Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 218: Chương 218




Cố Tiểu Ngải nắm chặt tay, hai mắt nhắm nghiền không dám nhìn.

Trong phòng vô cùng im lặng.

Không có nghe thấy tiếng súng, Cố Tiểu Ngải mới nhẹ nhàng thở ra, mở hai mắt, Sở Thế Tu đã buông súng xuống.

“Tới phiên ngươi.”

Sở Thế Tu đem súng trực tiếp đẩy đến trước mặt Lệ Tước Phong, Lệ Tước Phong đè lại súng lục, lạnh lùng nhìn Sở Thế Tu đối diện, ngón tay thon dài nắm súng nhắm ngay huyệt thái dương chính mình.

Cố Tiểu Ngải một lòng nhất thời lại nói không nên lời.

Bọn họ thực điên rồi. . . . . .

Lệ Tước Phong không có nổ súng, chuyển mắt nhìn về phía Cố Tiểu Ngải.

Tốt lắm, hiện tại ánh mắt cô rốt cục cũng ở trên người hắn . . . . . .

Cố Tiểu Ngải ngồi ở trên ghế môi cắn chặt, tái nhợt không có huyết sắc, thẳng tắp nhìn chăm chú vào hắn, một đôi mắt mở to rõ ràng hoảng sợ.

Cò động.

Lại là khe không đạn.

“Vù. . . . . .”

Trong đám người phát ra tiếng hô nhỏ nhợt nhạt, một đám người ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Súng lục lại lần nữa bị đẩy đến trước mặt Sở Thế Tu.

Sáu khe đạn, đã hai phát không đạn.

Bốn khe đạn còn lại, viên đạn sẽ ở khe số mấy?

Sở Thế Tu rũ mắt xuống nhìn chằm chằm súng lục trên mặt bàn, tay cầm lên hướng huyệt thái dương chính mình.

Tất cả mọi người tập trung nín thở.

Tiếp tục xem nữa, bọn họ không chết, cô sẽ chết.

“Buông tay, tôi muốn đi toilet.”

Cố Tiểu Ngải lạnh lùng nói, đánh vỡ bầu không khí ngưng trọng.

Mọi ánh mắt đồng thời nhìn qua cô.

Liền không muốn nhìn đến Sở Thế Tu nổ súng như vậy?

Sợ Sở Thế Tu thua như vậy sao? !

Ánh mắt Lệ Tước Phong hung ác nhìn chằm chằm cô, đưa tay hướng vệ sĩ phía sau cô tùy ý giương lên.

Tay vệ sĩ trên vai lập tức thu lại, Cố Tiểu Ngải đứng lên rời đi, mới đi đến cửa tới khúc quẹo cả người té xuống, chân cô như nhũn ra tới cực điểm.

“Phanh ——”

Tiếng ngã xuống truyền lại trong phòng im lặng.

“Ngải Ngải. . . . . .”

Sở Thế Tu lo lắng hô lên, đem súng lục bỏ lại trên bàn.

Lệ Tước Phong đang muốn đứng lên một lần nữa ngồi trở về, ánh mắt u lãnh nhìn chằm chằm Sở Thế Tu lao ra cửa.

Cố Tiểu Ngải ngã ngồi ở bên tường, Sở Thế Tu đau lòng nhìn cô, tay muốn kéo cô đứng lên, lại bị một tay Cố Tiểu Ngải đẩy ra.

Nhìn tay mình bị đẩy ra, mắt Sở Thế Tu chợt buồn bã.

Cúi người ngồi xỗm trước mặt cô, lo lắng nhìn cô, “Em không sao chứ?”

Mặt cô tái nhợt đã chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, sắc mặt thoạt nhìn kém vô cùng.

“Viên đạn là thật sao?” Cố Tiểu Ngải nhìn mặt anh ôn hòa hỏi, giọng khàn khàn.

“Phải” Sở Thế Tu rũ mắt xuống.

“. . . . . .” Đầu ngón tay Cố Tiểu Ngải không khỏi run lên, tay bắt lấy ống tay áo của anh, gần như cầu xin nói, “Đừng đùa, trở về đi, được không? Đừng đùa. . . . . .”

Đem mạng mình bỏ vào ván đánh cược, có cần thiết không?

Mặc kệ là người nào chết ở trước mặt cô, cô đều sẽ hỏng mất tinh thần.

Vì sao muốn chơi trò nguy hiểm này?

“Ngải Ngải, em hãy nghe anh nói.” Sở Thế Tu hai tay khoát lên trên vai cô đang run rẩy, lộ ra tươi cười dịu dàng, giọng điệu chậm rãi trấn an cô, “Chúng ta là thanh mai trúc mã, chúng ta đã lãng phí chín năm, anh muốn cho em ở trong Dreamhouse, anh còn muốn dẫn em đi nước Pháp. . . . . . Ngải Ngải, chúng ta sẽ có rất nhiều chuyện để làm, anh sẽ không ngừng việc này.”

Nếu cô không ở bên cạnh anh, anh tình nguyện ngừng ở một giây này.

Nước mắt chảy xuống, Cố Tiểu Ngải lắc đầu, khóc khó có thể kìm nén được, “Không được. . . . . . Em cầu xin anh, đừng nổ súng. Em ở bên cạnh hắn ta cũng rất tốt, thật sự, em sống rất tốt. . . . . .”

“Ngải Ngải.” Sở Thế Tu nhỏ giọng gọi tên của cô, tay lau đi nước mắt trên mặt cô, tiếng nói dịu dàng động lòng người, “Em còn không hiểu sao? Cho dù em đi theo bên cạnh hắn vui vẻ đi chăng nữa, anh cũng muốn mang em đi.”

“. . . . . .” Cố Tiểu Ngải khiếp sợ nhìn anh.

Cho tới bây giờ, anh cũng không giống bề ngoài thoạt nhìn dịu dàng như vậy, đáy lòng của anh có so với bất luận kẻ nào đều càng cố chấp.

Anh không phải một người đàn ông cơ hội.

“Ngải Ngải, anh yêu em.”

Sở Thế Tu hướng cô mỉm cười, tay ôm cô vào trong lòng, “Đừng lo lắng, anh nhất định sẽ còn sống.”

Thân mình Cố Tiểu Ngải cứng ngắc tựa vào trong lòng ngực của anh.

“Các người ôm đủ chưa? !”

Giọng nói u ám truyền đến.

Sở Thế Tu buông Cố Tiểu Ngải ra, hai người giương mắt nhìn lên.

Lệ Tước Phong đứng ở trước mặt bọn họ, trên mặt thịnh nộ hiện ra mấy cái gân xanh, trong mắt u ám tới cực điểm, thẳng tắp nhìn chằm chằm Cố Tiểu Ngải, “Tốt nhất không nên ép tôi hiện tại sẽ giết các người ở đây như đôi cẩu nam nữ!”

Cố Tiểu Ngải bị tầm mắt của hắn dọa đến, thân mình gầy guộc không khỏi run lên, theo bản năng lui về phía sau.

Trong mắt Lệ Tước Phong ánh lửa càng sâu, người phụ nữ này nhìn thấy hắn liền sợ như vậy? ! Cô cùng Sở Thế Tu ở trong này ôm nhau, hắn còn chưa có làm gì, cô đã sợ trước rồi!

Chột dạ sao?

Trước mặt hắn mặt còn dám ôm ấp, bỏ hắn ở đâu chứ? Có phải cái gì cũng đều dám làm hết hay không? !

Sở Thế Tu giúp đỡ Cố Tiểu Ngải đứng lên, ánh mắt lạnh nhạt không chú ý đến Lệ Tước Phong, “Hi vọng ngươi có thể tuân thủ quy tắc đánh bạc, chớ làm méo lệch đi.”

Làm méo lệch đi? !

“Họ Sở kia, ngươi có ý tứ gì? !” Lệ Tước Phong đi lên phía trước, một quyền đánh đến trên vai Sở Thế Tu.

Hắn khí lực thật lớn.

Sở Thế Tu bị đẩy đụng đến trên tường, phải bỏ tay mềm mại của Cố Tiểu Ngải ra. . . . . .

Sở Thế Tu đứng vững thân thể, lạnh nhạt nói, “Không có ý gì.”

Lúc chạm bả vai Lệ Tước Phong, Sở Thế Tu nhỏ giọng nói đủ hai người nghe, “Ở trong lòng Ngải Ngải, ngươi không có gì có thể tranh cùng ta.”

Một lần nữa trở lại sòng bạc, hai người đàn ông ngồi trở lại hai đầu bàn đánh bạc, Cố Tiểu Ngải tựa vào cửa đứng, không có dũng khí đi vào.

Hai người đàn ông này là quyết tâm đánh cược lớn như vậy. . . . . .

Sở Thế Tu cầm lấy súng nhắm thẳng huyệt thái dương của mình bóp cò, không có nổ.

Lệ Tước Phong cũng là như cũ bắn một phát, lại là không đạn.

Liền còn lại hai cái khe đạn, cuối cùng tỷ lệ một phần hai sống sót.

Lệ Tước Phong nhìn Sở Thế Tu đối diện không khỏi khinh miệt cười lạnh một tiếng, từ trong tay vệ sĩ tiếp nhận ly rượu uống một ngụm, dùng khẩu khí trào phúng nói, “Họ Sở kia, ngươi cần một ly whisky.”

Sở Thế Tu thần sắc khẽ biến, nhìn chằm chằm súng lục bị đẩy qua, mắt biến sắc âm trầm, sau một lúc lâu, ở trước mắt bao người cầm lấy súng lục nhắm ngay chính mình. . . . . .

Sở Thế Tu quay đầu nhìn thoáng qua Cố Tiểu Ngải đang đứng trước cửa ra vào mang ánh mắt cười, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh.

Cò súng từ từ động ——

“Chờ một chút.”

Cố Tiểu Ngải đột nhiên nói chen vào, từng bước một gian nan đi đến trước bàn đánh bạc, nhìn mọi người lạnh nhạt nói, “Sở Thế Tu đi đến đây một mình, vừa nãy chúng tôi không có ở trong phòng này một chút, tôi làm sao mà biết có người động tay động chân hay không?”

“Phanh ——”

Lệ Tước Phong đem ly rượu quăng xuống đất, chụp bàn đứng lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, “Cố Tiểu Ngải! Mẹ kiếp, cô vì hắn ta mà nghi ngờ tôi? !”

Cô có thể dám hoài nghi hắn động tay động chân sao? !

Nếu hắn muốn động tay chân làm gì đáp ứng đánh ván này, Sở Thế Tu sớm bị hắn giết chết cả trăm lần rồi!

“Thế này đánh bạc không có công bằng, tôi muốn kiểm tra súng.” Cố Tiểu Ngải không để ý Lệ Tước Phong, quay đầu nhìn đến người chia bài.

“Này, người tham dự đồng ý chứ?” Người chia bài đứng ở bên cạnh cô chuyên nghiệp nói, lập tức mang theo ánh mắt thăm dò nhìn về phía hai người đàn ông.

“Tôi đồng ý.”

Sở Thế Tu nói trước tiên, khẩu súng gác qua trên mặt bàn.

Dáng vẻ bình thản dường như nhìn phía Lệ Tước Phong, bên miệng ngấn nụ cười lạnh nhạt.

Không thể nghi ngờ, Cố Tiểu Ngải là bất bình thay hắn bị đối xử bất công.

Phát súng thứ năm, Ngải Ngải nhất định sẽ đẩy cho Lệ Tước Phong.

Tựa như anh nhận định như vậy, ở trong lòng Ngải Ngải, Lệ Tước Phong hoàn toàn không thể cùng anh tranh cao thấp.

“Ý Lệ tổng như thế nào?”

Người chia bài quay đầu nhìn phía Lệ Tước Phong, mở miệng hỏi.

Lệ Tước Phong cứng đờ trừng mắt Cố Tiểu Ngải, cô không có nhìn hắn, chỉ là buông xuống suy nghĩ nhìn chăm chú mặt bàn.

Muốn cho hắn bắn phát súng thứ năm thật không?

Hắn chết, cô có thể cùng Sở Thế Tu vô tư thật không?

Tốt lắm.

Cố Tiểu Ngải, cô lại một lần hung hăng quăng cho hắn một cái tát.

“Được. Đổi súng.”

Lệ Tước Phong trầm giọng đáp ứng, ngồi xuống, nắm tay thật sự mạnh.

Sở Thế Tu thoải mái mà đem thương hoa đến trước mặt Cố Tiểu Ngải, trên mặt Cố Tiểu Ngải một mảnh trắng bệch, nhìn chằm chằm súng lục kia.

“Cố tiểu thư, có thể kiểm tra.” Người chia bài hỏi, “Lần này cô muốn đổi cho ai phát súng này.”

Tất cả mọi người im lặng chờ đợi.

Cố Tiểu Ngải không có lên tiếng, chỉ là kinh ngạc nhìn súng trên mặt bàn, ngón tay mảnh khảnh sờ lên cầm súng lục.

Nước mắt chảy xuống, chảy qua hai má.

Nhìn nước mắt của cô, Sở Thế Tu sửng sốt, ý thức được không thích hợp vội vàng đứng lên lớn tiếng quát, “Ngải Ngải. . . . . .”

Cố Tiểu Ngải nhanh chóng giơ tay lên đem súng hướng đầu của mình nả một phát súng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.