Độc Cô Chiến Thần

Chương 26: Chương 26: Câu Chuyện Đêm Yến Tiệc.




Dựa theo quy củ, khi Đại thần quan tới thăm, thành chủ phải ra ngoài thành mười dặm để nghênh đón, với khoảng cách bây giờ, Khang Tư cảm thấy đã đảm bảo hợp lệ, bất quá dường như không có ai để ý đến quy định này.

Gặp mặt được một lúc, Y Ti Na liền giới thiệu những Đại đội trưởng kia với Khang Tư:

- Những đại đội kỵ binh này sẽ được biên chế vào đệ nhất quân đoàn, tạm thời do ngài chỉ huy. Trừ một vạn kỵ binh này ra, còn có một lượng lớn đồ quân dụng, do Công chúa điện hạ thật vất vả đề nghị quân bộ mới có đựợc, hy vọng ngài sớm thu phục quốc thổ.

Sau khi nghe lời nói nhỏ nhẹ của Y Ti Na, Khang Tư biết, người của quân bộ và các quý tộc ở thủ đô có rất nhiều ý kiến về mình.

Bởi vì tới nơi này đã được nửa năm, cũng đã tiêu diệt mấy ngàn cường đạo, bọn họ đều đang hoài nghi Quan chỉ huy là mình đây, có năng lực hoàn thành nhiệm vụ này hay không? Hoặc là nói, bọn họ đang nghi ngờ mình có nuôi quân đội riêng hay không? Những nghi ngờ này đều bị Công chúa trấn áp.

Khang Tư không biết nên biểu đạt tâm tình mình như thế nào, không làm gì khác hơn là nói:

- Hạ quan hiểu.

Y Ti Na được quân đội của Khang Tư nhiệt liệt hoan nghênh. Những dân chúng kia đã sớm nghe đại danh của Y Ti Na, lại càng chen lấn nhau ở hai bên đường, nhìn xem phong thái Đại thần quan Y Ti Na.

Mặc dù khu vực này vẫn ở vào thời điểm hỗn loạn, nhân viên giáo hội cũng đều rút trở về trong nước, nhưng tín ngưỡng nhiều năm qua, không phải dễ dàng từ bỏ như vậy.

Đại bộ phận dân chúng đều cho rằng, đây là khảo nghiệm của Thần giành cho mình, nên yên lặng cam chịu tất cả. Hiện tại ngay cả Đại thần quan cũng đích thân đến an ủi, việc này khiến cho tâm tình họ kích động mà một lần nữa tôn thờ Thần ở trong tim. Tưởng tượng là có thể biết.

Đã sớm từ lời nói của Công chúa biết trước thành Khai Nhất rất lớn, nên Y Ti Na không có ngạc nhiên, chẳng qua có chút tò mò những thủ hạ của Khang Tư, làm thế nào trong một thời gian ngắn có thể xây dựng được thành thị tốt như vậy.

Y Ti Na ở lại thành Khai Nhất năm ngày, nhưng trừ lúc Khang Tư nghênh đón sau đó có nói mấy câu ra, thời gian khác căn bản không có gặp nhau, nhưng chuyện đó cũng không thể khác hơn được.

Vì động viện tinh thần và thu phục lòng dân, cơ hồ Y Ti Na đến chào từng người trong liên đội với dân chúng trong làng. Mỗi một ngày trôi qua đều sớm mệt mỏi không chiu nổi, hơn nữa nàng lo lắng cho thân thể của Khang Tư, lại càng cương quyết cấm Khang Tư đi theo hộ tống.

-o-o-o-

Trong đại sảnh sơn trại của liên minh cường đạo, mấy đại hán tráng kiện, hướng Tây Lôi Tư quân sư của liên minh kêu lên:

- Quân sư đại nhân, rốt cuộc đến lúc nào hành động? Tháng này các huynh đệ có thể có những chủ ý không tốt, hơn nữa nói đến cái đám quý tộc đáng chết kia, tại sao còn không mang lương thực chuyển tới đây? Kho lương của chúng ta sắp trống rỗng rồi!

-Bọn chúng nếu không cấp lương thực nữa, đừng trách các thủ hạ huynh đệ của lão tử tự tay đi cướp lấy! Bọn chúng cũng không biết cái gì là minh ước hay không minh ước!

Một vài đầu mục cường đạo khác có thực lực khá lớn, người thì nhắm mắt dưỡng thần, người thì ngoáy lỗ mũi, người thì vệ sinh móng tay, lại còn đánh mắt cho nhau, bọn chúng đều chờ đợi và nhìn quân sư cười chế giễu.

Ở trong lòng bọn chúng, tên quân sư này là đứng về phía đám quý tộc kia, nếu không tại sao lần trước lúc đám quý tộc vu cáo cho chúng, hắn không dứng về phía bên này?

Tên Lợi Đức này sau khi Chiêm Đặc chết, trở thành Đầu lĩnh của liên minh cường đạo, giờ phút này đang nhắm mắt dưỡng thần.

Hắn biết cùng quý tộc hợp tác, không có chỗ tốt, bất quá cũng không cần, dù sao những quý tộc kia đều là chân yếu xương mềm, vừa muốn giành được quyền lực, lại tham lam chết nhát sợ đổ máu. Chỉ cần quân sự của liên minh hùng mạnh, tùy thời có thể khiến cho bọn họ biết điều một chút quay trở về.

Dù sao phương diện điều hành sau khi lập Quốc, chính là phải do những quý tộc này, nếu không chẳng nhẽ để mình cùng mấy tên cường đạo không biết chữ này làm sao?

Tây Lôi Tư chán ghét quét mắt một vòng nhìn các tên cường đạo bốn phía.

Vốn quý tộc vẫn tin tưởng lời nói của mình, chỉ tại đám cường đạo này nói chuyện quá vọng động, khiến cho quý tộc và cường đạo hiện giờ lâm vào trạng thái giằng co. Nếu như không phải vì kế hoạch, thật đúng là không muốn ở cùng một chỗ với những kẻ ti tiện này.

Tây Lôi Tư ngăn lại những tiếng lầu bầu, lên tiếng nói:

- Căn cứ tin tình báo mới nhất, Đại thần quan của Khi Hồng Quốc đã đi tới tiền tuyến để động viên quân đội của Khang Tư.

Lúc này đám cường đạo sửng sốt một chút, sau đó bốn phía đều kêu lên:

- Khi Hồng Quốc tuyệt thế đại mỹ nhân: Y Ti Na Đại thần quan lại tới đây sao?

Trong hai đại mỹ nữ của Khi Hồng Quốc, Công chúa Ngả Lệ Ti ở trong quan trường cùng trong quân đội tương đối được hoan nghênh, mà Y Ti Na Đại thần quan lại tương đối được hoan nghênh trong dân chúng, cho nên những cường đạo này vừa nghe đến Đại thần quan, đều biết nói tới ai.

-Nàng là áp trại phu nhân của ta!

Một tên cường đạo cường tráng lập tức nhảy dựng lên, hai mắt đỏ bừng kêu lớn.

-Thúi lắm! đó là phu nhân của lão tử đang tìm!

Một cường đạo khác cường tráng hơn giơ chân rống to.

Đúng là, trong nháy mắt, tất cả những kẻ không có nhân tính đều đứng lên, đều tuyên bố Y Ti Na thuộc quyền sở hữu của mình.

- Câm miệng! Cả một đám ngu ngốc!

Lợi Đức nhịn không được đập bàn mắng.

- Mẹ kiếp, lão già ngươi cũng định tới tranh với chúng ta sao? Đừng tưởng ngươi là lão Đại mà không ai tranh với ngươi. Chuyện này, cho dù là Thiên vương lão tử cũng không nhường!

Mấy tên lúc trước lập tức hung hăng kêu lên.

Lợi Đức tức muốn nổ lỗ mũi, lão già này? Mình chính đang tuổi cường tráng a! Hắn vốn định phát hỏa, nhưng thấy mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào mình, không khỏi nuốt ngụm nước bọt nói:

- Nhờ các ngươi dùng đầu ngẫm lại giùm một chút được không? Quân hộ vệ cho Đại thần quan chính là hơn vạn kỵ binh a!

Những đầu mục cường đạo khác nghe nói như thế, lập tức ngậm miệng. Liên minh tuy có hơn hai mươi vạn người, nhưng mà ngay cả kẻ ngu ngốc cũng không cao ngạo đến mức đi đối kháng với một vạn kỵ binh. Kỵ binh chính là binh chủng cao cấp, bộ binh đi đối chiến với kỵ binh, căn bản không chiếm được chút tiện nghi nào.

Lợi Đức thấy mọi người đã bị mình đè nén xuống, không khỏi liếc mắt nhìn Tây Lôi Tư, nói một cách ẩn ý:

- Cũng không biết tại sao có người muốn các huynh đệ có chủ ý với Đại thần quan. Phải biết rằng một vạn kỵ binh hộ vệ kia, tuyệt đối có thể dễ dàng giết chết bất luận người nào trong chúng ta.

Những đầu mục cường đạo khác cũng không phải ngu ngốc, nhất thời ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung trên người Tây Lôi Tư.

Tây Lôi Tư cười cười nói:

- Theo ta được biết, một vạn kỵ binh này đều sẽ được biên vào đệ nhất quân đoàn của Khang Tư, tạm thời tùy Khang Tư chỉ huy, nói cách khác, khi Y Ti Na Đại thần quan trở về hoàng thành, sẽ không có đội bảo vệ hùng mạnh như thế.

Nghe nói như thế, trong lòng đám cường đạo vừa ngứa ngáy một chút, thì Lợi Đức lắc đầu:

- Nếu bắt Đại thần quan, sợ là chúng ta sẽ đối mặt với đại quân của đế quốc sống chết đuổi theo. Hơn nữa đừng quên, Đại thần quan là đồ đệ yêu của Chủ giáo Chân Thần.

- Đến lúc đó đừng nói là Kỵ sĩ đoàn sẽ làm chúng ta đẹp mặt, mà bình dân trong khu vực chúng ta đang khống chế cũng sẽ tạo phản. Ta cho rằng, tốt nhất không nên trêu chọc Đại thần quan thì hơn.

Lời này vừa nói ra, bọn cường đạo lập tức rối rít gật đầu không dứt.

- Ha ha, địa vị của Đại thần quan Y Ti Na ở Khi Hồng Quốc cao sang biết bao, chẳng những chúng ta, ngay cả những nông phu cũng biết, trêu chọc nàng, chẳng khác gì chọc vào tổ ong.

- Bất quá, nếu giá trị của nàng lớn như vậy, các ngươi có nghĩ tới hay không, sau khi bắt được nàng, có thể thu được từ Khi Hồng quốc và Thần giáo bao nhiêu của cải không? Phải biết rằng Chân thần giáo mỗi tháng được người quyên tặng, đều là mấy chục vạn kim tệ a.

Tây Lôi Tư điềm tĩnh nhìn mọi người phía dưới mỉm cười nói.

Các đầu mục cường đạo ngẩn người, sau đó hai mắt lập tức đỏ bừng.

Tín đồ Chân Thần giáo cơ hồ là mỗi tháng đều quyên tặng một số tiền tài, cả đại lục nhiều tín đồ như vậy, mỗi người quyên tặng một đồng, giáo hội cũng giàu chảy mỡ ra, nghĩ rằng Chân Thần giáo sẽ không vì chút tài bảo mà bỏ mặc Đại thần quan, hơn nữa còn là đồ đệ đích truyền của Chủ giáo mà không để ý tới?

Lợi Đức vốn đang muốn nói gì, nhưng thấy những minh hữu kia hai mắt đỏ bừng cùng thở hổn hển, biết mình nói gì cũng không có tác dụng nữa, không thể làm gì khác hơn là bồi thêm một câu:

- Nếu chúng ta cầu tài, thì không nên thương tổn Đại thần quan, nếu không Chân Thần giáo tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.

Lời này cũng được đám cường đạo thừa nhận nhưng thực tế:

- Đó là điều tất nhiên, Đại thần quan có thể là vị thần tài của chúng ta, còn hận không đem được nàng làm tổ tông để bái lạy, người nào có thể mạo phạm nàng chứ? Những lời nói muốn đi tìm nữ nhân trước kia, cũng không phải chuyện như vậy.

Những đầu mục cường đạo trở về để chuẩn bị liền vội vã rời đi. Lợi Đức ở lại chỗ Tây Lôi Tư một lúc lâu, mới hỏi:

- Quân sư đại nhân, tại sao ngài lại cố tình giật giây để chúng ta mạo phạm Chân Thần giáo chứ? Việc này đối với lý tưởng lập quốc của chúng ta có ích lợi gì?

- Lý tưởng kiến quốc? Ha ha, Lợi Đức đại ca, không phải muốn nói với ta, ngươi cũng tin tưởng cái điều không thể đạt được này chứ.

Tây Lôi Tư cười chế giễu Lợi Đức.

Lợi Đức có chút tránh né ánh mắt của Tây Lôi Tư, nói:

- Cái gì mà không thể đạt? Không phải đã nói chỉ cần đánh đuổi quân đội đế quốc là được sao?

- Ha ha, đuổi quân đội đế quốc đi? Phiến khu vực này không chỉ có một mình liên minh cường đạo chúng ta, những thành chủ quý tộc kia cũng không phải thứ dễ nhai, nào có tốt như ngươi nói? Tin rằng ngươi cũng biết những tình huống này, nếu không ngươi cũng sẽ không đem tích lũy bao năm dời đến nơi khác.

Lợi Đức vẻ mặt khiếp sợ nhìn Tây Lôi Tư, tên Tiểu Bạch (DG: để nguyên Tiểu Bạch cho hay chắc anh em hiểu) này tại sao lại biết hành động của mình? Chẳng lẽ trong đám thân tín của mình có người của hắn nằm vùng?

Bất quá cũng không kỳ quái, tên Tiểu Bạch này ở nơi đây có được danh tiếng cao hiếm thấy, khó tránh khỏi có vài tên ngu ngốc ngầm tiếp cận cấu kết với hắn.

Suy nghĩ miên man một lúc lâu, hắn có chút chờ mong nói:

- Ngài rốt cuộc muốn làm gì?

- Ha ha, không làm gì cả, bất quá ngươi không cảm thấy khu vực này hiện tại đang rất buồn chán sao? Liên minh cường đạo chúng ta lại an cư lạc nghiệp, thật cổ quái, rốt cuộc chiến loạn mới là thích hợp với phiến khu này a.

Tây Lôi Tư cảm thán mắt liếc Lợi Đức nói.

Thấy ánh mắt đó, Lợi Đức rùng mình một cái, trong lòng thầm mắng: “Mẹ kiếp, nhìn cường đạo an cư lạc nghiệp không thoải mái, lại phải gây ra vài chuyện sao? Lão tử không muốn tiếp tục nhúng tay vào vũng bùn này nữa, với tích lũy nhiều năm trước cũng để lão tử sống giàu sang rồi“. Nghĩ tới đây, Lợi Đức lập tức cáo lui.

Nhìn bóng lưng Lợi Đức nhanh chóng rời đi, Tây Lôi Tư cười một cái:

- Trong đám cường đạo thì tên này coi như là kẻ có đầu óc một chút, biết rằng lý tưởng kiến quốc chính là ảo tưởng, cũng khó trách hắn liều mạng lục soát cướp đoạt tài phú, bất quá cố gắng cũng trở thành đồ hồi môn cho người khác, ha ha, thật đáng tiếc. l

Không lâu sau, Lợi Đức trở lại sơn trại của mình, liền biến mất không ai giải thích được.

Bộ hạ của Lợi Đức lục tìm chung quanh cũng không tìm được tung tích của hắn, có người hoài nghi Lợi Đức bị giết. Nhưng những đầu mục cường đạo khác đang chuẩn bị công tác bắt cóc Đại Thần quan, căn bản là không có hiềm nghi ai làm. Cuối cùng chuyện này cũng chỉ kết thúc như vậy.

Mà bộ hạ của Lợi Đức, không phải chia bốn xẻ năm bầu lên một đầu mục mới, mà bị các đầu mục cường đạo khác thâu tóm. Dù sao, cường đạo đoàn của Lợi Đức sau lần này liền tan thành mây khói.

Tại thành Khai Nhất, Tạc Lạp đã hoàn toàn trở thành người đứng thứ hai trong quân đoàn Khang Tư, lúc từ quân doanh trở về, vô tình thấy Y Đạt đang nói chuyện với một Liên đội trưởng kỵ binh mới tới.

Tạc Lạp thấy Liên đội trưởng kia có chút quen mặt, vốn định tới chào hỏi, nhưng Liên đội trưởng kia sau khi trông thấy hắn, liền nói một câu với Y Đạt rồi vội vã rời đi.

Mà lúc này, Tạc Lạp cũng thấy sắc mặt Y Đạt không được tự nhiên, không khỏi hỏi:

- Làm sao vậy? Có phải Liên đội trưởng kia tìm ngươi gây phiền toái hay không?

Trưởng quan mới tới tìm những cựu binh gây phiền toái, là việc rất thường gặp. Hơn nữa kỵ binh ỷ mình là quân binh nhất đẳng, cũng không để bộ binh vào mắt, không có việc gì cũng sẽ gây chuyện. Tạc Lạp những ngày vừa qua, đã xử lý không biết bao nhiêu chuyện như vậy.

Nếu như không phải Khang Tư là Phó tướng, hắn là Thiên tướng, còn Trưởng quan cao nhất của những kỵ binh cũng chỉ là Liên đội trưởng, sợ rằng mình cũng không bảo được bọn họ.

Y Đạt cười khổ nói:

- Không có gì, người đó là đồng hương của ta, chỉ tán gẫu vài câu thôi.

Nghe nói thế, Tạc Lạp có chút nghi ngờ, Liên đội trưởng kia hắn cũng gặp mấy lần, mặc dù không biết tên, nhưng biết là người sinh sống ở thủ đô, thì sao lại là đồng hương với Y Đạt được? Y Đạt vốn là dân du mục sinh ra trên thảo nguyên a.

Mặc dù như vậy, Tạc Lạp cũng không có làm rõ ra, nhìn vẻ mặt Y Đạt cũng biết hắn có nỗi khổ riêng. Với hiểu biết của Tạc Lạp về Y Đạt, một mục dân bình thường không thể nào có được kiến thức phong phú như vậy, Y Đạt hẳn cũng là một người có nhiều tâm sự.

Hai người không nói gì, chỉ sóng vai nhau chậm rãi đi.

Một lúc lâu, Y Đạt khẽ thở dài nói:

- Không biết ngươi nghĩ thế nào về con rơi của quý tộc?

Đây vốn là lời không thể giải thích được, lại khiến cho Tạc Lạp hiểu ra thân phận của Y Đạt, cũng giải thích tại sao một mục dân như Y Đạt lai có được kiến thức phong phú như vậy.

Tạc Lạp cười cười:

- Nói ra chỉ sợ ngươi không tin, ta cũng là con rơi của quý tộc, hơn nữa còn là một tiểu thư quý tộc chưa lập gia đình sau khi vụng trộm mang thai rồi sinh ra.

Nghe nói thế, vẻ mặt Y Đạt khiếp sợ nhìn Tạc Lạp, hắn quả thật không nghĩ tới một quân nhân tài giỏi như Tạc Lạp, lại có xuất thân không tốt như thê.

Tạc Lạp liếc mắt nhìn Y Đạt, nói rõ ra:

- Ta không có may mắn như vậy, sau khi tiểu thư quý tộc sinh ta, đem ta cho một gia đình nông dân nuôi dưỡng. Kiến thức của ta đều học trong quân đội, đặc biệt là sau khi được Công chúa cứu, từ trong hoàng cung học được rẫt nhiều kiến thức. Y - www.

Những người từng qua lại với Tạc Lạp đều biết rõ, cũng giống như những quân nhân bình thường, trước khi hắn tham gia quân đội một chữ cũng không biết.

Nghe nói thế, Y Đạt không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt khôi phục bình thường một chút, tiếp theo dường như nghĩ tới điều gì, vội vàng hỏi:

- Vậy ngươi nghĩ sao về cha mẹ đẻ của ngươi?

Tạc Lạp yên lặng một chút, giọng nói có chút xa xôi, như nhớ lại điều gì rồi nói:

- Ta cũng không oán hận mẹ đẻ của ta, dù sao bà ấy là một thiếu nữ chưa lập gia đình, căn bản không thể nào nuôi dưỡng ta khôn lớn.

Y Đạt chần chờ một chút lại hỏi:

- Vậy cha đẻ của ngươi...

- Ha ha, đó là một người vì danh dự của gia tộc mà có thể không để ý đến bất cứ điều gì. Sau khi lão biết sự tồn tại của ta, từng mấy lần phái người tới giết ta, hy vọng có thể hủy diệt người có thể làm tổn hại đến danh dự của lão. Nếu không ngươi cho rằng một Phó tướng, có thể tùy tiện phán một Thiên tướng tội chết sao? Vốn ta không cách nào kháng cự lại lão, bất quá mạng ta cũng lớn, giúp ta vượt qua tử nạn mấy lần, chẳng qua là liên lụy đến cha mẹ nuôi của ta, khiến họ đều bị giết chết.

Nói đến câu sau, lời của Tạc Lạp có chút trầm thấp.

- Thật là quá độc ác, sao lại có người như vậy chứ?

Y Đạt nghiến răng nói.

Mặc dù hắn không được gia tộc thừa nhận, nhưng bất kể nói như thế nào, gia tộc vẫn nuôi dưỡng dạy dỗ hắn lớn lên, cho tới bây giờ vẫn không xuất hiện ý niệm diệt trừ hắn trong đầu. So ra, mình thật sự may mắn rất nhiều.

Tạc Lạp cười nói:

- Ha ha, giữ gìn danh dự của quý tộc chính là như vậy, bởi vì chuyện như thế, đủ để đối thủ của họ kéo họ từ đỉnh núi xuống mặt đất. Bất quá tên kia cũng không có kết quả gì tốt, khi đi theo Quốc vương tới biên giới ủy lạo binh sĩ, tất cả huyết mạch trực hệ đều bị chết hết.

Trong lòng Y Đạt giật mình nhảy dựng lên, có thể cùng Quốc vương tới tiền tuyến, đều là người có tước vị từ Bá tước trở lên, không khỏi nóng lòng nói:

- Nói như vậy, huyết mạch trực hệ của gia tộc kia, không phải chỉ còn một mình ngươi sao? Như vậy ngươi không phải là...?

Tạc Lạp vung tay cắt đứt câu sau của Y Đạt:

- Trừ lão già kia, không có ai biết sự tồn tại của ta, mà mẹ đẻ của ta đã sớm qua đời, căn bản không có người nào có thể chứng minh.

Bất quá xuất thân có thể đại biểu cái gì chứ? Thân phận con rơi thì thế nào? Khang Tư đại nhân chẳng phải là cô nhi sao, còn không phải đã trở thành Phó tướng thống lĩnh mấy vạn người sao? Tạc Lạp ta chính là Tạc Lạp, không dựa vào bọn họ vẫn sống đến bây giờ, sau này cũng vậy.

Y Đạt nghe nói như thế, sắc mặt ngưng trọng gật đầu.

Tạc Lạp thấy không khí có chút trầm buồn, lảng sang chuyện khác nói:

- Các liên đội kỵ binh đã sắp xếp xong chưa? Nếu tất cả đều biên chế thành liên đội, thì chỉ huy sẽ phiền toái hơn.

-Ừ, ta dựa theo phương pháp của Khang Tư đại nhân, để cho bọn họ tiến hành đề cử Thiên tướng. Chẳng qua cũng không giống chúng ta lúc trước, bọn họ vì tranh đoạt mấy chức vị đó, đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán. Mấy người này tới đây đều hy vọng có thể tìm được con đường tiến thân nhanh chóng đây.

Nghĩ đến bộ dáng xấu xí của những tên Liên đội trưởng kia, Y Đạt không khỏi nở nụ cười.

- Ha ha, bọn họ đều là Trưởng quan, ước vọng thăng quan, so với những người xuất thân binh sĩ bình thường lớn hơn nhiều. Để bọn họ đề cử như vậy, không biết tới khi nào mới có kết quả, đến lúc đó hòa khí cũng không tốt, hãy để Khang Tư đại nhân ra mặt quyết định những chức vụ này đi.

Tạc Lạp nói.

Y Đạt gật đầu:

- Không sai, bởi vì là chuyện thuộc hệ Trưởng quan, mà nhiệt náo giữa liên đội với liên đội đã rất căng thẳng, xem ra cần phải Khang Tư đại nhân ra mặt mới được.

Tạc Lạp đột nhiên bất đắc dĩ lắc đầu nói:

-Nói thật, vị đại nhân này của chúng ta không thể nhàn rỗi được. Vốn Y Ti Na đại nhân không cho Khang Tư đại nhân cùng đi với nàng, là muốn cho đại nhân được nghỉ ngơi nhiều hơn, nhưng thật bực với đại nhân, lại chạy đến liên đội kỵ binh luyện tập cưỡi ngựa. Nếu không phải quân y kết luận Khang Tư đại nhân đã đã hoàn toàn hồi phục sức khỏe, ta nhất định phải phạm thượng, đem Khang Tư đại nhân giam lại.

Y Đạt cũng bất đắc dĩ nói:

- Không có biện pháp, Khang Tư đại nhân chính là con người như vậy. Bất quá người cũng thật lợi hại: mấy ngày đầu, thuật cưỡi ngựa của Khang Tư đại nhân không cách nào so sánh được với tinh anh của liên đội kỵ binh. Nhưng hiện tại đã không còn phân cao thấp nữa.

Tạc Lạp nhớ tới cái gì cười nói:

- Không biết ngươi có chú ý tới không? Khang Tư đại nhân vốn chỉ muốn luyện tập thuật cưỡi ngựa, nhưng ngoài dự tính khiến cho đám người trong liên đội kỵ kinh, lại phi thường bội phục người. Dù sao cũng chưa ai từng thấy qua Trưởng quan cấp bậc ngang với Tướng quân, lại tới hạ tầng cơ sở luyện tập. Hơn nữa thuật cưỡi ngựa của người so với bọn hắn những kẻ ăn uống cùng với ngựa còn tốt hơn.

Y Đạt đột nhiên vẻ mặt tức giận nói:

- Chúng ta dĩ nhiên biết đại nhân chẳng qua là luyện thuật cưỡi ngựa mà thôi, nhưng những tên Liên đội trưởng kia lại nói hành động của đại nhân quái gỡ như vầy: thuần túy là diễn trò, là mua chuộc lòng người! Lẽ nào lại có thể như vậy! Người chẳng kể bản thân mình ngồi tít trên cao lo lắng cho kẻ dưới, lại còn dám nói lời bậy bạ, thật là không biết chết sống!

- Không cần để ý những tên đó, dù sao bọn họ không có tác dụng gì. Có điều ta nghe nói, bọn họ vì muốn phiếu bầu, lôi kéo binh sĩ thủ hạ khắp nơi.

- Ha ha, đấy là sự thật.

Y Đạt mỉm cười xác nhận.

Hai người trong lúc nói chuyện cứ như vậy cho đến lúc kết thúc. Dù sao hai người bọn họ đều gánh vác trọng trách, căn bản không có khả năng nói chuyện trên trời dưới đất.

Ngày mai, chính là ngày Y Ti Na định rời đi, đêm nay được nhóm người Y Đạt bố trí, thành Khai Nhất trở thành đêm không ngủ.

Rượu do liên đội kỵ binh mang đến, tuy số lượng không nhiều lắm, pha trộn một lượng lớn nước, mặc dù phai nhạt đi rất nhiều, nhưng binh sĩ vốn gần nửa năm không có uống rượu, vẫn rất hài lòng.

Dưới sự hướng dẫn của mấy đầu sỏ, bọn binh sĩ xâm nhập rừng rậm bắt mấy trăm con heo rừng, để lên trên giá cây quay lên. Còn nông dân hỗ trợ bánh bao hấp, cứ từng giỏ từng giỏ một được bưng lên, binh sĩ và dân chúng đã lâu không có được thưởng thức mùi vị thịt tươi ngửi thấy mùi thơm, đều cố nuốt nước miếng chảy ra.

Vốn các Trưởng quan chỉ chuẩn bị làm một bữa tiệc chia tay nội bộ, nhưng Y Ti Na yêu cầu để dân chúng cùng tham gia, cho nên mới có yến hội giữa quân dân lần đầu tiên trong lịch sử Khi Hồng Quốc.

Khi màn đêm phủ xuống, lúc đống lửa được đốt lên, mọi người đều chè chén say sưa, các Trưởng quan còn có chút dè dặt, nhưng bọn binh sĩ lại vô tư thể hiện mình, có ca hát, có nhảy múa, nhưng đa số binh sĩ bắt chước làm theo thì đụng chạm nhau.

Điều này cũng không có cách nào, đại đa số binh sĩ đều dốt nát không có học những kỹ năng đó, bọn họ có thể đi ra biểu diễn, chính là làm theo. Có điều khi được thị nữ Tiểu Cầm khả ái đáng yêu hướng dẫn, bọn họ đều hì hì cười vui, liền cảm thấy cho dù mình bị đụng sưng mặt sưng mũi cũng đáng giá.

Y Ti Na len lén đánh giá Khang Tư đang ngồi bên cạnh mình.

Khang Tư không có hoan hô reo hò như những người khác, nhưng từ ánh mắt của hắn có thể thấy được, hắn bị không khí náo nhiệt tại hiện trường hấp dẫn.

Trong lòng Y Ti Na dâng lên một niềm ấm áp, bị không khí này hấp dẫn, chứng tỏ Khang Tư cũng không phải người lạnh lùng. Thế nhưng tại sao ở thủ đô lại đồn rằng: Khang Tư là một Ma vương lãnh khốc vô tình giết người không gớm tay? Phải biết rằng ở thời đại hỗn chiến này, loại lời đồn đại này căn bản không có gây thương tổn gì.

Nhớ tới hiện tại mình đi tới này đã nhiều ngày trôi qua, lần đầu tiên khoảng cách gần Khang Tư như bây giờ, Y Ti Na thầm thở dài.

“Mình tới nhiều ngày như vậy, cũng không cùng Khang Tư nói chuyện riêng được điều gì, mà ngày mai phải trở về thủ đô rồi, cũng không biết đến lúc nào, mới có thể gặp lại nhau lần nữa.”

Nghĩ tới đây, Y Ti Na cố nén ngượng ngùng, vứt bỏ sự căng thẳng của thiếu nữ, chủ động lên tiếng hỏi:

- Khang Tư... ngài học chữ thế nào rồi?

- Ồ, thật xin lỗi, đại nhân, hạ quan ngu muội, vẫn như đại nhân dạy lần trước.

Khang Tư phi thường đau lòng đáp.

Mặc dù nửa năm trôi qua hắn đều ở trong tác chiến, căn bản không có thời gian học tập. Nhưng hắn vẫn cảm thấy mình đã phụ sự kỳ vọng của Đại thần quan đại nhân, hắn nghĩ rằng vì mình lười biếng, nếu không không thể không tiến bộ được chút nào.

Y Ti Na muốn nói vài lời an ủi, nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại trở thành:

- Ừ, chuyện học tập là như vậy, cần phải bền bỉ kiên trì, công việc bận bịu cũng không phải là không có cách: ngài hoàn toàn có thể lợi dụng trong lúc ngồi xe ngựa đi đường, có thể học tập trên xe ngựa, hay là trong lúc đang làm việc có thể bớt chút thời gian tiến hành học tập.

Ta đã dạy ngài về kiến thức căn bản, chỉ cần nắm giữ thuần thục các kiến thức căn bản, ngài có thể tiến hành tự học.

Khi Y Ti Na nói xong, trong lòng lại thầm mắng mình sao lại làm như vậy, cớ gì nàng lại chỉ cho Khang Tư một số phương pháp tự học chứ. (Có lẽ cô nàng sợ mất cơ hội gần gũi chỉ dạy cho hắn... hì hì…)

- Thì ra có thể như vậy.

Khang Tư gật đầu đã hiểu.

Y Ti Na mặc dù trong lòng đang tự ra lệnh cho mình, không nhắc tới đề tài công việc, nhưng vừa mở miệng lại nhịn không được rất nghiêm túc:

- Khang Tư, tin tưởng ngài cũng biết Công chúa đã nâng đỡ trợ giúp rất nhiều cho ngài. Mặc dù nàng không nói gì, nhưng ta có trách nhiệm nói cho ngài biết sự thật.

Không biết tại sao, nghe được những lời này, trong lòng Khang Tư giật mình, nghiêm túc cẩn thận lắng nghe lời nói của Y Ti Na.

- Công chúa hiện tại có thể nói là đang ở thời điểm loạn trong giặc ngoài. Bên ngoài, không nói có hơn trặm vạn cây số vuông lãnh thổ chưa được thu hồi, còn có Hắc Nham đế quốc vẫn luôn giương mắt rình rập, lần trước nước ta có thể có thời gian nghỉ lấy hơi, là nhờ Hoàng đế Hắc Nham đế quốc đột nhiên băng hà, đại quân mới tạm thời rút lui chờ đợi Hoàng đế mới lên ngôi.

Nhưng chờ sau khi Hoàng đế mới kế vị ổn định cục diện, nhất định sẽ là một hồi đại chiến diệt quốc ngươi chết ta sống. Mà ở bên trong, ngoài mặt Công chúa là Nữ vương tương lai, nhưng trên thực tế Công chúa hiện tại chẳng những không có quyền nội chính, càng không có quyền quân sự, còn quyền tài chính càng không cần phải nói tới.

-A! Tại sao có thể như vậy?

Khang Tư mặt đầy vẻ không dám tin tưởng.

Khang Tư nhớ lúc trước nhìn biểu hiện của Công chúa, lúc thưởng phạt đều do ý muốn của mình, căn bản không có ai dám bằng mặt không bằng lòng, tại sao mới nửa năm thời gian, lại trở nên giống như tượng gỗ thế này?

Y Ti Na giải thích:

- Chủ yếu là Vương hậu nắm trong tay đám quan văn hai mặt hai lòng. Công chúa ban bố mệnh lệnh, căn bản không cách nào truyền lệnh xuống dưới. Tiếp nữa chính là Vương hậu sai phái thành chủ, lĩnh chủ các nơi tự do áp đặt khấu trừ khoản thuế, cuối cùng giao nộp thuế lên trên, căn bản là như muối bỏ bể, ngay cả duy trì bổng lộc của quan viên cũng rất miễn cưỡng, làm cho Công chúa phải sử dụng của riêng để duy trì sinh hoạt của hoàng cung.

- Không ngờ lại khấu trừ các khoản thuế? Đây chính là việc phạm pháp, Công chúa tại sao không xuất động quân đội?

Khang Tư cực kỳ kinh ngạc.

Bình dân vì nộp thuế thiếu một đồng mà bị bắt, hắn gặp không ít, tại sao những thành chủ kia khấu trừ khoản thu thuế cả khu vực, lại không có việc gì?

Y Ti Na bất đắc dĩ nói:

- Ôi, ta mới vừa rồi đã nói, công chúa căn bản không có quân quyền, quyền lực điều động tất cả quân đội, đều ở trong tay những Tướng quân ở quân bộ kia. Ngay cả điều động một vạn kỵ binh này cho ngài, Công chúa cũng phải lấy danh hiệu thành lập cấm vệ quân, mà còn phải tự mình dùng uy áp bức dùng lợi dụ dỗ mới chọn lựa lập ra được.

Nói gì đến việc điều động quân đội, đi chinh phạt những thành chủ khấu trừ thuế má kia. Hiện tại toàn bộ Khi Hồng quốc, cũng chỉ có quân đội trong tay ngài mới là quân đội của Công chúa.

Khang Tư trầm mặc một chút, hắn không nghĩ tới đường đường một Nữ vương tương lai, lại phải ăn nói nhã nhăn mới có thể điều động quân đội.

Nghĩ tới đây, Khang Tư hỏi:

- Như vậy Công chúa điện hạ có phân phó gì cho hạ quan?

- Rất đơn giản, vừa chinh phạt đám thổ phỉ cường đạo, vừa thu nhận bọn họ vào biên chế, tăng cường thao luyện binh sĩ. Chờ đến khi thu phục lại khu vực này, ngài đã nắm trong tay mấy vạn quân tinh nhuệ. Đến lúc đoàn quân chiến thắng, trở về thủ đô chấn nhiếp mọi người, Công chúa mới có thể lên ngôi hoàng đế, chân chính quản lý tốt quốc gia này.

Y Ti Na nói có chút kích động, việc này là Ngả Lệ Ti thảo luận đề ra với nàng. Theo nhận thức của nàng, quốc gia hỗn loạn đến mức này, nguyên nhân nhất định là do quân quyền phân tán.

Vốn Khang Tư vẫn lo lắng mình làm không được nhiệm vụ Công chúa giao, không nghĩ tới lại như vậy? Việc khác hắn không dám chắc, nhưng chuyện thu phục đám thổ phỉ này với huấn luyện binh sĩ, đoạn đường từ thủ đô đến đây cũng đã làm rồi, tin tưởng có bọn Tạc Lạp, Y Đạt trợ giúp, hẳn là không có vấn đề gì.

Khang Tư thở phào nhẹ nhõm:

- Xin đại nhân trở về bẩm với Công chúa điện hạ, hạ quan nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

- Đúng rồi, lúc khuếch trương binh lực, xưng hiệu bên ngoài nên giữ nguyên là biên chế Phó tướng, không nên quá phô trương.

Y Ti Na nhắc nhở.

- Hạ quan hiểu.

Khang Tư mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng thở dài.

Ngày sau không thể tăng thêm biên chế quân đội, điều này cũng có chút khổ não, chờ đến lúc binh lực có năm quân đoàn, chẳng lẽ Tướng quân Quân đoàn trưởng thực tế, lại vẫn chỉ cấp bậc Thiên tướng? Thật không biết phải làm thế nào?

Y Ti Na đang muốn nói gì, nhưng thấy Khang Tư đang suy nghĩ điều gì, hơn nữa yến hội đã sắp kết thúc, chỉ có thể thầm thở dài, trong lòng mặc dù tiếc nuối, nhưng cũng không lên tiếng nữa.

Quyển 4: Khai Nhất Báo Nguy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.