Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 233: Chương 233




“Nếu em cảm thấy mình không xứng với anh, vậy rất dư thừa.” Sở Thế Tu thâm tình nhìn chăm chú vào cô, “Người anh yêu là em, đừng nghĩ nhiều như vậy, đem chuyện quá khứ toàn bộ quên đi, được không?”

Mùi hương bạc hà trên người anh quanh quẩn trong mũi cô, làm người ta có loại cảm giác thư thái . . . . . .

Trong mắt Sở Thế Tu kiên định chấp nhất làm cho cô cảm động.

“Được.”

Sau khi quyết định, Cố Tiểu Ngải chủ động lao vào lòng Sở Thế Tu.

Từ giờ trở đi, cô sẽ không nghĩ đến bóng ma một tháng qua nữa, cô sẽ yêu Sở Thế Tu thật lòng. . . . . .

Sở Thế Tu vui vẻ ôm cô.

“Ba ba ba ——”

Trong phòng ăn vang lên một tràng vỗ tay chúc phúc, người chơi đàn violon còn cố ý đi đến trước mặt bọn họ diễn tấu.

Sở Thế Tu cùng Cố Tiểu Ngải nhìn nhau cười, nắm tay đi ra khỏi nhà ăn. . . . . .

*************************

“Lệ tổng, sau khi Sở Thế Tu cùng Cố Tiểu Ngải ở trong nhà ăn ôm nhau liền tiếp tục đi mua sắm, vui vẻ hơn so với lúc trước, dọc theo đường đi đều là mười ngón tay đan vào nhau, sau đó lại tới nhà ở nội thành, khu đó được bảo vệ nghiêm ngặt, chúng tôi không có cách nào để đi theo vào chụp ảnh. . . . . .”

Trong văn phòng Tổng giám đốc của E.S, thám tử tư đem một sấp ảnh chụp để trên bàn làm việc.

Sắc mặt Lệ Tước Phong lộ vẻ lo lắng nhìn một bức hình hai người nắm tay trong khu mua sắm, một tay Sở Thế Tu thỉnh thoảng ôm cô, Cố Tiểu Ngải không có phản kháng, thậm chí mang trên mặt tươi cười. . . . . .

Là nụ cười mà hắn đã thật lâu đều không có thấy qua.

“Có nghe được bọn họ nói cái gì hay không?” Lệ Tước Phong lạnh nhạt hỏi, ngón tay thon dài đem ảnh chụp xếp ra thành hàng dài. . . . . .

“Không có. Không thể tiếp cận quá gần được sẽ dễ dàng bại lộ.” Thám tử tư bổ sung nói, “Sở Thế Tu thân là con trai độc nhất của Sở gia, hiện nay lại là nhân vật thời sự, tin tức yêu đương còn đang cao trào như vậy, tôi phỏng chừng có chó săn đi theo.”

“Ngươi nói bọn họ đang nói về chuyện yêu đương sao?” Lệ Tước Phong lạnh lùng ngước mắt lên, trong mắt tối tăm phụt ra ý muốn giết người.

Thám tử tư nhất thời bị dọa đến run run, không dám trả lời là đúng hay là không.

“Nói!” Lệ Tước Phong lạnh nhạt trừng mắt, ngón tay lại lần nữa lấy ảnh chụp của Cố Tiểu Ngải cùng Sở Thế Tu ở nhà ăn ôm nhau xếp thành hàng dài.

“Phải . . . . .” Thám tử tư co rúm thân thể lại, lắp bắp nói, “Với nhiều năm kinh nghiệm theo dõi người khác của tôi đây thì bọn họ là một đôi tình nhân, sự ngọt ngào của tình nhân là không thể che dấu.”

“Phanh ——”

Lệ Tước Phong đập bàn đứng lên, mắt thâm độc trừng thám tử tư, mặt lạnh như băng có chút đáng sợ. . . . . .

“Lệ, Lệ tổng.”

Thám tử tư sợ tới mức ngồi ở ghế trên liên tục lui về phía sau. . . . . .

“Tiếp tục điều tra cho tôi, tôi muốn nghe được bọn họ đang nói cái gì! Bao gồm cả những nơi Cố Tiểu Ngải hay lui tới cũng phải theo dõi cho tôi.”

“Lệ, Lệ tổng. . . . . . điều này quá khó khăn.” Thám tử tư lắp bắp nói, “Mà hơn nữa một khi bị điều tra ra, đây là phạm pháp.”

“Không làm được thì cút cho tôi!” Lệ Tước Phong đem ảnh chụp quăng đến trên mặt hắn, giọng nói lạnh như băng.

“Làm được! Làm được! Tôi lập tức đi an bài!”

Thám tử tư vội nói, nâng chân nặng trĩu chạy ra ngoài.

Làm thành công chuyện này cho Lệ tổng thì cả đời này hắn cũng không cần kiếm sống nữa, phạm pháp cũng đáng.

Lệ Tước Phong ngồi lại trên ghế, nhìn chằm chằm ảnh chụp trên bàn, mắt càng ngày càng sâu.

Ngực bị kiềm nén khó chịu.

. . . . . .

“Lệ Tước Phong, anh không biết là một người đàn ông bức phụ nữ đến mức đi tìm đường chết thì thất bại lắm hay không? Rất kém cỏi?”

. . . . . .

Đối với hắn, cô không có sắc mặt tốt lắm, nhưng đối với Sở Thế Tu, cô có thể cười vui vẻ đến như vậy.

Cố Tiểu Ngải, cô thực yêu Sở Thế Tu như vậy sao?

Trong tương lai. . . . . . tôi sẽ xem cô có bao nhiêu thống khổ.

A.

Ảnh chụp hai người thân mật chói mắt cực kỳ, ngực của Lệ Tước Phong bị đè nén dường như không thở nổi.

Cả người ngồi ở ghế trên chậm rãi cúi gập thắt lưng. . . . . .

Hắn yêu Cố Tiểu Ngải, nhưng trong lòng người phụ nữ này. . . . . . không có hắn, chỉ có tên họ Sở kia.

Thật là một châm chọc chê cười.

Hắn - Lệ Tước Phong ngay cả lòng của phụ nữ đều không đến được. . . . . .

Lấy một con dao Thụy Sĩ từ trong ngăn kéo bàn, Lệ Tước Phong không lưu tình cắt một dao vào lòng bàn tay mình. . . . . .

Máu lập tức ở trong lòng bàn tay chảy ra ồ ạt, chảy từng giọt xuống ảnh chụp của Cố Tiểu Ngải cùng Sở Thế Tu, bao trùm mặt bọn họ. . . . . .

Lòng bàn tay đau đớn, ngực thế này mới thư thái một chút.

Hóa ra muốn ngực không đau, phương pháp đơn giản như vậy. Chỉ cần nhẹ nhàng cắt một đường vết thương như vậy thì ngực sẽ không đau . . . . . .

Ấn điện thoại trên bàn, bên trong truyền đến giọng nói của thư ký Vương Chiêu, Lệ Tước Phong lạnh lùng nói, “Lập tức đưa tin cho các đài truyền hình, báo chí, tạp chí lớn. . . . . . toàn bộ tin tức có liên quan đến Cố Tiểu Ngải phải làm nhòe.”

“Ách. . . . . . làm nhòe toàn bộ về Cố tiểu thư sao?”

“Phải”

“Vâng, Lệ tổng, tôi đi làm ngay.”

Cúp điện thoại, Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm vết thương trong lòng bàn tay mình.

Cố Tiểu Ngải, cô sẽ chỉ là của tôi!

*************************

Vài ngày sau, đến ngày ba cô ra tù, Sở Thế Tu lại tới đón cô đi trại giam Tần đảo ở quê cô. . . . . .

Bởi vì đường đi xa, Cố Tiểu Ngải không cho cậu đi theo.

Trước khi lên xe, khóe mắt bỗng nhiên nhìn thấy một điểm đỏ giống như camera, Cố Tiểu Ngải kỳ quái nhìn các hẻm nhỏ xung quanh. . . . . .

“Làm sao vậy?” Sở Thế Tu hỏi.

“Không có gì.”

Không nhìn...cái điểm đỏ nữa, Cố Tiểu Ngải lắc lắc đầu lên xe.

Mấy ngày nay cô đều có cảm giác có người theo dõi cô? Chẳng lẽ có người theo dõi cô? !

Ngồi trên xe, trên mặt Cố Tiểu Ngải vẫn mang theo tươi cười, đã lâu rồi mới vui vẻ như vậy, vui vẻ như thế nào đều không che dấu được.

“Vui vẻ đến vậy sao?” Sở Thế Tu cười cô, đi ra khỏi chung cư, nụ cười trên mặt anh vẫn không có biến mất.

“Ba em rốt cục cũng ra tù rồi.” Cố Tiểu Ngải cũng biết mình vui vẻ quá mức, nhưng đây là chuyện cô chờ nhiều năm như vậy, không có cách nào khác kềm chế tâm tình của mình, ngồi ở chỗ ngồi tay lái phụ Cố Tiểu Ngải cao hứng nói, “A Tu, em có gia đình rồi!”

“Ừ, em có gia đình rồi.” Sở Thế Tu cười hòa cùng nói, có chút đau lòng nhìn cô.

Đối với cô ấy mà nói gia đình là quan trong hơn cả, chú Cố ra tù là một lần nữa cho cô ấy một gia đình.

Chín năm này, cô sống quá vất vả so với anh tưởng tượng.

Bên ngoài trại giam Tần đảo ——

Nhìn cửa sắt cao ngất đóng chặt, Cố Tiểu Ngải có chút khẩn trương đi tới đi lui.

Sở Thế Tu tựa vào trên cửa xe, yên lặng nhìn bộ dáng cô khẩn trương bất an, không có đi lên quấy rầy cô. . . . . .

Thật lâu, cửa sắt kia rốt cục bị mở ra, Cố Tiểu Ngải vội vàng nhìn qua, chỉ thấy một người đàn ông trung niên anh tuấn đang từ bên trong đi ra, trên mặt tiều tụy mà tang thương, là ba cô - Cố Tân.

Trên người ông mặc một bộ tây trang mà lần trước cô mua, tóc hỗn độn, vác một cái bao to, lưng hơi hơi gù xuống . . . . . .

Cố Tiểu Ngải nhìn thấy lòng có chút chua xót.

“Sau khi ra ngoài làm người cho tốt.” Cảnh ngục đi theo ra tới làm theo phép nói một câu, sau đó đóng cửa sắt lại.

“Ba!”

Cố Tiểu Ngải hô to một tiếng, vui vẻ chạy tới, kích động ôm lấy Cố Tân.

“Ôi, con gái bảo bối của ta.” Cố Tân cũng có vẻ rất vui, cùng cô ôm thật chặt, lập tức buông cô ra chuyển mắt nhìn cảnh sắc cùng bầu trời bên ngoài, có nếp nhăn nhỏ trên mặt rất là cảm khái, “Ba rốt cục được ra ngoài rồi . . . . . .”

“Dạ.” Cố Tiểu Ngải dùng sức gật đầu.

“Nhìn thấy con gái ta gần như vậy, thật sự là càng ngày càng duyên dáng yêu kiều.” Cố Tân trêu ghẹo vỗ vỗ hai vai Cố Tiểu Ngải, cùng một bộ dáng rất vinh dự.

“Ba. . . . . .” Bị chính ba mình khoa trương như vậy, Cố Tiểu Ngải có chút quẫn bách ngại ngùng.

“Chú Cố, hoan nghênh trở về.” Sở Thế Tu đi tới khiêm tốn chào hỏi, tiến lên bắt tay Cố Tân, “Để con lấy túi giúp chú.”

Nhìn thấy Sở Thế Tu, nụ cười trên mặt Cố Tân tan đi, thản nhiên lên tiếng, “Cậu cũng tới à.”

“Dạ, chú Cố

Biểu tình của Cố Tân rõ ràng khác biệt làm cho Sở Thế Tu có chút xấu hổ, vẫn là duy trì lễ phép tươi cười nói, “Mời chú Cố lên xe, chúng ta đi ăn cơm trước.”

“Ừ.” Cố Tân từ chối cho ý kiến gật đầu, quay đầu nhìn về phía Cố Tiểu Ngải lại cười, choàng vai của cô sang sảng nói, “Đi thôi, con gái bảo bối.”

“A, được.”

Cố Tiểu Ngải cũng rõ ràng cảm giác được thái độ của ba đối Sở Thế Tu thay đổi, xin lỗi nhìn về phía Sở Thế Tu, Sở Thế Tu hướng cô lộ ra một chút tươi cười như không có việc gì.

“Ba, tại sao thái độ của ba đối với A Tu lại kỳ quái như vậy?” Cố Tiểu Ngải nhỏ giọng hỏi.

“Nào có kỳ quái, ba đối với con gái của ta mới cười được.” Cố Tân nói.

Cố Tiểu Ngải bị chọc cười, cũng không còn hỏi tới.

Chưa trở về C thị, Sở Thế Tu đi ô-tô đến một khách sạn.

Dọc theo đường đi, Sở Thế Tu vì muốn xây dựng hình tượng tốt ở trước mặt ba cô mà không ngừng tìm đề tài nói, nhưng Cố Tân cũng không để ý đến anh, chỉ cùng Cố Tiểu Ngải nói chuyện mà thôi.

“Nơi này trở nên rất đông đúc. . . . . .” Cố Tân nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ xe cảm khái nói, “Trước kia nơi này là khu công nghiệp, hiện tại đều phát triển trở thành khu dân cư . . . . . .”

“Dạ, đúng vậy.” Cố Tiểu Ngải ngồi dựa vào vai Cố Tân, có chút vẻ yêu kiều của con gái, hai tay ôm chặc cánh tay của ông, “Buổi chiều, chúng ta quay về C thị, đi ăn cơm trước đã.”

Thời gian chín năm, thật là thay đổi không ít, hơn nữa ba đã có cuộc sống chín năm trong bức tường cao. . . . . .

Bên ngoài với ông ấy mà nói, đã là thay đổi long trời lỡ đất.

Cô sẽ cố gắng làm cho ba thích ứng được.

Tới khách sạn, Sở Thế Tu đặt phòng, Cố Tân liền lên trước đi tắm rửa, hai người Sở Thế Tu cùng Cố Tiểu Ngải liền ngồi ở trong phòng ăn của khách sạn chờ đợi.

“Xem ra năm đó, nhà chúng ta khoanh tay đứng nhìn làm cho chú Cố rất không vui vẻ.” Sở Thế Tu cười khổ mà nói.

“Năm đó, nhà anh cũng không thể giải quyết được, ba em là một người tiến bộ. Cho ông ấy một ít thời gian, ông ấy sẽ không tính toán nữa đâu.” Cố Tiểu Ngải an ủi anh.

“Đây là có chuyện gì? !”

Hai người đang trò chuyện, Cố Tân đột nhiên đem báo chí ném tới trên bàn ăn, giọng điệu nghiêm khắc hỏi.

Cố Tiểu Ngải kinh ngạc xem qua, chỉ thấy trên báo đầu đề tin tức viết ——【 Đám hỏi chính thương tan vỡ, hóa ra là bên thứ ba chen chân! 】

. . . . . .

Trên báo là ảnh chụp Sở Thế Tu cùng Lương Noãn Noãn ở buổi đính hôn, dùng photoshop làm hiệu ứng tan vỡ, còn có ảnh chụp của cô cùng Sở Thế Tu ở khu thương mại dắt tay đi mua sắm. . . . . .

Mặt của cô bị làm nhòe, cũng không có chỉ tên nói họ.

. . . . . .

“Người nọ là Tiểu Ngải nhà chúng tôi sao?” Cố Tân hiển nhiên ngay cả tắm cũng chưa tắm, quần áo cũng chưa đổi, đem báo chí quăng đến trước mặt Sở Thế Tu, chất vấn nói, “Có ý tứ gì? Tiểu Ngải nhà chúng tôi thành bên thứ ba sao?”

Cố Tiểu Ngải cũng là lần đầu tiên nhìn thấy ảnh chụp như vậy, khó trách mấy ngày nay cô cảm giác có người theo dõi cô.

Cô là một chó săn cũng bị chó săn theo dõi sao?

Kỳ quái, trên báo vì sao không in trực tiếp ảnh chụp của cô, còn cố ý làm nhòe? Việc này xem như bảo vệ đời tư của cô sao? Hiện tại, báo chí cũng đạo đức như vậy?

“Chú Cố.” Sở Thế Tu dắt tay Cố Tiểu Ngải, “Con cùng Ngải Ngải muốn chính thức hẹn hò.”

“Chính thức?” Cố Tân chỉa chỉa báo chí trước mặt anh, hỏi ngược lại, “Này, trên đây nói Tiểu Ngải chúng tôi là bên thứ ba!”

“Kỳ thật, con muốn tìm chó săn làm cho sáng tỏ, cho nên mới như vậy, con sẽ công khai với truyền thông tình cảm của con cùng Ngải Ngải.” Sở Thế Tu nghiêm túc nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.