra, thu độc vật canh giữ linh dược vào trong đỉnh.

Độc vật trong Hắc Thổ Lĩnh rất nhiều, đối với những người khác mà nói đó là một khu cấm địa, muốn khai thông Hắc Thổ Lĩnh nhất định phải đem hết toàn lực ra, hơn nữa phải có loại đan dược giải độc, cho dù là như vậy, bọn họ tuyệt sẽ không thoải mái giống như Diệp Húc.

Có Thần mộc vương đỉnh, Hắc Thổ Lĩnh tầng tầng lớp lớp nguy hiểm này với Diệp Húc mà nói, chính là một con đường bằng phẳng, khắp nơi là bảo vật, tùy tay hái lấy!

Hắn giành được Ngũ Độc kinh, chỉ nhận biết các chủng loại hoa độc cỏ độc, với các loại linh thảo khác lại mù tịt, tuy nhiên gặp được dược tài không biết, Diệp Húc vẫn hái hết xuống, thu vào gieo trồng trong ngọc lâu.

“Những linh dược đó ta không nhận ra, Hùng Bi lại rất quen thuộc, và hiểu được cả cách trồng.”

Diệp Húc lại thu đi một hạt lớn màu xanh, tiếp theo hái một gốc cây trạng nguyên, hắn chưa đi đến vùng đất trung tâm của Hắc Thổ Lĩnh đã thu thập được hơn mười loại linh dược, thầm nghĩ: “Sau khi trở về, con hắc hùng kia bận rộn rồi.”

Hắn cực kỳ tò mò, linh dược nơi đây thật sự rất nhiều, không đi bao xa liền có thể gặp được một gốc, xuất hiện loại tình huống này, chỉ có thể nói, nơi này từng là một mảnh linh điền!

Hắn không khỏi hoảng sợ trong lòng, diện tích Hắc Thổ Lĩnh cũng phải ngàn mẫu, này chẳng phải là, chủ nhân Vu Hồn giới tửng mở ra linh điền mấy ngàn mẫu, dùng để gieo trồng dược tài?

Này thật sự là một danh tác khủng bố, gần tương đương số lượng linh điền của một môn phái Bách Hoa cung, sản lượng dược tài này, tất nhiên cực kỳ kinh người, đạt tới một con số thiên văn!

Hắn đi càng lúc càng xa, dần dần đi đến dải đất trung tâm Hắc Thổ Lĩnh, dược tài xuất hiện ở nơi đây đã không phải loại thông thường, tám chín mười phần Diệp Húc đều không nhận biết, tất cả linh dược ở nơi đây, đều là trân phẩm hiếm có, giá trị không thể đo lường được!

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Bách Hoa cung, La Sát môn và ngũ môn phái bon chen đến Vu Hồn giới này.

Nếu có thể hái được linh dược trân phẩm trong Vu Hồn giới, nếu có thể gieo trồng, nhất định là một khoản tài phú hiếm có!

Cùng lúc đó, hai gã vu sĩ cùng đi vào trong Hắc Thổ Lĩnh, tìm kiếm khắp nơi, chỉ thấy lác đác vài cọng linh dược.

Hai người này mặc tinh bào, trên áo choàng đen kịt thêu một ngôi sao trắng như tuyết, thực lực cũng cực kỳ mạnh, sát khí dày đặc, những độc vật thủ hộ linh dược, bị bọn họ liên thủ dùng vu pháp giết chết.

“Trần sư huynh, linh dược nơi này thưa thớt như thế, chẳng lẽ có người đã tới trước chúng ta, tiến vào Hắc Thổ Lĩnh?” Một vu sĩ vừa đen vừa thấp nghi hoặc nói.

Tên vu sĩ kia tên là Trần Bác, là đệ tử Thất Sát cung, nhíu mày nói: “Sao có người lại có thể nhanh hơn chúng ta? Nơi đây không có một chút vết tích chiến đấu, hơn phân nửa là đã bị các vu sĩ vào lần trước hái đi, chúng ta tiếp tục tìm.”

Hai người đi ra ba bốn dặm, vẫn không thu hoạch được mấy, trong lòng buồn bực không thôi: “Bảo vật trong Vu Hồn giới đã sớm bị các vu sĩ vào lần trước vơ vét hết rồi, dù có, giá trị cũng không cao. Muốn có thu hoạch lớn, nhất định phải vào trong cấm địa! Hắc Thổ Lĩnh đúng là một khu cấm địa, độc vật rất nhiều, tuy nhiên chúng ta đi lâu như vậy, nhưng lại chưa gặp được độc vật nào? Chẳng lẽ, thật sự có người tới trước một bước…”

“Phía trước có người!”

Trần Bác nhìn đến bùn đất còn mới, đúng là lúc Diệp Húc ngắt linh dược đào ra, lưu lại dấu vết, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo âm u, nói: “Quả thật là có người đến trước chúng ta một bước, tiến vào chỗ sâu trong Hắc Thổ Lĩnh!”

“Sư huynh, có muốn giết hắn hay không?” Vu sĩ vừa đen vừa thấp kia liếm liếm môi, hỏi.

“Đây là đương nhiên!”

Trần Bác điềm nhiên nói: “Đằng trước kẻ đó đã mở đường cho chúng ta, thu thập dược tài, giết hắn, toàn bộ đều là của chúng ta! Dọc đường hắn thu thập không ít linh dược, thật sự là một khoản không nhỏ!”

Giết người cướp của, ở trong Vu Hồn giới chính là chuyện thường ngày, ở bên ngoài tốt xấu cũng có địa phương để nói lí lẽ, mà trong đây, tôn trọng chính là luật rừng, vũ lực là tối thượng,chỉ cần có thực lực hùng mạnh, có thể giết chết bất kỳ gã vu sĩ nào, cướp đoạt của cải thậm chí là tính mạng của đối phương!

Cho dù là trong Vu Hồn giới, tiêu diệt một người xong, sau khi ra ngoài, môn phái của kẻ đã chết cũng sẽ không vì thế mà gây chiến, bởi vậy Vu Hồn giới tuyệt đối là một nơi vô pháp vô thiên!

Của cải luôn tồn tại cùng nguy hiểm, Vu Hồn giới này, là nơi khiến cho vu sĩ điên cuồng cướp đoạt!

“Linh khí, không ngờ nơi này có linh khí!” Diệp Húc đi đến chỗ sâu trong Hắc Thổ Lĩnh, chỉ thấy trong núi rừng tràn ngập linh khí nhàn nhạt, như nước trải trên mặt đất, không khỏi thất thanh nói.

Hắn đánh giá bốn phía, linh khí ngưng tụ trong này, không tiêu tan đi, mà trong không khí đâu đâu cũng tràn ngập dược hương, làm cho khi người ta hô hấp tu vi không tự giác liền tăng lên!

“Tu luyện trong nơi này, gấp trăm lần bên ngoài!”

Diệp Húc chú ý thấy, trên vách núi lại có một dòng linh tuyền róc rách chảy xuống, linh khí cùng dòng nước hỗn hợp tại một chỗ, chảy ra từ trên vách núi, tưới lên mảnh đất này, hiển nhiên trong vách núi có linh mạch, có thể liên tục sinh ra linh khí.

Hắn trong lòng lại khiếp sợ: “Vu Hồn giới là một cường nhân vu pháp tu vi đạt tới mức kinh thiên động địa chết đi, không gian do ngọc lâu hình thành, nơi này căn bản không có khả năng tự nhiên sinh ra linh mạch. Linh mạch Hắc Thổ Lĩnh, nhất định là chủ nhân Vu Hồn giới chuyển từ bên ngoài vào!”

Hắn lập tức nghĩ đến, có lẽ vị tiền bối cao nhân kia căn bản chưa hề di chuyển linh mạch, mà là bản thân Hắc Thổ Lĩnh đã có linh mạch, vị cao nhân kia chỉ cần dùng thần thông vô biên, chuyển cả tòa Hắc Thổ Lĩnh vào trong ngọc lâu của mình mà thôi!

Này quả thật đúng là đại thần thông kinh thiên động địa, dù là cung chủ Bách Hoa cũng khó có thể vọng theo, có lẽ vị cường nhân thần bí rút đi kim khí của hơn mười mỏ Bách Man Sơn, mới có bản lĩnh này!

“Vu hoang thế giới cao thủ xuất hiện lớp lớp, cường nhân mọc lên như rừng, nếu ta còn ở lại Liễu Châu, đích thực không có cách nào nhìn thấy những nhân vật thần thoại như vậy!”

Phụ cận chỗ linh mạch này, mọc một cây linh dược kỳ quái vô cùng, cao tới mấy trượng như cổ thụ che trời, cũng có rễ cây vô cùng rộng lớn, mà trên mặt đất lại lộ ra một ít linh thảo kỳ quái còn non, độc vật thủ hộ trong này, hơn hẳn những độc vật bên ngoài, độc yêu toàn thân màu xanh đã tu luyện đến Tam Chân cảnh.

“Chu quả!”

Diệp Húc nhìn từ xa xa, một gốc cây màu đỏ như lửa mọc trên vách đá, trên cành cây lộ ra năm sáu quả đỏ rực, to tầm quả long nhãn, trong lòng không khỏi mừng rỡ.

Chu quả là một loại linh dược cực kỳ hiếm thấy, quả của nó có thể đề thăng tu vi của vu sĩ trên phạm vi lớn, công hiệu tốt hơn Quy nguyên đan gấp trăm lần, một quả đã chín đủ cho một vu sĩ Bồi Nguyên nhất phẩm trong nháy mắt tăng lên tới Dung Nguyên cửu phẩm!

Hơn nữa, sáu trái chu quả này hiển nhiên đã sắp chín, trên trái cây đỏ rực thường thường tuôn ra một đám phù văn kỳ quái, những phù văn đó vừa xuất hiện, liền lập tức rút linh khí đi, biến mất trong quả!

Đây là chu quả đang hô hấp, để chín nhanh hơn!

“Giá trị và công hiệu của mấy quả chu quả này, vượt xa những linh dược khác! Nếu có thể ăn toàn bộ, dùng hết dược lực tu luyện Cửu chuyển nguyên công, môn công pháp này, nói không chừng có thể thuận lợi tu luyện lên cảnh giới cửu chuyển!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.