Đông Phương Bất Bại Chi Ám Dạ Ôn Nhu

Chương 6: Chương 6: Bí Mật




CHƯƠNG 6: BÍ MẬT

Bí mật

Nhìn thấy Đông Phương Bất Bại cho dù đang hôn mê cũng vẫn gắt gao cắn môi, trong lòng Đan Vô Ngân có chút đau lòng không rõ lý do.

Nghĩ đến những chuyện bản thân cần làm trong lát nữa Đan Vô Ngân bất đắc dĩ lắc đầu. Người này sau khi tỉnh lại sẽ không thẹn quá hóa giận muốn giết người diệt khẩu chứ? Chắc là không đâu nhỉ?

“Ai, ta không ngờ lại có số làm bảo mẫu thế này! Người nào người nấy đều … đều không biết chiếu cố chính mình như vậy!” Thở dài một hơi, Đan Vô Ngân đưa tay về phía cổ áo của Đông Phương Bất Bại. Chậm rãi cởi hồng y trên người đối phương, lại rút đi áo trong, dùng khăn sạch lau khô những giọt mồ hôi dính dấp đang không ngừng rịn ra trên khắp cơ thể Đông Phương Bất Bại.

Sau khi lau sạch phần thân trên, Đan Vô Ngân lại giúp Đông Phương Bất Bại xử lý phần thân dưới. Nhìn vết sẹo dữ tợn giữa hai chân y, bàn tay Đan Vô Ngân không khỏi có điểm run rẩy. Hoàn toàn không phải là bị dọa đến mà là đau lòng khó nhịn.

Đau lòng không biết một người cao ngạo như Đông Phương Bất Bại phải ôm loại tâm tình nào để đối mặt những kẻ khác, việc tẩu hỏa nhập ma hôm nay có lẽ cũng không hoàn toàn là do nhân sâm ngàn năm đi, sợ rằng y cũng phải chịu không ít tâm ma quấy phá.

—————————————-

Đông Phương Bất Bại rên rỉ một tiếng, mở mắt.

Mệt mỏi xoa xoa cái trán. Chuyện gì đã xảy ra? Hình như Thi Thi mang cho mình một chén canh, uống xong một lúc lại tẩu hỏa nhập ma, vậy bây giờ…

Ánh mắt rơi xuống trên người mình, sát khí toát ra. Là ai! Là ai thay y phục của mình! Hắn có biết không?

Nỗ lực nhớ lại, hình như trước khi ngất đi y có nhìn thấy bảy thị thiếp và Đồng Bách Hùng còn có Tang tam nương, là bọn họ sao? Sai, dường như còn có một người nữa… Đan Vô Ngân!

Đông Phương Bất Bại vẫn còn đang nghĩ ngợi đã thấy Đan Vô Ngân bưng một chén thuốc đẩy cửa tiến vào, thấy người kia đã tỉnh lại còn dùng một ánh mắt nồng đậm sát khí nhìn mình, Đan Vô Ngân không khỏi có chút cảm thán. Cũng may mình đã dự đoán được, hoàn hảo là trước đây đã cố ý đi tìm Bình đại ca xin một ít nhuyễn cân tán đặc hiệu, nếu không có nó nói không chừng lúc nãy khi mình vừa đẩy cửa tiến vào, cái mạng nhỏ này cũng đã phải để lại tại đây rồi.

Đem thuốc cẩn thận đặt lên trên bàn, “Giáo chủ, ngươi đã tỉnh, còn có chỗ nào không thoải mái sao?” Mỉm cười.

Nhìn nam tử ôn nhuận như ngọc trước mắt Đông Phương Bất Bại trầm giọng nói: “Ngươi biết?”

Đan Vô Ngân sửng sốt, đột nhiên hiểu rõ, “Đã biết.” Người này, quả thật là quá mức lưu ý nha.

Nhìn bộ dang đạm nhiên cùa kẻ trước mặt sát khí trong lòng Đông Phương Bất Bại hốt nhiên tiêu thất. Hắn không ngại sao?

Đan Vô Ngân nhìn bộ dạng sửng sốt của Đông Phương Bất Bại lại cảm thấy có chút khả ái, mỉm cười đi tới bên cạnh y dùng thanh âm ôn nhu nói: “Nào, ngồi xếp bằng lại, thương thế của ngươi vẫn chưa có hoàn toàn tốt, ta nên vì ngươi chữa thương.”

Tay đột nhiên bắt lấy cổ của Đan Vô Ngân đáy mắt Đông Phương Bất Bại hiện lên vẻ điên cuồng: “Ngươi biết?”

Bất đắc dĩ thở dài, “Đúng vậy, ta đã biết! Được rồi! Ngoan! Ngồi đi.”

Nhìn bộ dạng của Đan Vô Ngân, Đông Phương Bất Bại đột nhiên có loại lỗi giác giống như mình đang cố tình gây sự. Người này thật là to gan lớn mật, lại còn dám bảo mình ngoan, bao nhiêu năm rồi không có ai dám nói như thế với mình?

Nhìn Đông Phương Bất Bại đột nhiên xuất thần Đan Vô Ngân triệt để chịu thua, biết không đem vấn đề nói rõ người nọ hiển nhiên sẽ không nghe lời để mình giúp y chữa bệnh.

Đơn giản gỡ bàn tay của Đông Phương Bất Bại đang trên cổ mình xuống, Đan Vô Ngân bình tĩnh xoay người ngồi vào bên cạnh giường.

Cố ý bỏ qua cảm giác mất mát kỳ lạ sau khi mất đi hơi ấm của Đan Vô Ngân, Đông Phương Bất Bại nhìn chằm chằm đối phương, “Ngươi biết?”

Ai thán, lần thứ ba rồi, “Đúng vậy, ta đã biết.”

Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Đan Vô Ngân, Đông Phương Bất Bại trong lòng hờn giận. Thật sự không muốn nói chuyện cùng ta đến như vậy sao? Nghĩ nghĩ một chốt lại thành nổi giận, cũng không thèm quản đến sự việc đã từng là vết sẹo lớn nhất trong lòng, Đông Phương Bất Bại trừng mắt liếc Đan Vô Ngân, “Không phải nói phải chữa thương sao? Nhanh lên một chút, không nên làm lỡ thời gian của bổn tọa.”

Đối với sự trở mặt thất thường của Đông Phương Bất Bại, Đan Vô Ngân triệt để không còn gì để nói. Người này, thực sự là tùy hứng nha.

Đưa chén thuốc trên bàn cho Đông Phương Bất Bại, Đan Vô Ngân nói “Uống thuốc trước, sau đó ngồi xếp bằng, được không?”

Đông Phương Bất Bại nhìn chằm chằm chén thuốc đen đặc đang tỏa ra vị đạo dược liệu nồng đậm, trong lòng hậm hực một chút, sau đó hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi đem chén thuốc uống hết vào bụng. Tinh tế nhìn kỹ thì sẽ thấy hàng mi của người nào đó bởi vì vị đắng của thuốc mà khẽ nhăn lại. (Giáo chủ thần công cái thế lại sợ đắng sao???)

Đột nhiên, trước mắt xuất hiện một hộp mứt hoa quả, Đông Phương Bất Bại hơi sửng sốt ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười dịu dàng dường chưa hề biến đổi của Đan Vô Ngân, trong lòng bổng cảm thấy ấm áp. Y vẫn im lặng không lên tiếng tiếp nhận mứt quả đặt vào trong miệng, vị đắng chát trên đầu lưỡi dần dần tiêu biến, trong lòng dường như cũng có điều gì đó chậm rãi thay đổi.

Ngoan ngoãn ngồi xếp bằng lại, cảm giác được người phía sau đưa tay đặt lên trên lưng mình.

Một cổ nội lực mát lạnh từ bàn tay phía sau lưng từ từ truyền đến, cảm giác mát dịu di động giữa dòng nội lực của bản thân, ôn nhu an ủi những dòng kinh mạch bị tổn thương.

“Ân.” Đông Phương Bất Bại nhịn không được thoải mái rên rỉ. (Sắc dụ kìa, mỹ nhân thật là quyến rũ nha, sói Đan đâu sao còn chưa nhào đến)

Nhìn bộ dạng Đông Phương Bất Bại híp mắt rên rỉ thật rất giống một chú mèo con đang được chủ vuốt ve, Đan Vô Ngân thiếu chút nữa là bật cười. Rất may hắn kịp nhịn xuống, bằng không con mèo nhỏ nổi giận thật không dễ đối phó đâu.

Nửa canh giờ trôi qua , Đan Vô Ngân thở ra một hơi, rút nội lực của mình khỏi kinh mạch của Đông Phương Bất Bại, sau khi lau đi mồ hôi trên đầu thì nhẹ giọng nói với Đông Phương Bất Bại: “Giáo chủ, ngươi cũng mệt mỏi rồi, lại nghỉ ngơi thêm một chút đi. Thương thế của ngươi đại khái còn khoảng nửa tháng nữa là ổn định, thỉnh giáo chủ gia tăng chú ý.”

Đông Phương Bất Bại vẻ mặt phức tạp nhìn bóng lưng Đan Vô Ngân đang dần đi xa, hình như có cái đó đã thay đổi…

Nửa tháng tiếp theo, ngày tháng có vẻ phá lệ bình thản.

Mỗi ngày, vào lúc sáng sớm, Đan Vô Ngân sẽ đích thân mang thuốc đến, đợi Đông Phương Bất Bại uống xong lại đưa cho y một chút mứt hoa quả, sau đó lại là thời gian nửa canh giờ chữa thương.

Mà từ lúc Đan Vô Ngân biết được bí mật lớn nhất của mình, Đông Phương Bất Bại có chút cảm giác bình nứt chẳng sợ mẻ, cũng không them giấu diếm sở thích của mình ở trước mặt hắn, tùy tiện trang điểm, thêu hoa, thậm chí có lần tâm tình tốt còn đưa cho Đan Vô Ngân một tấm khăn tay do đích thân y thêu.

Tất cả tựa hồ từng bước thay đổi. Nửa tháng cứ như vậy rất nhanh liền qua đi.

Đan Vô Ngân thở ra một hơi thật dài, nói với Đông Phương Bất Bại vẫn còn nhắm mắt ở phía đối diện: “Giáo chủ, thương thế của người đã khang phục hoàn toàn, sau này cũng không cần vận công chữa thương nữa, chỉ cần điều dưỡng nhiều hơn là được.”

“Đông Phương.” Đông Phương Bất Bại đột nhiên lên tiếng.

Đan Vô Ngân nhất thời không phản ứng kịp, theo bản năng hỏi, “Giáo chủ…”

Đông Phương Bất Bại có chút tức giận mở mắt trừng Đan Vô Ngân, “Gọi Đông Phương.” Người này, bình thường thông minh nhạy bén, sao hiện tại lại ngốc như đầu gỗ nha.

Đan Vô Ngân tỉnh ngộ, là muốn thành lập quan hệ hữu hảo sao? Tốt.

“Đông Phương, tuy rằng thương thế của ngươi đã hoàn toàn khỏi hẳn, thế nhưng thuốc này vẫn là nên tiếp tục uống không nên dừng lại.”

“Ngươi làm.” Lần này Đan Vô Ngân nghe một chút liền hiểu được ý tứ của Đông Phương Bất Bại, bất đắc dĩ, người này thế nào nói càng ngày càng ngắn gọn đâu.

“Nhất định là ta sắc thuốc, người khác tới ta cũng lo lắng.” Đan Vô Ngân chỉ còn thiếu giơ tay lên thề.

“Được ” Đông Phương Bất Bại hài lòng gật đầu bước xuống giường, Đan Vô Ngân rất nhuần nhuyễn vì hắn phủ thêm áo khoác, cột chắc vạt áo.

“Theo ta dùng bữa trưa.” Đông Phương đại giáo chủ mệnh lệnh.

Đan Vô Ngân đột nhiên nổi lên tâm tư chọc ghẹo, “Đông Phương, hình như ba tháng trước, đại giáo chủ người đã nói không cần tiểu nhân hầu hạ dùng cơm nữa.”

Đông Phương Bất Bại hiển nhiên cũng nghĩ tới, trên mặt hiện lên một cái đỏ ửng, “Bỏ câu đó đi, lại cho ngươi đến là được.”

“Dạ dạ dạ, tiểu nhân nghe theo giáo chủ mệnh lệnh!” Nửa tháng ở chung khiến Đan Vô Ngân có thể tùy ý cùng Đông Phương Bất Bại nói đùa.

“Gọi Đông Phương.” Đông Phương Bất Bại luôn cảm thấy người trước mắt gọi xưng hào của mình rất không được tự nhiên.

“Được, Đông Phương, ta đây đi truyền lệnh.”

Kết quả là, sau ba tháng bị ghét bỏ, Đan tổng quản rốt cục lần thứ hai có thể tận hết chức trách của mình.

Nhìn mấy dĩa đồ ăn trước mắt rau nhiều thịt ít, Đông Phương Bất Bại bỗng nhiên có chút hối hận cùng người này ăn cơm.

“Ta muốn ăn thịt!” Đông Phương Bất Bại chỉ còn kém quyệt miệng làm nũng.

Nhìn Đông Phương Bất Bại giống như một đứa trẻ, Đan Vô Ngân thẳng thắn dùng chiêu thức dụ dỗ trẻ con, “Ngoan, Đông Phương, ngươi bệnh nặng mới khỏi, đã lâu chưa dùng thức ăn mặn, đột nhiên ăn nhiều thịt sẽ không tốt với dạ dày, đợi vài hôm nữa ta tự mình xuống bếp làm cho ngươi bữa tiệc lớn, được không?”

Nói xong, hai người đều sửng sốt.

Bất luận là ở hiện đại hay là cổ đại, trừ phi là đầu bếp chân chính, nam nhân xuống bếp đều là chuyện không thường gặp. Cho dù là Đan Vô Ngân luôn luôn ôn nhu cũng là như vậy, trừ phi là sinh nhật đệ đệ muội muội, bằng không hắn đều rất tự giác làm một quân tử xa nhà bếp.

Đan Vô Ngân tiếp tục coi nhẹ trình độ coi trọng của bản thân với Đông Phương Bất Bại, mà trong lòng Đông Phương Bất Bại càng là kinh ngạc.

Cho dù là mình bây giờ khuynh hướng tính cách càng ngày càng giống nữ nhân nhưng căn bản vẫn chưa bao giờ nghĩ đến vì ai đó bước vào trù phòng, người này cư nhiên nguyện ý vì mình làm đến như vậy?

Nguyên bản trong lòng nhảy nhót, khi nhìn thấy biểu tình chần chờ của Đan Vô Ngân lại nháy mắt trầm xuống, “Không muốn làm lại không có ai ép, ngươi lộ ra bộ dáng này để làm chi, thiếu ngươi chẳng lẽ ta lại chết đói!”

Không hiểu sao Đan Vô Ngân lại không hy vọng Đông Phương Bất Bại hiểu lầm mình, hắn đạm đạm khẽ cười, “Làm sao như vậy, có thể vì Đông Phương làm cơm là vinh hạnh của ta.”

Đông Phương Bất Bại tâm tình tốt, ngoan ngoãn đem mấy đĩa rau xanh bản thân căm thù đến tận xương tủy ăn sạch không còn một mảnh.

Mà Đan Vô Ngân một bên gắp thức ăn cho Đông Phương Bất Bại, một bên nghiêm túc cân nhắc vị trí của Đông Phương Bất Bại trong lòng mình.

Từ lúc mới bắt đầu, mình là đem Đông Phương Bất Bại coi như mục tiêu nỗ lực ở cái thế giới xa lạ này, thế nhưng quá trình phấn đấu của bản thân trong ngày đầu tiên đã bị Đông Phương Bất Bại cắt đứt. Khi đó bản thân đối với việc này căn bản không mấy để tâm, chỉ muốn tận lực làm tốt công việc của một tổng quản thôi.

Sau đó cùng Đông Phương gặp gỡ cũng không phải rất nhiều, chỉ là khi mấy vị trưởng lão vì chuyện chia bổng lộc tìm đến thì gặp qua một lần, thẳng đến nửa tháng trước khi Đông Phương tẩu hỏa nhập ma.

Khi thấy thân thể Đông Phương, đau lòng là cảm giác duy nhất hắn có. Ở cái thế giới kia, làm Đan gia gia chủ, một vài thứ lộn xộn hắc ám cũng không phải chưa từng thấy qua thế nhưng cho tới bây giờ mình cũng chỉ có cảm giác thờ ơ lãnh đạm, ngoại trừ đối với Đông Phương.

Có thể là bởi vì mình đã từng từ nơi đệ muội nơi đó hiểu được tình huống của Đông Phương vì vậy trên thế giới này chỉ có Đông Phương cho mình cảm giác thân thuộc, cũng bởi thế mình mới có thể đối Đông Phương có cảm tình không đồng dạng, thở dài một hơi, mà thôi mà thôi, tất cả tùy tâm đi.

Đan Vô Ngân vốn cũng không phải là loại người hay xoắn xuýt, đem luẩn quẩn trong lòng vứt sang một bên, loại cảm giác quay về với thực tế này rất tốt cũng không có chỗ nào có hại, thuận theo tự nhiên thôi.

Một bữa cơm ở hai người đều tâm tư không rõ mà kết thúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.