Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 57: Chương 57




An Nhược Thần nói: “Ta thấy khá là lạ, nếu chỉ cướp tiền thì lấy tiền đi là được rồi, vì sao còn phải đốt cửa hàng, liệu có phải vì muốn che giấu chứng cứ gì không?”

Lập tức An Nhược Hi liên tưởng đến số hàng ngọc thạch của An Chi Phủ, đó cũng là dựa vào thủ đoạn bất chính mới lấy ra được.

An Nhược Thần lại nói: “Đương nhiên, những điều đó cũng chỉ là suy nghĩ vớ vẩn của ta. Nhìn bề ngoài chắc chắn quan phủ sẽ không nói như thế, dẫu sao vẫn còn phải ngầm kiểm tra thương bạc ti. Ta hy vọng muội sẽ điều tra chuyện này giúp ta, gặp phải loại chuyện như thế đương nhiên ta cũng sẵn lòng nhắc nhở muội. Nhưng chuyện này một mình muội biết là đủ, dù sao cũng chỉ là đoán chừng.”

An Nhược Hi không nói câu nào, nàng ta cũng không nghĩ ra chuyện này thì có lợi ích gì.

An Nhược Thần lại hỏi tình hình An phủ, liệu có đang tìm tứ muội không. An Nhược Hi đáp từng câu một.

Một lát sau, An Nhược Thần nói nàng muốn đi nhà xí, bảo An Nhược Hi ngồi chờ nàng.

An Nhược Thần ra khỏi nhã gian thì nhanh chóng đi về phía hậu viện của thanh thủy các. Lúc đi nàng nhìn lướt qua con phố ở đối diện, Điền Khánh đang ngồi nói chuyện với chủ hàng rong. An Nhược Thần nhanh cơ hội bước đi nhanh, băng qua hậu viện, từ cửa sau đi ra ngoài.

Sau lại chạy như điên, lúc trước nàng cũng từng điên cuồng lao đi như thế, nàng vẫn còn nhớ rõ tình hình và cảm nhận trong ngày hôm ấy, đó là thời điểm thay đổi vận mệnh cả đời nàng.

Hẻm Bình Hồ Đông.

Chính nơi đây nàng đã thấy Từ bà mối và Giải tiên sinh bí mật bàn bạc, từ đó mọi thứ đều đổi thay.

Nhưng lần này nàng không phải muốn đến căn nhà đó, mà là căn bên cạnh - chính là nơi trước kia Từ bà mối và Giải tiên sinh gặp mặt.

Đây là nơi ở cũ của Từ bà mối, nếu không phải khi ấy đúng lúc nàng bắt gặp thì sẽ chẳng ai ngờ căn phế trạch này lại còn dùng được. Sau khi Từ bà mối chết, căn nhà này bị quan phủ lục soát, sau đó trở thành nơi hoang phế. An Nhược Thần cần một gian nhà an toàn cho Lý Tú Nhi, Long Đại đã từng dạy nàng, nếu một người ở trong thành thăm dò dài lâu, cần phải có địa điểm kín đáo để chạy trốn hoặc tạm thời lánh nạn. Điều ấy hoàn toàn khớp với đối sách nàng đã để Lục đại nương thuê nhà giúp nàng trước kia. Nhưng lần này nàng không thể chuẩn bị trước được, đành phải thử vận may.

May mắn là có thể dùng được. Lục đại nương đã sắp xếp xong xuôi, cứu được Lý Tú Nhi.

Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Ai mà ngờ lại có người dùng căn nhà trước đây Từ bà mối bí mật bàn bạc với mật thám để trốn tránh màn đuổi giết của mật thám cơ chứ.

An Nhược Thần nhìn giỏ trúc trước cửa, gõ một cái. “Là ta, An Nhược Thần.”

Sau cửa có tiếng bước chân, nhưng then cửa không mở.

“Nhanh lên đi, ta không có thời gian.”

Lý Tú Nhi ở đằng sau nhìn xuyên qua khe cửa, do dự đấu tranh chốc lát, cuối cùng mở cửa ra.

An Nhược Thần lách người đi vào, nhanh chóng đóng cửa lại.

“Là cô tìm bà tử đó đến nói chuyện với tôi sao?”

“Mấu chốt là bây giờ cô vẫn còn sống.” An Nhược Thần không có thời gian hàn huyên khách sáo với nàng ta, nhanh chóng thuật lại tình hình của cửa hàng y phục Khương Thị và hàng xóm. Lý Tú Nhi nghe thấy kết quả thảm thiết của vụ án phóng hỏa, sợ hãi bụm miệng lại.

“Nha môn đã tìm đến mẹ cô để hỏi chuyện rồi, cô có nói cho bà ấy biết gì không?”

Lý Tú Nhi lắc đầu nguầy nguậy: “Đêm qua ta chạy thẳng đến đây, không dám về mà tới đây luôn.”

“Tốt lắm, bây giờ ngoài hung thủ ra thì không ai biết cô sống chết thế nào, nếu cô còn muốn gặp mẹ mình thì nhất định phải nghe lời ta. Nếu không ta sẽ đá cô ra ngoài, như thế cô chỉ có hai kết quả, một là chưa kịp đến nha môn báo quan thì đã bị hung thủ giết chết, hai là đến nha môn, thái thú đại nhân sẽ xem cô là ác nhân sát hại hơn mười bách tính, phóng hỏa cho hả giận, bị nhốt vào ngục vấn trảm.”

Lý Tú Nhi hoảng hốt đến mức mất hồn mất vía, òa lên khóc.

An Nhược Thần đỡ lấy vai nàng ta, nhìn thẳng vào mắt nàng ta: “Không có thời gian để cô khóc đâu. Cô hãy trả lời mấy câu hỏi của ta đi. Bây giờ chỉ có ta mới có thể cứu được cô.”

Lý Tú Nhi dùng sức gật đầu, lệ vẫn còn đọng ở hốc mắt.

“Cô có biết Giải tiên sinh không? Từ bà mối có từng nhắc đến hắn không?”

Lý Tú Nhi lắc đầu.

“Nói!”

“Chưa từng nghe qua. Từ bà mối chưa bao giờ nói còn có người nào khác cả, mà ta cũng không dám hỏi.”

“Cô đã nói cho nàng ta biết những tin tức gì?”

“Không, không có gì quan trọng cả, ta không hại chết ai cả, ta thề đấy.”

“Có quan trọng hay không không phải do cô nói là được. Cô nghĩ cho kỹ đi, có tin tức nào nàng ta cảm thấy hứng thú, từng khen cô làm rất khá chưa, hoặc có dặn dò cô phải đặc biệt để ý đến ai không?”

Lý Tú Nhi cố suy nghĩ, nói ra mấy cái tên. Trong đó bao gồm cả phu nhân thái thú Mông Giai Nguyệt. Nói là nàng đem vải vóc may y phục đến cho phu nhân thái thú, Từ bà mối bảo nàng tán gẫu chuyện thường ngày, thăm dò hỏi xem phu nhân thái thú và thái thú đại nhân có hòa thuận với nhau hay không, lại hỏi phu nhân thái thú gần gũi với những phu nhân nào, mượn lý do mời chào buôn bán để thăm dò quan hệ của nữ quyến nhà các ông quan lớn. Còn nói Từ bà mối dặn nàng lúc đưa y phục đến phủ thì phải quan sát bố cục, canh phòng an ninh trong phủ đối phương, vân vân. Cả lúc mấy cô nương muốn đến may y phục xem vải vóc nữa, sẽ kín đáo cho nàng biết vài tin, nàng sẽ chuyển tin lại cho Từ bà mối.

“Có từng nhắc đến Lưu lão bản của tửu lâu Chiêu Phúc không?”

Lý Tú Nhi lắc đầu, “Ta chỉ biết mỗi Lưu phu nhân, nàng thường đến đây may y phục. Nhưng trước kia nàng cũng chỉ là may đồ mua vải vóc, sau khi Từ bà mối chết nàng mới bảo ta làm việc.” Lý Tú Nhi thuật lại một lần những gì Triệu Giai Hoa đã giao phó.

An Nhược Thần cẩn thận hỏi rõ, nói với nàng ta: “Được rồi, cô yên tâm trốn ở đây đi. Ngoài ta và bà tử hôm qua đến tìm cô ra, cô không được tin ai cả. Nếu có người tìm được cô thì cô cứ nói Từ bà mối đã từng cho cô bằng chứng, nhưng cô giấu đi rồi. Như thế mới có thể bảo vệ được tính mạng.”

Lý Tú Nhi lại sợ hãi òa khóc.

“Ta sẽ mau chóng giải quyết, để cô có thể về nhà được.” An Nhược Thần lại dặn dò mấy câu nữa. Sau đó tức tốc chạy về thanh thủy các.

An Nhược Hi ngồi trong nhã gian đã sớm không chờ nổi nữa, thấy An Nhược Thần về thì nghi ngờ nhìn nàng: “Đi nhà xí thôi mà lâu thế sao?”

An Nhược Thần nhấp một hớp trà, nói: “Còn gặp người trò chuyện dăm ba câu.”

An Nhược Hi cau mày: “Trò chuyện cũng tốn sức quá nhỉ, thở hổn hển kia kìa.”

An Nhược Thần cười không đáp.

An Nhược Hi càng nghĩ càng thấy khả nghi: “Không phải tỷ lợi dụng ta để làm gì đấy chứ?”

An Nhược Thần cười nhạt hỏi ngược lại: “Muội cảm thấy mình có gì để lợi dụng?”

An Nhược Hi lại cáu kỉnh nổi giận, lập tức sầm mặt.

“Được rồi được rồi, trưng sắc mặt ra cho ai nhìn thế chứ!” An Nhược Thần cũng giả vờ mất hứng. Ngoảnh đầu tính tiền rồi rời đi.

An Nhược Hi cũng đi ra theo nàng, trợn mắt nhìn bóng lưng thẳng tắp dần xa kia, trong lòng dấy lên nghi hoặc.

Quay về lầu Tử Vân, Điền Khánh hỏi An Nhược Thần: “Lúc rời đi sắc mặt An nhị cô nương khá khó coi, hình như có vẻ khả nghi, cô nương có cần ta tìm người theo dõi nàng ta không?”

“Khả nghi là ám chỉ căm giận oán hận ta sao? Nếu nàng ta thân thiết dễ gần mới là khả nghi. Hôm nay xảy ra những chuyện này, trong thành đã đủ loạn rồi, người còn không đủ dùng, bên nhị muội ta không cần để ý.”

Điền Khánh không nói gì nữa, lui xuống.

An Nhược Hi về đến nhà cũng hoảng sợ, Tiền Bùi lại tới nữa.

Lập tức An Nhược Hi có liên tưởng không tốt. Cửa hàng y phục Khương Thị bị đốt, liên lụy toàn con phố, nếu quả thật do thương bạc ti thua mua trái với luật vận chuyển hàng hóa, vậy nay Tiền Bùi đến, có phải là vì chuyện hàng hóa ngọc thạch mà đến thăm dò không?

An Nhược Hi không nhìn ra manh mối gì. Bởi vì Tiền Bùi không hề nhắc gì đến số hàng kia, chí ít là ở trước mặt nàng không nói gì. Trái lại chỉ tán gẫu chuyện trong nhà, lại khen An Nhược Hi càng lớn càng xinh đẹp đoan trnag, hỏi An Chi Phủ đã hứa hôn với người ta chưa.

Tóc gáy An Nhược Hi dựng đứng, sợ đến mức cơ thể cứng đờ.

Cũng may An Chi Phủ chỉ cười ha hả đáp đôi ba câu khách sáo, không treo lên người nàng tấm bảng “hàng đợi bán“.

Sau đó Tiền Bùi đổi đề tài, nói: “Gần đây dường như nhị cô nương khá gần gũi với đại cô nương, qua lại thân thiết nhỉ?”

Tóc gáy An Nhược Hi lại lần nữa dựng lên, nhất thời không biết nên nói thế nào.

Đàm Thị vội nói: “Nhắc đến đây, thật đúng là phải khen Hi Nhi rồi. Không phải là Tiền lão gia có dặn dò, muốn ổn định con tiện nhân An Nhược Thần kia, rồi thăm dò tin tức từ chỗ nó sao. Hi Nhi đã thật sự nhẫn nhục mang trọng trách rồi. Nay tiện nhân kia có uy phong, nói chuyện toàn đâm thọc nhau, nhưng Hi Nhi nhẫn nhịn cả, không ghi thù con tiện nhân kia, có thể thường xuyên qua lại.”

Tiền Bùi bật cười: “Vậy thì đã để nhị cô nương chịu oan ức rồi. Nhưng lời này của phu nhân sai rồi, sao lại vì ta chứ. An Nhược Thần muốn đối phí An gia, các ngươi thăm dò tin tức nàng ta, có đề phòng, đó là điều tốt với An gia.”

Một câu nói đã giũ bỏ sạch sẽ liên quan đến mình, An Chi Phủ và Đàm Thị lại không thể không luôn miệng gật đầu đáp đúng thế.

“Vậy, thời gian này nhị cô nương đã trò chuyện những gì với đại cô nương?”

Đầu óc An Nhược Hi rối bời, mở miệng mà không biết đáp sao. Đàm Thị trợn mắt nhìn nàng: “Không phải thăm dò nó xem tìm được điểm yếu gì của chúng ta để đối phó sao?”

An Nhược Hi cắn răng, nói: “đúng là như thế, nghe nói phía quan phủ sẽ thẩm tra chuyện thương bạc ti nhận hối lộ, vi phạm kỷ cương. Đại tỷ khá đắc ý, cho rằng đã nắm được thóp của chúng ta, có hỏi con trước kia cha đã lấy lại số hàng ngọc thạch kia như thế nào. Con vờ đồng ý sẽ nghe ngóng giúp tỷ ta, sau đó nói với tỷ là chuyện này không phải yếu điểm gì để nắm thóp. Tỷ ta nổi giận với con, nhưng lại cảm thấy con vẫn còn khả dụng.”

Tiền Bùi gật đầu, lại hỏi: “Nhắc đến đây, đại cô nương làm việc bên cạnh tướng quân, nghe nói uy phong lẫm liệt, nhưng thực tế lại tứ cố vô thân. Long tướng quân coi như nhất thời bị nàng ta làm cho mê muội, nhưng mục đích cuối chính là đánh giặc hộ quốc, đâu để ý đến nàng ta được nhiều như thế. Dưới cái nhìn của người ngoài, nàng ta là đồ yêu hồ lẳng lơ dựa vào tướng quân mà trèo lên, đương nhiên nhìn nàng ta không thuận mắt rồi.”

“Không sai, đúng là như vậy.” Đàm Thị vội phụ họa.

Tiền Bùi hỏi: “Theo nhị cô nương nhìn xem, đại cô nương gấp gáp tìm nhị cô nương trò chuyện như thế, liệu có chỗ nào khác thường không?”

Tim An Nhược Hi đập mạnh vô cùng, nàng do dự lần lữa, rồi lắc đầu nói: “Không thấy tỷ ta có gì khác thường cả, vẫn là dáng vẻ trèo cao, vênh váo hống hếch.”

Lúc nói lời này, Tiền Bùi vẫn nhìn nàng. An Nhược Hi chột dạ cúi đầu.

Ngày hôm đó Tiền Bùi ở lại dùng bữa. Khi trời tối, Lục đại nương đến đưa đồ thay An Nhược Thần, là một hộp điểm tâm. Bà ta bảo An đại cô nương có nói hôm đó nhị cô nương tốt bụng đưa đồ nàng thích ăn đến, nay nàng cũng trả lễ lại, tặng mấy món mà đầu bếp của lầu Tử Vân làm cho nhị cô nương, để nhị cô nương đếm thử. Đại cô nương nói, nhị cô nương đối tốt với nàng, tất nhiên nàng cũng sẽ đối tốt với nhị cô nương.

An Nhược Hi nghe canh cổng chuyển lời, lại nhìn hộp điểm tâm trong tay canh cổng, thật sự hy vọng An Nhược Thần đứng ở trước mặt nàng, để nàng ném hộp điểm tâm này vào mặt tỷ ta.

Tỷ ta cố ý hại nàng hả!

Nhưng Đàm Thị không nghĩ như vậy, Đàm Thị nhân cơ hội lới kể công với Tiền Bùi nói con gái chịu tủi thân cũng coi như có hồi đáp. Nay hai tỷ muội thân thiết với nhau, sau này sẽ có cơ hội gây khó dễ cho An Nhược Thần. Tiền Bùi cười không nói, Đoàn Thị thì chăm chăm nhìn An Nhược Hi.

An Nhược Hi chỉ cảm thấy lòng rồi bời hỗn loạn.

Lúc này ở trong lầu Phẩm Hương ở huyện Phong An, tim Tạ Cương chìm xuống vực thẳm.

Quả thật ở đây có một căn phòng treo chuông trang trí, chủ nhân căn phòng là Tích Âm. Tích Âm này hoàn toàn không có quan hệ với Điền Nhân, cũng chính là Triệu Giai Hoa. Tích Âm mới đến lầu Phẩm Hương chưa đến nửa năm, còn Điền Nhân đã rời khỏi đây ba năm rồi. Cho đến bây giờ hai người chưa từng gặp mặt, cũng không quen nhau.

Mà bản thân Điền Nhân cũng không có gì đáng nghi, nàng ta không phải đột nhiên đến lầu Phẩm hương, mà chính là một nữ cô nhi mới mười một tuổi đã bị bán vào đây, qua một tay ma ma chỉ dạy, học đàn tập khúc, giống như những ca kỹ khác, bước lên con đường từ bán nghệ thành bán thân. Nên nàng ta không thể nào mật thám đến từ Nam Tần mợi nơi đây để che giấu thân phận được.

Nhưng Tạ Cương vẫn tra ra được ít manh mối. Trước kia Triệu Giai Hoa đi cùng Từ bà mối là bị ép buộc. Ma ma trong lầu Phẩm Hương có khai, Điền Nhân xinh đẹp hát hay, rất được hoan nghênh. Nhưng nàng chỉ chung tình duy nhất với một vị công tử họ Triệu, lại còn tự định chung thân với người kia, Triệu công tử ấy đã cho ma ma bạc, để Điền Nhân không cần phải tiếp thêm khách, còn hắn quay về xoay sở tiền, chuộc thân cho Điền Nhân. Điền Nhân rất vui, mong ngóng đợi chờ. Nhưng Triệu công tử còn chưa quay lại thì có một bà tử lạ mặt đến. Bà tử kia tự xưng là họ Từ, ra tay hào phóng, nói là đến thay Lưu lão bản. Nàng ta cho ma ma một số tiền lớn, chuộc thân Điền Nhân. Bởi vì trước đó ma ma đã đồng ý với Điền Nhân và Triệu công tử rồi, thế nên nói là để xem ý của Điền Nhân đã.

Điền Nhân trò chuyện với bà tử kia rất lâu, nhưng không hề đồng ý. Ngoài mặt thì bà tử nói với Điền Nhân sẽ kiên nhẫn, nhưng sau lưng lại cho ma ma thêm bạc, để ma ma đánh mắng Điền Nhân bắt nàng ta tiếp khách, rồi lại tìm những tỷ muội khác ngày ngày châm chọc cười nhạo bên tai Điền Nhân. Triệu công tử mãi không đến, Từ bà tử kia thuyết phục mấy bận, rốt cuộc Điền Nhân liền đi theo nàng ta.

Lưu lão bản? Tạ Cương đã đoán ra được đây là ai.

Ma ma cũng nói Lưu lão bản kia kinh doanh tửu lâu. Đi ngang qua đây, lúc đến lầu Phẩm Hương thì nhìn trúng Điền Nhân, bỏ ra nghìn vàng để đổi lấy một tiếng cười, say đắm Điền Nhân vô cùng, tới lui mấy bận. Nghe nói có mấy lần không phải vì làm ăn đi ngang qua, mà là cố ý đến. Nhưng, vị Lưu lão bản muốn chuộc thân Điền Nhân cũng bị từ chối. Không ngờ y không hề từ bỏ ý định, lại tìm bà tử đến thuyết phục.

Ma ma nói Từ bà tử chỉ bảo là quận Bình Nam, chứ không nói rõ tình hình. Nhưng nàng ta có âm thầm hỏi qua phu xe của bà tử, biết nàng ta ở thành Trung Lan. Rồi một thời gian sau, đột nhiên Triệu công tử xuất hiện, nói năm đó đi nửa đường gặp tai nạn, suýt nữa bỏ mạng, dưỡng thương đến hai năm, lo lắng Điền Nhân không biết như thế nào nên tìm đến đây.

Từ phu xe tra được hành tung, cũng giống bọn họ. Nhưng điều làm Tạ Cương cảnh giác không phải sự dè dặt của Từ bà mối, mà là Triệu Giai Hoa bị ép gả cho Lưu Tắc, nếu như vậy thì đảo lộn quá rồi.

Chết tiệt, trúng phải kế điệu hổ ly sơn của y rồi!

Long Đại cưỡi tuấn mã của mình lao đi như gió, đứng trên chỗ đài cao ở dốc Thạch Linh, nhìn hai danh phó tướng dưới quyền Sở Thanh dẫn theo hai đội binh sĩ, áp giải hai tên lính Nam Tần kia đến gần biên giới.

Đối diện bọn họ là binh đoàn Nam Tần, đại tướng Nam Tần là Đoan Mộc Kiệt đứng phía trước đội quân. Thấy binh lính Nam Tần được giải về thì vung tay cho người đến đón.

Sở Thanh đứng tại tiền tuyến, hét ra lệnh thủ hạ thả người.

Lúc này hai danh phó tướng mới thả người ra, trình văn thư lên. Sở Thanh lớn tiếng quát: “Phụng mệnh hộ quốc đại tướng quân Long Đằng, hiện phóng thích binh sĩ Nam Tần đã xâm phạm Đại Tiêu ta, cắt tóc lột bào, lấy làm cảnh cáo. Nếu các ngươi còn dám xâm phạm, ắt sẽ không tha.”

Đoan Mộc Kiệt thấy binh lính đã đưa hai binh sĩ bị bắt về thì cứng mồm nói: “Các ngươi đừng ngông cuồng, bồn tướng quân phụng mệnh hoàng đế Nam Tần, bảo vệ biên giới ta, tuần thủ biên phòng, là các ngươi vượt biên giết người, bắt giữ binh sĩ ta. Đại Tiêu ngươi vô sỉ vô đức, nhất định sau này sẽ đòi lại trên chiến trường.”

Sở Thanh nghe hắn nói câu này thì quay đầu nhìn Long Đại đứng trên vách núi cao. Long Đại giơ tay lên, Sở Thanh ngoái đầu lại hét lớn với Đoan Mộc Kiệt: “Muốn đánh thì đến đây, nói nhảm làm gì!”

“Cứ đợi mà xem.” Đoan Mộc Kiệt cũng quay đầu nhìn lên đài cao, vỗ ngựa xoau người dẫn quân rời đi.

Dưới ánh mặt trời sáng chói mắt, Long Đại một thân khôi giáp chói lóa, cưỡi trên con tuấn mã màu đen cao to đầy uy vũ, ngọn cờ lớn chữ “Long” ở sau lưng tung bay trong gió. Đoan Mộc Kiệt đi được một đoạn thì ngoái đầu lại, cách khoảng cách này mà vẫn cảm nhận được cái oai phong đến nhức mắt của Long Đại.

Long Đằng! Long Đằng! Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy!

Trong lòng Đoan Mộc Kiệt có suy tính, sau khi quay về doanh trại liền thẩm tra hai tên binh sĩ kia trước, hai người đều nói giống nhau. Đại tướng quân Long Đằng kiêu căng ngạo mạn, còn tướng quân Sở Thanh nôn nóng không có chủ ý nhiều. Bọn họ đã làm theo kế hoạch, nếu như bị bắt thì sẽ khai báo tình báo giả.

Đoan Mộc Kiệt rất hài lòng, gấp rút viết quân báo. Bẩm báo chính mắt mình đã thấy Long Đằng xuất trận thi lệnh. Tù binh vào doanh, giết hay thả, Sở Thanh không dám làm chủ. Ứng chiến ở tiền tuyến, Sở Thanh cũng phải nhìn Long Đằng ra hiệu. Do dự chần chừ trước quyết sách, nhưng dễ kích động nổi giận. Nếu không nhờ vào thân thủ của Long Đằng thì phòng ngự ở dốc Thạch Linh còn lâu mới bằng sông Tứ Hạ.

Đoan Mộc Kiệt viết quân báo xong, dán kín lại rồi đưa một bức đến Kiều đại tướng quân đang hạ trại ở sông Tứ Hạ, một phong thư khác thì đưa đô thành Nam Tần mời Huy vương thân khải.

An Nhược Thần ở trong phòng Long Đại, đối diện là vị trí chỗ ngồi quen thuộc của Long Đại. Nàng đang suy tư. Hôm nay mượn chuyện đưa điển tâm cho nhị muội để nhờ Lục đại nương truyền tin và đi thăm dò. Còn nàng cũng có đấu tranh khổ não, cần Long Đại chỉ điểm. Thật đáng tiếc, tướng quân không có ở đây.

An Nhược Thần ngồi ở đó trầm tư khá lâu, còn nói với vị trí của Long Đại: “Vậy cứ quyết định như thế đi, tướng quân.”

An Nhược Thần đi đến cửa hàng y phục Khương Thị. Cả con đường vẫn hỗn loạn bừa bãi, rất nhiều người đang di chuyển đá gỗ, thu thập phế tích. An Nhược Thần từng tưởng tượng đến tình cảnh bi thảm, nhưng khi tận mắt thấy không khí trầm lặng bao trùm con phố lớn, nàng vẫn khó tránh khỏi đau lòng.

Nàng đi thẳng, tìm được người mình muốn tìm - phu nhân thái thú Mông Giai Nguyệt.

Từ sáng Mông Giai Nguyệt đã ở đây rồi, bà ta dẫn người vội vã đến đưa thức ăn cho bách tính trong phố, sắp xếp chỗ ở cho bọn họ, phân phát những thứ thiết yếu trong cuộc sống, thăm hỏi phụ nhân con thơ và người già đã mất người thân. Người nào gặp khó khăn, tổn thất ra sao, bà ta đều ghi nhớ từng việc.

Bận rộn cả một ngày, nha hoàn khuyên bà nên về phủ nghỉ ngơi, bà ta đang định cự tuyệt thì trông thấy An Nhược Thần.

“Phu nhân.” An Nhược Thần bước đến thi lễ. Lại nhìn nha hoàn bên người bà ta.

Mông Giai Nguyệt nhận ra An Nhược Thần, từng gặp An Nhược Thần trước khi nàng rời khỏi An gia. Sau đó bà ta chỉ nghe nhắc đến tên và chuyện của nàng. Bây giờ thấy nàng đến chào như thế, Mông Giai Nguyệt liền gạt nha hoàn sang một bên.

An Nhược Thần nói nhỏ với bà mấy câu, Mông Giai Nguyệt liền đưa nàng về phủ thái thú.

Thái thú bận rộn vụ án này, Mông Giai Nguyệt ba lần bốn bận phái người mời ông về nhưng ông đều không chịu. Cuối cùng quả thật bị giục nhiều quá đến mức hết cách thì mới sầm mặt đi về, tính dạy dỗ thê tử một phen, trước nay luôn là người chăm sóc cho dân, tại sao hôm nay lại không hiểu chuyện như thế.

Kết quả sau khi về phủ, ông bất ngờ trông thấy An Nhược Thần. Còn phu nhân nhà ông lại rất nghiêm túc, có vẻ như đã bí mật thương thảo với An Nhược Thần được một lúc lâu rồi.

Lúc An Nhược Thần đi ra từ phủ thái thú thì sắc trời đã tối, nàng ngẩng đầu lên nhìn tinh tú trên trời cao, chắp tay sau lưng giẫm lên ánh trắng từ từ bước đi.

Điền Khánh và Lư Chính theo sau lưng nàng. Điền Khánh đụng vai Lư Chính, nhỏ giọng nói: “Huynh có cảm thấy không, An quản sự rất có phong thái của Long tướng quân.”

Lư Chính nhìn, rồi không khỏi bật cười. Nếu nhìn kỹ thì thật sự có chỗ giống, “Nàng ấy ở lâu trong chỗ thái thú đại nhân làm gì thế?”

“Có lẽ nàng đang nghĩ xem nên bắt hung thủ phóng hỏa thế nào.”

“Không phải là Lý Tú Nhi sao?”

Điền Khánh lắc đầu: “Không biết. Không biết thái thú đại nhân tra xét một ngày có tiến triển gì không. Có lẽ An quản sự đến để hỏi thăm mà thôi.”

Lư Chính than thở: “Thấy mặt nàng có vẻ nghiêm trọng, hình như không có thu hoạch gì.”

Nhưng An Nhược Thần như không có thu hoạch gì lại đi đến Lưu phủ, trong màn đêm đen cầu kiến Lưu Tắc. Trước khi đập cửa, nàng bảo Điền Khánh ẩn thân đi, chỉ dẫn theo Lư Chính.

Cửa bật mở, canh cổng nhìn thấy là nàng thì không cho vào.

An Nhược Thần chẳng gấp gáp gì, từ tốn nói: “Đi nói với lão gia các ngươi, hoặc là bây giờ gặp ta ngay, hoặc chờ thái thú đại nhân phái quan sai đến tịch thu tài sản, cứ để y chọn.”

Canh cổng bị dọa sợ sửng sốt, nhưng đoán chắc An Nhược Thần đang dọa mình, dù quan sai có cậy mạnh đến đâu thì cũng không thể vô duyên vô cớ bắt người đi được. Canh cổng trưng ra dáng điệu nghiêm chỉnh, đang định lý luận với nàng thì An Nhược Thần quay đầu sang bên, nói với Lư Chính ở sau lưng: “Không chịu thông báo, chém đầu hắn.”

Lư Chính không nói hai lời lập tức rút kiếm ra.

Nhất thời canh cổng hoảng sợ trắng bệch cả mặt, không dám bật ra chữ nào, ngoảnh đầu đi chạy thẳng vào nhà.

An Nhược Thần bình tĩnh nhìn bóng lưng hắn biến mất, sau đó nói với Lư Chính: “Lát nữa ta vào trong ấy, chính huynh phải cẩn thận, đề phòng có người đánh lén. Bọn họ không biết Điền đại ca có đến, sẽ tránh huynh lén ra ngoài, bảo Điền đại ca đi theo, nhìn xem là đi đâu. Nếu tối nay ta không thể bình an ra ngoài, các huynh hãy quay về lãnh binh đến bắt giữ Lưu Tắc.”

Lư Chính cau mày: “Không bằng ta vào cùng với cô nương.”

“Không.” An Nhược Thần lắc đầu, “Nếu y thấy ta dẫn người đến, sẽ có mấy lời khó nói ra được.”

An Nhược Thần đi vào.

Canh cổng nơm nớp lo sợ dẫn nàng đến trước mặt Lưu Tắc, sau đó vội vã lui ra.

Lưu Tắc khá nghiêm túc, bình tĩnh nói: “Ta quả thật không biết, không gặp An cô nương là vi phạm điều lệ cơ đấy, còn bị tịch thu cả tài sản. Ta muốn tìm thái thú đại nhân phê bình mới được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.