Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc

Chương 125: Chương 125: Đến




”Khế Nhi.” Hoàng hậu nhìn Hạ Lan Tuyết, giới thiệu với Nam Cung Khế, “Vị này là Hạ Lan cô nương, mẫu thân nàng là Phượng thần y tiếng tăm lừng lẫy ở trong cung, y thuật được, bây giờ ngươi dẫn nàng đi xem bệnh cho Dương thị đi “.

Đôi mắt đen sì của Nam Cung Khế mang theo sự lạnh lẽo làm cho người ta rùng mình, nhìn về phía Hạ Lan Tuyết, “Là nàng?”

“Ừm, đừng nghĩ tuổi nàng còn nhỏ, thái tử điện hạ bệnh nặng, tất cả thái y viện đều bó tay, cũng nhờ có nàng sau hơn một tháng chữa trị, có thể làm cho thái tử điện hạ có thể đi bộ được rồi.” Hoàng hậu nương nương khẽ cười nói, không ai cảm thấy ở đáy mắt bà ta có tia lạnh lẽo khiếp người.

“Dạ.” Nam Cung Khế gật đầu hành lễ, “Đa tạ mẫu hậu.”

“Đi đi, buổi tối không cần đến hầu hạ bản cung, Dương thị là người sinh dưỡng ngươi, hiện thời bệnh thành như vậy, ngươi ở với nàng thêm chút đi.” Hoàng hậu nương nương thập phần khoan dung rộng lượng nói.

Nam Cung Khế gật đầu, vành mắt hồng hồng , không có nhiều lời nữa.

Hoàng hậu nương nương nhìn hắn một cái, than nhẹ, “Hài tử đáng thương, đi đi.”

“Nhi thần cáo lui.” Nam Cung Khế sau khi hành lễ, khom người lui ra.

Cũng không nhìn về phía Hạ Lan Tuyết một cái, trực tiếp đi về một cái lối nhỏ.

Hạ Lan Tuyết suy nghĩ, vừa rồi theo như lời của hoàng hậu là muốn nàng đi xem bệnh cho nương của Nam Cung Khế .

“Hạ Lan cô nương, bệnh của Dương thị liền nhờ ngươi vậy, đi đi.” Hoàng hậu nương nương ý tứ sâu xa nhìn nàng, cái nhìn này làm cho Hạ Lan Tuyết cảm thấy cả kinh.

Khoảng thời gian này, nàng không biết là, mắt thấy Đức phi sắp chết, Hoàng hậu nương nương cố ý đem Nam Cung Khế thu ở dưới gối nuôi dưỡng.

Mà cái này cũng nhận được sự cho phép của hoàng thượng.

Vì vậy, vẫn là kẻ hèn mọn trong nội cung Nam Cung Khế, trong đời này, không có Hạ Lan Tuyết trợ giúp, vẫn với thân phận như cũ, cho dù hiện tại hắn cũng chỉ là quân cờ của người khác.

Nhưng làm quân cờ kiểu này cũng khó nói, cũng có thể là quân tốt leo lên cũng không chừng.

Tội gì, thật đúng là nói không chính xác ai là quân cờ của ai.

“Nương nương, dân nữ y thuật nông cạn, có thể nào cùng thái y viện...”

“Ngươi không muốn đi?” Hoàng hậu nương nương lạnh lùng sắc bén ngắt lời nàng.

Đương nhiên không muốn đi, một là không muốn cùng Nam Cung Khế có bất kỳ quan hệ gì, thứ hai, nàng cũng không phải là cái ngốc , Đức phi nương nương cho dù bệnh không chết, có người cũng sẽ không để nàng ta sống, thí dụ như hoàng hậu nương nương, mẹ đẻ còn sống ở đây, sao nàng ta an tâm thu dưỡng con trai họ được?

“Dân nữ...”

“Đây là ý chỉ của bản cung.” Lần nữa không đợi Hạ Lan Tuyết đáp lời, hoàng hậu thái độ kiên quyết cắt đứt nàng, làm cho Hạ Lan Tuyết trong lòng một trận chửi bới, hoàng hậu rất giỏi a, ngay cả lời nói đều không cho người ta nói nữa?

“Nếu là ý chỉ của nương nương, dân nữ tự nhiên phải làm theo, chỉ là, dân nữ y thuật nông cạn, chưa chắc có thể trị trị liệu tốt Dương thị, vạn nhất...” Giọng nói của Hạ Lan Tuyết hơi dừng lại một chút.

Hoàng hậu chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi cười “Không trách được Nguyệt Nhi nói ngươi là cái lươn lẹo , còn bày trò với bản cung sao?”

“Không dám.” Hạ Lan Tuyết mặt không chút thay đổi lên tiếng.

Hoàng hậu bình tĩnh nhìn nàng, lại nói, “Ngươi cứ đi đi, không cần sợ. Dương thị bệnh, thái y viện mọi người nhìn qua, Bản cung trong lòng cũng rất rõ ràng. Chỉ là, Khế Nhi đứa bé kia chưa từ bỏ ý định, bản cung cũng là thành toàn cho lòng hiếu tâm của hắn. Mặc kệ có thể khỏi được hay không, đều khiến hắn tận lực, không còn gì tiếc nuối là được rồi.”

“Dạ.” Xem ra Dương thị phải chết là không còn nghi ngờ, trong đầu Hạ Lan Tuyết có chút không thoải mái.

Lại nói sự tồn tại của Dương thị đối với nàng mà nói cũng khó xóa được, dù sao ở kiếp trước, bà ta cũng được coi như là bà bà của nàng, hơn nữa đối với cô con dâu là nàng đối xử cũng tốt.

Hồi tưởng lại kiếp trước nàng thường thường trộm đi lãnh cung mấy ngày, cùng Dương thị cũng có chút ít tình cảm mẹ con.

Còn có Nam Cung Châu Nhi...

“Ma ma, ngươi đưa Hạ Lan cô nương đi đi.” Hoàng hậu phân phó.

“Dạ” Một ma ma trung niên trong đó lên tiếng, đi đến bên cạnh Hạ Lan Tuyết nói, “Hạ Lan cô nương, đi bên này.”

“Được.” Hạ Lan Tuyết cũng là nhu thuận, yên tĩnh đi theo sau lưng ma ma này.

Lúc đó, một chỗ khác, trên chỗ ngồi, Hạ Lan Chi chỉ Hạ Lan Tuyết, nhỏ giọng nhắc nhở Nam Cung Nguyệt đang mải ăn uống, , “Công chúa, Tuyết tỷ tỷ ở bên kia đấy.”

“Tuyết tỷ tỷ?” Nam Cung Nguyệt vừa nghiêng đầu, quả nhiên thấy Hạ Lan Tuyết, mặc một bộ quần áo nguyệt sắc, đi theo phía sau Lãnh ma ma, trái ngược với cái cung nữ không nổi bật

“Hạ Lan Tuyết?” Tô Minh Ngọc ngồi ở bên người Nam Cung Nguyệt, cũng nhìn thấy, kinh ngạc không thôi, “Nguyệt Nhi, ngươi mời nàng đến đây sao?”

“Tất nhiên.” Nam Cung Nguyệt xấu xa mỉm cười, “Hôm nay là ngày tốt của bản công chúa, sao có thể không làm chút chuyện vui đùa chứ? Hạ Lan Chi, đi, kêu tỷ tỷ ngươi đến đây.”

Hạ Lan Chi sững sờ, bắt nàng đi gọi? Nàng lại không phải là tỳ nữ?

Nhưng mà, mắt Nam Cung Nguyệt đưa ngang một cái, Hạ Lan Chi vội vàng từ trên chỗ ngồi đứng dậy, nói, “Công chúa chờ , ta kêu nàng đến liền.”

Vừa nói vừa sải bước đuổi theo Hạ Lan Tuyết.

Tô Minh Ngọc thu hồi ánh mắt, nhìn Nam Cung Nguyệt đáy mắt lộ ra thần sắc giảo hoạt, nói, “Nguyệt Nhi, ngươi chớ làm loạn, hôm nay hoàng hậu nương nương cũng ở đây, gây náo loạn không phải là chuyện tốt”

“Sợ cái gì? Hơn nữa, Bổn công chúa có chừng mực, yên tâm.” Nam Cung Nguyệt an ủi nháy mắt với nàng ta.

Tô Minh Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu, không khuyên nhủ thêm nữa.

Lại nhìn bên kia, bởi vì trong vườn này đều là người, Hạ Lan Chi cũng không dám không để ý hình tượng chạy băng băng đuổi theo, chỉ là bước chân nhanh không ít, đợi đến một khúc quanh, gặp bốn bề vắng lặng, liền hô một tiếng.

“Đại tỷ tỷ.”

Hạ Lan Tuyết quay đầu lại, liền thấy Hạ Lan Chi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đang chạy đến.

“Đại tỷ tỷ, tỷ đến ăn mừng sinh nhật công chúa sao? Sao lại đi về phía này? Công chúa điện hạ ở bên kia trến yến tiệc đâu.” Hạ Lan Chi chớp đôi mắt to xinh đẹp nói.

Hạ Lan Tuyết khẽ vểnh môi, “Không phải, hoàng hậu nương nương giao cho tỷ tỷ một nhiệm vụ, hiện tại không thể thoát thân ra được.”

Hạ Lan Chi nghe vậy, ánh mắt không khỏi hướng về phía ma ma bên cạnh, nàng cũng đã gặp người bên cạnh hoàng hậu, đối ma ma này rất quen thuộc, biết là hoàng hậu tâm phúc, liền lập tức cúi người hành lễ.

Lãnh ma ma nhàn nhạt liếc nàng một cái, thúc giục, “Hạ Lan cô nương, bên kia vẫn chờ đâu.”

“Ừm. Đi thôi.” Hạ Lan Tuyết không nhìn lại Hạ Lan Chi một cái, trực tiếp rời đi.

Nhìn bóng lưng của nàng, Hạ Lan Chi không có cam lòng, ngầm bực một hồi làm cách nào để trả lời với Nam Cung Nguyệt đây, định đi theo, nhưng ánh mắt vừa rồi của Lãnh ma ma làm cho nàng ta không dám.

Nghĩ tới nghĩ lui, Hạ Lan Chi đành phải xám xịt trở về chỗ ngồi, nói thật.

Nam Cung Nguyệt lúc này thay đổi mặt, nói thối, “Nàng một cái tiểu vu nữ, mẫu hậu dùng nàng có thể làm cái gì?”

Hạ Lan Chi lắc đầu, “Dân nữ cũng không biết.”

Tô Minh Ngọc khuyên nàng, “Thôi, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, chúng ta ở trên tay nàng cũng không phải là chưa từng ăn thiệt thòi, ngươi a, chọc nàng ta, thôi đi, dầu gì hôm nay là sinh nhật ngươi, Hoàng hậu nương nương đều đã tới, cũng là ngươi thiên đại phúc phận, chỉ lo ở đây chơi bời, không qua nói chuyện với nương nương một chút?”

Này vừa nói, Nam Cung Nguyệt tâm tư liền biến đổi, giơ ly rượu cười dịu dàng liền hướng về hoàng hậu bên kia đi đến.

Hắt xì! ! Có lẽ là trong vườn này hoa quá thơm, mũi Hạ Lan Tuyết có chút nhạy cảm, rất không nhã đánh hai cái hắt hơi.

Đằng trước, ánh mắt Lãnh ma ma có chút khinh bỉ bắn về phía nàng.

Hạ Lan Tuyết nhún nhún mi, ngượng ngùng nói, “Dị ứng phấn hoa, xin lỗi.”

Lãnh ma ma không nói, trực tiếp đi thật nhanh.

Hạ Lan Tuyết đành phải đi theo, kỳ thật đi, nàng rất hy vọng vừa rồi Hạ Lan Chi có thể lôi nàng đi, đối mặt con quỷ nhỏ Nam Cung Nguyệt kia, vẫn tốt hơn so với đối mặt với người từng yêu mình, giết mình không biết là nên nói người thân hay kẻ thù ở kiếp trước.

Nhưng là, dù không muốn đối mặt, vẫn phải gặp.

Chỉ là, làm cho Hạ Lan Tuyết không nghĩ tới chính là, cho dù Nam Cung Khế bị hoàng hậu nuôi, nhưng Đức phi cùng với Nam Cung Châu Nhi vẫn như cũ vẫn phải ở lãnh cung ẩm ướt này.

Sân đổ nát, cỏ hoang mọc lan tràn, tường ngói đổ vỡ, mốc meo, khắp nơi tản ra lạnh lẽo và tuyệt vọng đến tận xương .

Hạ Lan Tuyết không thích đến nơi này, cho nên, kiếp trước, sau khi nàng cầm quyền, liền bỏ phế lãnh cung, đem cả đám bên trong, thả hết ra ngoài cung, có nhà đưa về nhà, không có nhà đưa ra ngoài kinh thành nuôi dưỡng.

“Lãnh ma ma.” Đang đứng ở một chỗ góc tường, Linh Lung nhìn thấy người đến, vội vàng buông chén trong tay, kéo Nam Cung Châu Nhi đang quạt lò lửa , cùng nhau hành lễ với Lãnh ma ma.

“Được rồi, vị này là Hạ Lan cô nương, hoàng hậu nương nương sai nàng đến thăm bệnh cho Dương thị.” Lãnh ma ma ước chừng không chịu nổi tử khí ở đây, nhíu lông mày, nhanh chóng khai báo một câu, liền rời đi.

Ánh mắt Linh Lung rơi vào trên người Hạ Lan Tuyết, rất là kinh ngạc, “Là ngươi?”

“Là ta, chủ tử ngươi ở trong phòng này?” Hạ Lan Tuyết không nhìn nàng ta, trực tiếp đi vào trong phòng đen ngòm.

“Tiểu thư, người ở đây trông bếp, nô tỳ đi vào một tý.” Nói với Nam Cung Châu Nhi, linh lung gấp rút đi vào theo, “Cô nương, ngươi là đại phu sao?”

“Không cần nói nhảm.” Thấy thái độ nghi ngờ của nàng ta, Hạ Lan Tuyết tức giận trả lời một câu, tiếp tục đi vào trong góc phòng.

Trong phòng rất ẩm ướt, ở chỗ ngóc ngách hơi khô ráo một chút, chỉ vẻn vẹn có một giường lớn, trên giường một vị phụ nhân gầy trơ xương đang nằm, phụ nhân kia nhắm mắt lại, ngay cả hô hấp đều nhẹ thật giống như không cảm thấy được.

Bên cạnh, Nam Cung Khế quỳ ở đầu giường, nắm thật chặt tay người phụ nữ.

“Chủ tử, Hạ Lan đại phu đến xem bệnh cho nương nương.” Linh Lung dè dặt tiến lên nhắc nhở.

Nam Cung Khế không có nhúc nhích, chỉ dùng thanh âm trầm thấp nói, “Đến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.