Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 204: Chương 204




Cố Tiểu Ngải trốn tránh chạy nhanh hơn xuống lầu.

Tới chỗ rẽ cầu thang, vội vội vàng vàng, Cố Tiểu Ngải đụng phải một cái lồng ngực ấm áp.

Lệ Tước Phong bị cô đâm cho một cái lảo đảo, theo bản năng cô ôm lấy thân thể của hắn.

Cô tựa vào trong ngực của hắn, bỗng nhiên nghe được tiếng trái tim của hắn đập thật mạnh, một chút một chút mạnh mẽ mà hữu lực.

“Tiểu Ngải, cô chạy nhanh như vậy làm cái gì. . . . . .” Linh Mộc Nại Nại đuổi lại đây.

Giây tiếp theo, Cố Tiểu Ngải bị Lệ Tước Phong đẩy ra, Lệ Tước Phong lạnh lùng trừng mắt cô, trong mắt xem thường, tay cởi áo khoác trên người trực tiếp quăng vào sọt rác.

Động tác ghét bỏ rõ ràng làm cho ánh mắt Cố Tiểu Ngải bị kiềm hãm.

Ngực xuất hiện cảm giác giống như bị thương.

Hiện tại, trong mắt Lệ Tước Phong, cô so với đồ bỏ đi còn bẩn hơn, vậy hắn còn để cho cô chuẩn bị quần áo cho hắn làm cái gì?

Quần áo này cũng bị tay cô chạm qua rồi.

Nghĩ vậy, mặt Cố Tiểu Ngải không chút thay đổi đem quần áo cùng giày da, caravat trong lòng toàn bộ ném vào sọt rác.

“Cố Tiểu Ngải! Cô làm cái gì? !” Lệ Tước Phong lạnh giọng quát.

“Không phải anh ngại bẩn sao?” Cố Tiểu Ngải chuyển mắt nhìn về phía Linh Mộc Nại Nại, mặt không chút thay đổi nói, “Linh Mộc tiểu thư, mời cô chuẩn bị quần áo thay hắn.”

“Nhưng . . . . . . Được rồi, tôi đi lấy quần áo.” Linh Mộc Nại Nại do dự nhìn Lệ Tước Phong liếc mắt một cái, mới lưu luyến xoay người rời đi.

Lệ Tước Phong một tay đè Cố Tiểu Ngải đặt tại chỗ rẽ trên tường.

“Cố Tiểu Ngải, cô đừng nỗ lực khiêu chiến với tôi!” Lệ Tước Phong một tay đặt trên vai của cô, hung tợn trừng mắt cô.

Ánh mắt Cố Tiểu Ngải lạnh nhạt nhìn mặt anh tuấn của hắn, rũ mắt xuống nhìn cánh tay hắn, đạm mặc nói, “Tôi nghĩ trên người tôi có bệnh truyền nhiễm, anh không sợ tay anh bị thối rữa rụng đi sao?”

Giọng điệu của cô có tự giễu, trong mắt kích động ửng hồng.

Cô để ý hắn đối với cô như vậy?

Trong mắt của cô không phải chỉ có họ Sở kia sao? Còn có thể để ý hắn ghét bỏ cô như thế nào?

Đẩy tay Lệ Tước Phong ra, Cố Tiểu Ngải cũng không liếc mắt hăn một cái, nhấc chân xuống lầu.

Cánh tay bị người phía sau kéo mạnh lại, Cố Tiểu Ngải một lần nữa bị ấn quay về trên tường, Lệ Tước Phong sấn người đến, cả người đặc hơn hơi thở bao phủ cô, cúi đầu khóa lại môi của cô tùy ý hôn, một tay đặt trên tường phía sau cô, một tay từ sau chế trụ cái gáy của cô, hôn say đắm. . . . . .

Hắn không phải ngại cô bẩn sao?

Còn hôn cô làm cái gì? Dùng miệng hắn hôn Linh Mộc Nại Nại tối hôm qua đến hôn cô, cô cũng ngại hắn bẩn!

Cố Tiểu Ngải nhíu mày, hai tay để trên lồng ngực muốn đẩy hắn ra, thân mình Lệ Tước Phong cao to không chút động đậy, tiếp tục ở trên môi mềm mại của cô lặp lại tàn sát bừa bãi.

Hắn là muốn cắn cô một ngụm.

Đôi môi tiếp xúc trong nháy mắt, Lệ Tước Phong mới phát hiện hắn lưu luyến hương vị trên người cô.

Giống như đã thật lâu, thật lâu rồi. . . . . . hắn không hôn cô.

Cố Tiểu Ngải đẩy hắn không xong, nâng chân lên liền hướng trên chân hắn đá lên.

Lệ Tước Phong thân hình chấn động, rời đi môi của cô, hai mắt lạnh lùng trừng mắt cô, năm ngón tay nắm chặt lại thành quyền, các đốt ngón tay rung động khanh khách, làm người ta phát lên một tia sợ.

“Muốn đánh đúng không?”

Cố Tiểu Ngải cười lạnh một tiếng, dựa lưng vào trên tường, đơn giản cam chịu nhắm mắt lại.

Mặt của cô mấy ngày nay đều là tái nhợt, không có chút hồng hào một ngày nào, mắt nhắm chặt, mi khẽ run, trên mặt còn có vết thương nhỏ ngày hôm qua bị mảnh vỡ cửa kính xe cắt qua, hai tay xiết chặt ống tay áo. . . . . .

Cô rõ ràng sợ hãi. . . . . .

Lại dám giả bộ làm bộ dáng không sao cả.

“A Phong, em chọn xong rồi.” Linh Mộc Nại Nại mang theo quần áo đi tới, thấy bọn họ mặt đối mặt đứng, không khí không đúng lắm tò mò hỏi, “Làm sao vậy?”

“Theo giúp tôi đi vào thay quần áo.”

Nói xong, Lệ Tước Phong nắm lấy tay Linh Mộc Nại Nại liền hướng một gian phòng ngủ đi vào.

Cố Tiểu Ngải thế này mới mở mắt ra, nhìn trong phòng ngủ cách đó không xa, Lệ Tước Phong một đôi mắt tối đen nhìn chằm chằm cô, tay khép cửa lại. . . . . .

Bốn mắt đụng vào nhau.

Bị một cái cửa phòng ngăn cách.

Cố Tiểu Ngải xoay người xuống lầu, từng bước một đều nặng trĩu.

“Này, đi đổ sọt rác đi.” Có nữ giúp việc đứng ở phòng khách hô.

“Không đi.”

Cố Tiểu Ngải vẻ mặt lạnh nhạt nói, gặp quỷ, cô không phải nữ giúp việc của Lệ gia, tại sao phải làm nhiều chuyện như vậy.

“Bảo mẫu, bà xem cô ta. . . . . . Không biết bây giờ còn đắc ý cái gì. . . . . .” Nữ giúp việc thở phì phì hướng bảo mẫu cách đó không xa oán giận.

“Tự mình đi đổ đi.”

Bảo mẫu vẻ mặt không kiên nhẫn đuổi nữ giúp việc đi, đi đến trước mặt Cố Tiểu Ngải vẻ mặt tươi cười, “Làm sao vậy, Cố tiểu thư, không vui sao?”

“Thật là không vui.” Cố Tiểu Ngải bĩu môi, xoay người ngồi vào trên sô pha.

TV trong phòng khách được mở lên, bên trong chỉ phát các loại tin tức giải trí.

Bảo mẫu nhìn đứa nhỏ rối rắm như vậy, không nhịn được lại muốn tháo gỡ từ Cố Tiểu Ngải, ngồi vào bên cạnh Cố Tiểu Ngải, nói, “Lệ tiên sinh là bị chuyện của cô cùng công tử Sở gia mà bị ức chế, qua một trận thì tốt rồi.”

Cố Tiểu Ngải hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm TV, không nói được lời nào.

“Cô xem Lệ tiên sinh tìm Linh Mộc tiểu thư kia về, cô ấy có cặp mắt to thanh thuần rất giống Cố tiểu thư . . . . . . Lệ tiên sinh khẳng định còn thích cô. . . . . .” Bảo mẫu tiếp tục nói.

“Tìm một người giống như tôi là biểu hiện hắn có tình cảm rất sâu đậm sao?” Cố Tiểu Ngải bỗng dưng hỏi lại, ánh mắt rất lạnh, “Chẳng qua là hắn lạm dụng thôi.”

Cô không biết là Linh Mộc Nại Nại có bao nhiêu phần giống cô.

Huống chi, Lệ Tước Phong muốn tìm phụ nữ lên giường cô cũng không muốn biết. . . . . .

Thật sự. . . . . . Cái gì cũng không muốn biết.

“Cố tiểu thư. . . . . .” Bảo mẫu hiện tại mới phát hiện Cố Tiểu Ngải cũng là cô gái cực kỳ bướng bỉnh.

“Hôm nay đầu đề tin tức, chính là sự kiện hủy bỏ hôn ước thương trường.”

Trong TV, nữ MC đứng ở trước màn ảnh chậm rãi nói, “Lễ đính hôn của công tử Sở gia cùng thiên kim của Lương thị trưởng rất được chú ý, nhưng vào ba ngày trước, trên trang weibo của Sở công tử đăng một status vào lúc hai giờ sáng, nói đã chia tay với Lương thiên kim .”

. . . . . .

Cố Tiểu Ngải giật mình mở to mắt.

Trên tin tức hiện lên trang weibo của Sở Thế Tu, nội dung ngắn gọn sáng tỏ, lại chính thức đến cực điểm: Tôi và Noãn Noãn đã chia tay, chúc phúc cô ấy sớm ngày tìm được bạch mã hoàng tử.

Ba ngày trước. . . . . .

Tức là sau hai ngày buổi tiệc chúc mừng tại nhà họ Sở?

Thật sự là những lời cô nói làm cho bọn họ. . . . . .

Lúc ấy, có phải cô không nên kích động vạch trần Lương Noãn Noãn hay không?

Trong tin tức, nữ MC tiếp tục biểu lộ nụ cười động lòng người, “Đính hôn không đến một tháng liền nhanh chóng chia tay, không khỏi làm mọi người liên tưởng đến tin tức lúc trước Lương tiểu thư đã cùng một người ngoại quốc ôm ấp trong khách sạn, không biết có phải công tử của Sở gia cuối cùng vẫn là quyết định không cam tâm bị cắm sừng chứ?”

Nữ MC nói từ sắc bén.

Màn hình lại hiện lên trang weibo của Lương Noãn Noãn, status mới nhất là vào lúc bốn giờ rạng sáng hôm nay, nội dung cũng chỉ có một câu: chúng ta không có chia tay, chúng ta sẽ không bởi vì người không xứng đáng mà chia tay, em sẽ vẫn chờ anh, chờ anh quay đầu lại.

. . . . . .

“Không biết Lương thiên kim chỉ người không xứng đáng là người đàn ông ngoại quốc, hay là có bên thứ ba nào khác?”

Nữ MC tiếp tục đoán.

Ngay sau đó trên màn ảnh hiện lên ảnh chụp của Sở Thế Tu cùng Lương Noãn Noãn trong ngày đính hôn, mười ngón tay đan vào nhau, nói nhỏ. . . . . . ngọt ngào sát người.

Toàn quốc chú ý vào một đám hỏi thương gia . . . . . .

Cố Tiểu Ngải nháy mắt cảm thấy đầu rất đau.

“Này, Tiểu Ngải, chúng tôi muốn đi ra ngoài .”

Giọng nói trong veo truyền đến.

Cố Tiểu Ngải cắn cắn môi, đạm mặc quay đầu, chỉ thấy Lệ Tước Phong chọn một cái áo khoác màu đen, Linh Mộc Nại Nại cũng phối hợp mặc một bộ váy Lace trắng đen, kéo cánh tay của hắn đi từng bước một đi xuống đến.

Bảo mẫu từ trên sô pha đứng lên, cung kính nói, “Lệ tiên sinh, Linh Mộc tiểu thư đi thong thả.”

Tầm mắt Lệ Tước Phong lạnh nhạt u ám rơi xuống trên người Cố Tiểu Ngải, “Đi theo xách đồ!”

. . . . . .

Lần trước, muốn cô phỏng vấn ngôi sao tươi đẹp Lam Du, vì thế cô đi theo nhìn bọn họ ngọt ngào thân mật.

Lần này càng tuyệt hơn, bắt cô làm nữ giúp việc theo xách đồ, lại đi theo phía sau xem bọn họ ngọt ngào thân mật sao?

“Tôi bị đau chân, không đi bộ nhiều được.” Cố Tiểu Ngải thuận miệng nói.

“Vậy ngồi xe lăn theo xách đồ!” Lệ Tước Phong đẩy Linh Mộc Nại Nại bên cạnh ra, từng bước một đi đến trước mặt Cố Tiểu Ngải, lạnh lùng lên tiếng, “Tôi không muốn lặp lại hậu quả một lần cô không nghe lời.”

. . . . . .

Đồ ngang ngược!

Cố Tiểu Ngải trừng mắt hắn, tâm không cam lòng từ trên sô pha đứng lên.

Trên thực tế, so với tình huống lần trước cùng Lam Du đi ra ngoài tốt hơn rất nhiều, cô bé Linh Mộc Nại Nại thanh thuần động lòng người, ngoại trừ kéo tay Lệ Tước Phong cũng không làm ra càng nhiều hành động ngấy người.

Cũng không có đi khu mua sắm, cửa hàng trang sức cùng cửa hàng túi xách hàng hiệu . . . . . .

Lệ Tước Phong thuần túy là cùng Linh Mộc Nại Nại đi dạo phố, dọc theo đường đi thỉnh thoảng liếc ánh mát u ám về Cố Tiểu Ngải phía sau.

“Nghe nói nơi này là phố ăn vặt, em đã sớm muốn nếm thử.”

Xe thể thao đứng ở một cái quán ăn vặt bình dân trên đường, trùng hợp đúng vào ngày Chủ nhật, các quán ăn vặt trên đường náo nhiệt thật sự, đủ loại mùi vị đều truyền đến.

Lệ Tước Phong bị Linh Mộc Nại Nại kéo xuống xe, vừa ra khỏi xe trên phố ăn vặt chật chội lập tức phát ra tiếng ngạc nhiên. . . . . .

“Rất đẹp trai . . . . . . Mau nhìn, mau nhìn, soái ca. . . . . . Tương đương soái ca đẹp trai.”

“Nhìn xem! Xem cách ăn mặc của bọn họ, một bộ quần áo có thể mua mấy cái phố ăn vặt rồi! Lại đây tìm nhà nào sao? !”

“Cô có tâm lý thù hằn người giàu có sao?”

“Xe kia. . . . . . Hình như là toàn cầu số lượng có hạn phải không? !”

“Oa, có tiền, thực sự có tiền!”

. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.