Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 196: Chương 196




Trong mắt Lệ Tước Phong đột nhiên chợt hiện tia lạnh, “Ngươi nói cái gì? ! Ngươi thực ngu xuẩn? Ngươi để cho cô ấy chạy thoát sao? !”

Cô này còn dám chạy trốn!

Cô làm phản rồi!

“Cố tiểu thư không phải chạy trốn, là Lệ tổng ngài. . . . . . kêu cô ấy cút đi .” Võ Giang cúi đầu chần chờ nói ra.

“Bịa đặt lung tung!” Hắn làm sao có thể cho Cố Tiểu Ngải cút đi chứ? Hắn còn chưa có trả thù cô mà, làm sao có thể để cô đi!

“Ngày hôm qua, ngài hô to kêu Cố tiểu thư cút, bảo cô ấy đừng nữa xuất hiện ở trước mặt ngài nữa.”

Võ Giang nói những câu thành khẩn.

Lệ tổng là quên thật hay giả bộ quên đây? Không phải chuyện tìm người cưỡng bức Cố tiểu thư cũng quên đi chứ? !

Trí nhớ có một chút hỗn loạn.

Ngày hôm qua thật sự uống nhiều rượu lắm, Lệ Tước Phong không nhớ cài gì cả, lạnh nhạt nói, “Vậy ngươi còn đứng ở trong này làm cái gì? ! Còn không đi tìm cho tôi! Tìm được lập tức đem cô ấy trở về!”

Cố Tiểu Ngải muốn rời hắn đi như vậy sao?

Không có chuyện tốt như vậy!

“Vâng, Lệ tổng.”

Võ Giang gật đầu, đang muốn đi ra ngoài, dáng vẻ bảo mẫu vội vàng vọt vào, sốt ruột thở hổn hễn, “Lệ tiên sinh không tốt rồi, tôi, tôi, tôi vừa mới đi bệnh viện làm thủ tục xuất viện cho cậu, nhìn thấy Cố tiểu thư trên đầu, trên tay đều dán băng gạc . . . . . . Tôi tiến lên muốn hỏi hai câu, cô ấy nói cô ấy đã không còn liên quan đến ngài nữa. . . . . .”

Lệ Tước Phong sắc mặt nhất thời xanh mét.

Không có liên quan? !

Thật đúng là cô muốn rời khỏi hắn đi mà. . . . . .

Cô nghĩ đến hắn sẽ thả cô rời đi để cô có thể ở cùng Sở Thế Tu sao? Nằm mơ! Cô đời này cũng đừng nghĩ!

Cho dù là hắn Lệ Tước Phong không cần đồ bỏ đi, hắn cũng phải giẫm nát không cho người khác chạm vào!

“Đều thất thần làm cái gì? ! Còn không đi? !” Lệ Tước Phong quát.

“Vâng, Lệ tổng.”

*************************

Cố Tiểu Ngải cảm thấy đời này nghe thấy mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện. . . . . . từ lúc gặp Lệ Tước Phong càng ngày càng nhiều.

Cách ba đến năm ngày liền tiến vào bệnh viện, cô đều đã thành thói quen.

Trong phòng bệnh, vẻ mặt Chu Chỉ Nghi ủy khuất nằm ở trên giường truyền dịch.

Cố Tiểu Ngải mở rèm cửa sổ ra để cho mặt trời chiếu vào, đem một bó hoa tươi cắm vào bình, làm cho mùi hoa át đi mùi thuốc sát trùng.

“Tiểu Ngải, thực xin lỗi. . . . . .” Chu Chỉ Nghi tội nghiệp nâng lên một tay chỉa chỉa băng gạc trên đầu cùng trên tay Cố Tiểu Ngải, áy náy nói.

“Này, nói xin lỗi với mình làm cái gì, là do mình bắt bồ uống rượu mà.” Cố Tiểu Ngải đùa nghịch hoa tươi cười yếu ớt một chút.

Tối hôm qua Chu Chỉ Nghi đột nhiên ngộ độc cồn, cô một con quỷ say giúp đỡ Chu Chỉ Nghi một con quỷ say đến bác sĩ, dưới ánh sáng đèn ở hành lang phòng trọ hai người liền nghiêng lảo đảo ngã một đống bị thương . . . . . .

Mà đầu của cô còn cóvết thương sáng ngày hôm qua ở khách sạn.

Băng bó một chút cũng tốt, chờ đến khi vết thương lành thì cái gì cũng đều không nhìn thấy.

Cô có thể trở lại cuộc sống bình thường của mình.

“Tiểu Ngải, về sau bồ định làm như thế nào? Quay về tòa soạn làm việc sao?” Chu Chỉ Nghi chống đỡ thân thể ngồi dậy, ngồi tựa vào đầu giường hỏi.

“Không được, ba mình sắp ra tù rồi, ông ấy nghĩ rằng mình còn đi học.” Cố Tiểu Ngải từ bình hoa tiền ngẩng đầu lên, ngoài miệng thản nhiên nói, “Hiện tại mình học đại học cũng chưa từng học, không biết phải nối dối như thế nào với ba mình đây.”

“Tùy tiện bày ở nhà mấy quyển sách nghiên cứu sinh lừa tạm thôi” Chu Chỉ Nghi bắt đầu bày cho cô”Hoặc là tìm người làm chứng giả!”

“. . . . . .” Cố Tiểu Ngải không nói gì nhìn bạn thân mình, “Xin hỏi bồ đã làm biện pháp như vậy sao?”

Lúc trước, ba cô là một nhân vật oai phong trong thương trường, có thể bị loại chiêu nhỏ bé này lừa được sao?

“Mình cảm thấy rất được a.”

“Nơi này là trái đất, bồ đang ở trái đất chứ không phải người sao hoả.”

“. . . . . . Cố Tiểu Ngải, bồ mới là người sao hoả.”

Hai người bạn thân đã lâu không ở cùng một chỗ nên rất phấn khởi trò chuyện, trong phòng bệnh nho nhỏ thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười sảng khoái của Chu Chỉ Nghi.

Cố Tiểu Ngải nhợt nhạt mỉm cười phụ họa cô.

“Phanh ——”

Cửa phòng bệnh đột nhiên bị người từ bên ngoài một cước đá văng.

Cố Tiểu Ngải đang dùng kéo tỉa hoa tươi, nghe tiếng không khỏi ngẩng đầu lên, cái nhìn này làm cho cô kinh ngạc.

Võ Giang cùng vài vệ sĩ tiến vào trong phòng bệnh, dựa lưng vào tường đứng thành một hàng. . . . . .

Thân hình Lệ Tước Phong cao to theo sau xuất hiện ở cửa, áo khoác dài màu đen như mực khoác trên người giản đơn biến thành phức tạp làm người ta không dám bỏ qua vẻ lo lắng, mặt không chút thay đổi, một đôi mắt u ám nhìn chăm chú vào mặt của cô, lạnh nhạt đến cực điểm.

Cô lại làm mình bị thương.

Liếc liếc mắt người phụ nữ đang nằm ở trên giường bệnh, cảm xúc Lệ Tước Phong đang bực mình có chuyển biến tốt đẹp.

Cố Tiểu Ngải coi như thông minh, không có đi tìm Sở Thế Tu.

Bị hắn tra được, hắn nhất định đem bọn họ đập chết.

“Lệ tổng.”

Võ Giang đi tới bên giường lấy một cái ghế đặt giữa phòng bệnh.

Lệ Tước Phong với dáng vẻ lười biếng ngồi lên, nâng một chân lên, giống như quân vương, cả người tản ra bá đạo mãnh liệt.

“A. . . . . . bạn trai cũ!”

Chu Chỉ Nghi đột nhiên vô tâm kêu to lên.

Cố Tiểu Ngải đau đầu nhìn về phía bạn thân của mình, Chu Chỉ Nghi là muốn hại chết cô có phải hay không? !

Quả nhiên, mặt Lệ Tước Phong tối sầm lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Cố Tiểu Ngải, một chữ một chữ lặp lại, “Bạn trai cũ? !”

. . . . . .

Cố Tiểu Ngải trầm mặc.

Hắn làm sao có thể đột nhiên chạy đến trong bệnh viện? Hắn đã muốn cho cô cút đi, hắn còn muốn như thế nào nữa?

“Cố Tiểu Ngải, bạn trai hiện tại của cô là ai? Sở Thế Tu? Hay là người đàn ông nào tôi không biết nữa? !” Lệ Tước Phong lạnh nhạt nói từng chữ từng chữ.

Cố Tiểu Ngải vẫn như cũ trầm mặc.

“Sở Thế Tu?” Chu Chỉ Nghi ở một bên lại bắt đầu xen mồm vào, “Con trai độc nhất của Sở gia, Sở Thế Tu? Đại soái ca? !”

Cố Tiểu Ngải hận không thể che miệng bạn tốt đi, cô ấy không thấy được nhiều vệ sĩ đứng ở phía sau Lệ Tước Phong như vậy sao? Cô ấy hoàn toàn không sợ. . . . . .

Nghe được giọng Chu Chỉ Nghi, Lệ Tước Phong mặt càng thêm âm trầm, mạnh quay đầu trừng Chu Chỉ Nghi trên giường, “Sở Thế Tu rất tuấn tú sao? !”

. . . . . .

Chu Chỉ Nghi bị ánh mắt làm người ta sợ hãi của Lệ Tước Phong dọa đến, nhất thời cà lăm, “Không, không. . . . . . Không đẹp trai. . . . . . Không đẹp trai. . . . . .”

Trời ơi.

Cố Tiểu Ngải, đây là bạn trai cực phẩm gì chứ? !

Nhìn đẹp trai như vậy, lúc trừng mắt người khác cũng quá dọa người, giống như muốn giết người.

Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng, từ trên ghế đứng lên, hướng Võ Giang liếc liếc mắt một cái, lạnh nhạt lên tiếng, “Đem cô ta mang trở về cho tôi!”

Hại hắn tự mình chạy tới.

Mất cả nửa ngày lại là bạn cô bị thương.

“Vâng, Lệ tổng.”

Võ Giang cùng một vệ sĩ tiến lên liền nắm lấy hai cái cánh tay Cố Tiểu Ngải lôi ra bên ngoài.

“Anh làm gì? !” Cố Tiểu Ngải liều mạng giãy dụa, cau mày la lớn, “Anh kêu tôi cút, tôi cũng cút rồi, anh còn muốn như thế nào nữa? !”

Sao lại thay đổi chạy đến nơi đây tính toán thế này?

Cùng cô diễn trò mất trí nhớ sao? !

Muốn như thế nào? Cô cư nhiên còn có mặt mũi hỏi hắn muốn thế nào.

Lệ Tước Phong mạnh xoay người, bước từng bước đến trước mặt cô, trên cao nhìn xuống trừng mắt cô, môi mỏng khêu gợi hé mở, ngang ngược vô lý nói, “Hiện tại, tôi kêu cô chạy trở về, được không? !”

. . . . . .

Hắn đây là muốn làm gì?

“Anh làm người có thể đừng thay đổi thất thường như vậy có được không?” Cố Tiểu Ngải trong tay vệ sĩ giãy dụa ra, phản cảm nhìn Lệ Tước Phong, “Là anh kêu tôi đừng xuất hiện trước mặt anh nữa, tôi đã đi rồi, tôi đã rời đi khỏi tầm mắt của anh rồi. . . . . . Ách.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.