Đời Không Như Là Mơ

Chương 31: Chương 31




LỄ TỐT NGHIỆP CỦA MANNING diễn ra đúng vào bữa tối tập dượt của Natalie. Các lớp học đều đã hoàn thành một tuần sau trận Gettysburg, và tôi cho tất cả, trừ Kerry Blake, điểm A+ vì đã tham gia. Kerry bị điểm C, nó kéo điểm tổng kết của cô bé về điểm B- kinh hoàng, kết quả là, các đấng sinh thành sôi sùng sục của cô bé đã gọi tới trường bảy cuộc điện thoại. Tiến sĩ Eckhart, coi đó là hành động cuối cùng của mình với tư cách chủ nhiệm bộ môn lịch sử, đã giữ nguyên mức điểm tôi chấm. Tôi sẽ nhớ ông lắm lắm.

Nhìn quanh căn phòng, tôi mỉm cười khi nhìn thấy tấm hình, Mallory không chỉ mang tấm hình tới mà còn ép phẳng và đóng khung nữa, Chúa ban phước cho cô bé. Lúc học sinh năm cuối của tôi, quân đoàn tiên phong Cavalry của tôi. Hầu hết các em, tôi sẽ không bao giờ gặp nữa. Có thể sẽ có một vài bức thư điện tử từ một trong số các học trò cưng trong khoảng sáu tháng nữa, nhưng phần lớn sẽ rời Manning và nhiều năm sau cũng không quay lại, nếu không nói là không bao giờ. Nhưng tôi đã lên kế hoạch biến một trận tái hiện thành một yêu cầu bắt buộc cho lớp của mình.

Tôi vẩn vơ nhìn bản sao Diễn văn Gettysbufg, một bản Tuyên ngôn Độc lập khác, là văn bản tôi đọc to trong buổi học đầu tiên, tại chính lớp này, năm nào cũng vậy. Và trong nỗ lực không ngừng để khiến bọn trẻ cảm thấy được sự gắn kết với quá khứ của đất nước, tôi đã không ngại dán đầy các poster phim lên trường. Vinh quang, Giải cứu binh nhì Ryan, Dòng sông Mississippi mãnh liệt, Nhà ái quốc, Áo giáp sắt, Ngọn cờ cha ông. Và phía sau cửa, Cuốn theo chiều gió, lòe loẹt đủ để tôi cảm thấy nó nên được đặt ở chỗ kím đáo một chút. Khuôn ngực của Scarlett lộ liễu trêu ngươi, và đôi mắt lãnh đạm của Rhett nhìn vào mắt cô. Giờ khi đã xem phim, tôi lại yêu cái poster ấy hơn bao giờ hết.

Cục nghẹn trong lòng tôi lớn dần. May thay, một tiếng gõ cửa nhè nhẹ đã cắt ngang. “Mời vào,” tôi nói. Đó là Tiến sĩ Eckhart.

“Chào buổi sáng, Grace,” ông nói, dựa vào cây gậy.

“Xin chào, Tiến sĩ Eckhart.” Tôi mỉm cười. “Ông khỏe chứ?”

“Hôm nay hơi xúc động một chút, Grace, một chút xúc động. Lễ tốt nghiệp cuối cùng của tôi.”

“Vắng ông sẽ chẳng được như trước nữa,” tôi nói.

“Đúng vậy,” ông đồng tình.

“Tôi hy vọng chúng ta vẫn có thể gặp nhau cùng ăn tối,” tôi chân thành nói.

“Tất nhiên rồi, bạn thân mến,” ông nói. “Và tôi xin lỗi vì đã không giúp cô thành chủ nhiệm được.”

“À. Nghe có vẻ như họ đã chọn được người thắng cuộc rồi.”

Chủ nhiệm mới của bộ môn là ai đó tên Louise Steiner. Cô chuyển từ một trường trung học dân lập ở Los Angeles tới Manning, có kinh nghiệm về quản lý nhiều hơn đáng kể so với cả Ava và tôi, có bằng tiến sĩ về lịch sử châu Âu và bằng thạc sĩ về lịch sử Mỹ. Nói tóm lại, cô ấy hơn đứt chúng tôi.

Ava đã tức giận đến nỗi chia tay với Theo Eisenbraun, Kiki kể với tôi. Ava đang tích cực đi phỏng vấn ở các trường trung học dân lập khác, nhưng tôi không nghĩ cô ta sẽ bỏ đi. Quá nhiều việc, và Ava thì lại chưa bao giờ là một người thích làm việc.

“Năm nay cô sẽ tới Pennsylvania chứ?” Tiến sĩ Eckhart hỏi. “Hoặc là những điểm chiến trường khác.”

“Không,” tôi trả lời. “Hè năm nay tôi sẽ chuyển nhà, nên sẽ không đi đâu hết.” Tôi dịu dàng ôm lấy ông già. “Cảm ơn ông về tất cả mọi chuyện, Tiến sĩ Eckhart. Tôi sẽ nhớ ông lắm.”

“Chà,” ông đằng hắng, vỗ vỗ lên vai tôi. “Không cần phải xúc động như thế.”

“Xin chào? Ôi, chết thật, tôi xin lỗi. Tôi không định cắt ngang.” Cả Tiến sĩ Eckhart và tôi đều ngẩng lên. Một phụ nữ hấp dẫn tầm ngoài 50 tuổi với mái tóc muối tiêu cắt ngắn và bộ đồ lanh lịch lãm đứng bên ngưỡng cửa phòng tôi. “Xin chào, tôi là Louise. Chào, Tiến sĩ Eckhart, rất vui được gặp lại ông. Grace, có phải không?”

“Chào,” tôi nói, tiến lại gần để bắt tay sếp mới của mình. “Chào mừng tới Manning. Chúng tôi vừa nói chuyện về chị xong.”

“Tôi muốn gặp cô, Grace, và nói chuyện về một số vấn đề. Tiến sĩ Eckhart đã cho tôi xem bài thuyết trình của cô, và tôi thích những thay đổi trong chương trình giảng dạy mà cô đề xuất.”

“Cảm ơn,” tôi nói, nhìn nhanh sang Tiến sĩ E, lúc này đang nghiêng ngó mấy cái móng tay ố vàng của mình.

“Có lẽ tuần sau chúng ta nên cùng ăn trưa và nói chuyện,” Louise gợi ý.

Tôi mỉm cười với Tiến sĩ Eckhart, rồi trở lại nhìn Louise. “Tôi rất sẵn lòng,” tôi chân thành nói.

KHI MŨ ĐÃ được ném lên và bọn trẻ tưng bừng vui sướng vì hoàn thành được mục tiêu không bị đánh trượt, khi buổi lễ tốt nghiệp kéo dài nửa ngày đã kết thúc, tôi trở lại bãi đỗ xe. Tôi có khoảng hai tiếng để tắm, thay đồ và tới Soleil, địa điểm hẹn hò giả của tôi với Wyatt Dunn và là nơi bữa tối tập dượt của Natalie sẽ diễn ra.

“Một năm học nữa lại qua rồi,” một giọng nói quen thuộc vang lên.

Tôi quay lại. “Chào, Stuart.” Anh trông… già hơn. Tóc bạc hơn. Buồn hơn.

“Anh chúc em một mùa hè vui vẻ,” anh nói lịch sự, nhìn lên một cây dương đào hồng cực kỳ xinh đẹp.

“Cảm ơn,” tôi nói nhỏ.

“Tình hình Margaret… ra sao?” Anh hấp háy nhìn vào mắt tôi.

Tôi thở dài. “Chị ấy căng thẳng, ghen tuông và khó tính. Nhớ chị ấy à?”

“Ừ.”

Tôi nhìn khuân mặt buồn rầu của anh một hay hai nhịp. “Stuart,” tôi lặng lẽ hỏi, “anh ngoại tình với Ava đấy à?”

“Với cái con cá hổ ấy ư?” anh hỏi, sững sờ. “Chúa lòng lành, không. Bọn anh có đi ăn tối. Một lần. Tất cả những gì anh nói là về Margaret.”

Cái quái gì vậy. Tôi quyết định ném cho anh một mẩu xương. “Cả nhà sẽ tới Soliel ở Glastonbury, Stu. Tối nay. Đặt chỗ lúc bảy rưỡi. Ngẫu hứng đi.”

“Soleil.”

“Phải.” Tôi nhìn anh điềm tĩnh.

Anh nghiêng đầu gật nhã nhặn. “Chúc một ngày hạnh phúc, Grace.” Nói đoạn, Stuart bỏ đi, mặt trời tỏa sáng trên mái tóc đang chuyển bạc của anh. Chúc anh may mắn, tôi nghĩ thầm.

“Cô Em! Đợi đã!” Tôi quay lại, thấy Tommy Michener và một người đàn ông, chắc là bố cậu bé, xét trên sự giống nhau giữa họ, đang tiến lại phía tôi. “Cô Emerson, đây là bố em. Bố, đây là cô Em, người đã đưa bọn con tới trận đánh!”

Người bố mỉm cười. “Xin chào. Jack Michener. Cháu Tom đây suốt ngày kể chuyện về cô. Nói rằng lớp cô là lớp nó thích nhất.”

Bố của Tommy gầy và cao, đeo kính, tóc muối tiêu. Giống như con trai, anh có khuôn mặt dễ thương, vui vẻ và biểu cảm, nhiệt tình kiểu Ireland ở cả hai bố con. Cái nắm tay của anh ấm và khô khi anh bắt tay tôi.

“Grace Emerson. Rất vui được gặp anh. Anh có một cậu con trai rất tuyệt,” tôi nói. “Và tôi không nói thế chỉ vì em ấy thích môn lịch sử đâu.”

“Thằng bé là nhất,” Michener nói, quàng tay qua vai Tommy. “Mẹ con chắc sẽ tự hào lắm đấy,” anh nói thêm với con trai, khuôn mặt anh thoáng cau lại đâu đớn. À, phải rồi. Mẹ Tommy mất một năm trước khi cậu bé vào Manning.

“Cảm ơn bố. Ồ này, Emma kìa. Con sẽ trở lại ngay.” Tommy nói, rồi chạy bổ đi mất.

“Emma hả?” Michener mỉm cười.

“Nó là một cô bé rất ngoan,” tôi nói với anh. “Chăm sóc và mê mệt con trai anh suốt cả năm.”

“Tình yêu tuổi trẻ,” Jack Michener cười tươi. “Ơn Chúa tôi không còn ở cái tuổi mới lớn nữa.” Tôi mỉm cười. “Tom đã nói với cô là nó sẽ học chuyên ngành lịch sử ở Đại học New York chưa?”

“Có, em ấy có nói rồi. Tôi mừng lắm,” tôi trả lời. “Như tôi đã nói đấy, em ấy là một đứa trẻ tuyệt diệu. Rất thông minh và thú vị. Tôi ước mình có nhiều học sinh như em ấy hơn.”

Bố Tommy gật đầu nhiệt tình tán thưởng. Tôi liếc về phía xe mình. Jack Michener không hề tỏ ý muốn rời đi, và vì anh là bố của học sinh cưng năm cuối của mình, tôi quyết định có thể trò chuyện lâu thêm một chút. “Vậy anh làm nghề gì, anh Michener?”

“Ồ, hãy gọi tôi là Jack.” Anh mỉm cười, nụ cười rạng rỡ, cởi mở của Tommy. “Tôi là một bác sĩ.”

“Vậy ư?” Tôi lịch sự. “Bác sĩ gì ạ?”

“Tôi làm việc ở khoa nhi,” anh nói.

Tôi khựng lại. “Khoa nhi. Để tôi đoán nhé. Phẫu thuật à?”

“Phải.Tom kể với cô à?”

“Anh là một bác sĩ phẫu thuật khoa nhi?” tôi hỏi.

“Phải. Sao vậy? Cô đã nghĩ là một nghề khác à?”

Tôi khịt mũi. “Không, à… không. Tôi xin lỗi. Chỉ là tôi đang nghĩ tới chuyện khác.” Tôi hít một hơi sâu. “Ừm… vậy. Công việc của anh mới cao quý làm sao.” Sự trớ trêu râm ran quanh mắt cá nhân tôi.

“Ồ, rất tuyệt.” Anh lại cười tươi. “Tôi thường ở bệnh viện quá nhiều thời gian – đôi lúc còn khó mà về được – nhưng tôi yêu công việc đó.”

Tôi cố nín để không cười khúc khích. “Thật tuyệt vời.”

Anh nhét hai tay vào túi và nghiêng đầu. “Grace này, cô có vui lòng cũng Tom và tôi đi ăn tối không? Hôm nay ở đây chỉ có hai chúng tôi…”

“Ừm, cảm ơn anh,” tôi nói,” nhưng tôi không thể. Ngày mai em gái tôi sẽ cưới, và tối nay là buổi tập dượt.”

Nụ cười của anh héo đi đôi phần. “Ồ, vậy thì để lúc khác nhé?” Anh dừng lại, mặt ửng lên. “Thậm chí là không cần Tommy đi cùng? Chúng tôi sống ở New York. Cũng không quá xa.”

Một cuộc hẹn. Một bác sĩ phẫu thuật khoa nhi đang mời tôi tới một cuộc hẹn. Một tràng cười quá khích dâng lên trong họng, nhưng tôi chặn được nó lại đúng lúc. “Ừm… ôi, anh thật là tử tế.” Tôi thở nhanh. “Sự thật là, tôi…”

“Đã kết hôn?” Anh nhún vai vẻ không có gì đau đớn.

“Không, không. Tôi vừa chia tay một người, và tôi vẫn chưa quên được anh ấy.”

“Chà. Tôi hiểu.”

Chúng tôi im lặng một giây, cả hai đều hơi ngượng nghịu. “Ồ, Tommy đây rồi,” tôi thở phào nói.

“Rất tốt. Rất vui được gặp cô, cô Grace. Cảm ơn vì tất cả những gì cô đã làm cho con trai tôi.”

Tommy ôm choàng lấy tôi. “Tạm biệt cô Em,” cậu nói. “Cô là giáo viên tuyệt nhất ở đây. Em đã mê cô ngay từ tiết học đầu tiên.”

Tôi ôm lại cậu bé, mắt ướt nhèm. “Cô sẽ nhớ em lắm, anh bạn. Viết thư cho cô nhé, được chứ?”

“Chắc rồi! Chúc cô mùa hè tuyệt vời!”

Và như thế, cậu học trò cưng của tôi và ông bố bác sĩ phẫu thuật khoa nhi bỏ đi, để lại tôi ngơ ngác hơn bao giờ hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.