Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 235: Chương 235: Sao có thể không phải là nàng?




“Đây là kim sang dược, màu đỏ dùng để thoa ngoài da, màu xanh dùng để uống. Cho dù bị thương nghiêm trọng thế nào, chỉ cần dùng nó, sau một canh giờ liền có thể di chuyển, nghỉ ngơi một ngày là có thể khỏi hẳn.”

“Đây là......”

Long Tư Dạ đưa Cố Tích Cửu tới Trân Bảo Các của mình, lấy ra vài thứ trân quý và giới thiệu chúng với nàng.

Có thuốc chữa thương, có thuốc bổ sung thể lực, có thuốc phòng thân...... Rất nhiều thứ.

Hắn cực kỳ ân cần, để tất cả mấy thứ này vào trong một cái túi trữ vật màu trắng bạc, sau đó đặt vào trong tay Cố Tích Cửu.

Cố Tích Cửu không nhận: “Long tông chủ, ta nói rồi, ta không phải là người mà ngươi muốn tìm.” Nàng xoay người sải bước ra ngoài.

Long Tư Dạ: “......”

Hắn chậm rãi đi theo, nhìn thấy Cố Tích Cửu đứng ở trên lan can, ngắm nhìn phong cảnh.

Trân Bảo Các được xây dựng ở trên đỉnh núi, được bao quanh bởi những hàng rào bảo vệ. Những hàng rào bảo vệ chính là những vách đá cao vạn trượng, những dãy núi uốn lượn giống như móc câu.

Phong cảnh hiểm trở nhưng lại rất đẹp, nữ hài đang đứng dựa người trên lan can nơi đó, gió thổi khiến quần áo và mái tóc dài của nàng bay múa phần phật, thật sự rất đẹp.

Đôi mắt Long Tư Dạ có chút thâm sâu.

Sao có thể không phải là nàng?

Nàng không biết rằng, hắn đã quen với khí chất của nàng giống như của chính mình......

Hắn có thể nhận sai những người khác, nhưng tuyệt đối sẽ không nhận sai nàng!

Hắn thường xuyên cùng làm nhiệm vụ với nàng, ở trước mặt hắn, nàng luôn thể hiện con người chân thật nhất của mình......

Ánh mắt hắn dừng ở trên trán nàng, đốm đỏ nơi đó dường như đã phai nhạt một chút.

Nàng vẫn còn nhỏ, đường nét khuôn mặt chưa nảy nở, nhưng sau khi trưởng thành chắc chắn sẽ là một mỹ nhân.

Hắn lại cẩn thận nhìn nhìn khuôn mặt của nàng, thật sự có bảy tám phần giống như kiếp trước của nàng, khá giống với Cổ Tích Tích......

Đặc biệt là khí chất, càng giống nhau mười phần!

“Tích Cửu, phong cảnh nơi này thế nào? Có giống như thôn Quách Lượng năm ấy chúng ta cùng đi hay không?” Long Tư Dạ đi tới sóng vai cùng nàng.

Cố Tích Cửu bình tĩnh trả lời: “Thôn Quách Lượng? Ồ, tên này có chút bình dị. Không ngờ Long tông chủ còn tới những nơi dân dã như vậy.”

Long Tư Dạ: “......”

Hắn nhẹ nhàng thở dài: “Nơi đó cách ly với thế giới bên ngoài, người dân rất thật thà chất phác. Ta từng nói ta thích nơi đó, sau này rảnh có thể về sống ở đó. Nàng nói nàng sẽ đi cùng ta, vừa lúc có thể tập luyện tập kinh công ở trên vách núi. Đêm đó nàng thậm chí đã vẽ một bức tranh về sân vườn nàng thích......”

Cố Tích Cửu im lặng, thần sắc cũng không có gì biến hóa.

Long Tư Dạ nhìn quanh bốn phía: “Lần đầu tiên khi ta đặt chân tới núi Thiên Vấn, ta cảm thấy rất thích nơi này, vì vậy ta đã tự mình xây dựng những ngôi viện biệt lập. Tất cả mọi thứ ở đây có giống như bức vẽ của nàng lúc trước hay không?”

Giống thì như thế nào?

Vật có thể giống nhau, nhưng người lại khác. Tâm trí và trạng thái không phải là của năm đó.

Cố Tích Cửu vịn tay trên lan can cổ xưa, ngắm nhìn những đám mây ở dưới chân núi, gió vén tóc nàng lên, bay tới trước mặt Long Tư Dạ......

Mùi hương của tóc, người kia chỉ ở ngay bên người.

Long Tư Dạ không nhịn được, nắm lấy bàn tay đang đặt ở trên lan can của nàng: “Tích Cửu......”

Cố Tích Cửu phản ứng rất nhanh, rút tay và lùi lại, Long Tư Dạ nắm vào khoảng không, cảm thấy thất vọng trong lòng.

“Long tông chủ, ngươi có cảm thấy hổ thẹn với ta hay không?” Cố Tích Cửu cười như không cười nhìn hắn.

Nàng rõ ràng không cao, nhưng khi nàng cười nhìn mình như vậy, Long Tư Dạ lại cảm thấy có chút lạnh lùng không thể hiểu được.

Hắn rất quen thuộc với tính cách của nàng. Năm đó nàng thường xuyên có biểu tình thế này đối với người ngoài, lạnh lùng thờ ơ, phảng phất như cách xa người ngàn dặm.

Rõ ràng nàng đang đứng rất gần hắn, chỉ cần giơ tay là có thể với tới. Nhưng dường như nàng lại cách hắn rất xa, xa đến nỗi hắn liều mạng muốn tới gần cũng không tới gần được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.