Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 226: Chương 226




Hôm sau tỉnh lại, Cố Tiểu Ngải phát hiện mình nằm ở phòng ngủ lần trước, phòng thực mộng ảo.

Sờ sờ gấu bông đầu giường, Cố Tiểu Ngải từ trên giường đứng lên, hôm nay phải quay về nhà cậu.

Không biết nhà cậu bây giờ như thế nào, chắc là một bộ dáng mây đen sương mù . . . . . . Cậu nhất định tức giận cực kỳ.

Đây là một cải cửa ải lớn của cô.

Sau lúc Lệ Tước Phong náo loạn ở nhà cậu, cô dường như không có dũng khí quay về nhà cậu.

Cho nên tối hôm qua mới có thể tùy ý để Sở Thế Tu dẫn cô về lại biệt thự bờ biển, cô cũng cần đủ thời gian vì mình thường hay để tam đến, cố lấy dũng khí quay về nhà cậu đối mặt tất cả. . . . . .

“Cốc cốc ——”

Cửa nhẹ nhàng bị gõ hai cái.

Cố Tiểu Ngải ngẩn người, vừa lấy tay vuốt vuốt lại tóc dài vừa đi mở cửa.

Sở Thế Tu đứng ở cửa đánh giá cô, trong mắt ngấn ý cười, giọng nói tao nhã, “Anh chuẩn bị nếu không có người mở cửa thì anh liền tiến vào hôn mỹ nhân cho tỉnh ngủ.”

Cố Tiểu Ngải bị anh chọc cười, “Anh thức dậy sớm thế.”

“Muốn tiến vào hôn trộm, chỉ là. . . . . . thất bại .” Sở Thế Tu làm mộ bộ dáng thật đáng tiếc, lại vẫn không mất quý khí, mắt tỏa sáng, “Vậy em rửa mặt trước đi, một hồi xuống dưới ăn điểm tâm.”

“Dạ.”

Nhìn bóng lưng Sở Thế Tu xoay người rời đi, Cố Tiểu Ngải có chút giật mình.

Đây là buổi sáng thứ nhất cô hoàn toàn rời khỏi Lệ Tước Phong, tỉnh giấc trong biệt thự ở bờ biển của Sở Thế Tu. . . . . .

Cố Tiểu Ngải đi đến cửa sổ, ánh nắng bên ngoài tươi sáng, mặt biển yên tĩnh, chim hải âu tự do bay tới bay lui trên bầu trời, tất cả đều rất đẹp.

Lệ Tước Phong đâu?

Có phải bên người lại kéo đi một phụ nữ khác hay không? Linh Mộc Nại Nại hoặc lại là nữ minh tinh nào nữa. . . . . .

Nằm trên giường trong phòng chính mây mưa thất thường? !

Lấy tay vỗ vỗ lên đầu, Cố Tiểu Ngải âm thầm trách chính mình, cô suy nghĩ đến Lệ Tước Phong làm cái gì, thật là kỳ lạ.

Từ hôm nay trở đi cô cần phải quên Lệ Tước Phong đi, quên đi cuộc sống một tháng kia. . . . . .

Cố Tiểu Ngải hít một hơi thật dài, cảm nhận không khí biển cả, thực thoải mái.

Một ngày bắt đầu tốt lắm.

Rửa mặt xong, Cố Tiểu Ngải đi đến nhà ăn dưới lầu, mới vừa vào đã thấy Sở Thế Tu cùng chú Hách đang bận rộn trong bếp, chú Hách hướng dẫn Sở Thế Tu làm món salad như thế nào, bộ dáng Sở Thế Tu rất chuyên tâm.

“Đúng, đúng, chính là như vậy. . . . . .”

Sở Thế Tu xuống bếp chuẩn bị đồ ăn sáng sao?

“Gâu gâu. . . . . .”

Một chú chó lớn màu trắng chạy thẳng đến cô, nhào vào trong lòng Cố Tiểu Ngải, lực đạo to lớn làm hại cô thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

“Bỉ Sóng.” Cố Tiểu Ngải có chút kích động ôm lấy nó, “Ta rất nhớ ngươi.”

Quả thcuwj, nó nghỉ ngơi giống như một người già nghỉ hưu vậy. . . . . .

Nghe được giọng nói của Cố Tiểu Ngải, Sở Thế Tu đang làm món salad cũng ngẩng đầu lên, “Em cùng Bỉ Sóng đi đến bờ biển trước chờ chúng tôi đi, anh cùng chú Hách một chút sẽ đem bữa sáng qua.”

“Bờ biển?”

Cố Tiểu Ngải có chút kinh ngạc, ăn bữa sáng còn muốn đi đến bờ biển ăn sao?

“Tiểu thư đi trước đi, cô ở trong này, thiếu gia nhất định không có tâm tư làm bữa sáng.” Chú Hách trêu ghẹo nói.

“. . . . . .”

Cố Tiểu Ngải đành phải gật gật đầu, vỗ đầu Bỉ Sóng đi ra biệt thự, xa xa nhìn lại, chỉ thấy bờ biển xanh thẳm có một du thuyền màu trắng đang đỗ. . . . . .

Hóa ra là muốn ăn điểm tâm ở du thuyền.

Mở hàng rào đi ra ngoài, giọng Sở Thế Tu bỗng nhiên từ sau truyền đến, “Ngải Ngải. . . . . .”

Cố Tiểu Ngải xoay người lại nghi hoặc nhìn lại, “Làm sao vậy?”

Sở Thế Tu đã chạy tới đem cô ôm vào trong lòng, hai tay ôm chặc lưng của cô, Cố Tiểu Ngải ngơ ngẩn, không có đẩy ra, cũng không có đáp lại, “A Tu?”

“Không có gì. Chỉ là bỗng nhiên muốn ôm em thôi.”

Sở Thế Tu nhỏ giọng nói, mang theo vài phần không muốn xa rời.

Rất xa trên bờ cát, một chiếc xe thể thao màu bạc đang dừng ở đó, tài xế nơm nớp lo sợ nhìn Lệ Tước Phong đang ngồi chỗ tay lái phụ đè nén đến cực điểm, cũng không dám thở mạnh ra một tiếng.

Hơn nửa đêm, Lệ tiên sinh bắt hắn chạy xe đến nơi này, sau đó an vị ở trong này xem số liệu báo cáo, từ trời tối đến hừng đông. . . . . .

Biệt thụ màu trắng ở phía trước, Sở Thế Tu bỗng nhiên chạy đến ôm lấy cô.

Mà cô, không có cự tuyệt. . . . . .

Lệ Tước Phong tầm mắt âm trầm nhìn hai người ôm nhau ở xa xa, ngực giống bị lưỡi dao hung hăng cắt qua.

“Rắc ——”

Bút máy tốt nhất ở trong tay Lệ Tước Phong gập lại hai đoạn.

Lệ Tước Phong yên lặng nhìn, thiếu chút nữa lao xuống xe đi đến đánh người. . . . . . Cô có thể đi theo Sở Thế Tu trở về biệt thự của hắn, thời gian cả đêm, làm cái gì đều có đủ thời gian rồi. . . . . .

Tài xế nhìn không khỏi rùng mình một cái, đột nhiên nghe được giọng nói u ám của Lệ Tước Phong ở bên trong xe vang lên, “Bọn họ tối hôm qua làm gì? !”

Làm gì? !

Phụ nữ của Lệ tổng cùng một người đàn ông khác làm gì? Lời này hắn làm sao dám nói ra . . . . . .

“. . . . . .” Tài xế không dám trả lời, chỉ là thật cẩn thận nhìn Lệ Tước Phong, lại nhìn hai người ôm nhau ở trước biệt thự. . . . . . Như thế nào còn không có ôm đủ.

Muốn ôm sao không ở trong nhà mà ôm, chạy đến trước tầm mắt Lệ tổng ôm cái gì a.

“Lúc người phụ nữ ngươi thích ở trong phòng ngươi thì ngươi làm cái gì?” Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm bên kia, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo.

“. . . . . .”

“Nói!”

Giọng nói Lệ Tước Phong lạnh tới tận xương làm cho tài xế không tự giác run lên, lắp bắp nói, “Trên, trên giường.”

Đây là bản tính nguyên thủy của người đàn ông. . . . . .

Đối với người phụ nữ mình thích có dục vọng thật là chuyện bình thường. . . . . .

“Thật không?” Lệ Tước Phong thản nhiên hỏi lại, phản ứng thực bình thản.

Tài xế nhẹ nhàng thở ra, thật tốt khi Lệ tổng không có lấy hắn xả giận.

Ba giây sau, đầu của hắn bị Lệ Tước Phong ấn mạnh đến trên tay lái, trên mặt Lệ Tước Phong lộ rõ sắc thái thô bạo, hung ác trừng mắt hắn, “Ngươi nói bọn họ trên giường, hả? !”

Lực tay Lệ Tước Phong rất lớn, tài xế bị ấn mặt vào giữa tay lái, sợ tới mức toàn thân run run, “Lệ, Lệ tổng. . . . . . Tôi, tôi, tôi nói sai rồi. . . . . .”

Nói sai?

Đúng vậy, căn bản không có nói sai.

Sở Thế Tu cùng Cố Tiểu Ngải căn bản là ở cùng một chỗ, làm sao có thể cái gì cũng không phát sinh. . . . . .

Phụ nữ của hắn đi đến trên giường của một người đàn ông khác thở hổn hển, hầu hạ ở dưới thân Sở Thế Tu, mà hắn ở trong này trơ mắt nhìn!

Buồn cười.

Lệ Tước Phong, ngươi thật sự là bất lực!

“Lệ, Lệ tổng, ngài, ngài thả tôi đi. . . . . .” Lái xe thảm hại nói, lại bị Lệ tổng ấn như vậy, cái mạng nhỏ của hắn nhất định sẽ xong đời rồi.

“Liền câm miệng của ngươi lại!” Lệ Tước Phong lạnh lùng nói, buông tay hắn ra.

Trên cổ tài xế đã bị hắn bóp hằn vết sâu, đủ để có thể chứng minh hắn vừa mới dùng nhiều lực thế nào.

Cố Tiểu Ngải. . . . . .

Cố Tiểu Ngải, con mẹ nó, buổi chiều đầu tiên cô liền dám cùng Sở Thế Tu ngủ cùng nhau! Nhanh như vậy!

“Dạ phải” Vẻ mặt tài xế bi thảm nhìn sắc mặt Lệ Tước Phong lạnh lùng tới cực điểm, bi ai gật đầu.

“Phanh ——”

Lệ Tước Phong đẩy cửa xe ra đi xuống, hướng bọn họ bước đi tới, xa xa trông thấy Cố Tiểu Ngải rời khỏi trong lòng Sở Thế Tu, nhất thời dừng bước.

Hiện tại, hắn không thể đem Cố Tiểu Ngải kéo trở về.

Hắn ta là người thắng cuối cùng. . . . . . Bây giờ không phải thời điểm!

Lệ Tước Phong trừng mắt Cố Tiểu Ngải ở xa xa, trong mắt xẹt qua một chút hung ác nham hiểm, khớp hàm cắn chặt chẽ.

Cố Tiểu Ngải, cuối cùng cô cũng được hưởng thụ thời gian vui vẻ rồi!

“Phanh ——”

Đi trở về xe, Lệ Tước Phong hung hăng đá một cước lên.

Mẹ kiếp!

Mới một đêm hắn liền nhịn không được!

Quả thục, nếu hắn không còn đủ kiên nhẫn thì cái gì hắn cũng không quan tâm, bất kể cô Cố Tiểu Ngải sẽ tuyệt thực hay là đi tìm chết, hắn trực tiếp đem cô bắt trở về! Làm cho cô vĩnh viễn không thấy được Sở Thế Tu!

Lên xe, Lệ Tước Phong nặng nề mà đóng cửa lại, lạnh nhạt lên tiếng.”Liên hệ phòng thư ký, bảo bọn họ phái người theo dõi Cố Tiểu Ngải 24/24!”

“Dạ, Lệ tổng.”

“Quay về công ty!”

“Dạ, Lệ tổng.”

Xe chậm rãi khởi động, chạy nhanh lướt qua bờ cát, một chiếc xe dài màu đen từ trên quốc lộ chạy nhanhqua, cùng xe thể thao gặp thoáng qua.

“Em đi tới du thuyền ngồi một lát, anh lập tức tới ngay.”

“Dạ.”

Sở Thế Tu mỉm cười cùng Cố Tiểu Ngải xua tay, xoay người đi vào biệt thự.

Vẫn có cảm giác bị ánh mắt nhìn mình, đẩy tay Sở Thế Tu ra, Cố Tiểu Ngải xoay người hướng bờ cát xa xa nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe thể thao màu bạc chạy nhanh đi ra ngoài. . . . . .

Không phải là chó săn chứ? Đến chụp Sở Thế Tu sao?

Lúc nãy vừa mới ôm sẽ không bị làm lớn chuyện chứ. . . . . .

Hẳn là không đến mức như vậy chứ.

Nhíu nhíu mày, Cố Tiểu Ngải cúi đầu nhìn chú chó lớn bên chân, hô một tiếng, “Đi thôi, Bỉ Sóng.”

Bỉ Sóng lập tức hưng phấn mà đi lên phía trước, chạy một mạch thấy cô còn đi chậm rãi phía sau lại quay trở về, chờ cô cùng nhau đi. . . . . .

Bỉ Sóng là một cái tên thực đáng yêu.

“Đến đây, Bỉ Sóng, đứng lên.” Cố Tiểu Ngải giơ giơ tay.

“Gâu. . . . . .” Bỉ Sóng kêu to một tiếng, lập tức sau lưng chấm đất đứng thẳng lên, hai chân trước giơ lên, hướng cô thè đầu lưỡi ra, dáng điệu thơ ngây đáng yêu.

“Bản lãnh thật sự.”

Cố Tiểu Ngải cười khen nó.

Một chiếc xe Lincoln màu đen từ trên bờ cát chạy nhanh đến dừng ở trước mặt cô, ngăn trở đường đi của cô.

Cố Tiểu Ngải nháy mắt mấy cái, đang chuẩn bị đi đường vòng.

Tài xế trên xe Lincoln đi xuống đến mở cửa xe, một người đàn ông trung niên tinh thần sáng láng đi xuống xe, mặc một bộ tây trang màu đen, một đầu tóc ngắn bóng loáng, mặt không chút thay đổi nhìn cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.