Dong Binh Thiên Hạ

Chương 40: Q.1 - Chương 40: Long Quyền




Tập tục nghênh đón huyễn thú tồn tại đã lâu.

Vào 2000 năm trước, pháp sư và kỵ sĩ đã phát hiện ra địa phương kỳ diệu Huyễn Thú thánh viên này, bất luận là dạng động vật gì, ở trong nháy mắt khi hai mặt trời giao hội, chỉ cần tiến vào Huyễn Thú thánh viên, tẩy luyện trong Thánh viên Huyết trì một phen, năng lực cũng có thể thăng tiến một cách kinh người, có được năng lực phiêu phù, hơn nữa còn đạt thành khế ước với nhân loại dẫn nó vào Huyễn Thú thánh viên, có thể gọi về thông qua kết giới.

Năng lực của một huyễn thú kỵ sĩ, tương đương với năng lực của 100 kỵ binh bình thường.

Ngoài ra, Huyễn Thú thánh viên hoàn toàn phá bỏ nhận thức cũ về quan hệ huyết thống bình thường, tỷ như, cho dù ngươi có phải là người Cáp Mễ Nhân hay không, chỉ cần mang tuyết lang huyễn thú tiến vào Huyễn Thú thánh viên, lập tức có thể có được năng lực triệu hồi và khả năng sử dụng tọa kỵ.

Sau đó, thông qua bao nhiêu năm thí nghiệm, sử dụng rất nhiều chủng loại dã thú thí nghiệm nhằm tạo ra một loại huyễn thú tốt nhất đại lục, trong đó có sử dụng rất nhiều những chủng loại dã thú đặc biệt như tuyết lang của Băng Phong đại lục, cá sấu của Pháp Nặc Tư đại lục, thú một sừng duy nhất chỉ có tại Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục, thằn lằn cát, địa long, vân vân...

Để tận lực ưu hóa phẩm chất của từng chủng loại, các nước cùng phái ra chuyên gia đào tạo đặc chủng huyễn thú nhỏ, bảo đảm cho chất lượng huyễn thú bao năm qua không ngừng tăng lên.

Quyền xuất nhập Thánh Tuyết sơn vẫn bị một vài quốc gia nắm quyền khống chế. Vì chỉ đến Thánh tuyết sơn mới có thể bồi dưỡng ra huyễn thú, các quốc gia không có giao giới với Thánh Tuyết sơn không thể không dùng tới huyễn thú nhỏ đặc thù để đổi lấy loại quyền lực này.

Bởi vậy, mỗi năm năm một lần, các quốc gia có được quyền xuất nhập Thánh Tuyết sơn đều trước hết phái ra các phái đoàn đặc biệt đến các quốc gia khác nghênh đón huyễn thú, mà sau đó, căn cứ theo kết quả đã sớm được thương nghị, các quốc gia khác cũng sẽ được quyền phái ra một số lượng huyễn thú kỵ sĩ dự bị và huyễn thú nhỏ tương đương với số lượng huyễn thú cống nạp đi đến Huyễn Thú thánh viên để tẩy luyện.

Sơn Hải kinh – Kỳ đàm quái luận

Đám kỵ sĩ tuổi trẻ khí thịnh đều quở trách cái tên hỗn đản nhìn có vẻ như quý tộc này nhưng sự thật lại cực kỳ vô sỉ, lưu manh, hạ lưu, rùa đen, vương bát đản…..

Nghe nói nhờ có một Trì Hàn Phong với những lời nói bao dung rộng lượng của Ngả Mễ đế quốc mà người Cáp Mễ Nhân mới có thể biết đến tất cả những kiểu nói xấu gièm pha cũng như những từ ngữ có liên quan đến bộ phận sinh dục.

Đối mặt với những lời thuyết phục cũng như những lời khuyên can như vậy, Trì Hàn Phong vẫn tuyệt không động đậy, nhìn thấy không ai chuẩn bị đầu hàng, hắn chậm rãi giơ tay lên, ở phía trước một đám trường thương binh lính của đế quốc lập tức nâng lên trường thương dài 6 thước, nhanh chóng phong tỏa tất cả cửa ra vào, tiếp theo hắn lại mở bàn tay, tất cả cung tiễn thủ trước mặt đều rút ra mũi tên đã tẩm dầu trơn, dùng lửa châm, lập tức chuẩn bị phóng ra.

Lúc này một tên tuyết lang huyễn thú kỵ sĩ quý tộc, [Dịch Tô III nói đến đây, thì một tên quý tộc hơn bốn mươi tuổi sắc mặt đỏ bừng, cúi đầu] lòng đầy căm phẫn vọt ra, chỉ đích danh tên kỵ sĩ bại hoại kia yêu cầu quyết đấu, nếu như chiến bại, hắn nguyện ý sẽ đưa cho tên kỵ sỹ bại hoại đó 2 vạn kim tệ, còn nếu thành công, thì yêu cầu quân đội đế quốc lập tức thả toàn bộ.

Nghe nói, cái tên kỵ sĩ bại hoại kia cẩn thận tính toán nửa ngày, cuối cùng trưng cầu ý kiến của quan quân nhu đế quốc, cho rằng vương quốc Cáp Mễ Nhân quốc lực mỏng manh, hơn nữa ở phương diện tiền tài không hề tích lũy, 2 vạn kim tệ đã là hạn mức cao nhất mà bọn họ có thể xuất ra được.

Trì Hàn Phong đáp ứng lời thỉnh cầu của hắn.

Nhưng thật không ngờ, cái tên kỵ sĩ bại hoại này lại có được trình độ chiến đấu cao hơn trình độ của gã kỵ sĩ anh hùng kia, chỉ trong một chiêu tên kỵ sĩ bại hoại đã trực tiếp đánh bay loan đao của gã kỵ sĩ anh hùng, hơn nữa còn nói: “Ừm, không thể tưởng tượng được 2 vạn kim tệ có thể mang đến động lực lớn đến như vậy, nếu không thì ta đã không có thực lực đánh bại ngươi a.”

Sau đó lại liên tiếp có quý tộc khiêu chiến, lại bị một gã trẻ tuổi trầm mặc ít lời liên tục dùng đại kiếm đánh bại hai lần, cuối cùng không thể không giao ra 5 vạn kim tệ tiền chuộc cùng với tiền đánh cược, bị áp giải về nước. Sau này mới biết được, cái tên trầm mặc ít lời kia nguyên là đội trưởng Băng xuyên đại đội, mà tên thủ phạm chính kia là đại đội trưởng đại đội kỵ binh.

Kể từ đó, Dịch Tô III đối với hai tên đại đội trưởng này cực kỳ có hứng thú, thậm chí còn cho rằng tình huống không đánh mà thắng của bọn họ, chính là đã giúp cho mình một đại ân lớn, chẳng những giáo huấn những tên quý tộc cuồng vọng kia, còn làm cho gia tộc bọn họ phải nôn ra 1 phần tâm huyết, như vậy sau này mình có thể lợi dụng tiền tài để khống chế bọn họ.

Sau đó, hễ gặp phải quý tộc nào không nghe lời, Dịch Tô III chỉ ra một mệnh lệnh cực kỳ trực tiếp chính là sai bọn họ đi tấn công quân đội biên phòng của đế quốc, cuối cùng có thể làm cho gia tộc của tên quý tộc kia nghèo kiết xác, biến mất khỏi giới quí tộc.

Mấy năm trước, gã đại đội trưởng trầm mặc ít lời của Băng Xuyên đại đội còn hộ tống đại ma pháp sư của Ngả Mễ đế quốc đi tới Tuyết Nguyên thành, Dịch Tô III mở yến tiệc khoản đãi bọn họ, mặc dù trên danh nghĩa là khoản đãi đại ma pháp sư, nhưng trên thực tế trong yến tiệc Dịch Tô III lại liên tiếp hướng đại đội trưởng của Băng Xuyên đại đội mời rượu, giống như là đang khoản đãi Lai Khắc Cáp Bá vậy.

Có một số quý tộc thiếu hiểu biết, mò đến trú địa của đại ma pháp sư, nhiều lần hướng Lai Khắc Cáp Bá khiêu chiến, nhưng mà kết cục…..

Theo như Dịch Tô III nói, thì những quý tộc đến khiêu chiến này đều rất may mắn, vì lần này đến không phải là Trì Hàn Phong, nếu không thì không biết bọn hắn sẽ bị thua mất bao nhiêu phần tài sản đây.

Cuối cùng, Dịch Tô III phi thường tiếc hận nói: “Ai, đáng tiếc, sau này mới biết được cha của ngươi bị hại ở Khất Nguyện tháp. Rồi sau đó, Trí Hàn Phong lại ly khai quân đội. Mấy năm nay, ta vẫn luôn hoài niệm về bọn họ.”

Ánh mắt Dịch Tô III đột nhiên sáng ngời: “Đúng rồi, Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn, hai người các ngươi có muốn gia nhập quân đội không?”

Ở đây mọi người đều cho rằng Dịch Tô III chỉ muốn cấp cho bọn họ một vị trí nho nhỏ nào đó trong quân đội, nhưng….

“Ta đảm bảo hiền tài như hai ngươi sẽ được trở thành đại đội trưởng của đại đội kỵ binh và đại đội trưởng của Băng Xuyên đại đội trong quân đội biên phòng của Ngả Mễ đế quốc.” Dịch Tô III xuất ra một câu nói làm người khác kinh sợ!

Tiếp theo, Dịch Tô III trong đôi mắt tràn ngập vẻ khát khao đối với một tương lai tươi đẹp nói: “Hiện tại hai tên đội trưởng của quân đội biên phòng Ngả Mễ đế quốc đều rất yếu kém, ta có thể ngày ngày phái người đi công kích bọn chúng, bọn chúng nhất định không thể nào chống đỡ, sau đó ta liền an bài nội gián trong đế quốc, làm cho đế quốc cất nhắc hai ngươi lên đảm nhiệm vị trí của bọn họ, các ngươi một là con của mãnh hổ, một lại là cao đồ của danh sư. Ha ha, tên hiệu cuả các ngươi ta cũng đã nghĩ rồi, gọi là: Đế quốc biên phòng tiểu ma thạch. Ha ha, ha ha, ha ha…..” Dịch Tô III vì ý tưởng và an bài tựa như thiên tài của mình mà đắc ý cười ha hả.

“Điện hạ, gia tộc của ta cũng có thể giới thiệu Ngả Mễ bọn họ, Ngả Mễ là đệ tử của Lôi Cát tiên sinh, ma đạo sư duy nhất hiện giờ của đế quốc, mà Lôi Cát tiên sinh cùng với gia tộc của ta là hảo hữu qua nhiều thế hệ.” Lâm Vũ Thường tựa hồ không có chú ý đến sắc mặt của các võ tướng tại hiện trường đang như muốn ăn thịt người, tự thấy mục đích của bản thân giống với ý tưởng thiên tài của Dịch Tô III.

“Nhưng mà…. Điện hạ, chúng ta bây giờ là dong binh.” Nghe được Ngả Mễ nói ra câu đó, tất cả các võ tướng ở hiện trường đều thở phào một hơi. “Cha thần còn bị hãm tại Khất Nguyện tháp, căn cứ theo lời của lão sư phụ và Trì thúc thúc, thần cần phải tiếp tục rèn luyện, về sau mới có thể đến Khất Nguyện tháp tiếp nhận thí luyện, xem có khả năng cứu ra cha thần hay không.”

“Ồ…..” Dịch Tô III lại cho thấy hắn là một đế vương sáng suốt và khoái đạt, không hề bởi vì ý kiến của mình bị phản bác ngay trên triều đình mà tức giận: “Vậy thì thật đáng tiếc, bất quá như thế cũng tốt, các ngươi đi ra ngoài rèn luyện thêm vài năm, rồi sau đó quay về đảm nhận chức vị này sẽ tốt hơn.”

“Ngươi cũng là một ma pháp sư sao? Là hệ gì?” Dịch Tô III hỏi.

“Hắn là một kiếm sĩ kiêm nhị cấp ma pháp sư kiêm ma kiếm sĩ. Băng hệ.” Lâm Vũ Thường nhanh nhảu trả lời: “Đại Thanh Sơn cũng rất lợi hại, sư phụ của hắn là huyễn thú kỵ sĩ, còn hắn chính là siêu việt huyễn thú kỵ sĩ - long kỵ sĩ!”

Đệ tử của Ma đạo sư? Một người mà tu luyện ba đường? Lại còn trẻ như thế? Nhị cấp ma pháp sư? Không thể nghi ngờ đều làm cho mọi người ở đây cảm thấy rung động.

Nhưng mà, hiện trường lại còn có một thiếu niên mới 18 tuổi đã là long kỵ sĩ, cái loại tin tức này không chỉ khiến người ta vẻn vẹn rung động mà thôi, không thể nào, vẻ mặt khó tin đều hiện ra ở trên mặt mỗi người.

“Điện hạ, ta thỉnh cầu được cùng long kỵ sĩ Đại Thanh Sơn tiên sinh luận bàn.” Vị quý tộc tầm 40 tuổi lúc nãy lại tiến lên, cúi đầu thi lễ, nói.

“Các ngươi còn chưa minh bạch sao?” Dịch Tô III vỗ thật mạnh lên bàn: “Năm đó Hàn Trì Phong và phụ thân của Ngả Mễ trừ việc dùng ngôn từ lời nói khiến các ngươi tổn thương lòng tự trọng ra, thì đã lần nào không dùng lễ đối đãi với các ngươi chưa??? Đồ ăn của đế quốc so với vương quốc tốt hơn, các ngươi có lần nào được thả về lại không mập mạp ra? Thậm chí có binh lính bởi vì đồ ăn bên kia tốt hơn, còn kéo hơn mười người chạy tới ‘vây công’ một doanh trại 5000 người của bọn họ, để hi vọng xin ăn xin uống. Các ngươi chẳng lẽ không hiểu lòng ta sao??? Vì cái gì ta cùng với các vị quý tộc lớn tuổi đều gọi bọn họ là đế quốc đại ma thạch? Đó là ta hy vọng bọn họ có thể mài đi dáng vẻ kiêu ngạo, kênh kiệu của các ngươi, làm cho các ngươi nhanh chóng thành thục! Hán Mông hầu tước, ngươi cảm thấy sỉ nhục lắm sao? Nếu không phải nhờ Trì Hàn Phong, ngươi liệu có thể toàn lực đột phá cảnh giới cuối cùng cuả Huyễn thú kỵ sĩ đạt được thừa nhận của cự long, trở thành long kỵ sĩ không???”

“Điện hạ, ta muốn xin cùng Đại Thanh Sơn các hạ cũng là long kỵ sĩ quyết đấu, chính là vì long kỵ sĩ trong lúc quyết đấu chính là cách đột phát chướng ngại tốt nhất.” Hán Mông hầu tước trên mặt toát ra thần sắc kiên nghị dị thường, lúc này, Ngải Mễ, Đại Thanh Sơn mới chú ý tới trên người Hán Mông hầu tước có thêu đồ án Phi long màu lam.

“Điện hạ.” Quân vụ đại thần bước lên: “Thân là long kỵ sĩ, thần cũng muốn được cùng Long kỵ sĩ Đại Thanh Sơn các hạ công bình quyết đấu.”

“Điện hạ.” Ngả Mễ đột nhiên lên tiếng: “Nếu hai vị long kỵ sĩ này có nhã hứng, như vậy chúng ta cũng không ngại làm một cuộc quyết đấu nho nhỏ.” Ngả Mễ trên mặt lộ ra một nụ cười giảo hoạt: “Nhưng mà, không thể quyết đấu không công được, thần đề nghị chúng ta đánh cược một phen, thế nào?”

Tất cả võ tướng ở hiện trường vừa nghe đến đánh cược, trên mặt đều lộ ra vẻ: Lại nữa, ta sớm biết thế nào cũng có mà, chuột con chả lẽ lại không biết khoét vách, lừa bịp, tống tiền…. Phức tạp đủ mọi loại biểu tình.

“Chiến hữu Đại Thanh Sơn của thần năm nay 18 tuổi mà Phi long của hắn mới tiếp cận tam giai, căn bản không thể cưỡi được. Bởi vậy phía bọn thần thua thiệt rất lớn. Hơn nữa hai đánh một, cho nên chúng thần yêu cầu lấy cược 1 ăn 10.” Tất cả mọi người ở đây tựa hồ thấy được thần sắc của Trì Hàn Phong 10 năm trước. “Chúng ta bắt đầu mở xới, tiền cược thấp nhất là 5000 kim tệ, thỉnh các vị đặt cược, nếu không chúng ta có quyền cự tuyệt lần khiêu chiến này.”

“Ta đặt 100 tử kim tệ cược Đại Thanh Sơn thắng.” Lâm Vũ Thường hiển nhiên là một cô gái chỉ sợ thiên lạ không loạn.

“Ta cũng cược Đại Thanh Sơn thắng.” Một thanh âm tinh tế vang lên bên cạnh Lâm Vũ Thường, Sa Nhược vừa rồi cơ hồ bị mọi người lãng quên đi ra, sắc mặt ửng đỏ, vụng trộm nhìn thoáng qua Đại Thanh Sơn, thật cẩn thận, từ trong lòng lấy ra 1 cái hòm màu tím, mở hòm ra, bên trong có một khỏa minh châu trong suốt đang phát ra lưu quang nhàn nhạt.

“Thánh dược của Thần Thánh giáo đình: Đoạt Thiên hoàn?” Vài lão quý tộc biết hàng bật thốt lên. Nghe nói đây là dược vật độc quyền của Thần Thánh giáo đình, là do tế tự cao cấp lợi dụng tín niệm và sự thành kính của bản thân đối với thánh thần, thu nhập nhiều loại thảo dược chỉ có ở bình nguyên, rồi ngâm trong nước thánh, cuối cùng đạt được sự chúc phúc của thần thánh, có hiệu dụng khởi tử hồi sinh. Giá trị của nó khẳng định ít nhất cũng phải 2000 kim tệ, hơn nữa muốn mua cũng chẳng ai bán, may ra ở một vài người trong vương thất mới có khả năng giao dịch với số lượng cực nhỏ.

“Ồ!” Dịch Tô III sờ sờ râu mép của mình: “Nếu tất cả mọi người đều có nhã hứng, ta cũng không tiện phản đối, tuy rằng ta rất xem trọng Đại Thanh Sơn, nhưng ta không hề có ý niệm đem tiền của ta đặt cược nơi hắn, vậy đi, ta sẽ không đặt cược cho ai cả, coi như làm khán giả xem một màn biểu diễn phấn khích thôi. Hán Mông hầu tước, ngươi đồng ý chứ?”

Mấy vị hầu tước trên dưới 40 tuổi đang tụ tập cùng một chỗ, thấp giọng thương lượng một lúc, sau đó cuối cùng Hán Mông hầu tước mới đưa ra một câu trả lời thuyết phục: “Được rồi, thưa điện hạ, chúng ta nguyện ý xuất ra 9 vạn kim tệ làm tiền đặt cược, nhưng trước mắt chúng ta không có nhiều tiền như vậy, ta ở bắc bộ Ngả Mễ đế quốc có một trang viên lớn, ước lượng cũng tầm 2 vạn kim tệ, nếu chúng ta thất bại, nguyện ý đem trang viên này gộp vào để cho đủ 9 vạn kim tệ.”

“Hảo, đánh cuộc thành lập. Sáng mai, tại thành Nam trước Khải Hoàn môn bắt đầu quyết đấu của Phi long kỵ sĩ, quân vụ đại thần, ngươi thuận tiện an bài một nghi thức duyệt binh của Địa hành long kỵ binh, làm cho điạ hành long kỵ binh biết rằng, chỉ cần họ chịu khó khắc khổ, vậy thì sẽ có một ngày, bọn họ cũng sẽ trở thành Phi long kỵ sĩ cao quý!” Dịch Tô III lại cho thấy một mặt kinh người khác của hắn, nhất tiễn hạ tam điêu, vừa đánh cuộc đồng thời vừa thuận tiện làm cho các đặc phái viên của đế quốc hiểu được thực lực cường đại của Cáp Mễ Nhân đế quốc, mặt khác cũng tiện thể khích lệ sĩ khí của quân đội.

Ban đêm, Sa Nhược vô cùng lo lắng, nhẹ nhàng vỗ vỗ Lâm Vũ Thường: “Vũ Thường tỷ, ngày mai liệu Đại Thanh Sơn có gặp nguy hiểm không?”

Lâm Vũ Thường trên mặt nộ ra một nụ cười ngọt ngào: “Yên tâm, là Ngả Mễ an bài, ngươi đã bao giờ thấy hắn chịu thiệt thòi chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.