Độc Cô Chiến Thần

Chương 37: Chương 37: Đại nạn không chết.




Khang Tư rên rỉ một tiếng, mở mắt ra, sự vật đầu tiên đập vào mắt, chính là một căn nhà cỏ có chút thấp bé ở phía trước.

Ta còn sống?

Sau khi hiểu được điều này, Khang Tư bắt đầu thói quen kiểm tra thân thể của mình.

Tứ chi đều bị vải bố(1) bọc lại, có đoạn cây buộc kẹp hai bên, dựa vào mùi vị của cây thuốc bốc ra, Khang Tư có thể chắc chắn đó là cây thuốc chuyên trữa trị bong gân gẫy xương.

Phát hiện toàn bộ trên người ngoại trừ cái cổ còn hoạt động được ra, toàn bộ bộ phận khác đều không thể nhúc nhích, Khang Tư không khỏi cười khổ, mặc dù sống sót nhưng tin tưởng tứ chi đều bị gẫy rồi?

Khang Tư biết bản thân mình tại sao lại bị thương.

Sau khi từ trên vách núi nhảy xuống, hắn phi thường không may bị cuồng phong(2) cuốn bay đi, khi rơi xuống mặt đất, nếu như không phải có rừng cây rậm rạp như tấm lưới đỡ lấy thân thể mình, sợ rằng mình đã sớm thịt nát xương tan.

Bất quá nếu như không phải mình phát hiện chuyện khác thường, ngay khi đụng vào cành cây, dùng cả tay lẫn chân bám vịn vào cành cây, giảm bớt lực độ rơi xuống, không thì chỉ sợ cũng chết ngay tại chỗ.

- Ông nội, cái tên mạng lớn kia tỉnh rồi.

Trước mắt Khang tư tối sầm lại, tiếp theo một tiếng trẻ con vang lên, Khang Tư đã từng đi qua rất nhiều địa phương, lập tức nghe ra đây là tiếng của Ai Tư Đặc đại lục.

Mặc dù cả phương tây ngôn ngữ cũng không khác nhau lắm, nhưng vẫn có chỗ khác biệt rõ ràng, người không trải qua học tập căn bản sẽ không nói được, cũng nghe không hiểu ngôn ngữ quốc gia khác.

- Không nên vô lễ như vậy, phải gọi là đại ca.

Một thanh âm có chút già nua nói.

Âm thanh trẻ con kia liền giải thích nói:

- Đại ca gì, ai biết hắn có phải đại thúc hay không? Hơn nữa hắn quả thật là tên mạng lớn mà, ngã từ một nơi cao như vậy xuống mà không chết, không phải mạng lớn thì là gì ?

Theo thanh âm của hai người, một già một trẻ đi tới trước mặt Khang Tư.

Ông lão cũng ước chừng năm mươi sáu mươi tuổi, râu tóc cũng đã trắng toát, vẻ mặt phong sương khiến cho lão có vẻ già hơn, nhưng cánh tay rắn chắc cùng thân hình cao lớn, làm người ta thấy rõ khí lực trong thân thể lão không dưới những người tuổi trẻ .

Mặc trang phục rất đơn giản, trên người không có một chút màu sắc nào, áo được làm bằng vải bố đã cũ kỹ ngả màu vàng, phía dưới là một cái khố màu đen làm bằng dây gai, dưới chân là một đôi giày đơn sơ chỉ dùng da thú với dây gai buộc chặt lại mà thành.

Còn đứa trẻ thì đang đưa tay quệt mũi, thân cao đến bên hông của ông lão, mặc một bộ trang phục mà ở giữa là dùng dây gai buộc lại, trên dưới là hai mảnh vải bố ngắn.

Đó là một nam hài tử chừng mười tuổi, nước da của nó toát ra một màu vàng nâu.

Là một loại màu sắc rất thường thấy.

- Người thanh niên, ngươi thật đúng là mạng lớn, té xuống từ độ cao như vậy, lại có thể chỉ bị gãy chân gãy tay cộng thêm nội tạng bị thương một chút mà thôi, bất quá ngươi yên tâm.

Ông lão còn chưa nói hết lời, tiểu hài tử(3) kia liền xen vào nói:

- Dưới bản lĩnh sở trường của ông nội ta, ngươi có thể an tâm, không đến hai ba tháng, ngươi có thể hoàn hảo như lúc ban đầu, tha hồ chạy nhảy! Phải biết rằng ông nội của ta không những là thợ săn giỏi nhất, mà còn là dược sư(4) tốt nhất của rừng rậm Mạn Đặc Tư.

-Đừng có tự biên tự diễn.

Ông lão sau khi gõ nhẹ lên đầu tiểu hài tử một cái, mới nói với Khang Tư:

- Người thanh niên, ngươi cứ an tâm dưỡng thương, giữ gìn tốt thân thể rồi mới nghĩ đến việc khác, được rồi, ta là An Khắc Lôi Luân Đặc, gọi ta là An Khắc đại gia là được, còn đây là...

Tiểu hài tử ưỡn ngực, ngẩng đầu ngữ khí kiêu ngạo cướp lời nói:

- Ta là Bỉ Nhĩ Lôi Luân Đặc, gọi ta là Bỉ Nhĩ là được rồi.

Khang Tư cố hết sức hé miệng ra, dùng ngôn ngữ Ai Tư Đặc chưa thực sự thuần thục nói:

- Ta gọi là Khang Tư.

- Khang Tư? Còn họ của ngươi thì sao?

Bỉ Nhĩ vẻ mặt tò mò hỏi.

Bất quá lời này vừa ra, đã bị An Khắc đánh vào đầu hắn, khiến hắn chạy sang một bên nấp phía sau, rồi lão mới hướng Khang Tư xin lỗi:

- Xin lỗi ngài, đứa trẻ này luôn thích khoe khoang dòng họ của nó, cũng không phải cố ý mạo phạm.

Khang Tư run run một chút khóe miệng, lộ ra một chút tươi cười nói:

- Không sao, ta vốn là một cô nhi, tên là do ta tự lấy. Cám ơn ngài đã cứu ta.

An Khắc lão cười lắc đầu, còn chưa kịp nói gì, lại bị Bỉ Nhĩ đang ở bên cạnh không nhịn được tranh lanh nói trước:

- Ơn cứu mạng ngươi không cần để ý, ông nội ta thực ra cũng chỉ là nhấc tay nhấc chân một chút mà thôi, không có biện pháp a, ai kêu ông nội của ta là một người tốt bụng chuyên lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui chứ.

An Khắc lão đối với tính cách của cháu mình chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

- Dù thế nào, ta cũng phi thường cảm tạ ngài cứu giúp, tin rằng gia tộc của An Khắc đại gia nhất định là rất nổi danh trong quý tộc.

Khang Tư nói như vậy, là bởi vì trong ngôn ngữ các quốc gia tại phương tây, người xuất thân trong gia đình quý tộc mới có được dòng họ, bình dân căn bản không có khả năng có được dòng họ.

An Khắc lão cười khổ nói:

- Đó là chuyện của nhiều năm về trước, bây giờ ta chỉ là một người thợ săn bình thường. Cái dòng họ Lôi luân đặc này, chỉ là một quá khứ vinh quang mà thôi.

Tốt lắm, nội tạng của ngươi bị va đập, cũng không nên nói nhiều như vậy, hãy nghỉ ngơi cho tốt đi.

Lão nói xong liền mang theo đứa cháu rời đi.

- Khang Tư đại ca, đây là canh thịt hươu đó, đáng tiếc bây giờ anh không thể ăn thịt, nếu không anh có thể nếm thử mùi vị thịt nướng rồi.

Bỉ Nhĩ vừa bưng bát canh cho Khang Tư vừa nói.

Khang Tư mỉm cười uống canh, hắn không có tiếp tục nói với Bỉ Nhĩ và An Khắc lời cảm kích gì nữa, chỉ là đem chuyện này lặng lẽ ghi nhớ trong lòng.

Đối với hai ân nhân này, Khang Tư biết, chính mình bất cứ lúc nào cũng có thể vì bọn họ mà nỗ lực bất kể tính mạng.

An Khắc lão đi tìm dược thảo cho mình, còn phải săn thú để duy trì cuộc sống cho cả ba người, mà Bỉ Nhĩ thì giúp mình thay thuốc, xoay người, rửa sạch thân thể, còn bón cho ăn.

Từ trong lời nói của Bỉ Nhĩ biết được, nơi này chỉ là nơi bọn họ tạm thời trú lại khi săn thú, thôn trang nơi họ thường ở cách nơi này trên một trăm km, vì hắn, hai ông cháu đã hơn một tháng nay không có quay về thôn .

Cũng may bọn họ cũng chỉ có hai ông cháu sống nương tựa lẫn nhau, trong thôn không có thân nhân gì, hơn nữa hơn phân nửa thời gian cũng đều sống ở bên ngoài, Khang Tư mới không có áy náy như vậy.

Đối với cha mẹ Bỉ Nhĩ, từ trong lời nói của An Khắc lão Khang Tư tư biết được, bọn họ từ lúc Bỉ Nhĩ còn nhỏ đã qua đời rồi, còn cụ thể chết như thế nào lão không có nói rõ.

Khi An Khắc lão nói đến chuyện này, trong mắt toát ra thống khổ cùng cừu hận, Khang Tư biết chuyện không có đơn giản như vậy, bất quá hắn không có hỏi.

Chính mình có thể báo đáp ông cháu họ, chính là đem tính mạng mình giao cho họ, vì bọn họ cho dù phải hy sinh tính mạng, Khang Tư tuyệt đối cũng không cau mày.

Bỉ Nhĩ không thể đi theo ông nội săn thú, không thể làm gì khác hơn là cùng Khang Tư nói chuyện phiếm, nó bởi vì Khang Tư đi qua nhiều địa phương như vậy mà kinh ngạc, đồng thời, Khang Tư cũng từ trong miệng Bỉ Nhĩ biết được mình đang ở phương nào.

Nơi này là rừng rậm Mạn Đặc Tư, cũng chính là rừng rậm mà mình đứng trên vách núi nhìn thấy.

Địa phương mình đang ở lúc này, cách sông Băng Hải hơn năm mươi dặm đường, nghe nói nơi Bỉ Nhĩ phát hiện mình cách địa phương này mười km. Thật kỳ quái, mình thế nào lại bay xa như vậy?

Mà trong lúc nói chuyện phiếm, Khang Tư cũng từ trong miệng Bỉ Nhĩ biết, rừng rậm Mạn Đặc Tư là một đại rừng rậm có diện tích vượt qua một trăm năm mươi vạn km vuông, hướng đông giáp với sông Băng Hải, phía tây giáp với Áo Đặc Mạn đế quốc, phía nam là Duy Nhĩ Đặc liên minh tự do, còn phía bắc giáp với ba công quốc độc lập là Tả Nhĩ Đặc, Băng Diệu, Tuyết Phi.

Mặc dù tên mấy quốc gia Khang Tư có biết, nhưng phương vị cụ thể không biết chi tiết như Bỉ Nhĩ kể lại rõ như vậy, đối chiếu một chút phương vị mà Bỉ Nhĩ nói, vậy những bản đồ giản lược trước kia mình xem đều là vẽ bừa.

Mà bởi vì diện tích rừng rậm rất lớn, địa hình phức tạp, hơn nữa giáp với sông Băng Hải, cơ hồ khắp nơi đều là hang động, cho nên năm quốc gia lân cận rừng rậm, cũng để phòng tuyến hạn chế ở chung quanh phía ngoài rừng rậm.

Điều này cũng khiến rừng rậm Mạn Đặc Tư trở thành nơi dành cho đạo tặc, người trốn thuế, kẻ phạm tội giết người, chính trị gia thất bại và những người chạy trốn kẻ thù đến ẩn náu.

Theo ước đoán, sinh sống tại rừng rậm Mạn Đặc Tư có hơn mười vạn người, chia làm hơn một ngàn thôn, rải rộng trong rừng rậm. Một tiểu hài tử như Bỉ Nhĩ hiểu biết nhiều như vậy, đều là do An Khắc lão dạy.

Như vậy xem ra, An Khắc lão không phải một người bình thường rồi?

Người bình thường căn bản không biết phương vị cụ thể các quốc gia khác, thậm chí ngay cả bên cạnh quốc gia mình có quốc gia khác hay không cũng không rõ ràng lắm, chứ đừng nói đến chuyện biết có bao nhiêu người.

Hơn một tháng sau.

Lúc này, khang tư đã có thể xuống giường hoạt động.

Chứng kiến Khang Tư đang chậm rãi giãn gân giãn cốt, Bỉ Nhĩ không nhịn được mà đưa tay dụi dụi mắt, sau đó vẻ mặt khó tin nói với An Khắc lão:

- Ông nội, không phải ông nói Khang Tư đại ca ít nhất cũng phải hai tháng mới có thể đứng dậy sao? Như thế nào mới một tháng đã có thể xuống giường hoạt động rồi?

Khang Tư nghe nói như thế lập tức nói:

- Đều là nhờ dược thảo của An Khắc đại gia, nếu như không phải vậy, chỉ sợ anh muốn cử động cũng không có khả năng, đương nhiên, cũng nhờ công của Bỉ Nhĩ không ít, nếu không anh cho dù không bị chết đói, chắc cũng bị thối mà chết.

Đối mặt với ân nhân cứu mạng đã chiếu cố mình hơn một tháng nay, Khang Tư không có khả năng còn bày ra vẻ mặt ít nói được, Khang Tư đã làm trưởng quan cao cấp hơn một năm, sớm biết mình phải làm thế nào để kéo gần tình cảm đôi bên.

- Hắc hắc, điều đó là đương nhiên, nghề thuốc của ông nội ta nổi tiếng cả rừng rậm Mạn Tư Đặc! Bỉ Nhĩ được khích lệ cuối cùng vẻ mặt đắc ý nói, dường như toàn bộ công lao đều là của chính mình vậy.

Đối với việc Khang Tư khôi phục sức khỏe nhanh như vậy, An Khắc lão chỉ có thể cảm thán thân thể Khang Tư cường hãn, mà được đứa cháu Bỉ Nhĩ vỗ vông ngựa, lại càng làm cho lão thoải mái cười to.

- Khang Tư, dựa vào trạng thái của ngươi bây giờ, qua vài ngày nữa là có thể hành động bình thường. Sau khi khôi phục, ngươi có tính toán gì không? Có trở lại tổ quốc của mình báo thù không?

An Khắc lão ngồi ở cửa nhìn Khang Tư hoạt động thân thể, đột nhiên nói.

- Ngài đã nhìn ra?

Khang Tư quay đầu lại nhìn An Khắc lão cười nói.

- Quân phục trên người ngươi, mặc dù bị cành cấy xé thành mảnh nhỏ, nhưng vẫn có thể nhìn ra là quân phục của trưởng quan cao cấp, hơn nữa trên người ngươi ngoại trừ vết thương do cành cây cắt phải ra, cũng không có vết thương mới do vũ khí như đao kiếm tên vân vân tạo nên, mà trên người lại trải rộng sẹo của những vết thương cũ, cho thấy ngươi không phải một người bỏ chạy trong khi chiến đấu, mà là một quân nhân không e ngại sống chết, như vậy, một quân nhân không e sợ cái chết, tại sao phải làm chuyện nhảy xuống vực này, nguyên nhân có thể ngẫm một chút cũng biết.

An Khắc lão nói đến đây, trong mắt toát ra thần sắc thống khổ cùng căm hận.

- Oa! Đại ca là trưởng quan cao cấp?

Bỉ Nhĩ lập tức nhảy dựng lên hô, sau đó hắn nhớ tới gì đó liền hướng An Khắc lão hỏi:

- Ông nội, là vì nguyên nhân gì vậy?

- Bộ hạ thân tín hoặc là bạn tốt đột nhiên phản bội. Không tìm hiểu rõ nguyên nhân, sao có thể chấp nhận chết một cách dễ dàng được?

Ngữ khí An Khắc lo lắng nói, cảm giác trầm trọng đó, khiến cho Bỉ Nhĩ lập tức ngậm miệng lại.

- Ta không có tổ quốc, hơn nữa ta cũng không có ý định trở về báo thù. Nguồn:

Khang Tư nhìn bầu trời thở dài

Quả thật hắn không chuẩn bị trở về tìm Y Đạt báo thù.

Không biết tại sao, Khang Tư đối với hành vi phản bội của Y Đạt, cũng không có quá phẫn nộ, ngay cả phẫn nộ cũng không thể bùng lên.

Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ đối với Y Đạt có cảm tình, không nỡ giết chết hắn?

Không đúng, nếu như lúc ấy không có cung kỵ binh gia nhập, chính mình đã chặt đầu hắn rơi xuống rồi.

Nhưng là bây giờ chính mình căn bản không có dục vọng giết chết hắn.

Hay là nói chính mình căn bản không cần thương tổn hắn ?

Bất quá cho dù không cần, nhưng hai người An Tái Kháng bị mình liên lụy phải nhảy xuống vực, cũng không cần sao?

Khang Tư nhíu mày.

Hắn đã hỏi qua An Khắc lão, tại lúc cứu hắn trong phạm vị hơn trăm dặm về bốn phía, cũng không có phát hiện hai thi thể khác, có lẽ là bị chìm vào trong sông Băng Hải rồi.

Xem ra thật sự phải đến kiếp sau mới được làm huynh đệ tiếp sao? Mặc dù mình cũng không thèm để ý Y Đạt phản bội mình, nhưng vì báo thù cho người huynh đệ mới kết nghĩa An Tái Kháng, Khang Tư biết, mình phải đi tìm Y Đạt.

- Ừ, có khi cho dù biết đối phương là ai, nhưng có nhiều loại nguyên nhân lại khiến cho ngươi không thể xuống tay báo thù, điều đó ta hiểu.

An Khắc thần sắc trầm trọng gật đầu.

Khang Tư vừa nghe lời này, chỉ biết An Khắc lão hiểu lầm lời mình nói, bất quá hắn cũng không giải thích.

Nhưng từ trong lời nói của An Khắc lão mà hắn mơ hồ đoán được một ít chuyện cũ.

- Hơn nữa muốn báo thù cũng rất khó khăn , đừng nói ngươi không có cách nào trong khoảng thời gian ngắn rời nơi này đi thuyền về nước, mà ngay cả trở về được thì sao? Tin rằng tin tức ngươi chết, đã truyền khắp quốc gia trước kia của ngươi, đơn độc một mình ngươi trở về, có thể cùng người cầm quyền thế trong tay chống lại sao?

An Khắc chứng kiến bộ dáng trầm tư của Khang Tư, không khỏi nhắc nhở.

Nghe nói như thế, Khang Tư sửng sốt, tiếp theo không nói gì ngửa mặt nhìn bầu trời.

Đúng vậy, người không có một đồng dính túi như mình làm sao trở lại Khi Hồng Quốc đây?

Hơn nữa quân đội bây giờ sợ rằng đã bị Y Đạt tiếp thu, một người một ngựa như mình sao có thể lấy lại trọng binh vào tay, chưa kể sau lưng hắn có phụ thân Cổ Lạp tướng quân chống đỡ thì báo thù Y Đạt thế nào?

- Đại ca, không bằng ngươi tạm thời ở lại nơi này chờ đợi thời cơ đi?

Bỉ Nhĩ phát hiện hào khí không tốt, không khỏi sợ hãi đề nghị.

An Khắc cũng vừa cười vừa nói:

- Đúng vậy, không bằng đi theo ta săn thú mà sống đi?

Tính cách Khang Tư vốn gặp sao thì hay vậy, không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.

“Xin lỗi, hãy đợi một đoạn thời gian nữa đi nha.”

Hắn tại trong lòng hướng An Tái Kháng nói lời xin lỗi như vậy.

Duy Nhĩ Đặc liên minh tự do, đây là một quốc gia do các thương nhân xây dựng lên và lãnh đạo.

Mà lãnh thổ của quốc gia này, lại là do những thành thị tự trị của những người cấp cao cùng với các bến tàu tạo thành, trong đó bến cảng lớn nhất Ai Tư Đặc đại lục: cảng Khôi Kiều, chính là thủ đô của Duy Nhĩ Đặc liên minh tự do.

Bởi vì đó là một bến cảng mậu dịch buôn bán cả với phương đông và phương tây, cho nên hàng năm neo đậu ở bến cảng có tới trên một ngàn vạn chiếc thương thuyền.

Trên một chiếc thương thuyền trung bình, một nam thanh niên đang bận rộn quét dọn boong tàu.

Quét dọn được một nửa, nam thanh niên này không nhịn được nhảy dựng lên, chỉ vào một người đang nằm nghỉ ngơi ở trong góc quát:

- Lai Nhĩ Ôn Chí đáng chết! Nhìn thấy lão Đại của ngươi vất vả như vậy cũng không giúp đỡ? Thật con mẹ nó đồ vong ơn phụ nghĩa!

Có thể xác định, người này chính là cái người bị lôi kéo nhảy xuống vực kia: An Tái Kháng.

Lai Nhĩ Ôn Chí ngoáy ngoáy lỗ tai nói:

- Lão Đại, không phải tiểu đệ vong ơn phụ nghĩa, mà là thuyền trưởng cố ý phân phó không được giúp ngươi, nếu không sẽ xử phạt ngươi gấp bội đó? Tin tưởng ngươi cũng không muốn lau boong tàu trong một tuần lễ phải không?

- Mẹ kiếp! Quỷ hút máu đáng chết! Tưởng rằng cứu ta, là có thể đối xử với ta giống như nô lệ sao hả?

An Tái Kháng vừa lẩm bẩm, vừa ngồi xổm xuống chuẩn bị tiếp tục công việc, hắn thật đúng là sợ bị người phạt một tuần lễ nữa a.

- Hắc hắc, lão Đại, đây là ngươi tự rước lấy, ai kêu ngươi ở trên thuyền đánh cuộc, hơn nữa lại còn không thắng được thuyền trưởng, không phạt ngươi, thì phạt ai?

Lai Nhĩ Ôn Chí tiếp tục đả kích lão Đại của hắn.

- Đáng chết! Còn không phải tại tên hỗn đản nhà ngươi! Rõ ràng không biết bơi, lại còn tranh lanh kéo ta nhảy xuống vực! Nếu như không phải vừa bơi vừa kéo theo ngươi, ta khi nào cần quỷ hút máu kia cứu! Với kỹ thuật bơi lội của lão tử, đã sớm lên bờ Hát Lạt nổi tiếng rồi, còn ở nơi này làm cu li sao?

An Tái Kháng lại mở miệng mắng to.

- Vậy tại sao ngươi không ném ta lại mà chạy hả? Lúc đó ta đang hôn mê mà.

Lai Nhĩ Ôn Chí ánh mắt chăm trú, nhìn An Tái Kháng nói.

- Ngu ngốc! Lão tử là người có thể ném huynh đệ của mình để chạy trốn sao? Chẳng muốn nói với ngươi nữa, cũng không cần ngươi giúp nữa, tên vong ơn phụ nghĩa!

An Tái Kháng đầu chưa hề ngẩng lên, cứ thuận miệng nói ra câu đó, còn người thì vẫn chuyên tâm làm việc, hoàn toàn không chú ý tới Lai Nhĩ Ôn Chí sau khi nghe nói như thế, sắc mặt rất nhanh thay đổi một chút.

Đột nhiên một người xuất hiện bên cạnh Lai Nhĩ Ôn Chí nói:

- Ngươi có một lão Đại tốt đó.

Lai Nhĩ Ôn Chí quay đầu lại nhìn thuyền trưởng, chủ nhân của thương thuyền đắc ý cười nói:

- Đó là đương nhiên, Lai Nhĩ Ôn Chí ta nhận lão Đại thì sao có thể không tốt được?

- Đúng vậy, nếu như chính mình không có bản lãnh làm lão Đại, như vậy thì nên theo một lão Đại tốt.

Thuyền trưởng cảm xúc nói.

Nếu như Khang Tư nhìn thấy người này, khẳng định sẽ lập tức hô to: - Quân nhu quan!

Thuyền trưởng nguyên lai chính là quân nhu quan chỗ liên đội ngày xưa tiểu binh Khang Tư đóng: Khuê Kỳ.

- Phải rồi, thuyền trưởng , nghe nói ngài cũng là người Khi Hồng Quốc? Tại sao lại chạy đến nơi này làm hải thương (5)?

Lai Nhĩ Ôn Chí tò mò hỏi thăm.

- Chưa từng có một lão Đại tốt, dưới tình huống trong nước đang hỗn loạn, cho nên chuẩn bị một chút tiền, chạy đến đây.

Khuê Kỳ hời hợt đem chuyện tình của mình nói một câu cho qua, rồi hỏi ngược lại:

- Các ngươi dường như là quân chính quy phải không? Tại sao lại phải nhảy vực như thế? Ta đã hơn một năm không biết tin tức trong nước rồi, kể một chút nghe xem nào.

Lai Nhĩ Ôn Chí cười khổ nói:

- Nói ra ngài lại nghĩ là ta đang kể chuyện cổ tích, hơn một tháng trước, ta đi theo lão Đại lên vách núi phía trên sông Băng Hải để câu cá.

Nghe thế, Khuê Kỳ thần sắc cổ quái liếc mắt đánh giá Lai Nhĩ Ôn Chí một chút.

Lai Nhĩ Ôn Chí đương nhiên biết lão có ý tứ gì, chỉ có thể bất đắc dĩ nhún vai nói:

- Lão Đại muốn đi câu cá, ta là tiểu đệ có thể phản đối không? Kết quả là cá không câu được, ngược lại bị cuốn vào trong âm mưu của đội trưởng thân binh hãm hại cấp trên trực tiếp của hắn, sau đó thế nào ngài nghĩ cũng biết, chúng ta không muốn chết, chỉ có thể lựa chọn nhảy xuống vực tìm một đường sống này thôi.

- Ồ? Trong nước bây giờ lại dị thường vậy sao? Đội trưởng thân binh lại có thể mưu hại chủ tướng? Đại thúc ta đã mấy chục tuổi, cũng chưa từng nghe qua ở quốc gia nào có chuyện như vậy phát sinh.

Phải rồi, người cấp trên trực tiếp của ngươi tên gọi là gì, không chừng ta cũng biết đấy? Phải biết rằng, ngày xưa ta cũng từng là một lão binh a.

Khuê Lỳ tò mò hỏi.

- Ngài cũng từng đi lính? Hắc, thật không nghĩ tới, chút tiền mà ngài chuẩn bị, chỉ sợ là tham ô quân lương mà có phải không?

Lai Nhĩ Ôn Chí sau khi biết thân phận Khuê Kỳ là quân nhân, lập tức cảm giác quan hệ giữa hai bên thân mật thêm không ít, cũng dám cười trêu thuyền trưởng.

- Tham ô hay không tham ô cái gì, lúc ấy quốc vuơng cũng bị giết chết, tiện nghi cho địch nhân không bằng tiện nghi cho ta! Nói nhanh lên người cấp trên của ngươi tên gọi là gì.

Khuê Kỳ bất mãn trừng mắt liếc nhìn Lai Nhĩ Ôn Chí một cái.

Vừa nghe quốc vương bị giết chết, Lai Nhĩ Ôn Chí lập tức biết là lúc nào, cho nên hắn nói:

- Ồ, ngài là từ khi đó chạy đi sao, vậy khẳng định ngài không biết được, cấp trên trực tiếp của ta là sau này mới xuất hiện.

- Ta thật tức chết, bảo ngươi nói tên, ngươi cứ ba hoa lải nhải làm gì? Có phải muốn ta phạt ngươi cùng làm việc với lão Đại ngươi hay không hả?

Khuê Kỳ tức giận đến nỗi thổi ria mép trừng mắt lên.

Lai Nhĩ Ôn Chí bất đắc dĩ nói:

- Sợ ngài rồi, căng thẳng như vậy mà làm gì? Cấp trên trực tiếp của ta gọi là Khang Tư.

- Khang Tư? Khang Tư! Khuê Kỳ lập tức nhảy dựng lên hô lớn:

- Có phải hắn cứu công chúa hay không?

An Tái Kháng bị tiếng hô của Khuê Kỳ cũng liền chú ý tới bên này, nghe nói như thế lập tức đáp lời:

- Chính đại ca của ta cứu công chúa, cho nên mới được phong làm Phó tướng Lữ đoàn trưởng, đi tới biên cảnh thu phục quốc thổ. Ngươi biết đại ca của ta?

-Biết! Biết chứ! Đại ca ngươi?

Khuê Kỳ hồ nghi liếc mắt nhìn An Tái Kháng một cái.

Chứng kiến ánh mắt hoài nghi đó, An Tái Kháng lập tức giậm chân nói:

- Ngươi không tin? Chính miệng đại ca đáp ứng cùng ta kết nghĩa làm huynh đệ, Lai Nhĩ Ôn Chí ngươi nói xem có đúng không?

Thấy bộ dáng kích động của An Tái Kháng, Lai Nhĩ Ôn Chí vội vàng gật đầu, hắn phi thường rõ ràng tình nghĩa của An Tái Kháng đối với người đại ca mới nhận Khang Tư này.

An Tái Kháng sau khi được cứu lên , lập tức quỳ xuống hướng Khuê Kỳ thỉnh cầu tiến hành tìm kiếm trên mặt biển, Khuê Kỳ chấp nhận thiệt hại, đáp ứng yêu cầu của An Tái Kháng, nếu như không phải như thế, hai người bọn An Tái Kháng sẽ không ngoan ngoãn ở trên thuyền lao động khổ công như vậy.

Kết quả tìm hai ngày, ngay cả một bóng người cũng không thấy, kết quả có thể tưởng tượng ra.

Lai Nhĩ Ôn Chí biết An Tái Kháng rất lấy làm vinh quang bản thân trở thành huynh đệ của Khang Tư, lúc hành động tìm kiếm kết thúc, An Tái Kháng đã thề với trời, nhất định phải chặt đầu Y Đạt xuống, để an ủi linh hồn Khang Tư ở trên trời.

Khuê Kỳ không có để ý vẻ kích động của An Tái Kháng, mà lại thở dài, cảm xúc nói:

- Khang Tư còn sống à? Không nghĩ tới hắn lại trở thành Phó tướng, bất quá tại sao công chúa lại phái một Phó tướng Lữ đoàn trưởng đi thu phục quốc thổ?

Vừa nói, Khuê Kỳ vừa nhíu mày.

- Hắc hắc, đừng thấy chức vụ của đại ca ta mới là Phó tướng Lữ đoàn trưởng, nhưng binh sĩ thủ hạ của hắn có tới mười vạn người, trong đó còn có hai vạn kỵ binh, quân quyền và chính quyền khi thu phục quốc thổ cũng đều nằm trong tay đại ca ta, quyền lực so với Đại tướng quân đoàn trưởng có khi còn lớn hơn.

An Tái Kháng vẻ mặt tự đắc nói, bất quá hắn rất nhanh tò mò hỏi:

- Thuyền trưởng, ngài còn chưa nói tại sao lại biết đại ca của ta!

- Mười vạn binh lực? Lợi hại vậy sao!

Khuê Kỳ cảm thán mà lắc đầu, tiếp theo ngay lúc An Tái Kháng dây dưa hỏi, liền đem chuyện tình làm thế nào mà quen biết Khang Tư kể lại một lần.

Sau khi kể xong, hắn lại cảm thán nói:

- Chờ tháng sau đưa các ngươi trở về, giúp ta hỏi thăm Khang Tư một chút.

An Tái Kháng lắc đầu nói nhỏ:

- Chúng ta trở về không được.

- Tại sao?

Đột nhiên Khuê Kỳ chợt tỉnh ngộ, lập tức kích động hô lớn:

- Sao! Khang Tư chính là cấp trên trực tiếp của các ngươi! Bị chính đội trưởng thân binh của mình mưu hại cũng chính là Khang Tư?

- Y Đạt đáng chết! Lão tử nhất định phải giết ngươi báo thù cho đại ca! Cho dù không thể chính tay giết ngươi, cũng sẽ thuê sát thủ tới giết chết ngươi!

An Tái Kháng đột nhiên hướng phía biển rộng điên cuồng gào thét.

Tới lúc Lai Nhĩ Ôn Chí nói cho Khuê Kỳ biết sự thật, cả người sửng sốt một lúc lâu, sau đó mới thở dài, đi tới bên người An Tái Kháng:

- Thuê sát thủ phải có tiền, bất quá ta cho rằng, để sát thủ giết chết kẻ vong ơn phụ nghĩa đó thì không đủ hết hận, tốt nhất là thuê lính đánh thuê tiêu diệt thế lực của hắn, cuối cùng khi hắn chỉ còn hai bàn tay trắng mới giết chết hắn! Nhưng để làm được điều này phải có thật nhiều tiền. Ngươi có tiền không?

Lão vỗ vỗ bả vai An Tái Kháng.

An Tái Kháng sững sờ một chút, cắn răng nói:

- Ta bây giờ mặc dù không có tiền, nhưng ta tin tưởng ta nhất định có thể buôn bán kiếm đủ tiền để thua đoàn lính đánh thuê, tiêu diệt cả nhà Y Đạt!

Lai Nhĩ Ôn Chí lập tức kích động nói:

- Lão Đại, vô luận ngươi làm gì ta cũng ủng hộ ngươi!

- Dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng rất khó khăn, nhận ta làm nghĩa phụ, ta liền giao sản nghiệp của ta cho ngươi quản lý.

Khuê Kỳ đột nhiên nói ra điều này khiến cho An Tái Kháng cùng Lai Nhĩ Ôn Chí choáng váng.

Cho đến lúc Lai Nhĩ Ôn Chí lấy khuỷu tay huých mạch vào tay An Tái Kháng, mới làm hắn tỉnh lại, mà An Tái Kháng tỉnh lại rồi, ánh mắt cổ quái đánh giá Khuê Kỳ:

- Ách, nghĩa phụ của ta? Nghe nói ngài mới ba mươi bốn mươi tuổi a?

- Mặc dù nghe thì giống như là nịnh bợ ta phải không, nhưng....

Khuê Kỳ nói đến đây, đột nhiên rống lớn nói:

- Lão tử nếu như mười tuổi kết hôn, giờ này cũng có thể có cháu một tuổi! Sao lại không sinh ra một nam tử như ngươi? Có nhận hay không? Không nhận thì thôi!

Lão vừa nói xong đã xoay người định rời đi.

An Tái Kháng lập tức lao tới ôm lấy bắp đùi Khuê Kỳ hô:

- Nhận!Ta nhận! Tham kiến nghĩa phụ đại nhân!

Mà Lai Nhĩ Ôn Chí cũng nhân cơ hội hành đại lễ ra mắt:

- Tham kiến bá phụ, chúc mừng bá phụ!

- Tốt! Tốt lắm! Đứng lên cả đi, ha ha ha, lão tử cũng xem như có con rồi! Ha ha!

Khuê Kỳ không khỏi thoải mái cười ha hả.

(*)

(1): hay vải gai, được dệt bằng dây gai.

(2): gió lốc, gió lớn (chắc các bạn cũng hiểu).

(3): đứa trẻ, trẻ em

(4): Thầy thuốc

(5): người buôn bán trên sông, biển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.