Đông Phương Bất Bại Chi Ám Dạ Ôn Nhu

Chương 5: Chương 5: Tẩu Hỏa Nhập Ma




CHƯƠNG 5: TẨU HỎA NHẬP MA

“Đan tổng quản, Đan tổng quản, không xong rồi!” Huynh đệ hầu hạ bên cạnh giáo chủ khẩn trương chạy tới.

Đan Vô Ngân đặt bút lông trên tay xuống, thuận tiện đưa cho vị huynh đệ vừa chạy như bay đến một chén trà lạnh, “Chậm rãi nói, có chuyện gì vậy?”

Người nọ đem cả chung trà đổ vào miệng một hơi uống hết, thở phì phò nói: “Giáo chủ, giáo chủ đang nổi giận trong nội viện, nói là muốn giết bảy vị phu nhân!”

Sửng sốt, chuyện gì xảy ra?

“Đa tạ vị huynh đệ này đã đến báo, ta đi xem ngay.” Vội vội vàng vàng chạy tới nội viện, chân trái vừa bước vào đại môn liền rụt trở về.

Bản thân chỉ là một tổng quản mà thôi, có quyền gì quản đến việc tư của giáo chủ đây? Thế nhưng, cứ như vậy nhìn bảy nữ tử ngày thường cùng mình quan hệ không tệ phải chịu cảnh hương tiêu ngọc vẫn sao?

Khẽ cắn môi, Đan Vô Ngân quyết định cược một ván, nếu thắng, tám người đều sống, nhỡ thua bất quá cũng chỉ là bồi thêm cái mạng nhỏ của mình mà thôi, dù sao Vô Ngần và Vô Tích cũng không ở đây, đạo trưởng kia từng nói qua ở thế giới này cũng không có nhiều việc khiến mình phải kiêng kỵ. (Ám Dạ: Hài tử a, ta bảo chứng đạo sĩ kia không phải cổ vũ ngươi đi chịu chết đâu! )

Bước vào nội viện, thấy bảy vị phu nhân chật vật té trên mặt đất, mà Đồng Bách Hùng và Tang tam nương đang liên thủ ngăn cản Đông Phương Bất Bại đối bảy vị phu nhân hạ sát thủ.

Đan Vô Ngân cau mày một cái, luôn cảm thấy nơi này có cái gì không đúng, nhìn kỹ, Đông Phương Bất Bại lúc này ánh mắt tan rã, không có vẻ thanh minh như ngày thường, chẳng lẽ là tẩu hỏa nhập ma?

Vận dụng tâm pháp, Đan Vô Ngân ngừng thở chậm rãi đến gần ba người đang tranh đấu.

Đồng Bách Hùng và Tang tam nương thấy Đan Vô Ngân tham gia chiến cuộc thì có chút nóng nảy, những ngày gần đây ở chung, hai người đều thật thưởng thức vị tổng quản này, sợ hắn thụ thương nên đều ném cho hắn nháy mắt, ý bảo hắn tránh đi chỗ khác.

Lắc đầu, Đan Vô Ngân làm một thủ thế.

Đồng Bách Hùng và Tang tam nương kinh ngạc liếc nhau, dựa vào tín nhiệm đối với Đan Vô Ngân, quyết định nghe hắn một lần.

Hai người không dấu vết liên thủ khiến Đông Phương Bất Bại đưa lưng về phía Đan Vô Ngân, Đan Vô Ngân đột nhiên tại chỗ biến mất.

Đông Phương Bất Bại ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người ngã xuống, mà Đan Vô Ngân lại kịp thời tiếp nhận thân thể Đông Phương Bất Bại, bàn tay rất tự nhiên đặt lên cổ tay Đông Phương Bất Bại dò xét mạch tượng, khí tức hỗn loạn, có một đạo dương khí tán loạn trong cơ thể y.

Đan Vô Ngân nhíu mày, hỏi: “Các vị phu nhân, mọi ngươi có mời giáo chủ ăn cái gì không?”

Rốt cuộc vẫn là Tuyết Thiên Tầm xuất thân đại hộ đã thấy qua nhiều việc lớn nhanh chóng bình tĩnh lại, nghe được câu hỏi của Đan Vô Ngân thì sửng sốt một chút, hồi đáp: “Nhà mẹ ta ở dưới Trường Bạch sơn, mấy ngày trước đây có được một cây nhân sâm ngàn năm, ngày hôm nay ta dùng vài miếng muốn giúp phu quân tẩm bổ thân thể. Đan tổng quản, có vấn đề gì không?”

Quả nhiên, Đan Vô Ngân có chút đau đầu, Đông Phương Bất Bại luyện 《 Quỳ hoa bảo điển 》 tuy là tuyệt thế bảo điển, nhưng lại là chí âm công phu. Đông Phương Bất Bại là một đại nam nhân, sau khi tự cung tuy rằng thần công đại thành, chỉ là không chịu được dương khí, nhân sâm ngàn năm thế nhưng là đại bổ nha!

Thở dài, “Phu nhân, thần công giáo chủ luyện tập không thể ăn loạn thuốc bổ.”

Tuyết thiên tầm sắc mặt trắng bệch, vừa nãy thiếu chút nữa mình và bọn tỷ muội đều bị bản thân hại chết.

Ôm lấy Đông Phương Bất Bại, phát hiện trọng lượng của hắn có chút nhẹ, trong lòng hơi bất đắc dĩ. người này, ngày thường không thật thà ăn cơm, ỷ vào nội lực thâm sâu nên cho rằng thân thể không dễ sụp đổ sao?

Hướng Đồng Bách Hùng và Tang tam nương gật đầu, Đan Vô Ngân ôm Đông Phương Bất Bại ra khỏi nội viện, hắn không dám thỉnh đại phu sợ người khác sẽ phát hiện bí mật của Đông Phương Bất Bại, không thể làm gì khác hơn là tự mình động thủ.

Cũng may đời trước trong thời gian rảnh rỗi hắn từng rất là nghiêm túc học tập y thuật, bằng không hiện tại đã phiền phức lớn.

Vừa thay Đông Phương Bất Bại bắt mạch, vừa cảm thán nhân sâm ngàn năm thật là đồ tốt, chỉ có ba mảnh như thế cư nhiên lại đủ khiến cho giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo võ công cái thế phải tẩu hỏa nhập ma.

Nhìn Đông Phương Bất Bại đang hôn mê trên giường đang còn đổ mồ hôi lạnh, Đan Vô Ngân đau đầu. Nên làm cái gì bây giờ? Mình mới nhập giang hồ mấy ngày, làm sao biết tẩu hỏa nhập ma phải chữa thế nào, nhất là loại tẩu hỏa nhập ma đặc biệt quỷ dị này.

Khẽ cắn môi, Đan Vô Ngân quyết định liều mạng thêm lần nữa, hắn đặt lên trán Đông Phương Bất Bại một cái khăn ướt rồi xoay người ra ngoài.

Đồng Bách Hùng và Tang tam nương vẫn đang lo lắng đợi ở cửa, thấy Đan Vô Ngân đi ra, khẩn cấp hỏi dồn.

Đan Vô Ngân lắc đầu, “Đồng trưởng lão, Tang trưởng lão, Vô Ngân hiện tại muốn đến chỗ Bình tiên sinh lấy ít đồ, thỉnh nhị vị trưởng lão canh giữ ở cửa nghìn vạn lần đừng cho người khác tiến đến. Giáo chủ hiện tại tẩu hỏa nhập ma, Vô Ngân bởi vì công pháp tu luyện có thể giấu được hơi thở nên mới không xảy ra chuyện, nếu có người khác xông vào phòng, sợ rằng giáo chủ sẽ tỉnh.”

Đồng Bách Hùng và Tang tam nương giờ mới hiểu được vừa rồi vì sao Đan Vô Ngân có thể đơn giản đánh ngất xỉu Đông Phương Bất Bại, lập tức vỗ ngực bảo chứng hoàn thành nhiệm vụ.

Đan Vô Ngân dùng tốc độ nhanh nhất chạy vội tới gõ cửa tiểu viện của Bình Nhất Chỉ.

Bình Nhất Chỉ đang chỉnh lý thảo dược, thấy Đan Vô Ngân xông tới cũng không tức giận, ngày thường hắn đối với vị đại phu có thể giữ lại cái mạng nhỏ của mình trong thời khắc mấu chốt này vẫn luôn tỏ ra rất tôn trọng.

“Bình tiên sinh, Vô Ngân mạo muội đến đây quấy rối, là muốn thỉnh giáo tiên sinh một vài vấn đề.” Đan Vô Ngân cúi người thật sâu trong lòng bi ai phát hiện, vừa tới chỗ này mới có mấy ngày, đầu gối và thắt lưng của mình đã chịu khổ đủ.

“Đan tổng quản khách khí, cùng là người trong Thần giáo, làm gì có chuyện thỉnh giáo hay không thỉnh giáo, chỉ cần Bình Nhất Chỉ này có thể, nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn1.” Bình Nhất Chỉ ngày thường tính cách quái gở, cho dù là người trong Thần giáo cũng không nhất định có thể tiến vào pháp nhãn của hắn, Đan Vô Ngân đạt được đãi ngộ như thế, thật sự là không dễ nha.

“Vô Ngân có một người bạn luyện tập chí âm công pháp, phải dùng phương pháp đặc thù nào đó mới có thể thuận lợi tu luyện, nhưng người nhà của y lại vô tình cho y phục dụng nhân sâm ngàn năm, khiến y tẩu hỏa nhập ma. Không biết Bình tiên sinh có biện pháp nào trị liệu?”

Bình Nhất Chỉ nhíu mày, “Không biết Đan tổng quản có thể để lão phu gặp bệnh nhân kia không?”

Đan Vô Ngân lắc đầu, “Xin Bình tiên sinh thứ lỗi, vị bằng hữu kia của ta không tiện gặp người, hơn nữa sự việc trọng đại, vẫn là xin Bình tiên sinh thông cảm.”

Bình Nhất Chỉ bừng tỉnh. Là người đó sao? Vậy thì có thể hiểu.

Bình Nhất Chỉ trước đây từ xa nhìn thấy giáo chủ đã cảm giác có điểm không đúng, hình như khí tức không phải rất hòa hợp, nguyên lai là vấn đề công pháp. Nếu là chuyện của giáo chủ, lão cũng không dám hỏi nhiều.

“Nếu như là bởi vì nhân sâm ngàn năm gây ra, vậy thì có điểm phiền toái, ” Bình Nhất Chỉ cũng đau đầu, “Chỗ của lão phu có một đóa Thiên Sơn tuyết liên, đây chính là dược vật chí hàn, có thể cùng nhân sâm ngàn năm triệt tiêu lẫn nhau. Chỉ hiềm dược tính quá vượng, nếu như có gì bất trắc có thể làm tổn thương kinh mạch của vị bằng hữu đó, lúc ấy phiền phức càng lớn.”

“Như vậy còn có biện pháp khác không?” Đan Vô Ngân không nghĩ tới ngay cả Bình Nhất Chỉ cũng cảm thấy khó xử lý.

“Có thì cũng có, nhưng cách nào cũng đối thân thể bằng hữu ngươi có thương tổn rất lớn, trừ phi.” Bình Nhất Chỉ bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, nhưng lại rất nhanh ảm đạm xuống.

“Trừ phi cái gì?”

“Giang hồ rộng lớn, không gì không có, có một loại công pháp bị người giang hồ coi như gân gà2, thế nhưng đối với tình huống của bằng hữu ngươi lại rất hữu hiệu.” Bình Nhất Chỉ không ôm hy vọng trả lời.

“Là công pháp gì?” Đan Vô Ngân trong lòng có chút linh động, mau chóng truy vấn.

“Tứ hơn trăm năm trước có một vị thần y sáng tạo ra một loại công pháp gọi là《 Đan gia phổ 》, người luyện công pháp này có được nội lực vô cùng ôn thuần, thế nhưng lại không có tính công kích hiệu quả. Vì vậy sau khi vị thần y đó qua đời thì cũng thất truyền.” Bình Nhất Chỉ vô cùng tiếc nuối, nếu như có thể tu luyện bộ công pháp kia, y thuật của lão nhất định có thể nâng cao một bậc.

“Bình tiên sinh, ” Đan Vô Ngân mỉm cười, bất quá khóe miệng có chút cứng ngắc, trên gia phả cũng không đề cập đến vị tổ tiên nào là thần y nha, “Ta họ Đan.”

“Ta biết ngươi họ Đan, ngươi họ Đan có quan hệ gì với ta?” Bình Nhất Chỉ còn đang đắm chìm trong vô hạn tiếc nuối vì y thuật của bản thân không cách nào đột phá bình cảnh, bỗng nhiên phản ứng kịp, “Chờ một chút, ngươi họ Đan!”

Đan Vô Ngân bị phản ứng kích động của Bình Nhất Chỉ làm cho hoảng sợ, “Nếu như không phải trùng hợp, công pháp dưỡng sinh gia truyền ta tu tập từ nhỏ cũng gọi là 《 Đan gia phổ 》 ”

“Dưỡng sinh! Loại công pháp thánh điển dành cho đại phu này lại bị nhà các ngươi dùng để dưỡng sinh!” Bình Nhất Chỉ rối loạn, chỉ kém lôi kéo Đan Vô Ngân rung lắc điên cuồng.

“Bình tiên sinh, người bình tĩnh. Nếu như tiên sinh có hứng thú, ta có thể đem công pháp viết ra, hiện tại việc quan trọng là phải giải quyết vấn đề của bằng hữu ta trước, có phải không?” Đan Vô Ngân nỗ lực muốn cho Bình Nhất Chỉ khôi phục lý trí, Đông Phương Bất Bại còn ở trên giường đợi mình ni. (Ám Dạ: JQ nha, JQ)

Nghe Đan Vô Ngân nói như vậy, Bình Nhất Chỉ mới nhớ ra bản thân vừa đem nhân vật cấp boss bỏ quên, “Có ngươi, sự tình liền trở nên đơn giản.”

Bình Nhất Chỉ từ tủ thuốc lấy ra một đóa tuyết liên và một ít dược liệu.”Chỉ cần Đan huynh đệ mỗi ngày sử dụng chân khí giúp vị bằng hữu kia tinh lọc nội lực, hút hết luồng khí dương cương náo loạn kia vào trong cơ thể của ngươi, rồi lại dùng chân khí thuần lương giúp vị bằng hữu kia cũng cố tổn thương kinh mạch. Như vậy không chỉ có thể giải quyết được vấn đề, mà còn có thể xúc tiến công lực của các người cùng nhau tăng tiến. (Mèo: Nghe giống song tu nhỉ, Bình đại gia thật biết tạo JQ, từ các ngươi và cùng nhau nói ra cũng thật thuận miệng mà)

“Sau đó đem những dược liệu này ngao thành thuốc, để bằng hữu ngươi uống vào. Không quá một tháng liền có thể khỏi hẳn.”

“Bình tiên sinh, đa tạ, chờ Vô Ngân đem chuyện này giải quyết xong, sẽ đem công pháp kia viết lại cho tiên sinh.” Đan Vô Ngân ôm quyền cảm ơn.

“Gọi Bình đại ca thì tốt rồi, không nên xa lạ như vậy.” Bình Nhất Chỉ cười híp mắt. (Mèo: bỉ, thật bỉ a)

“Tốt lắm, Bình đại ca, Vô Ngân xin phép đi trước.” Xem ra sau này sinh bệnh đã có người bảo đảm rồi.

Trở lại tiểu viện, quả nhiên thấy Đồng Bách Hùng và Tang tam nương canh giữ ở cửa đang lo lắng nhìn xung quanh, thấy Đan Vô Ngân trở về mới thở ra một hơi.

“Đan huynh đệ, Bình tiên sinh nói như thế nào?” thấy giọng nói oang oang của Đồng Bách Hùng khiến Đan Vô Ngân từ thật xa đều có thể nghe thấy rõ ràng, hắn nhíu mày nhỏ giọng.

“Bình tiên sinh đã nói cho Vô Ngân biện pháp giải quyết, làm phiền Đồng trưởng lão và Tang trưởng lão mang mấy vị thuốc này đi ngao dược. Sự việc trọng đại không thích hợp để nhiều người biết, ủy khuất nhị vị trưởng lão rồi.” Đan Vô Ngân cảm thấy để cho đường đường hai vị trưởng lão đi sắc thuốc, có chút không ý tứ.

“Đây là lời gì chứ, dựa vào giao tình mười mấy năm của ta cùng giáo chủ, không có bản lĩnh giúp y phân ưu thì chớ, sắc thuốc cho y thì làm sao. Có gì phải ủy khuất.” Đồng Bách Hùng tùy tiện phất tay một cái, lôi kéo Tang tam nương đi về hướng phòng bếp.

Đan Vô Ngân đi vào phòng, Đông Phương Bất Bại vẫn đang hôn mê, bất quá cái khăn lạnh lúc nãy đắp trên trán y, hiện tại đã bốc hơi nóng.

—————-

1/ Tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: Biết thì sẽ nói, nói sẽ không giấu lại, kiểu như tuyệt đối không giấu diếm thôi.

2/ Gân gà: một từ thường dùng của TQ, chỉ những thứ khó khăn, không mấy có lợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.