Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 161: Chương 161




Chương 161:

Ngay sau đó, bên trong truyền đến một tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông không ngừng cầu cứu , “help! help!”

Nghe vậy, trái tim Cố Tiểu Ngải sợ hãi thắt chặt lại, dại ra nhìn về phía Lệ Tước Phong.

Người của Lệ gia tại sao từng người một đều đáng sợ như thế.

Cô cho rằng, Lệ Tước Phong là một người xấu xa, tàn nhẫn nhất rồi.

Kết quả ba của hắn. . . . . . lại là một người khủng khiếp hơn.

“Cha muốn con làm gì?” Lệ Tước Phong lạnh nhạt hỏi.

Đáng chết, hắn sớm nên nghĩ đến một khi đến Châu Âu sẽ không yên bình như vậy, cần phải bảo vệ bác sĩ Joel trước tiên mới đúng.

“A Phong, cha con chúng ta đã năm năm không gặp rồi, con nên đến thăm ta mới đúng chứ.” Ông cụ chậm rãi nói, còn mang theo tiếng kêu cứu của bác sĩ Joel.

“Đã biết.” Lệ Tước Phong không kiên nhẫn nói.

“Còn nữa. . . . . .” ông cụ đột nhiên chuyển đề tài, “Lệ gia chúng ta là một gia tộc có nền nếp nghiêm khắc, con năm năm không về làm cha mất mặt trước các chú của con, ngay cả con trai cha cũng không quản nổi.”

Lời của ông ấy nói làm Lệ Tước Phong chấn động một chút.

Cố Tiểu Ngải kinh ngạc, bỗng nhiên thấy nhóm vệ sĩ xung quanh đi tới bọn họ, Cố Tiểu Ngải càng thêm sợ, càng tiến sát vào trong lòng Lệ Tước Phong.

“Đi, ngồi một bên đi.”

Lệ Tước Phong dùng sức đẩy mạnh cô một cái, giọng nói lạnh như băng.

Cố Tiểu Ngải không có phòng bị, bị đẩy như vậy đụng vào ghế, đau đến mức cô cắn môi.

“Ba ——”

Một cái tát ở sau lưng cô vang lên.

Cố Tiểu Ngải kinh ngạc xoay người, chỉ thấy khuôn mặt Lệ Tước Phong bị đánh nghiêng qua một bên, khóe miệng lại chảy máu.

Nhóm vệ sĩ thu hồi súng, nắm tay đấm đá liên tục lên Lệ Tước Phong, tay đấm chân đá, toàn bộ sức lực đều dồn đến trên người Lệ Tước Phong.

. . . . . .

Nhìn một màn này, Cố Tiểu Ngải kinh ngạc đến ngây người không nói nên lời.

Lệ Tước Phong cũng không đánh trả, tùy ý để bọn họ vây đánh, hai nắm đấm cùng lúc, không dám ngã xuống, đứng thẳng tắp. . . . . .

“Các ngươi làm cái gì vậy? !”

Cố Tiểu Ngải muốn xông lên trước người hắn, Lệ Tước Phong hung hăng hướng cô trừng mắt một cái, “Ngồi trở lại đi!”

Giây tiếp theo, Lệ Tước Phong bị đánh cả người quỳ một gối xuống đất, loại bộ dáng khuất nhục này Cố Tiểu Ngải cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua trên người hắn. . . . . .

Cô không hiểu gì cả.

Hắn không phải tam thiếu gia của Lệ gia sao? Cho dù chỉ là con riêng, cũng là thiếu gia danh chính ngôn thuận của Lệ gia.

Làm sao cha của hắn có thể để cho người khác đánh con trai mình thành ra như vậy. . . . . .

“Rượu này cũng không tệ, ha ha. . . . . .”

Giọng nói của ông ta lại vang lên lần nữa trong giáo đường trống trải, giống như là đang nói chuyện với người bên cạnh, giọng nói cung kính vang lên, “Vâng, Lệ lão gia, rượu 80 năm.”

Con của hắn bị đánh thành như vậy, hắn còn có tâm tình uống rượu sao? !

Cố Tiểu Ngải bỗng nhiên cảm thấy thế giới quan, nhân sinh quan đều bị đảo điên hết rồi.

Trên thế giới này . . . . . . làm sao có loại cha như vậy chứ?

Nhìn Lệ Tước Phong bị đánh một lần lại một lần té trên mặt đất, trong đầu cô chợt nhớ tới lần cô bị giam trong nhà trẻ, cô lạnh phát run thì hắn xuất hiện ở trước mặt cô. . . . . .

Cô bị giam ở trong tù rơi lệ thì cũng là hắn xuất hiện đúng lúc cứu cô . . . . . .

Cô gõ vào bộ phận báo cháy ở khu mua sắm, hắn trở về tìm cô. . . . . .

Lúc này đây, lại. . . . . .

“Đủ rồi!” Cố Tiểu Ngải hô to một tiếng, tiến lên muốn ngăn cản bọn họ lại bị Lệ Tước Phong hung hăng trừng mắt nhìn một cái, “Cố Tiểu Ngải! Trở về ngay!”

. . . . . .

Cô không muốn nhặt xác hắ́n.

Vọt tới trước vệ sĩ đang cầm máy quay, Cố Tiểu Ngải la lớn, “Anh ta là con của ông! Ông lại ra tay ác độc như vậy sao? ! Có phải ông điên rồi không? Không có người cha nào giống như ông thủ đoạn độc ác như vậy! Mau thả anh ấy ra!”

“Ha ha. . . . . .” Ông cụ khinh thường nở nụ cười một tiếng, phát ra tiếng thưởng thức rượu, lập tức nói, “Lệ gia chúng ta có quy củ . . . . . .”

“Quy củ đó chính là đem con trai mình đánh cho đến chết sao? !” Cố Tiểu Ngải lớn tiếng cắt đứt lời ông ta, “Không phải ông vốn hiềm khích do anh ta năm năm không nhìn mặt ông? Ông sợ anh ta bất hiếu, nhưng đó cũng do ông dạy dỗ thành như vậy! Ông làm cha không có trách nhiệm?”

“. . . . . .” Ông cụ trầm mặc.

“Tôi biết ông là một nhân vật lợi hại, thống trị kinh tế ở Châu Âu, nhưng chỉ biết đánh con trai mình. . . . . . ông rõ ràng là một người cha cặn bã!” Cố Tiểu Ngải một chữ một chữ nói.

Trên đầu lập tức bị để lên một khẩu súng lục, vệ sĩ vừa cầm máy quay vừa cầm súng chĩa vào đầu cô.

Hôm nay, đây là lần thứ hai cô bị chỉa súng vào đầu.

Cảm giác này thật sự là rất gay go.

“Cố Tiểu Ngải!” Lệ Tước Phong ở sau lưng cô rống lớn nói, rống đến sức cùng lực kiệt, “Dám chạm vào cô ấy một chút! Ta sẽ đem các ngươi toàn bộ giết hết!”

“Được rồi, các ngươi lui đi.” Ông cụ bỗng nhiên nói, xem như thả bọn họ một con đường sống.

Súng trên ót Cố Tiểu Ngải lập tức bị bỏ ra, phản ứng đầu tiên của cô đó là lớn tiếng kêu lên——

“Chờ một chút. Gọi xe cứu thương cho tôi, tôi không biết nói tiếng Anh.”

“. . . . . .” Ông cụ im lặng một chút, bỗng nhiên cười ha hả, tiếng cười vờn xung quanh giáo đường trống trải, “Con bé này, thật thú vị.”

Tiếng cười đột nhiên ngừng lại.

Nhóm vệ sĩ đang cảnh cáo tín đồ cùng nữ tu sĩ nghiêm chỉnh rút khỏi giáo đường.

“Cố Tiểu Ngải!”

Nghe vậy, Cố Tiểu Ngải quay đầu lại.

Lệ Tước Phong đứng ở hành lang, trên mặt lại lần nữa bị thương, vết máu ở khóe miệng chảy xuống thật sự dài, tóc hỗn độn, cả người thoạt nhìn chật vật đến cực điểm, trong mắt nổi giận, dùng chút sức cùng lực kiệt hét cô, “Mẹ nó, ai cho cô xen vào việc của người khác!”

Dứt lời, Lệ Tước Phong cao to ngã ầm xuống đất.

Cố Tiểu Ngải ngơ ngác nhìn, trên mặt không có biểu tình. . . . . .

*************************

Trước phòng cấp cứu của bệnh viện Pierre, Cố Tiểu Ngải bất an đi tới đi lui, tay không tự giác xiết chặt áo lông trên người.

Một ngày này thật sự quá ngoạn mục.

Cô vẫn nghĩ đến Lệ Tước Phong là một thiếu gia kiêu căng, cho nên tính cách xấu xa táo bạo.

Cô không nghĩ đến, hắn sẽ có một anh trai phóng đãng không kềm chế được, còn có một người cha thủ đoạn độc ác như vậy. . . . . .

Ra lệnh cho thủ hạ đánh con trai mình, còn có thể nhấm nháp rượu ngon.

Đây là gia đình dị dạng gì chứ. . . . . .

“Cố tiểu thư! Cố tiểu thư!”

Bảo mẫu cùng quản gia Angus tóc bạc vội vàng chạy tới.

Cố Tiểu Ngải chỉ dùng di động trên người Lệ Tước Phong gọi cho bảo mẫu. Bảo mẫu lập tức chạy tới, gấp đến độ ngay cả sắc mặt đều thay đổi, “Lệ tiên sinh thế nào? Rốt cuộc thế nào? !”

“Còn không biết, đang cấp cứu.”

Cố Tiểu Ngải nói, trong lòng nói không nên lời khẩn trương. . . . . .

Cô không phải ngu ngốc, cô biết hôm nay Lệ Tước Phong nghe được bác sĩ Joel trị bệnh bao tử cho cô đang trong tay ba hắn, mới có thể để cho người khác đấm đá như vậy . . . . . .

Giống như bảo mẫu nói, Lệ Tước Phong thích cô. . . . . .

Nếu không làm sao có thể vì cô làm được chuyện như vậy.

Phòng cấp cứu tắt đèn, bác sĩ đi ra mở khẩu trang nói một tràng tiếng Anh, tốc độ nhanh đến dọa người, Cố Tiểu Ngải nghe được vẻ mặt mờ mịt, cùng bảo mẫu đồng thời nhìn về phía quản gia Angus xin giúp đỡ.

“Xương sườn bị gãy ba cái, còn cái khác không có gì trở ngại.” Angus dùng tiếng Trung bập bẹ nói.

Lệ Tước Phong rất nhanh được đẩy đi ra, trên mặt có bình dưỡng khí, hai mắt khép chặt, vết máu trên khóe môi đã được bác sĩ lau đi.

Bảo mẫu lập tức hô, “Trước tiên, Lệ tiên sinh và Cố tiểu thư nên vào phòng bệnh tốt nhất, Angus, ông đi làm thủ tục nhanh đi.”

“Được.”

Lệ Tước Phong được đưa vào phòng bệnh loại xa hoa nhất, trang hoàng nơi này càng tốt hơn so với bệnh viện tư nhân ở C thị, còn có bốn y tá ở trong phòng bệnh chăm sóc.

Cố Tiểu Ngải ngồi ở trước giường bệnh của hắn, trong lòng nói không nên lời hỗn loạn.

Y tá đi tới đem bình dưỡng khí của Lệ Tước Phong tháo ra, dùng tiếng Anh nói, “Anh ta đã không cần nữa.”

“Thank you.”

Cố Tiểu Ngải nhìn y tá lễ phép cười cười.

Lệ Tước Phong vẫn đang hôn mê, vết thương trên mặt rất nặng, mất đi không ít sắc thái anh tuấn.

Nhìn chăm chú vào Lệ Tước Phong như vậy, trong lòng Cố Tiểu Ngải bấn loạn.

Hôm nay, hắn một lần lại một lần làm cho cô thật sự khiếp sợ, tất cả thật giống như lời bảo mẫu nói: Lệ tiên sinh thực thích cô.

Trên ngón áp út còn mang chiếc nhẫn hình giọt lệ, hình dạng khéo léo tinh xảo, phát ra ánh sáng lấp lánh xinh đẹp. . . . . .

Cô vẫn nghĩ cái này chỉ là lễ vật hắn cấp cho tình phụ, không có ý nghĩa gì.

Cô vẫn nghĩ, hôm nay hắn mua cho cô nhiều đồ như vậy chỉ là đốt tiền thôi, tâm trạng nhất định đang vui vẻ. . . . . .

Nhưng hiện tại xem ra, hoàn toàn không phải như vậy.

Chiếc nhẫn kia. . . . . . đột nhiên nặng nề.

Có chút . . . . . . cô mang không nổi.

Quan hệ của bọn họ chỉ là chủ nhân cùng tình phụ được thỏa thuận, cái gì đều là đơn giản . . . . . .

Có phải hắn có tình cảm với cô. . . . . . tất cả đều thay đổi thành phức tạp cả rồi.

“Cố tiểu thư.”

Bảo mẫu từ phòng bếp đi ra bưng ly nước ấm đưa cho cô, nhìn liếc mắt Lệ Tước Phong trên giường bệnh một cái rồi nói, “Cố tiểu thư, bên trong có hai phòng khách, cô đi nghỉ ngơi một chút đi, Lệ tiên sinh còn lâu mới tỉnh được.”

“Không có việc gì, tôi chịu được.”

Cho cô đi ngủ, cô cũng ngủ không được.

Hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện chấn động, hiện tại cô nhắm mắt lại đều nghe tiếng súng đinh tai nhức óc, ở bên tai cô ầm ỹ không ngừng. . . . . . Cùng với, cảnh tượng ... người ngoại quốc kia trúng đạn nằm trên mặt đất. . . . . . máu chảy quá đáng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.